↓↓↓↓

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ahvra rời mắt khỏi cửa sổ, dưới sân hàng người đang chạy vòng quanh đầy hăng hái, một số thì chống đẩy vẻ khó khăn lắm. Jed với Psyck đang lườm nhau toé lửa tìm sơ hở thừa cơ tấn công.

- Đây! Em thử cái này đi.

- Em không dùng được những thứ liên quan đến tự nhiên đâu.

- Cứ thử đi! Biết đâu lại được.

Ahvra nắm chặt viên ngọc lửa, chẳng có gì xảy ra cả.

- Nhưng lời nguyền của em là gì thế? Không phải ăn cắp của người khác chứ?- Kamel hỏi luôn.

- Lời nguyền?- Nó không hiểu.

- Là 1 cách nói khác. Thợ săn chuyên nghiệp gọi những vật này là vật bị nguyền rủa. Và người sử dụng chúng là những kẻ chịu tác động của lời nguyền ấy. Cơ bản là hỏi năng lực của em là gì.

- À. Ăn cắp! - Nó đã hiểu.- Hừm...Oái! Em nhớ có khối đen nào đấy lởm chởm trông tởm tởm ấy mà, cô còn giữ không?

- Còn! Đâu đó trong đống này thôi. Đây này! Nhìn đã chẳng muốn động vào. Không biết có được việc gì không.

- Em sẽ dùng nó.

- Có được không?

- Được! - Ahvra quả quyết. Không được cũng phải được. Nó đã tia khối đen này từ lâu lắm, nhưng ngại không dám lên tiếng. Con bé không dám động vào ngay, mà ngắm cho đã mắt đã, thực ra nó đang hồi hộp, không biết sẽ có chuyện gì sau khi động vào thứ đó. Ấn của nó là một thứ quyền lực, cho phép nó bắt những thứ khác phải phục tùng mình, nhưng không phải cái nào cũng chịu nghe lời. Dù thế khối đen kia mới là thứ nó thực sự thích, kể cả có là thứ vô dụng nó cũng vẫn muốn. Nó bọc khối đen đặc chất lại bằng áo sơ mi khoác ngoài mang về nhà.

- Cẩn thận đấy nhớ!

- Dạ!

Con bé cứ nhứ nhứ tay như thế, vẫn chưa sẵn sàng, tim đập rộn, lòng xốn xang, cái khối này lại cho nó cảm giác như sắp đi hẹn hò với người yêu thế chứ. Chẳng giống như lúc được trao cho ấn quyền lực từ một kẻ nào đó sắp chết. Phải rồi, nó đã giữ ấn này từ 3 năm trước, nhưng chẳng bao giờ dám sử dụng, vì có thể sẽ phải trả giá.

Khối đen bắt đầu mềm ra, chuyển động, một vài nhánh đen như đất sét dẻo quẹo vươn tới ngón tay nó, nó vội rụt tay lại sợ hãi, nhưng thứ đó như keo dính cứ bám lấy nó, từ tay lan lên mặt, rồi khắp cả người nó trạt một màu đen kịt. Con bé bất tỉnh nhân sự ngay dưới nền nhà.

- Lên bảo Ara đừng nấu cơm, tí xuống đây ăn!- Cô bạn cùng phòng bảo Yega.

- Đóng cửa kín mít này có khi nó đang ngủ ấy chứ.

Dù thế Yega vẫn lọ mọ chạy lên tầng trên gõ cửa khe khẽ.

Ahvra mở mắt, trên đầu nó là cả tá những khối đen đặc quánh nhọn hoắt như thạch nhũ trong hang động chảy từng giọt đen sì xuống mặt, tràn lan cả hai hốc mắt, cả người nó chìm đắm trong thứ chẳng biết là thứ gì ấy, nó cứ chôn xác trong đó lâu lắm, mới cố kêu lên vài câu ú ớ trong họng, nó biết mình đã kêu to lắm, sao cứ như bị nuốt ngược vào trong không thoát ra được. Chỗ này là chỗ nào? Sao cứ như không có thật thế?

- Bất lực lắm đúng không? Không thể kêu, không thể cử động, không thể thấy gì hết.

" Ai thế?"

- Phải làm gì đây? Chẳng lẽ cứ chờ đợi mãi mãi ai đó đến cứu?

" Ai?"

- Thật khó chịu khi thể xác không còn nghe lời ...

"..."

- Ta đã như vậy đó! Ngươi có hiểu không? Chẳng ai chạm được tới ta hết! Nhưng sao ngươi lại thích ta nhỉ? Ta cũng thích ngươi. Nhưng ngươi không thể chạm tới ta nếu cứ giữ khư khư thứ đó. Ta không chấp nhận ngươi có ta mà lại có thêm thứ khác.

Thứ nước lỏng đặc sệt cuối cùng cũng chảy hết khỏi mắt, nó lờ mờ cố hé mở nhìn mọi thứ xung quanh.

- Thế! Ngươi đã nhìn rõ ta rồi chứ? - cô gái cười. Chính xác thì nó đang cười. Nó đứng trên màn đen đang đè chính nó xuống, và nhìn nó. Nó khùng khục ho khạc hết đống chất lỏng trong họng ra.

- Ngươi là ai?

- Ta là ngươi! Ngươi không phải ta. Ngươi là ta! Ta không phải ngươi.

- Cái quái gì?

- Ta ở trong tâm trí ngươi. Trong tim ngươi. Ta ở trong ngươi. Chỉ cần ngươi bỏ thứ đó đi, ta sẽ ở lại với ngươi. Ta sẽ là của ngươi.

- Ngươi là thứ gì? Có phải linh hồn của ta không?

- Không phải. Ta chẳng là gì hết. Ta chỉ là gì đó khi ta thuộc về ai đó. Thế! Ngươi có bỏ thứ đó đi không?

- Bỏ thì sao mà không bỏ thì sao?

- Ngươi thích ta đến thế. Ta cũng thích ngươi. Ta sẽ chờ cho đến khi ngươi vì ta mà bỏ thứ đó. Ngươi có bỏ nó không?

- Cái thứ này...được! Ta bỏ. Cho ta ra khỏi đây.

- Ta không phải trò đùa. Ngươi có thật sự nghiêm túc?

- Nghiêm túc đấy! Ta thích ngươi.

- Ta cũng thích.

Khuôn mặt nó cười rõ tươi. Và tan biến. Màn đen lại phủ xuống. Nó thấy có ánh sáng. Và bay bay theo lối đó, âm thanh vang vọng rõ ràng dần.

- Người lạnh toát thế này!

- Tao đã bảo gọi nó dậy mà không nghe.

- cái gì đây?

- Đưa nó cho tôi!

Nania chộp lấy chiếc dây sắt han gỉ vừa lấy từ tay Ahvra. Jed nhanh chóng giật lại không để Nania thực hiện ý đồ.

- Cậu muốn gì.

- Muốn lấy lại những thứ của mình. Vương miện đó vốn là của bố tôi.

- Của bố cậu? Vậy tại sao Ara lại có nó.

- Tôi không biết. Nhưng những thứ cậu ta có thể làm chính xác là những thứ mà bố tôi vẫn hay làm trước đây. Ông hi sinh trong một nhiệm vụ vài năm trước. Nhưng ấn bị mất không dấu vết, có lẽ ông đã giao nó cho cậu ta.

- Vậy thì chờ cậu ấy dậy rồi giải quyết.

- Tại sao chứ! Nó vốn phải là của tôi. Ông đã nói sẽ giao lại nó cho tôi mà.

- Cái đó còn phải tuỳ xem nó có muốn em sở hữu nó hay không.- Kamel nói như giảng bài.

- Tôi không cần biết! Nó phải là của tôi!

Thanh sắt đã bắt đầu nóng lên, rơi khỏi tay Jed, nó chuyển mình tự khép thành một vòng tròn hoàn hảo.

- Vậy là sao?

Nania không nói không rằng, nhặt chiếc vòng nóng như lửa đốt đặt lên đầu mình. Bóng dáng vương miện ẩn hiện trên mái tóc dầy bồng bềnh rồi biến mất. Ấn đã được thiết lập, vương miện đã có chủ nhân mới.

- Em sao rồi?

Nania bỏ đi, Ahvra mới tỉnh dậy, tỉnh như sáo luôn.

- Hm...

- Em thấy thế nào? Toàn thân lạnh toát thế. Có phải tại khối đen đấy không? Nó đâu rồi?

Nó ho khạc ra một đống máu ngay khi vẫn nằm, chảy hết xuống cổ với gối. Cả phòng quýnh quáng hết một lượt, người lấy khăn, người gọi cấp cứu. Tác hại của việc không cẩn thận với bảo vật nó như thế đấy. Nhưng thực chất cũng chưa gặp phải trường hợp như thế bao giờ. Con bé vẫn tỉnh rụi.

- Mấy giờ rồi ấy nhỉ?

- 6h tối!

- Đi ăn cơm đi. Đói thấy mồ!

- Mày vừa nôn ra máu đấy con ạ! Còn đòi ăn cơm à!- Yega gắt.

- Khối đen đâu? Không được thì đừng cố trả lại đi!

- không biết. để nó trên bàn mà.

- Hả? Đừng nói có kẻ đánh ngất mày rồi trộm nhá!

- Không! Tao tự ngất. Sao tao lại ngất nhỉ? - Ahvra ngẩn ngơ. Nhất thời quên sạch sành sanh mọi chuyện.

- Thôi bỏ đi. Không sao là tốt rồi. Xuống nhà ăn cơm đã.

- Hm...

- À! Ấn của cậu bị cướp rồi! - Jed trịnh trọng thông báo.

- Hm...

- ấn đó sao cậu có được thế?

- Chả biết. Đang đi học về thì có lão già ăn xin hình như vừa bị đánh hay sao ấy, đến bảo giữ nó giùm 1 thời gian. Hồi đấy không biết cũng tưởng ông già bị điên. Ai ngờ ổng điên thật. Tự nhiên lại giao nó vào tay tao, tao mà có dã tâm gì thì...chẹp. Dẫu sao tao cũng không có ý định gì. May cho lão nhá!

Con bé chạy về phòng nằm ngủ tiếp, ai gọi cũng khoát tay cho qua. Chả hiểu ngày gì mà cả lũ lại tụ nhau đến ăn uống thế, rõ là chật chội, làm nó khó chịu lắm. Sao họ có thể cười đùa một cách thô thiển thế nhỉ, ăn nói thì hét ầm cả lên, chuyện chả có gì mà cũng cười cợt rõ hời hợt, một đám người như thế...thôi...ngủ vậy!

Nó xua cơn khó chịu khá dễ dàng, hơn hẳn mọi khi, chìm vào giấc ngủ chẳng biết bao giờ mới kết thúc.

Và trong đêm đó, Nania đã tiêu diệt hơn nửa số quỷ con được triệu tập xung quanh khu vực báo động, tất nhiên chẳng ai hay biết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro