01.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em thích gì về anh?"

Jihoon đang lau mồ hôi trên mặt, dừng lại nhìn Hyunsuk. Jihoon đảo mắt nhìn xung quanh, trước khi nhìn vào khuôn mặt của người lớn hơn.

"Không chắc nữa," Jihoon nói. "Chắc chỉ đơn giản là thích thôi."

Hyunsuk mở to mắt khi nghe câu trả lời của Jihoon. Đó không phải là câu trả lời mà anh mong đợi. Nhưng thật sự Hyunsuk đã sốc khi nghe những lời đó từ Jihoon. Hyunsuk vẫn ổn nếu Jihoon trả lời theo kiểu cổ điển nhất, "khuôn mặt của anh", "thái độ của anh", "phong cách của anh" hoặc bất cứ điều gì. Nhưng sao lại là "không chắc nữa." Jihoon đã từng thật sự THÍCH anh ấy chưa?

"Em có bao giờ thực sự THÍCH
anh không?" Hyunsuk hỏi Jihoon điều mà anh đang nghĩ. Jihoon chỉ nhún vai và cho đồ của mình vào túi.

"Em sẽ đợi anh ở bên ngoài." Jihoon nói trước khi rời đi. Hyunsuk chỉ biết nhìn người bạn trai nhỏ hơn một tuổi bỏ đi sau câu trả lời vừa rồi.

"Lạnh lùng quá vậy." Doyoung thì thầm.

"Anh biết." Hyunsuk nói.

Nhưng không thể khác được, phải không? Hyunsuk là người tỏ tình với Jihoon trước khi họ chỉ mới học trung học, khi anh học năm cuối và Jihoon học năm hai.

Jihoon ở trong ban thư viện, trong khi đó Hyunsuk lại là một học sinh khá rắc rối, luôn bị phạt vì những điều mà anh đã làm. Một ngày nọ, Hyunsuk lại vướng vào một mớ rắc rối như mọi lần, và anh đã bị phạt phải làm công việc ủy ban tại thư viện. Đây không phải là lần đầu anh gặp Jihoon, nhưng là lần đầu anh thực sự nhìn thẳng vào cậu trai cao hơn mình này.

Cuộc sống của Hyunsuk luôn xoay quanh việc tận hưởng niềm vui, thi thoảng có xen chút bạo lực. Nhưng rồi một ngày, khi Hyunsuk nhìn thấy chàng trai thông minh và điềm tĩnh này, anh đã phải lòng cậu ấy. Hyunsuk chắc chắn rằng anh ấy thích Jihoon, rất rất nhiều.

Khi sắp hết thời gian chịu phạt, anh đã thú nhận tình cảm của mình với Jihoon và hỏi anh ấy liệu có muốn làm bạn trai của mình không. Nhưng Jihoon đã từ chối anh, ngay lập tức. Nhưng Hyunsuk chẳng dừng lại ở đó. Anh bám theo Jihoon ở mọi nơi và hỏi đi hỏi lại liệu Jihoon có thể làm bạn trai của anh không. Tuy nhiên, chàng trai cao hơn gần như chẳng chút để tâm đến anh. Cho đến tận khi anh tốt nghiệp trung học.

Hyunsuk đã nghĩ rằng mối tình đầu đáng thương của mình sẽ kết thúc ở đó. Nhưng một năm sau, Jihoon đã đăng ký vào cùng trường đại học với anh. Lúc đầu, Hyunsuk đăng ký vào trường đại học mà anh ấy đang theo chỉ vì học bổng bóng đá mà anh nhận được. Khi đó anh có thể vui vẻ mà chơi bóng đá, chẳng phải bận tâm điều gì khác. Anh không ngờ rằng anh sẽ gặp lại Jihoon tại đây, tại chính ngôi trường mà anh đang theo học chỉ cho vui.

Jihoon dễ dàng trở thành thành viên của hội học sinh và nhận được rất nhiều sự ngưỡng mộ của mọi người, vì thần thái và vì ngoại hình của mình. Và Hyunsuk biết rằng anh không thể nào ngồi yên được nữa. Thế nên một lần nữa, anh lại tỏ tình với Jihoon. Trước sự ngạc nhiên của Hyunsuk, Jihoon đã đồng ý làm bạn trai của anh ấy. Hyunsuk đã hạnh phúc vô cùng.

Nhưng chỉ trong một thời gian.

Mối quan hệ của họ, chỉ có họ biết về nó. Đây là một mối quan hệ bí mật? Không hẳn là thế. Những người bạn thân của họ đều biết họ đang bên nhau với tư cách người yêu. Nhưng hai người lại không công khai cho những người khác biết. Tại sao vậy? Hyunsuk cũng không chắc nữa.

Hyunsuk bước ra sau khi đã thu dọn xong đồ đạc của mình. Họ có một trận đấu bóng đá hàng tháng với hội bạn thân của họ, của Hyunsuk, và của Jihoon. Khi nghĩ về điều này, Hyunsuk và Jihoon chưa bao giờ thực sự có một buổi hẹn hò, với tư cách là bạn trai. Họ luôn đi chơi với nhau, như những người bạn.

"Ồ, không. Không phải thế đâu mà."

Hyunsuk nghe thấy giọng Jihoon từ nơi anh đang đứng. Anh thấy Jihoon đang cười nói với Junkyu. Trông Jihoon có vẻ như đang rất vui.

"Hyung." Doyoung vỗ vai Hyunsuk. Anh quay sang Doyoung

"Cái gì?"

"Điện thoại của anh kìa." Nghe Doyoung nói, Hyunsuk mới nhận ra điện thoại của mình đã đổ chuông. "Anh đang lơ đãng gì vậy?"

"Không có gì đâu." Anh lấy điện thoại ra. Là Yeonjun. "Có chuyện gì?"

"Hyunsuk, cậu phải đến đây, ngay! The Blue Flame đang đánh nhau với Mark."

"Cái gì cơ? Tại sao?"

"Họ nghĩ Mark đã cướp bạn gái của thủ lĩnh họ, trong khi Mark chưa hề làm gì cả. Cô gái đó vốn không phải bạn gái của thủ lĩnh họ, mình đã xác nhận với bạn bè của cô ấy rồi." Yeonjun gấp gáp nói.

"Gửi địa điểm. Mình đang trên đường đi đây."

"Anh, anh đi đâu vậy?" Doyoung hỏi. Cậu thừa biết Hyunsuk là thành viên của một nhóm lái mô tô và nhóm đó thường xuyên bị cuốn vào những cuộc ẩu đả. Cậu lo cho Hyunsuk vô cùng, nhưng anh luôn trấn an cậu rằng anh ấy sẽ ổn thôi, anh ấy là kẻ đánh đấm giỏi nhất ở cái thị trấn này mà. Doyoung tin vào điều đó, nhưng cũng không khỏi lo lắng cho sự an toàn của huyng của mình.

"Anh đã nói rồi mà, đừng lo lắng. Anh sẽ trở về bình an vô sự thôi mà." Hyunsuk nói, tiện đưa chiếc túi cho Doyoung. "À mà, em có thể nói với Jihoon được không? Anh sợ nếu anh nói, Jihoon sẽ không để anh đi mất. Em nói hộ anh nhé?"

"Được rồi." Doyoung chỉ biết thở dài, cầm lấy túi của Hyunsuk. "Hứa với em đi, là anh sẽ không bị thương."

"Anh có thể bị thương, nhưng anh hứa với em anh hoàn toàn đủ sức để đi bộ về nhà bình thường được." Hyunsuk nói và bỏ chạy, trước khi phải nghe Doyoung lèm bèm nhiều hơn nữa.

"Cái anh này."

Hyunsuk vẫy một chiếc taxi và bảo tài xế chở mình tới địa điểm mà Yeonjun vừa gửi. Thật lòng mà nói, anh vẫn còn khá buồn vì không nghe được câu trả lời mong muốn từ Jihoon. Và vâng, anh ấy cố tình muốn tham gia trận đánh này, mặc dù anh biết Mark có thể xử lý tốt. Yeonjun chỉ đang kịch tính hóa câu chuyện lên như những lần khác. Nhưng anh cần phát tiết hết sự thất vọng ra khỏi cơ thể mình.

Và cách của Hyunsuk, dùng bạo lực. Liệu Jihoon có thực sự quan tâm không, khi một ngày nào đó anh bị thương nặng. Liệu Jihoon có lo lắng cho anh ấy như Doyoung, liệu Jihoon thực sự có tình cảm vượt trên mức tình bạn với anh ấy không? Anh không biết, hoàn toàn không biết gì cả.

"Yah!" Hyunsuk đã hét lên ngay vì vừa tới nơi. Mark vẫn đang đánh nhau với chúng. Hyunsuk đã thật sự sốc khi thấy tình hình lúc này. Có lẽ lần này Yeonjun đã không nói quá rồi, bởi vì đang là 3 đấu với 10. Mark, Yeonjun và Jibeom đang rất chật vật.

"Bọn các ngươi đã gọi cứu trợ sao, hiểu rồi." Một kẻ trong số đám người kia nói. Rồi hắn quay qua Hyunsuk "Đã lâu không gặp, Hyunsuk. Rất vui khi gặp lại anh."

"Ừ, lâu không gặp. Nhưng tôi không vui khi gặp lại cậu đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro