↓↓↓↓

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vladias sau thế chiến thứ hai, một người lính đã vô tình lạc vào một hang động ở miền Bắc. Tại đây, người lính đã mang những giây phút cuối cùng của cuộc đời dâng hiến cho khối đá đen kì lạ, trở thành một phần của khối đá ấy mãi mãi.

"Nhanh nhanh! Muộn lắm rồi!"

Cô gái nhỏ cố gắng đạp xe thật nhanh trên con đường tối tăm để đến nơi có ánh sáng hơn chút. Dù gì thì con gái đi đêm một mình cũng thật nguy hiểm.

Bỗng, từ con ngõ tối trước mặt nhảy xổ ra một bóng người liêu xiêu, mũi xe đạp đâm sầm vào khuôn khổ thô kệch ấy, cô nhanh chân chống giữ không để xe nghiêng hơn nữa, trừng mắt nhìn người đàn ông nọ, con tim như ngừng đập trong phút chốc. Người nọ trừng trừng nhìn lại cô, đưa tay bấu vào đầu cô, cảm giác như máu đang bị rút hết khỏi óc, cô run rẩy vẫn cố đứng cho vững.

- Khá lắm! Đừng để nó rơi vào tay kẻ xấu!

Và ông ta rơi xuống đất, bất động. Cô gái không hét, vội vàng đạp xe thật nhanh, vẫn còn ngoái lại sợ ông ta đuổi theo, nhưng cái cô thấy là thêm một cái bóng khác, và cắm đầu nín thở đạp nhanh hơn nữa, không màng đầu đau như búa bổ.

_________3 năm sau__________

- Tại sao? Chỉ thiếu có 0,5 thôi mà! Tại sao không nỡ làm tròn lên chứ!

Ahvra đang đau khổ, đau khổ lắm, để có thêm quyết tâm thi đỗ trường Đại học kĩ thuật mật mã mà nó chọn trường thứ hai là một trường cực kì kinh dị, khiến nó ghê rợn đến độ mỗi khi nhắc đến tên là lại muốn rùng mình, đó là...đó là...trường sư phạm. Còn gì khiến nó ghét hơn là lũ học sinh quậy phá hơn quỷ sứ ấy chứ. Mà trường này chỉ xét tuyển chứ chẳng cần thi, nhưng mà điều kiện xét hơi ngặt nghèo. Mà nó thì có cái hồ sơ đẹp thôi rồi, con nhà gia giáo, lời phê của thầy cô trong học bạ có mỗi cái hơi trầm một tí còn lại là ngoan ngoãn lễ phép với thầy cô, đoàn kết với bạn bè. Nói tóm lại, lần này sa cơ lỡ vận được trường tuyển chọn, âu cũng là duyên số. Đành đi học năm đầu để ăn chơi cho bõ công 12 năm đèn sách. Rồi về nhà bán vé số cũng được.

Con bé lang thang ngoài chợ với Yega, hình như mấy đứa ở tỉnh nó trúng tuyển hết thì phải. May mà có con bé học cùng khoa, không thì nó mù thông tin cũng chẳng biết đâu mà lần.

Buổi học đầu tiên, nó lần tìm phòng khá khó khăn. Mà sao bảo phòng 304? Sao không thấy có bàn ghế gì hết vậy? Làm nó tưởng mình nhầm phòng chứ? May mà có Yega đến trước nhìn thấy gọi lại.

- Đến rồi còn định đi đâu nữa hả?

- Tao tưởng nhầm phòng chứ?

- Ừ! Mới đầu tao cũng tưởng thế. Nhưng là phòng này mà.

- Hay buổi đầu nó thế?

- Chịu.

Cô giáo đã vào lớp, y như một lớp thể dục.

- Chào các em, cô là cô Digji, từ giờ cô sẽ phụ trách quản lí lớp A38 của chúng ta. Tại sao lại là 38, vì trường đã thành lập 38 năm rồi, đơn giản vậy thôi. Có lẽ các em không biết trường chúng ta có một khoa đặc biệt mà bất kì ai cũng phải học. Là tự vệ. Cho dù không đủ khả năng dạy hay bảo vệ người khác, ít nhất cũng phải biết tự bảo vệ mình trước tình huống nguy cấp...

Vài tiếng thì thào bên dưới không ngờ ở trên này tệ nạn lại nhiều đến thế. Cô Dig rất thính, nghe ra hết từng người ai nói câu gì.

- E hèm. Cô biết các em thấy nó là không cần thiết, nên đêm nay hãy cùng chứng kiến nguyên nhân của tất cả sự việc này. Khuyên các em yếu tim không nên đến. Và nếu các em muốn rời khỏi lớp hay là rời khỏi thành phố này cũng không vấn đề, vì dù em có ở đâu, thì cũng giống ở đây mà thôi.

"Đêm mà cũng cho học sinh ra ngoài sao? Trường Sư phạm mà thế à?"

Nó khinh bỉ trong lòng, để xem có cái gì mà nghiêm trọng thế. Tất cả đều có mặt, cả trường đều có mặt ấy chứ, có vẻ ai cũng háo hức với cái trường tưởng nhàm chán mà hoá ra cũng có chút thú vị này. Hàng dài người lẩn trong bóng tối của các dãy lan can theo yêu cầu của giáo viên, nín lặng quan sát.

Humerus đến muộn, vì vốn dĩ không định đến, nhưng tự dưng mất ngủ mới phải mò ra giết thời gian. Trăng đêm nay thật là sáng, vài ngôi sao hiếm hoi nhấp nháy nom khá vui mắt, cậu thả mình xuống ghế đá bên hồ, không khí lành lạnh dễ chịu đến nỗi muốn lăn ra ngủ ngay lập tức, chỉ sợ giữa đêm trúng gió thì khổ. Bỗng mặt hồ trước mặt sôi lên sùng sục, rồi cạn khô trong nháy mắt, lá sen không cháy mà hoá ra cát bụi, mặt đất nứt nẻ như hạn hán ba năm, từng mảng từng mảng vàng nâu kéo nhau trồi lên như sóng dâng, có điều thô cứng phát ra những tiếng lạo rạo của đất cát cọ nhau, vụn cát rơi lả tả từ thân hình to lớn, nhìn trong phim thì oách chứ đứng dưới chân con quái vật khổng lồ cao bằng 5 tầng nhà kia thì chết khiếp đứng không vững nữa. Cậu nuốt nước miếng cái ực, chạy ngược hướng bàn tay thô thiển kia vươn đến, luồn qua kẽ hở dưới tay nó trước khi chạm đất lọt thỏm, bàn tay chậm chạp quẹt một hố trên mặt đất, quờ luôn vào vài thân cây gần đấy, tất thảy tan thành cát trong nháy mắt. Nó chậm chạp trồi cả thân mình đặt một chân lên mặt đất. Một vài người dũng cảm xông pha gây chú ý dụ quái vật về phía hội trường. Bọn học sinh mới phút trước còn dẫm đạp lên nhau mà chạy cho nhanh, giờ đã cố chen chúc thò đầu ra ngoài hứng khởi. Ngoại trừ một người từ đầu chí cuối vẫn điềm tĩnh vô cùng, là Nania.

Cô gái nhảy qua lan can, rẽ gió lao xuống từ tầng ba, chạy thật nhanh đến gốc cây cổ thụ phía trước trèo thoăn thoắt lên đến tận ngọn. Canh giờ đúng lúc con quái vật nặng nề bước qua thì nhảy sang, nhưng trượt, cô bám vào đường nứt trên người nó mà trèo lên đỉnh đầu, con quái bị đóng băng hoàn toàn từ trên xuống dưới, bàn chân bị băng giữ chặt với đất tạo thành nền băng không được mượt mà cho lắm.

- Đến giới hạn rồi sao? - Nania lẩm bẩm. Nhảy khỏi đầu con quái. Ba người chạy phía trước ngoái lại ngạc nhiên, cô gái này đâu có trong kế hoạch.

- Uây! Giữ chân nó một phút nữa. Đại bác sắp khởi động xong rồi! - Anh chàng hét lên với cô.

- Một phút! Mình có thể làm hơn thế nữa không?- Cô tự hỏi rồi đóng băng cả tay lẫn chân con quái, lớp băng sẽ dày đến nỗi che khuất cả vật bên trong, nhưng lại bị tan thành cát ngày một nhanh dần.

- Xong!

- Mau tìm chỗ nấp!

Nania không kịp, cô vội vàng tạo một lớp băng bao quanh mình. Không chỉ có thế, mà bao quanh cả dãy nhà nơi học sinh đang đứng cách đó khá xa, giảm bớt ảnh hưởng của cơn chấn động. Ai cũng che mắt mình lại trong khoảnh khắc quả cầu lửa chói sáng được bắn ra, khi mở mắt trở lại thì tất cả đã biến mất rồi, cả quái vật, cả băng, chỉ còn đống tàn tích mà thôi. Ba thanh niên lại gần tìm kiếm thứ gì đó, là một khối kim loại màu vàng bọc trong đất sét với lớp cát phủ bên ngoài.

- Đây là thứ mà nó đã dùng à?

- Ừ! Lại bị niêm phong rồi. Phải tìm người khác sử dụng thôi.

Kamel đưa viên đất sét cho Vivi, quay ra nhìn Nania đang đổ mồ hôi như nước chảy.

- Em có sao không thế?

- Ổn! - Nania khô khan. Đã vượt quá giới hạn khi chưa đáp ứng đủ yêu cầu, cô cần phải ăn, đói sôi cả ruột. Cô lẳng lặng thẳng tiến về nhà.

- Đó là sinh viên mới phải không?

- Chắc vậy.

Ahvra cũng lẳng lặng không kém, bỏ về, vẫn nghe tiếng Yega:

- Uây! Kinh dị vãi!

Tay run run, cổ họng nuốt từng miếng khô khốc, chuyện mà nó chưa bao giờ kể cho ai, rằng nó đã nhìn thấy không chỉ một người. Trong đêm tối nó nghe tiếng thở nhè nhẹ vang vọng, một tiếng thở ma quái. Cắm trượt chìa khoá mấy lần, cuối cùng nó cũng an toàn trong nhà, không dám tắt cả đèn. Vì như thế sẽ không nhìn được nếu "nó" xuất hiện. Thứ mang hình hài quái dị ấy. Nó kết thúc giấc mơ bằng quá khứ. Trời đã sáng.

- Vì chấn động hôm qua, trong khoảng thời gian 1 tháng gần đây có thể chúng sẽ xuất hiện nhiều hơn. Các em không nên ra đường một mình vào buổi tối...

- Chúng nào? - Ahvra lơ đễnh hỏi.

- Quỷ con! - Yega trả lời rõ ràng và rành mạch.

Ngoài hành lang mấy người đang đuổi nhau ồn ào náo loạn. Người bị đuổi tên Psyck học lớp A38. Anh chàng mới năm nhất mà đã bày trò chọc phá đàn anh, dám đốt pháo dưới mông Kamel, càng chạy càng chết, phen này con ông cháu cha cũng chẳng cứu được cậu ta. Jed khoái chí lắm, rõ ràng hai thằng cùng một giuộc nhưng chỉ có mỗi Psyck ngố bị bắt tại trận, còn cậu ta giấu tay trót lọt. Psyck sống chết kêu oan. Rõ ràng cậu ta chỉ đốt một quả, còn quả thứ hai là do tên Jed gian manh kia ném trúng mông anh ta chứ. Hai đàn anh kẹp hai bên, Kamel kiếm đâu ra tấm ván gỗ phang hai phát vào mông Psyck, cậu ta suýt xoa ấm ức suốt buổi. Thù này không trả thề không chọc phá ai nữa.

Ra chơi tiết hai, anh chàng đã thu nạp thêm thằng em song sinh là Humerus, Humerus vốn ngoan ngoãn từ nhỏ, lại rất mực yêu quý anh trai, anh bảo gì cũng nghe theo đấy, bất kể trò nghịch dại nguy hiểm nào, cùng anh kề vai sát cánh bày mưu chọc phá đàn anh.

- Thằng nhóc này, coi bộ thế mà cũng nguy hiểm ghê.- Kamel day day que kẹo mút cướp được của đàn em vô danh nào đó, nghiền ngẫm tập hồ sơ lớp A38.- Bố làm to, mẹ là tiểu thư đài các, từ cấp hai đã bắt đầu biết săn quỷ rồi. Lại còn hạng hai nữa chứ. Thằng em cũng không kém cạnh gì đâu. Hai thằng này nếu không uốn nắn lại ngay, chúng sẽ chẳng còn coi mình ra gì nữa.

- Từ trước đến giờ có ai coi cậu ra gì đâu? - Vivi phũ phàng.

- Đừng có coi thường tớ thế chứ. Cứ chờ xem tớ dạy dỗ bọn tiểu quỷ này thế nào.

Thế là Kamel cùng ba đàn anh khác vạch sách lược đánh úp đàn em.

- Các cậu nhìn này, con bé này hạng ba đấy!

- HẠNG BA? - Cả lũ ngạc nhiên. Chính là Nania, cô gái hôm trước.

- Thảo nào mà năng lực của nó mạnh thế.

- Bố con bé chết trong một nhiệm vụ vài năm trước, nó kế nghiệp bố cũng chẳng có gì là lạ.

- Ừm ừm. Ra là vậy. Thật tội nghiệp.
- Tội nghiệp cái gì. Lo thân cậu đi kìa.

- Biết rồi mà!

Kamel thở dài. Đành dồn hết tâm sức vào kế hoạch lần này thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro