chap 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi chạy ra cửa sau để tìm Harry. Anh ta đã gõ bàn hiên và đang đi đi lại lại trên boong với một tay nắm thành nắm đấm ở bên cạnh, và tay kia vuốt lên mái tóc dày của anh ta.

Tôi không chắc bằng cách nào, hoặc liệu tôi có thể giúp gì cho tình huống này không nhưng tôi biết tôi thà ở đây với Harry hơn là trong phòng ăn sau khi anh ấy bộc phát. Tôi cảm thấy có trách nhiệm với toàn bộ sự lộn xộn này bởi vì tôi đã đồng ý đến ngay từ đầu khi Harry không muốn, bây giờ tôi hiểu tại sao.

Harry nhìn tôi và gửi cho tôi một ánh mắt khó chịu và anh ta quay lưng lại với tôi khi tôi đến gần anh ta.

"Harry," tôi giữ giọng nói nhẹ nhàng và trầm.

"Đừng, Tessa." Anh ấy cảnh báo. Anh ấy luôn cảnh báo tôi và tôi không bao giờ lắng nghe. "Tôi biết những gì em sẽ nói. em sẽ nói rằng tôi cần phải quay lại đó và xin lỗi họ và không có cách nào trong địa ngục đang xảy ra vì vậy đừng lãng phí hơi thở của em! Tại sao không ' em chỉ cần quay lại đó và thưởng thức bữa tối của mình và để tôi lại địa ngục một mình, "anh nói.


"Tôi không muốn quay lại đó." Là tất cả những gì tôi có thể quản lý để nói.

"Tại sao không? em phù hợp hoàn hảo với tính cách chết tiệt khôn ngoan và nhàm chán của họ."

Ôi. Tại sao tôi lại ở đây? Ồ đúng rồi, là túi đấm của Harry.

"anh biết gì?" Tôi cao giọng. "Tốt thôi! Tôi sẽ rời đi, tôi không biết tại sao tôi không thể ngừng cố gắng với anh!" Tôi hét lên. Tôi hy vọng họ không thể nghe thấy tôi bên trong.

"Tôi cũng không! em chỉ không thể đưa ra một gợi ý cho tôi ." Khi lời nói rời khỏi miệng anh, tôi cảm thấy khối u đang phát triển trong cổ họng.

"Gợi ý được thực hiện tốt." Tôi cố nuốt những lời chua cay từ lời nói của anh ta nhưng điều đó gần như không thể. Tôi ngước nhìn Harry và đôi mắt lạnh lùng của anh gặp tôi.

"Đó là? Đó là cách của em?" Anh cười và lắc tóc.

"anh không còn xứng đáng với thời gian của tôi nữa. anh không xứng đáng để tôi nói chuyện với anh, hoặc những người tốt bụng ở đó dành thời gian để thiết lập bữa tối này để anh phá hỏng nó! Đó là những gì anh làm là hủy hoại mọi thứ, mọi thứ! Và tôi đã hoàn thành một trong những điều đó. " Tôi hét lên.

Những giọt nước mắt không ngớt làm ướt mặt tôi khi Harry bước về phía tôi.Tôi lùi lại, đôi chân không đồng ý và tôi dò dẫm chúng. Harry đưa tay ra đỡ tôi nhưng thay vào đó tôi nắm lấy lan can. Tôi không muốn hoặc cần sự giúp đỡ của anh ấy.





"em đúng." Anh ta nghe có vẻ mệt mỏi.

Gì?

"Tôi biết tôi là." Tôi quay lưng lại với anh.

Anh ta búng tay quanh cổ tay tôi và kéo tôi vào ngực.Tôi không dựa vào anh ta, tôi muốn chạm vào anh ta thật tệ, nhưng tôi biết rõ hơn. Tôi có thể nghe thấy tiếng đập mạnh của trái tim mình, nhanh chóng bên dưới lồng ngực. Tôi tự hỏi nếu anh ta có thể nghe thấy nó, có vẻ như anh ta không thể. Anh ấy có thể cảm nhận được nhịp đập của tôi dưới sự kìm kẹp của anh ấy không? Đôi mắt anh đầy giận dữ và tôi biết tôi soi gương anh.

Tôi không có lời cảnh báo nào trước khi anh ta đập môi xuống môi tôi, lực miệng anh ta gần như đau đớn. Hành động của anh ấy đầy tuyệt vọng và đói khát khiến tôi lạc lối. Mất trong Harry. Lạc vào hương vị mặn chát của nước mắt tôi trên cả hai môi, mất trong những ngón tay anh luồn qua tóc tôi. Tay anh di chuyển từ tóc tôi đến thắt lưng của tôi và anh nhấc tôi lên lan can của sàn tàu. Chân tôi dành cho anh ấy và anh ấy di chuyển giữa chúng, không bao giờ mất liên lạc với miệng tôi.Tất cả chúng ta đều nóng và thở hổn hển, quấn lấy nhau. Răng tôi sượt qua môi dưới của anh ta khiến anh ta rên rỉ và kéo tôi lại gần hơn cho đến khi ngực tôi đỏ ửng lên.


Cánh cửa sau mở ra, phá vỡ câu thần chú. Tôi kinh hoàng khi đôi mắt mềm mại của Liam gặp tôi. Má anh đỏ ửng, và đôi mắt mở to ngạc nhiên. Tôi đẩy Harry ra khỏi tôi và nhảy xuống khỏi đường ray, điều chỉnh trang phục của tôi khi chân tôi bước lên boong tàu.

"Liam, tôi .." Tôi bắt đầu. Anh ấy giơ tay làm tôi im lặng và bước về phía chúng tôi. Hơi thở của Harry lớn đến nỗi tôi thề là nó vang vọng giữa nhà và cây. Má anh đỏ rực, đôi mắt hoang dại.


"Tôi không hiểu sao? Tôi nghĩ 2 người ghét nhau, và đây là bạn .. bạn có bạn trai, Tessa, tôi không nghĩ bạn như vậy." anh ta nói. Lời nói của anh thật khắc nghiệt nhưng giọng anh thật khẽ.

"Tôi không .. Tôi không biết đây là gì" Tôi chuyển động giữa tôi và Harry. Harry im lặng, mà tôi mừng. Tôi xấu hổ vì hành vi của mình và sự xấu hổ đó chỉ được nhân lên bởi sự thất vọng rõ ràng của Liam.

"Nô-ê biết, về việc trước đây. Tôi sẽ nói với bạn, tôi chỉ không muốn bạn nghĩ khác về tôi." Tôi tự bảo vệ mình, mặc dù tôi biết tôi đã sai. Như vậy là sai.

"Tôi không biết phải nghĩ gì .." Liam nói và đi về phía cửa. Giống như một cái gì đó trong một bộ phim, một tiếng sấm nổ trong không khí.

"Có vẻ như nó có thể bão." Harry nói, mắt anh quét bầu trời tối. Mặc dù vẻ ngoài đỏ ửng, giọng anh vẫn bình thản.

"Một cơn bão? Liam vừa bắt gặp chúng ta .. hôn." Tôi nói và cảm thấy ngọn lửa từ từ bùng cháy giữa chúng tôi.

"Anh ta sẽ ổn thôi," Harry nói với tôi.

Tôi ngước nhìn anh, mong chờ thấy một biểu cảm tự mãn, nhưng nó không ở đó. Anh đặt tay lên lưng tôi và xoa nhẹ nhàng. Ngọn lửa lại bùng cháy. Em vẫn quay cuồng vì nụ hôn, giờ anh đang an ủi em? Tôi không thể quyết định cái nào gây sốc hơn.

"em có muốn quay lại bên trong hoặc em muốn tôi đưa em về nhà?" Anh hỏi. Thật đáng kinh ngạc khi tâm trạng của anh ta đột ngột có thể thay đổi từ tức giận sang ham muốn sang bình tĩnh.

"Tôi muốn quay lại bên trong và kết thúc bữa tối, anh muốn làm gì?"

"Tôi cho rằng chúng ta có thể quay trở lại, thức ăn khá ngon" anh mỉm cười và mặc cho tình huống khó xử trong tay, tôi thấy mình đang cười.

"Đó là âm thanh yêu thích của tôi," Harry làm tôi ngạc nhiên khi nói.

"anh đang có một tâm trạng tốt hơn nhiều." Tôi bắt gặp ánh mắt của anh và anh lại mỉm cười.

"Tôi cũng không hiểu," anh nói, xoa xoa cổ anh như mọi khi.

Vậy anh cũng bối rối như tôi? Tôi ước tình cảm của tôi không mạnh mẽ với anh ấy, sau đó tôi có thể đối phó với anh ấy tốt hơn nhiều. Khi anh ấy nói những điều như thế này, nó khiến tôi quan tâm đến anh ấy nhiều hơn thế. Tôi chỉ ước anh ấy có thể cảm thấy như vậy, nhưng tôi đã được cảnh báo bởi Steph và Harry rằng điều đó sẽ không bao giờ xảy ra. Tôi nhớ khi anh ấy nói với tôi rằng tôi không phải mẫu người của anh ấy, điều đó hơi đau một chút nhưng tôi cũng không coi anh ấy là mẫu người của mình nên tôi không bận tâm. Tôi ít biết, anh ấy sẽ cho tôi kéo lên gờ của một cái sàn hôn tôi chưa đầy một tháng sau.

Sấm cuộn lại và Harry nắm lấy tay tôi. "Chúng ta hãy đi vào bên trong trước khi trời mưa."

Tôi gật đầu và anh ấy mở cửa và dẫn tôi vào trong. Anh ấy không rời tay khỏi tay tôi khi chúng tôi trở lại phòng ăn.Đôi mắt của Liam phóng thẳng xuống tay chúng tôi nhưng anh không nói gì. Nhiều như tôi không muốn Liam nhìn thấy nó, tôi thích cái cách mà bàn tay Harry cảm nhận trên tay tôi. Tôi yêu nó quá nhiều để kéo đi. Liam tập trung trở lại vào đĩa của mình khi chúng tôi ngồi vào chỗ. Harry buông tay tôi quá sớm và ngước nhìn cha và Karen

"Tôi xin lỗi vì đã hét vào mặt em như vậy", anh lẩm bẩm với cha mình.

Sự ngạc nhiên trên khuôn mặt của mọi người là rõ ràng và Harry nhìn xuống bàn.

"Tôi hy vọng tôi đã không phá hỏng bữa tối mà bà đã nỗ lực rất nhiều vào" Anh tiếp tục. Tôi không thể tự giúp mình, tôi đưa tay ra và đặt tay lên Harry, đưa tay bóp nhẹ.

"Không sao đâu Harry, chúng ta hiểu. Chúng ta đừng để màn đêm bị hủy hoại, chúng ta vẫn có thể thưởng thức bữa tối."Karen mỉm cười và Harry nhìn cô. Anh ta nở một nụ cười nhỏ, mà tôi biết phải mất rất nhiều nỗ lực từ anh ta. Ken không nói gì nhưng anh gật đầu với Harry như muốn nói "Không sao đâu". Tha thứ rõ ràng là một đặc điểm mạnh mẽ trong gia đình này ở mọi người trừ Harry.

Tôi từ từ kéo tay tôi ra nhưng Harry luồn ngón tay qua tay tôi và liếc nhìn tôi. Tôi hy vọng tôi không mang biểu cảm ngạc nhiên nhưng rất hài lòng mà tôi cảm thấy bên trong. Đối với những gì có vẻ như lần đầu tiên kể từ khi tôi gặp anh ấy, tôi không nghĩ tại sao tôi lại nắm tay Harry dưới bàn trong một bữa tối với gia đình anh ấy trong khi tôi vẫn hẹn hò với Nô-ê.


Bữa tối tiếp tục tốt nhưng tôi thấy Ken bị đe dọa nhiều hơn một chút khi tôi biết anh ấy là Thủ tướng tại WSU. Đó là một thỏa thuận rất lớn. Ken kể cho chúng tôi về khi anh ấy chuyển từ Anh và đặc biệt là anh ấy yêu nước Mỹ như thế nào. Harry vẫn đang nắm tay tôi khi cả hai chúng tôi vật lộn để ăn bằng một tay, nhưng dường như cả hai chúng tôi đều không bận tâm.


"Thời tiết có thể tốt hơn, nhưng ở đây rất đẹp." Anh trầm ngâm và tôi gật đầu đồng ý.

"Kế hoạch của consau khi học đại học là gì?" Karen hỏi tôi khi mọi người ăn xong.

"Tôi sẽ chuyển đến Seattle, và hy vọng sẽ làm việc trong lĩnh vực xuất bản trong khi tôi làm việc trên cuốn sách đầu tiên của mình." Tôi nói với sự tự tin.

"Xuất bản? con có nhà nào trong tâm trí không?" Ken lên tiếng.

"Không chính xác, tôi sẽ tận dụng mọi cơ hội có thể để đặt chân vào cửa. Tôi biết học sinh khó tìm thứ gì nên tôi sẽ không kén chọn."

"Thật tuyệt, ta tình cờ có một số kết nối khá tốt tại Vance Publishing, con đã nghe nói về nó chưa?" anh hỏi và tôi nhìn Harry. Anh ấy đã đề cập đến việc biết ai đó tại Vance Publishing trước đây.

"Vâng, tôi đã nghe những điều tuyệt vời về nó." Tôi cười.

"Tôi có thể gọi cho con nếu con muốn, đó sẽ là một cơ hội tuyệt vời cho con và con có vẻ như là một phụ nữ trẻ rất tươi sáng. Ta rất muốn giúp con." ông ấy đề nghị và tôi đưa tay ra khỏi Harry để đặt chúng dưới cằm.

"Thật sao? Điều đó sẽ rất tốt ! con thực sự rất thích." Tôi nói với anh ta và đưa tay trở lại dưới bàn để tìm Harry nhưng anh ta nhanh chóng di chuyển tay anh ta ra. Chà, tình cảm của anh không kéo dài được lâu.

Ken nói với tôi rằng anh ấy sẽ gọi bất cứ ai mà anh ấy biết vào thứ Hai và tôi cảm ơn anh ấy nhiều lần. Anh ấy đảm bảo với tôi rằng không có vấn đề gì cả và anh ấy thích giúp đỡ bất cứ lúc nào anh ấy có thể. Harry tự bào chữa khi Karen đứng dậy và bắt đầu dọn bàn, tôi quyết định không theo dõi anh ta lần này.

"con có thể giúp cô?" Tôi hỏi Karen và cô ấy mỉm cười tán thưởng.

"Điều đó sẽ rất đáng yêu." Cô ấy cười rạng rỡ và tôi giúp cô ấy dọn bàn. Tôi tải máy rửa chén trong khi cô ấy rửa những chiếc đĩa lớn không thể cho vào máy rửa chén. Tôi thực sự ước Harry sẽ không phá hủy một lượng lớn các món ăn của cô ấy, anh ta có thể rất tàn nhẫn.

"Nếu con không phiền ta có thể hỏi con và Harry đã gặp nhau bao lâu rồi?" Cô ấy đỏ mặt trước câu hỏi của mình nhưng tôi nở nụ cười ấm áp.

"Chúng con mới quen nhau khoảng một tháng, anh ấy là bạn với bạn cùng phòng của con Steph." Tôi không nói chính xác với cô ấy rằng chúng tôi không hẹn hò, tôi chỉ né tránh câu hỏi.

"Ta chưa gặp bất kỳ người bạn nào của Harry, chỉ thấy họ đi ngang qua nhưng bạn, bạn là .. tốt, bạn khác với những người mà tôi đã gặp." Tôi tập hợp rằng cô ấy đang cố nói rằng tôi không xăm mình và xỏ khuyên như họ, nhưng cô ấy quá lịch sự khi bước ra và nói điều đó.

"Vâng, Harry và con rất khác nhau." Tôi nói với cô ấy, có nghĩa là theo nhiều cách hơn cô ấy có thể tưởng tượng.

Những tia chớp lóe lên và mưa bắt đầu đập vào cửa sổ.

"Wow nó thực sự đi ra khỏi đó." Karen nói và đẩy cửa sổ nhỏ trước bồn rửa đóng lại.

"Harry không tệ như anh ta," giọng cô ấy thật ngọt ngào khi cô ấy nói với tôi điều này và tôi không thể nhịn được cười. Tôi không thể tưởng tượng được những điều khủng khiếp mà anh ấy đã nói với cô ấy kể từ khi cô ấy gặp anh ấy và tôi nhận thức rõ về việc anh ấy phá hủy các món ăn của cô ấy.

"cậu ấy chỉ bị tổn thương, ta rất muốn tin rằng câu ấy sẽ không luôn như vậy. Tôi phải nói rằng tôi rất ngạc nhiên khi cậu ấy đến tối nay, và tôi chỉ có thể tin rằng đó là ảnh hưởng của con đối với cậu ấy."

Cô ấy làm tôi ngạc nhiên khi cô ấy vòng tay ôm tôi và ôm tôi. Không biết phải làm gì hay nói gì, tôi ôm cô ấy lại và cô ấy kéo đi nhưng vẫn giữ đôi bàn tay được chăm sóc cẩn thận trên vai tôi.

"Rất cám ơn con" Cô nói lại và bỏ tay ra.


Cô trợn mắt và quay lại rửa chén. Cô ấy quá tốt bụng khi nói với cô ấy rằng tôi không có bất kỳ ảnh hưởng nào đến Harry. Anh ấy chỉ đến tối nay vì tôi đã làm, và anh ấy muốn làm phiền tôi. Sau khi tải xong máy rửa chén, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn những giọt mưa nhỏ giọt xuống kính. Điều đáng chú ý là Harry ghét tất cả mọi người, ngoại trừ chính mình và có thể là mẹ của anh ta, có tất cả những người quan tâm đến anh ta nhưng anh ta từ chối để mình quan tâm đến họ. Anh ấy thật may mắn khi có chúng, chúng tôi. Tôi biết tôi là một trong những người đó, tôi sẽ làm bất cứ điều gì cho Harry, mặc dù tôi sẽ từ chối nó với anh ta, tôi biết đó là sự thật. Tôi không có ai, ngoại trừ Nô-ê và mẹ tôi và cả hai người cùng nhau không quan tâm đến tôi như cách Harry sắp trở thành mẹ kế của anh ta.

"Tôi sẽ đi kiểm tra Ken" Karen nói với tôi. Tôi gật đầu và quyết định đi tìm Harry, hay Liam, người mà tôi thấy đầu tiên.

Liam không có nơi nào được tìm thấy ở tầng dưới nên tôi đi lên phòng Harry trên lầu. Tôi hy vọng anh ấy ở đó, nếu không tôi sẽ phải ngồi xuống cầu thang một mình. Tôi xoay tay cầm nhưng nó sẽ không nhúc nhích. Anh ta đã khóa cửa.

"Harry?" Tôi cố gắng nói khẽ để không ai nghe thấy tôi. Tôi gõ ngón tay vào cửa nhưng không nghe thấy gì. Ngay khi tôi quay đi, bấm cửa và anh mở nó ra.

"Tôi có thể vào không?" Tôi hỏi anh ta và anh ta gật đầu một lần và kéo cánh cửa vừa đủ để tôi bước vào. Có một làn gió trong phòng và tôi có thể ngửi thấy mùi hương mát lạnh của cơn mưa bay qua cửa sổ vịnh. Anh bước tới và ngồi xuống chiếc ghế dài được xây dựng xung quanh cửa sổ và nâng đầu gối lên. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng không nói với tôi một lời. Tôi ngồi đối diện với Harry và chờ đợi khi tiếng mưa liên tục tạo ra nhịp điệu êm dịu.

"Chuyện gì đã xảy ra?" Cuối cùng tôi cũng hỏi. Anh nhìn tôi với vẻ bối rối.

"Ý tôi là ở tầng dưới, bạn đang nắm tay tôi và sau đó .. tại sao bạn lại kéo đi?" Tôi xấu hổ vì sự tuyệt vọng trong giọng nói của mình. Tôi nghe có vẻ quá cần thiết nhưng các từ đã được chuyển giao.

"anh không muốn tôi đi thực tập đó vì một số lý do? anh đã đề nghị giúp tôi trước?" Tôi có câu hỏi.

"Đó chỉ là Tessa, tôi muốn là người giúp em chứ không phải ông ấy. " Anh nói.

"Tại sao? Đó không phải là một cuộc thi, và anh là người đưa ra đầu tiên, vì vậy cảm ơn anh." Tôi cố gắng giảm bớt căng thẳng của anh ấy mặc dù tôi không hiểu tại sao nó lại quan trọng.

Anh thở dài và thở dài bực tức và ôm lấy đầu gối. Sự im lặng lơ lửng giữa chúng tôi khi cả hai chúng tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Gió đã nổi, đung đưa cây qua lại và hiện tại sét thường xuyên hơn.

"anh có muốn tôi rời đi bây giờ không? Tôi có thể gọi Steph và xem Tristan có thể đón tôi không?" Tôi thì thầm. Tôi không muốn rời đi nhưng cuối cùng tôi phải ngồi im lặng với Harry đang khiến tôi phát điên.

"Rời đi? Làm thế nào để em nhận được rằng tôi muốn em rời khỏi tôi ?" Anh cất giọng.

"Tôi không biết, anh không nói chuyện với tôi và cơn bão đang trở nên tồi tệ hơn .." Tôi nói lắp.

"em đang điên cuồng, hoàn toàn điên rồ, Theresa."

"Làm sao?" Tôi ré lên.

"Tôi cố gắng nói với em rằng tôi .. rằng tôi muốn giúp em và tôi nắm tay bạn nhưng điều đó không làm gì cả .. em vẫn không hiểu. Tôi không biết phải làm gì nữa." Anh ta úp mặt vào tay. Anh ta có thể không có nghĩa là những gì tôi nghĩ anh ta làm?

"Nhận cái gì? Tôi không nhận được Harry?"

"Rằng anh muốn em. Hơn bao giờ em muốn bất cứ ai hay bất cứ điều gì trong cả cuộc đời anh", anh rời mắt khỏi tôi.

Bụng tôi lật đi lật lại và đầu tôi bắt đầu quay cuồng. Không khí giữa chúng tôi đã một lần nữa thay đổi. Harry nhập học vô duyên đánh tôi mạnh mẽ, tôi cũng muốn anh ấy. Hơn bất cứ điều gì, không giống như tôi chắc chắn nhưng anh ấy muốn tôi. Hơn bất cứ thứ gì.

"Tôi biết em không .. em không cảm thấy như vậy nhưng tôi .." anh bắt đầu và lần này tôi là người cắt đứt anh.

Tôi đưa tay ra khỏi đầu gối và kéo chúng, đưa anh ấy đến chỗ tôi. Anh lượn qua tôi, sự không chắc chắn hiện rõ trong đôi mắt màu xanh lá cây. Tôi móc ngón tay vào cổ áo sơ mi của anh ấy và kéo anh ấy xuống với tôi. Anh ấy quỳ gối bên cạnh đùi tôi trên băng ghế và tôi lại nhìn anh ấy. Tôi dự kiến ​​anh sẽ hôn tôi bây giờ.

"Hôn tôi đi." Tôi cầu xin và anh ấy di chuyển đầu của mình gần hơn. Dựa vào tôi, anh ấy vòng tay qua lưng tôi và hướng dẫn tôi xuống để lưng tôi nằm thẳng trên băng ghế đệm. Tôi mở rộng chân cho anh ấy, lần thứ hai hôm nay, và anh ấy đặt cơ thể mình giữa họ.

Khuôn mặt của Harry cách tôi vài inch khi tôi ngẩng đầu lên hôn anh ấy,tôi không thể đợi thêm được nữa. Khi đôi môi của chúng tôi lướt qua, anh nhẹ nhàng kéo đi, anh rúc đầu vào cổ tôi, đặt một nụ hôn nhỏ ở đó, rồi từ từ đưa môi anh lên. Anh hôn khóe miệng tôi, rồi quai hàm tôi trước đó, gửi những cơn khoái cảm qua tôi. Môi anh lướt qua môi tôi một lần nữa và anh đưa lưỡi lướt qua môi dưới của tôi trước khi khép môi lại và mở lại. Nụ hôn nhẹ nhàng và chậm rãi, khi anh liếm lưỡi quanh tôi. Một tay anh đặt lên hông tôi,nắm tay quanh chất liệu của chiếc váy nơi nó chụm lại ở đùi tôi. Tay kia vuốt ve má tôi khi anh hôn tôi, vòng tay ôm lấy lưng anh, ôm anh thật chặt. Từng sợi của tôi muốn cắn vào môi anh, để kéo áo anh qua đầu, nhưng cách anh dịu dàng và dịu dàng mà anh đang hôn tôi cảm thấy còn tuyệt hơn cả lửa cháy thông thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#after