4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Lại nghỉ học sao?"

Nania chờ mãi, nhưng chẳng thấy Ahvra đến lớp. Có lẽ tan học phải đến nhà cô ta một chuyến thôi. Còn một vài vấn đề khá muốn hỏi cô ta. Cũng may trước theo bọn Yega về chỗ trọ ăn cơm mới biết phòng trọ cô ta ở gần đó. Cô lại là lớp trưởng, cũng nên đến nhắc nhở bạn học một chút.

- Ủa? Lớp trưởng lớp mình kìa. Sao lại đến chỗ mình nhỉ? - Yega thoáng thấy bóng dáng Nania quành vào ngõ nhà mình, cũng hơi nhạc nhiên.

- Hay là lại đến tìm Ara nhà cậu gây sự? - Jed buột miệng.

- Có khi thế chứ chẳng chơi!

Cả bọn đi sau đứng tầng dưới ngó lên, cô bạn mà gây sự thì có là lớp trưởng Yega cũng chẳng nể nang. Jed với Psyck và Humerus ở tầng 3, tiện thể lại gần hỏi thăm.

- Lớp trưởng! Tìm Ara có việc gì thế?

- Chuyện riêng thôi.- Nania đáp. Gõ cửa đến mấy lần vẫn đóng im ỉm. Cô vẫn kiên nhẫn gõ đều đều.

- Có chắc cậu ta còn sống không? Khéo lại chết ngắc từ bao giờ rồi.

- Ờ ha! Cả tuần không thấy thò mặt ra ngoài. Đến Yega còn chịu không làm gì được cơ mà.

- Lớp trưởng à! Hay là phá cửa đi! - Jed xui dại.

Nania gõ thêm một lần nữa. Vẫn không có động tĩnh gì. Vừa lúc đang định đạp cửa thì có tiếng lạch cạch. Cuối cùng cũng chịu mò ra rồi đấy.

Ahvra trông thật là thảm hại, đầu tóc rũ rượi, váy áo lôi thôi không thèm chỉnh lại, đứng lù lù trước cửa nheo mắt nhìn Nania lạ lẫm, làm nổi bật quầng thâm to bự, không lẽ nó đã thiếu ngủ cả tuần?

- Cậu đã nghỉ hai tuần liên tiếp rồi, nếu còn không đi học sẽ bị kỉ luật nặng.- Nania nghiêm nghị nói. Cảm thấy có luồng man mát chầm chậm chạm vào da mặt.

- Cậu cần nêu rõ lí do không đến lớp. Tôi sẽ báo cáo với cô Dig cho. Nếu như cậu ốm quá nặng.

Nania đưa tay định sờ trán cô bạn chứng thực. Nhưng Ahvra nhanh như cắt chộp lấy, nhìn trừng trừng rồi lại nheo mắt.

- Phải bỏ nó đi...- Giọng con bé khàn khàn đến khản đặc.- mới khởi động được...

- Bỏ cái gì? A! Phải bỏ như thế nào? - Nania hiểu ngay. Nhưng chắc giờ không phải lúc, tay cô bạn nóng như lửa đốt thế này, chắc chắn là sốt rất cao. Ahvra lại ho thêm một tràng rát họng, tưởng mất giọng luôn:

- Mai...đi...học...nói...

- Cậu đã uống thuốc chưa? Sốt từ bao giờ mà không ai biết hay sao? - Nania xộc luôn vào nhà bật điện.

- Trời đất!- Jed la toáng, rồi lại bịt mệng. Không ngờ có mỗi cái phòng nhỏ thế thôi mà cũng bày bừa kinh khủng thế được. Đến Nania cũng phải bỏ vẻ mặt nghiêm túc thường trực đi mà nhăn nhó. Nhìn là biết cô bạn tự đập phá phòng mình, lôi hết sách vở ra xé xong thì đến giẻ lau, dao gọt hoa quả cắm đi cắm lại trên bàn ngập cán đến tội nghiệp, chắc phải mua bàn mới thôi, trên tường cũng có vết dao nữa, tốn tiền sửa tường đây.

- Cậu đã làm gì thế hả? Không có đồ gì ăn sao? Thuốc đâu?

Nhìn con bé coi bộ nói cũng khó mà lắc đầu thì cũng khó. Lắc một phát là lại nhớ đến cái cổ họng đang chất chứa tầng tầng lớp lớp những thứ cứng ngắc xuống đến tận ruột gan, rồi thì chẳng dám nhăn mặt vì biết sẽ đau đầu lắm.

- Không có thuốc không biết đường nhờ người mua hộ sao? Mấy người đi mua thuốc hạ sốt về đây. Rồi tìm xem ở đâu có cháo nóng thì mua.

Mấy đứa ngờ nghệch ra tại sao mình phải đi mua, thằng này đẩy thằng kia đến mệt.

- Đi ngay! Người ta chết ra đây bây giờ!

Nghe tiếng lớp trưởng gầm lên oai phong mãnh liệt vô cùng, ba thằng bất giác nghiêm trang chạy đi rất nhanh, 1 xin thuốc, 1 mua thuốc, 1 mua cháo, nhưng xem ra chẳng xin được cũng chẳng mua được cháo, đành mua cháo ăn liền vậy.

Nania dấp khăn ướt tính chườm đầu cô bạn cho đỡ nóng, nhưng con bé bất chấp người đau lùi lại tránh như tránh tà. Khó khăn nói 1 từ không.

- Không thì biết đến bao giờ mới khỏi.

- Kh..ô..ng...mu..ốn...nư..ớc...

- Không muốn nước? Cái gì? Tức là mấy tuần rồi cậu không tắm hả? - Nania nhìn nó kinh dị. Không thể tin nổi lớp trưởng lại liên tưởng nhanh đến thế.

- Đừng nói cậu lười đến nỗi không cả rửa mặt đánh răng nhá! Tôi không tắm hộ cậu được đâu.

Con bé vẫn một mực nhìn cái khăn hãi hùng. Có phải nó không muốn uống thuốc đâu, chỉ có điều không uống nước được thì nhai thuốc ăn liền à. Chỉ tại cứ động vào nước nó lại thấy đau, dưới lớp da cứ như là thịt đông đá. Mà nó hiện tại không thể nói được cũng chỉ vì uống nước chứ đâu.

- Ê! Thuốc đến rồi!

- Mau giữ chặt! Cậu ta không chịu uống đâu!

- Cậu ta nhũn nhèo rồi! Chẳng cử động được đâu.

"Nhũn cái đầu mày! Bố đang cứng hết cả người đây!" Tất nhiên nó chẳng thể nói cho ai tình trạng của mình. Rằng mọi va chạm dù nhỏ nhất đều khiến nó đau đớn, khổ nhất là không ngất nổi, hành động ngu xuẩn tiếp theo là ăn thứ gì đó, và chúng hoá đá trong bụng nó, có thể nghe được chúng đang lạo rạo va đập vào nhau nếu nó cử động, và cái ngu thứ ba là uống nước, nước chảy trong họng bám vào bất cứ chỗ nào mà đông cứng, giờ nó không biết trong nội tạng nó có những thứ gì, ít ra không phải mấy con kinh tởm mà nó tưởng tượng ra để tự an ủi mình còn may chán. Người nó lúc nóng lúc lạnh như tẩu hoả nhập ma, làm nó mới đầu còn mềm nhũn như cọng bún thiu, càng về lâu càng thấy cứng như sắp bị hoá đá. Đã từng ước có người bên cạnh, nhưng có người có khi lại phiền toái, nó mới đuổi Yega ra chỗ khác tự làm mình hao mòn hơn. Mà Yega cũng chẳng giúp được gì đâu mà giữ.

Humerus đang đun nước nấu cháo, uống thuốc xong thì ăn. Nó sống chết không chịu hé miệng, làm Psyck phải bóp má, ừ thì má nó mềm nhưng nếu phải tả thì nó thấy như đá chọi nhau lạo rạo trong hàm, dặm dặm như kim đâm, cũng khá giống như nhai phải sạn. Viên thuốc rơi vào bụng nó khô khan, nước thì bám vào cuống họng mãi không buông, có khi nước trong người nó cũng thành như thế hết rồi. Có khi vài ngày nữa nó cũng hoá đá luôn cũng nên.

- Đại tỉ! Đã uống xong thuốc! - Jed báo cáo.

- Tốt! Xong cháo chưa!

- Rồi đại tỉ! - Humerus bưng bát cháo kính cẩn dâng cho Nania.

- Cố định cái đầu! Đừng để nó tránh.

Thìa cháo nhét mồm rõ ràng nóng bỏng lưỡi, thế mà bảo là thổi kĩ lắm rồi.

- Nuốt! - Nania nghiêm nghị một cách nguy hiểm. Nó nuốt một miếng khô khan, lại thêm một mảng két trong ruột. Humerus cắm cúi quét nhà dọn rác đầy tập trung, cậu đang thương xót cho đám giấy bị chủ của chúng vùi dập không thương tiếc. Nó không tiếc sao? Chỉ là ức chế quá không biết xả vào đâu. Đập chén đũa thì rất phiền phức không nên tí nào.

- Cả tuần không cơm cháo gì mà vẫn tỉnh táo gớm. Xong thì đi tắm đi. Tôi còn có việc cần hỏi cậu. Cậu còn không sớm khoẻ lại lại nói tôi ức hiếp người ốm.

"Cậu vốn đang ức hiếp cái dạ dày của tôi đấy! Đồ độc ác!"

Bức xúc thôi mà cũng đau đầu gớm, nó lại kiềm chế hết sức có thể.

- Đại tỉ! Có cần bọn em tắm cho phạm nhân không?

- KHÔNG! Đừng có mơ! Các cậu xong việc rồi có thể về!

- Dạ! Chào đại tỉ! - Ba thằng cung kính với Jed đại diện phát ngôn.

- Ừm.

Con bé cố thu gom dũng khí phát ngôn thật nhẹ nhàng, mà vẫn chẳng bớt rát bao nhiêu.

- V..ề!

- Không về thì ở đây làm gì? Tôi phải gửi cậu cho Yega thôi. Chờ đấy. Tôi gọi Yega.

Yega đang bít kín tai chơi game say xưa lắm. Cô có gọi mãi nó cũng cứ thờ ơ ậm ừ tí nó lên với con bé ngay, bạn cùng phòng đang nói chuyện điện thoại, có vẻ chẳng thân thiết lắm. Rốt cuộc thì vẫn chẳng thể yên tâm được. Cô lại lò dò đi lên, con bé chỉ vừa cố gắng động viên mình nhích từng tí, còn chưa ra được đến cửa mà đóng vào nữa.

Nania áp trán con bé, gật gù:

- Không ngờ thuốc công hiệu thế! Cũng đỡ nóng rồi đấy chứ. Nằm một chút nếu thấy khoẻ thì đi tắm đi. - Nania không muốn nghĩ đến việc cả tuần không tắm. Chắc phải ra cả tấn ghét, mất hẳn cục xà phòng chứ chẳng chơi.

- Tôi bật bình nóng lạnh rồi đấy. Không tắm sẽ càng bệnh nặng hơn thôi. Chờ một chút Yega sẽ lên ngủ với cậu.

- Không cần.- Giọng nó trở lại khàn khàn như vịt đực.

- Không cần? Không lẽ muốn tôi ở lại ngủ với cậu? Tôi không rảnh đến mức đó đâu. Ngoan ngoãn mà nghe lời đi. Mai tôi qua!

Nó chả dám lườm Nania, phần vì sợ đau, phần vì không dám lườm thật. Tự hỏi chỉ vì cái ấn đó mà Nania phải quan tâm đến mình sao? Thực ra cũng không cần phải thế, chỉ cần hỏi là nó sẽ nói, không cần tạo lập quan hệ làm gì, nó chẳng thích.

- Về đây! Nhớ tắm gội cho sạch sẽ vào.

Nania ghé gọi Yega lần nữa. Có khi cô bạn quên luôn những gì cô vừa nói rồi ấy chứ. Thảo nào Ahvra không thích nhờ. Yega ừ ừ rồi treo máy để đấy chạy lên xem tình hình, thấy Ahvra đã nằm giường yên ắng rồi, nó vác máy lên đóng cửa chơi tiếp.

Cứ tưởng thế là xong, ai ngờ hôm sau vẫn lại thấy lớp trưởng ghé đến.

- Lớp trưởng hôm nay lại đến nữa à? - Jed vẫy gọi.

- Ừm.

- Quan tâm bạn bè ghê há! Hay thấy áy náy vì cướp đồ của người khác?

- Tôi không cướp của ai hết. Mà cũng chẳng liên quan đến cậu. Sáng nay có cho Ahvra uống thuốc không?

- Nó có chịu ăn đâu mà uống thuốc. Ép thì lại cáu.- Yega cũng đến bực mình vì con bé. Nania chỉ nhíu mày. Chúng cũng im lặng theo.

Cô gõ cửa mấy lần, cực kì kiên nhẫn, biết Ahvra di chuyển khá chậm chạp, nhưng không nghe ra có tiếng động gì thì cũng giỏi thật. Đầu tiên phải nhìn đến cái áo, cô không vừa lòng chút nào, vẫn lệch một bên hở cả vai, và quan trọng là vẫn bộ hôm qua.

- Chưa tắm?

Nania vào phòng luôn bật bình, lục tìm quần áo, chọn ra một bộ thoải mái nhất.

"Làm cái gì vậy! Có chết tôi cũng không tắm đâu!"

- Vào đây!

Nó đưa mắt nhìn, không làm sao tỏ vẻ khó hiểu cho Nania biết được.

- Cậu không tắm! Tôi tắm cho cậu.

Nghe mà phát hoảng. Con bé ngoan ngoãn khoá cửa phòng tắm cho chặt, khéo Nania thấy lâu lại nhảy vào thì khổ. Kì thực nó cũng đâu có bẩn đâu, chẳng có tí ghét nào luôn, thôi thì dội qua một lần xà phòng cho xong vậy.

Cô ở ngoài đã nấu xong một nồi cháo, kì thực là vì sốt ruột nên mới đến xem tình hình mà ướm hỏi thử vài câu trước. Ví dụ như tại sao cậu ta lại có ấn này, trước lúc trao nó cho cậu ta bố cô còn nói gì khác không. Mà tại sao bố lại trao nó cho cậu ta nhỉ. Chắc không phải chỉ là chọn bừa chứ.

- Xong chưa vậy?

- Ừm...

- Còn phải uống thuốc nữa đấy!

Con bé toàn mạng bước ra khỏi phòng tắm. Lớp trưởng hài lòng lắm:

- Phải thế chứ! Có thấy thoải mái hơn không. Đỡ hơn chút nữa thì gội cái đầu đi.

- Muốn hỏi chuyện cái ấn hả. Tôi không biết nhiều. Chỉ biết cậu phải bỏ được cái cũ cậu đang giữ đi đã. Cũng không biết phải bỏ kiểu gì. Cậu tự đi mà tìm hiểu.

- Ừm. Ăn cháo đi.

- Trời ơi! Tôi không muốn ăn. Cậu về đi! Những gì tôi biết chỉ có thế thôi. Không còn gì nữa đâu.

- Bố tôi đã trao ấn cho cậu như thế nào?

- Chả thế nào cả. Tôi còn chả biết bố cậu trao cái gì cho tôi khi nào. Nói chung là tôi không biết.

Con bé bắt đầu run run rùng mình. Nania thấy lạ, bèn đưa tay sờ trán lần nữa.

- Sao lại lạnh thế? Tại tắm à?

-Không phải.- Nó bắt đầu rên hừ hừ vì lạnh, răng đánh vào nhau cầm cập.

- Chăn đâu?

Nania bỏ đi lôi chăn ra quấn quanh người nó kín mít, chừa mỗi mắt mũi.

- Sao?

Nó gật gật. Cái này là lạnh từ bên trong, có đắp bao nhiêu chăn thì cũng thế thôi.

- Có phải mấy tuần trước cậu bị ảo giác lạc vào một nơi khác không?

- Không! Là mơ!

- Vậy sau khi nhận ấn kia từ bố tôi có không?

- Không biết!

- Sao lại không biết?

- Không biết thì là không biết. Đừng có hỏi tại sao.

- Ăn cháo!

- Không!

- Có muốn tôi bón cho cậu bằng lưỡi không hả?

- Không!

Nó đành phải cố ăn vậy. Hình như ruột nó không còn chật cứng mấy thứ kì lạ nữa, thuốc mà có tác dụng thế sao? Kì quái thật.

- Uống!

Nania chìa cho nó 5 viên chả biết có những loại gì, nó chả tin tưởng vào thuốc cho lắm. Cũng ực một cái cho xong.

- Có đỡ hơn hôm qua không?

"Chuyển từ nóng sang lạnh thì có đỡ không? Chung quy vẫn thế thôi!"

- Cố chịu khoảng một tuần nữa thôi hoặc hơn.

"Nói như không!"

Nếu quả thực là do tác dụng phụ của ấn thì sẽ chắc chắn sẽ qua. Cô cũng đã từng phải chịu cơn lạnh buốt từ tận xương tuỷ hơn thế này nhiều, cô biết nó rất khó khăn, và cực khó để có thể lột tả những gì mình phải trải qua, tự nhiên ngôn từ chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

- Muốn ngủ cùng tôi hay Yega?

- Một mình!

- Vậy tôi về đây! Nhanh đi học trở lại. Sau sẽ không được nghỉ bất cứ buổi nào nữa.

Ahvra vẫn nhìn cô thiếu thiện cảm như thế. Cô thở dài khép cửa, không quên nhắc nhở:

- Khoá cửa cẩn thận. Bọn quỷ dạo này xuất hiện nhiều lắm.

"Về thì về luôn đi! Còn giả vờ quan tâm!"

Con bé giận dỗi vô cớ suốt mấy tiếng đồng hồ cho quên cơn lạnh. Và nó đã có đêm đầu tiên ngon giấc sau nửa tháng vật vã với bệnh tật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro