2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Phải có cấp mới được sử dụng mấy món đó sao?"

Ahvra trân trối nhìn cô Digji cất vào két mấy thứ bày trên bàn. Một số đã bị chuyển đi các thành phố khác tìm người sử dụng. Nó bất giác đưa mắt đến một khối đen lẫn trong đám đồ cũ ấy, một thứ chất lỏng đặc sền sệt chảy từ thân khối đen ra. Biết nó đang nhìn, cô mới nói cho biết:

- Thỉnh thoảng nó nhão nhoét thành thứ nhơn nhớt chuyển động, nên hầu như chẳng ai muốn động vào, cũng chẳng biết có công dụng gì, nhưng mức năng lượng quá yếu, gần như là không có, nên không bị chuyển đi.

- Chỗ mình ít người phù hợp thế ạ? - Yega thắc mắc.

- Ừ! Hầu hết toàn ở những nơi khác. Các em cứ để giấy ở đấy được rồi.

- Vâng. Em chào cô.

Hai đứa quay lưng bước ra, Ahvra vẫn chưa nỡ rời mắt khỏi thứ yếu kém ấy, thật là đặc biệt, nó luôn thích những thứ vô dụng như thế.

Sau hai tuần đi học, nó đã cảm nhận được, cái trường này điên hết rồi. Người người tập võ, đâu đâu cũng thấy đồng phục đủ các thể loại võ vẽ. Nó tập theo phong trào được đúng hai tuần, thấy người ta văng người trên không như đúng rồi thì sợ, bỏ luôn. Trong thâm tâm tự an ủi:"Mình là người đặc biệt, không cần tập mấy thứ đấy làm gì. Mà chắc quái gì đã có duyên gặp được đám quỷ kia!"

Con bé thong dong ở nhà làm những thứ linh tinh vô bổ. Xem mọi chuyện chẳng liên quan.

Nó đi chợ vào một ngày đẹp trời, khi trong nhà đã hết đồ ăn, tiện thể đi học luôn xem có gì quan trọng hay không. Ánh nắng chiều nhè nhẹ rải đều khắp sân, làm nó cảm giác sao yên bình quá, yên bình không thể tin nổi vào mắt mình.

Bỗng Rầm!

Tiếng Kamel rít lên "Chết tiệt!"

Ngoài cửa lớp đào đâu ra cái rãnh vô duyên bất thường, anh ta không để ý mới trẹo chân vô đó, xoay người giữ thăng bằng thì vướng ngay phải sợi dây cước chăng ngang đường, lần này từ phía góc tường lẩn sau cánh cửa phóng ra ba mũi tên, anh ta luống cuống tránh được hết, hú hồn dựa vào tường cạnh cột chống, ai dè tường đã được cắt từ trước, đẩy nhẹ một cái là cả người cả tường đều rơi khỏi tầng ba, dưới đó là tán cây um tùm lúc nhúc toàn sâu bọ, anh ta choáng váng nhảy loi choi rũ hết đám uốn éo ngoay ngoáy kinh kinh ra khỏi người, chẳng may có một con rơi vào mồm làm anh ta cứ khạc nhổ mãi cho đến khi mồm khô khốc, ai ai nhìn thấy cũng bàng hoàng, may mà cú ngã không gây thương tích gì nặng lắm.

Psyck với Humerus đứng trên tầng 4 hí hửng lắm, lần này đừng hòng bắt tội cậu ta.

- Bộ cung này của ai? - Vivi cau mày hỏi.

Chẳng ai biết. Bộ cung khá mới, nhưng ở đây làm gì có bán thứ này.

- Ủa? Bộ đó của Jed lớp em mà. - Psyck vừa làm bộ hốt hoảng chạy xuống, tính đổ hết tội lên đầu tên Jed đã phản bội mình.

- Jed đâu? - Hôm nay nó không đi học hay sao ấy!

- Hôm qua em có thấy Jed đi qua tầng ba mà.- Hecad A38 nhớ lại lúc tan học về muộn.- Thấy nói là quên gì đó ở đây.

- Vụ việc lần này không thể cho qua dễ dàng được. Tôi sẽ báo cáo với ban giám hiệu điều tra tận gốc.

"Toi rồi!" Psyck hơi chùn, còn Humerus thì vẫn bình thản như thường. "Tên Jed có nguy cơ bị đuổi học cho dù có nhận tội hay không. Mình có chơi ác quá không nhỉ? Mình chắc chắn máy quay sẽ kết tội Jed. Tội nghiệp thằng bé. Ai bảo nó dám phản bội mình."

Nania nhìn Psyck chằm chằm như đang suy tính, khiến Humerus phải chằm chằm nhìn lại xem cô nàng có ý đồ gì.

Lớp A38 tan muộn gần như nhất trường, và luôn có những con người thích ở lại sau chót để về một mình. Tất nhiên không phải Ahvra, nó thuộc loại thích về nhà sớm, nhưng hôm nay trái gió trở trời, tâm trạng cũng không được tốt cho lắm, nó nặng nề lê bước ra phía cầu thang, Yega cau có giục giã, mà nó đâu bắt cô bạn đợi, rõ lắm chuyện.

Lối đi phía dưới, 3 người lớp A38 đang chắn đường, hai đứa dừng lại xem chuyện gì. Nania nghiêm trang yêu cầu Psyck ra đầu thú, cô đã nhìn thấy toàn bộ sự việc chiều hôm qua, khi hai người đột nhiên biến mất ở tầng ba. Có nghĩa là một trong hai có thể tàng hình, và người còn lại đặt bẫy.

- Chuyện này liên quan đến mạng người. Tốt nhất các cậu đừng nghĩ đến việc gắp lửa bỏ tay người.

- Sao? Cậu muốn làm gì. Tưởng có ấn đó mà tôi phải sợ cậu sao?

- Tôi biết các cậu chắc chắn sẽ thoát nếu tôi không làm gì. Nên tôi khuyên cậu hãy ngoan ngoãn nhận tội đi.

- Mày lắm chuyện quá rồi đấy! Tao không nhận đấy thì sao!

Psyck phóng về phía Nania thứ gì đó, nhưng tất cả đã được Humerus ẩn đi hết, thành ra chẳng thấy gì ngoài váy áo Nania rách tả tơi.

- Thấy rồi chứ! Còn không ngậm miệng yên phận, tôi sẽ không chỉ cắt váy của cậu đâu.

- Ồ! Hạng hai và hạng ba sao? - Thầy hiệu trưởng trên văn phòng tầng 4 ngó mặt xuống quan sát.- Lớp cô năm nay lại tụ tập nhiều anh tài ghê. Có khi những người khác cũng có khả năng đấy.

- Thầy nghĩ với những thứ đồ hạ cấp như vậy chỗ chúng ta có khá lên được không. Rồi cuối cùng cũng phải tuồn cho nơi khác thôi.

- Cô không nên thực tế quá chứ. Chúng ta cần có hy vọng, nhất là vào thời điểm này. Con bé cũng quá trách nhiệm nhỉ, nó còn chẳng thèm dùng đến ấn của nó.

- Hạng ba với hạng hai cách nhau một trời một vực. Đâu cần đến thứ đó.

Nania đã bắt đầu nhạy hơn, tránh được gần hết những lưỡi dao vô hình, Psyck càng tức hơn, phóng ám khí liên tục. Nania cũng đã nhận ra, ấn của cậu ta vẫn chưa phát huy được hết, nhưng mà vậy cũng là quá giỏi rồi.

Yega muốn kéo Ahvra đi nhanh, kẻo lại thấy cảnh trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, nhưng con bé tối sầm mặt không dịch chuyển, chả hiểu sao tâm trạng tụt dốc thảm hại vậy, nó không dám động vào Ahvra nữa, lẳng lặng đứng im quan sát tiếp.

- Bực mình thật.- Ahvra trầm giọng.

- Bực cái gì?- Yega đang cố tầm thường hoá biểu cảm đáng sợ kia.

- Dù cho mày có cố bao nhiêu năm tháng, cũng chẳng bằng những đứa thiên tài bẩm sinh. Bởi vậy tao ghét nhất là những đứa nghịch ngợm, xét trên một phương diện nào đó chúng khá thông minh. Mà tao thì không thông minh, nên tao ghét những đứa thông minh hơn tao.

- Con này mày nói liên thiên cái gì thế hả? - Yega bắt đầu chùn bước, bất giác lùi ra xa giữ khoảng cách.

Humerus nghe thấy hết người phía sau vừa nói gì, không ngừng cảnh giác sau lưng. Ahvra tiến chầm chậm về phía Psyck đang cau có với Nania. Humerus muốn chặn lại lắm nhưng toàn thân đột nhiên lạnh toát.

"Mình phải bảo vệ Psyck! Nhưng...tại sao?"

Humerus cảm giác như mình thật nhỏ bé, và mọi thứ xung quanh có thể đè nghiến cậu bất cứ lúc nào, nỗi sợ hãi y hệt thuở nhỏ này là sao?

Ahvra phát ra những tiếng hừ hừ khe khẽ, nó đang cười, nụ cười nó chưa bao giờ từng cười trước đây. Psyck bất chợt rùng mình liên hồi, đứng như trời trồng không dám quay lại. Ahvra đã tiến lại gần lắm, đặt tay lên vai Psyck bóp thật mạnh, cậu ta không đau, nhưng cậu ta kinh hãi, thứ gì đó vừa bị rút khỏi người cậu, chắc chắn thế.

- Thứ đó là...! - Nania run run.- Của bố tôi!

Nania chưa kịp lao đến, cả trăm lưỡi dao sáng loáng như tên bắn trực chỉ một mục tiêu là cô, lớp băng vừa tạo bị nứt chằng chịt do dao cắm, lập tức vỡ ra rơi liểng xiểng cùng nhau. Nhưng thứ khiến cô bực mình hơn cả là thái độ của người đối diện kìa, khiến cô không thể nào kiềm chế nổi, tạo mũi nhọn bằng băng phóng về phía đó, nhưng hàng sắc nhọn dày đặc xung quanh Ahvra như tự phản lại, nhắm rất chuẩn xác, đón đầu đường lao cùng nhau tuyệt diệt.

- Không thể nào! - Psyck tức tối, cậu phải mất 3 tháng mới làm được trò đó.

- Hửm? Sao thế? Không cam tâm à?- Ahvra cười khùng khục.- Có muốn thử cảm giác bị chính thứ của mình giết chết không?

Cả người cậu run lên bần bật. Nhưng không phải vì sợ hãi, hoàn toàn là một thứ gì đó khác, mà cậu không thể nói ra.

Nania lao ra che chắn cho cậu ta, như cậu ta đã che chở cho Humerus trước đây.

Yega sau một hồi nín lặng quan sát, đã thôi tim đập chân run, kiên quyết đi về.

- Mịe! 6 rưỡi rồi! Hết cơm có mà ăn mì tôm cả lút!

- Hả? Tao ăn mì tôm 2 ngày rồi đấy! - Ahvra đã trở lại trạng thái bình thường. Vũ khí biến đâu hết.- À!

Con bé đột nhiên quay lại làm cả lũ giật bắn mình, đưa tay chọc nhẹ vào trán Psyck.

- Trả mày này. Nó thích mày đấy!

Con bé đi chợ nấu cơm tươm tất, tự nhiên yêu đời thấy lạ. Cuối cùng nó cũng có một bữa thịnh soạn.

Sáng hôm sau, Psyck hùng hổ đập bàn Yega:

- Con bé hôm qua đâu?

- Nhìn là biết nó không đi học rồi!

Yega thái độ. Hai đứa lườm nhau muốn lòi cả mắt ra khỏi hốc. May có Hecad đánh lạc hướng.

- Ê! Jed bị lên hiệu trưởng kìa.

Humerus với Psyck hồi hộp nghe ngóng. Lạy trời lạy phật cho thằng bé đừng bị đuổi học. Nania vẫn nhìn chằm chằm Psyck phán xét, làm cậu cứ thấy gai gai. Jed điềm nhiên uống trà cùng thầy trưởng khoa và thầy hiệu trưởng, trầm ngâm.

- Ra vậy! Cho em xem đoạn băng có em đi!

Thầy trưởng khoa mở lại đoạn băng ghi hình. Tuyệt nhiên không còn dấu vết nào của Jed trong đó. Tua đi tua lại mãi vẫn không khá khẩm hơn. Thầy hiệu trưởng mỉm cười đứng dậy, không có chứng cớ xem như cho qua. Thầy trưởng khoa không cam tâm, nhưng cũng phải chào thua. Psyck cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

- Xem ra cậu cũng biết lo lắng cho bạn nhỉ! - Nania xoa cằm gật gù.

- Tất nhiên! Cậu nghĩ tôi vô nhân tính đến thế sao?

- Psyck với Nania có chuyện gì à? - Hecad quay sang hỏi Humerus.

- Sao cậu nghĩ thế!

- Trông họ có vẻ thân nhỉ!

- Vậy sao!

Bấy giờ Ahvra mới lò dò đến lớp. Đi học vài buổi mới lờ mờ đoán ra ông già trao cho nó cái gì lúc ấy, nhưng hình như cái thứ ấy không thích nó thì phải, nên ông ta mới nói đừng để nó rơi vào tay kẻ xấu.

- Mày có biết quyển nào viết về mấy cái ấn không?

- Làm gì có. Mấy cái này rất khó để nghiên cứu. Cùng lắm chỉ có tư liệu viết tay của những tiền bối đi trước về chính ấn mà họ nắm giữ để lại thôi. Còn với những cái chưa được khai mở lần nào thì chịu.

- Vậy sao! - Con bé quay đi, ra chiều nghĩ ngợi.

- Ahvra! lát em gặp cô một chút.

- Ừm. Vâng.

"Tại sao nhỉ?" Psyck đang khó hiểu. Mà thực ra cả Nania cũng không sao hiểu nổi. Rõ ràng kẻ địch đang đứng ngay trước mắt, ấy thế mà cả lên tiếng gọi một câu cũng không dám, thế thì còn đánh đấm gì. Chúng nó tự ngồi tự trách mình vô dụng.

- Gì hả cô?

- Em biết em đang giữ thứ gì trong tay chứ?

- Cũng hơi hơi.

Cô nói muốn nó khởi động thử vài ấn khác, nhưng nó cứ lưỡng lự mãi, vì chẳng muốn xâm phạm ấn kia hay bất cứ ấn nào khác, nói cho cùng cũng là cưỡng ép phục tùng thôi, mà nó chẳng thích dồn ép ai cả. Lương tâm sẽ day dứt lắm.

- Vậy nếu như nó phản đối em sẽ dừng ngay.- nó gãi gãi tóc, lí nhí.

Chẳng ai hiểu nó nói ai phản đối, có thể là một người rất quan trọng với nó chăng, nên cũng không nói gì nhiều.

"Dũng cảm lên Psyck Aepamegan! Mày không sợ trời không sợ đất thì sợ quái gì con nhỏ đó chứ!"

Nhìn Psyck nghiêm trang cổ động mình làm Jed phát phì cười. Mới vỗ vai anh chàng xỉa xói.

- Cô gái nào lại làm chú mày ra nông nỗi này hả thằng em. Anh đã dạy chú bao nhiêu lần rồi, với những cô nàng bá đạo luôn nghĩ mình trên người thì phải vùi dập cô ta không thương tiếc, quên rồi hả!

- Quên cái đầu mày. Anh đang cú đây. Mối nhục này nhất định phải trả.

Thế là 30 phút sau công tác cổ động, Psyck nhỏ nhẹ thách đấu cô bạn lần nữa.

- À...! Vẫn cú vụ đó hả. Thôi quên đi. Con gái ấy mà. Chấp làm gì.

Con bé nói như thể người ngoài cuộc khuyên giải.

- Cậu rốt cuộc chẳng coi tôi ra gì phải không. Chí ít cũng phải phân tài cao thấp một lần chứ. Để tôi cho cậu biết ăn cắp thứ của người khác phải chịu hậu quả thế nào.

- Lúc đấy tâm trạng tớ đang bất ổn mà. Chứ đời nào tớ dám làm thế! Cậu mà đấm một cái chắc tớ văng xa cả chục mét ấy chứ.

- Đừng có lẻo mép. Tôi ghét nhất loại con gái như cậu đấy nhé! Không xử cậu giang hồ sẽ khinh!

- Hừ! - Con bé thở dài. Đổi giọng trong chớp mắt.- Đã nói đến thế rồi sao vẫn không biết điều gì thế? Mày bị ngu hay sao! Đừng có ngáng đường tao!

- Đấu đi!

- Tao không đánh nhau!

- Có thật mày không đánh? Lần này đừng hòng cướp ấn khỏi tay tao.

- Ngốc quá! Tao chẳng cần cái ấn đó, cũng thừa sức đá mày bay khỏi đây rồi.

- Tự tin gớm nhỉ. Còn nói không đánh nhau!

Tất cả những thứ nguy hiểm có tính sát thương cao đều bị cát hóa trước khi chạm được đến đối thủ.

- Tao chẳng cần đánh. Mày có hiểu không, với khoảng cách này tao thừa sức biến tất cả thành cát, kể cả mày!

Psyck nghe vậy bèn bật ngược ra sau giữ khoảng cách. Chính là ấn mới khai quật được hôm nọ, cát hoá tất cả mọi thứ, nó biết đó chỉ là một phần nhỏ, sử dụng những thứ thuộc về tự nhiên khó hơn rất nhiều. Chắc nó không đủ tố chất rồi.

- Không có phản ứng phụ mới ghê chứ! - Jed chẳng thích việc Psyck bị thua trước một đứa con gái đâu.

- Đồ ăn cắp mà cũng tiện lợi nhỉ.

"Hay là để ta dạy cho cô gái kiêu ngạo ấy một bài học vậy."

"Chỉ cần tốc độ cực nhanh, nó sẽ chẳng bắt kịp mà hoá cát đâu!"

Chẳng biết Jed đã để con bé nhìn thấy gì mà nó đờ ra chẳng hề có phản ứng nữa. Psyck thì đã kề dao sát cổ từ bao giờ, nó nhắm tịt mắt không dám nhìn. Tưởng tượng cảnh cổ mình đang phụt máu, nhưng cái xảy đến là một cái búng trán.

- Đồ ngốc! Cậu nghĩ tôi định giết cậu thật hay sao! Mà sao tự nhiên lại đờ ra thế? - Psyck bắt bệnh.

- Tao thua rồi. Mày vừa lòng chưa để tao còn về?- Mặt con bé hơi cau lại, khá nhiều cảm xúc bon chen nhau.

- Ơ ờ, về đi.- Psyck tự nhiên chẳng nhớ ra phải nói gì, vốn định đánh thắng rồi cười vào mặt con bé cho hả dạ. Nhưng chợt thấy lòng mềm nhũn. Nhìn cô bạn bước một mình sao cô đơn quá!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro