↓↓↓↓

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ahvra rên hừ hừ, lạnh đến mất cảm giác luôn. Nó cuộn mình trong chăn lia mắt khắp phòng, toàn những thứ như thạch nhũ trong hang động giăng khắp chốn, thỉnh thoảng lại có vài tua quấn trơn tuột uốn éo phát ghê, nền gạch bị phủ đen sì, tại sao chỉ qua một đêm mà phòng nó thành ra thế này nhỉ? Bây giờ là mấy giờ? Nania đâu sao không thấy ? Hay là cô ta không cần nó nữa nên không cần đến? Đã thế chẳng cần cô ta nữa.

Một giọt đặc quánh nặng trĩu rơi xuống bị màn đen bên dưới nuốt trọn, yên lặng quá, không nghe ra bất cứ tiếng động nào. Nó ôm gối nhắm mắt không nghĩ gì nữa. Nơi này không lạnh cũng chẳng nóng, chỉ có những giọt đặc quánh rơi ngày một nhiều, là một thứ kì dị, những thứ đó làm từ gì nhỉ? Chúng từ đâu mà ra? Khi nào chúng mới chảy hết? Ngồi không mãi cũng thật là chán. Sao chúng không lại gần nó đây này. Để nó nhai chúng cho đỡ buồn.

Chúng rơi mãi, nhiều dần, nhanh dần, y như một cơn mưa màu tím than, mà nó nghĩ là chẳng phân biệt nổi với màu đen. Nước rơi nhiều lắm, nhớp nháp khắp mặt mũi nó rồi thấm vào da, những khối thạch nhọn bị tan hết rồi, màn đen sóng sánh từ dưới dâng lên.

Ồ! Cuối cùng thì nó cũng sắp ngập, nhanh lên nào, dâng lên nữa đi nào.

- Tốt! Kết thúc! Tiếp theo, Levada và Nania!

Hai cô bạn cùng bàn đối diện với nhau giữa sân tập, phần kiểm tra đối kháng này cũng không yêu cầu cao lắm, chỉ cần nhìn ra điểm yếu là đạt. Thế nhưng hai cô bạn được xem là yểu điệu thục nữ nhất lớp này lại chơi toàn những chiêu hiểm hóc, cả lớp ngồi quanh cứ phải gọi là mắt chữ O mồm cũng chữ O nốt. Cô giáo thấy học sinh hứng thú thì cũng mừng, đủng đỉnh nói chuyện với đàn anh Kamel.

- Levada Kingwilds, con gái bộ trưởng bộ săn quỷ, đúng là con nhà nòi có khác. Em thấy ngạc nhiên vì mấy nhân vật tầm cỡ lại lọt vào trường ta.

- Cũng không có gì khó hiểu. Hiệu trưởng trường ta từng tham gia một vụ săn báu ba năm trước cùng với bố Nania ở khu vực phía bắc, thế nhưng sau vụ đó lại chỉ thu về được một khối đen với mức năng lượng vô cùng yếu trong khi chỉ có mình ông ta sống sót, việc nghi ngờ ông ta giấu báu vật là không thể tránh khỏi. Levada chuyển đến đây có khi lại liên quan đến việc điều tra ông ta.

- Có khi nào Nania cũng vì muốn điều tra cái chết của bố nó mà đến đây?

- Nhiều khả năng là thế.

- Lại còn Psyck nữa, bố cậu ta thâu tóm trong tay toàn bộ viện nghiên cứu, bên ngoại cậu ta cũng có thế lực không nhỏ đâu!

- Em có vẻ đã điều tra kĩ nhỉ!

- Chỉ là em không hiểu, thường thì những nhân vật này phải quy tụ về Vladias, mà Vladias cũng không bao giờ để lọt những tiềm năng lớn như thế cho nơi khác, cứ như đang có một mưu đồ gì đó ẩn giấu đằng sau.

Cô Dig mỉm cười:

- Có biết tại sao trước giờ không ai coi em ra gì không?

- Dạ?

- Tại sao em không thể hiện một chút thay vì ngồi đây đoán già đoán non nhỉ!

- Thể hiện gì cơ ạ? - Kamel hiếm khi để lộ bộ mặt ngây thơ như thế.

- Năng lực thực sự của em ấy!

Bây giờ mới là tiết hai, Ahvra vốn không định đi học, nhưng mà đằng nào cũng phải đi chợ, nhà đã hết đồ ăn từ đời nào, nó xách túi mì tôm đủng đỉnh đảo qua trường cho đỡ quên lối, xem nào, hôm nay nó có ba tiết thể dục, sân thể dục ở đâu nhỉ, cái trí nhớ tệ hại này đến bao giờ mới khá lên được. Mà chẳng sao, nó đang thấy rất yêu đời, nghe đâu tự nhiên thấy yêu đời là triệu chứng của bệnh tâm thần, nhưng mà cũng đâu phải tự nhiên, tại nó mới khỏi bệnh chứ bộ, mà có lẽ nên mua thêm ít hoa quả, tệ thật, đã cố nhớ phải mua quả gì đó mà lại mua mì tôm, kiểu gì cũng vẫn phải vòng lại chợ rồi. Đang thơ thẩn giữa lối đi thì Kamel nhìn thấy nó, vội vàng gọi với lại:

- Ê! Ara! Em đi học hay đi đâu thế?

- Anh gọi em? - Nó hỏi lại cho chắc. Kamel đã bỏ cô Dig mà chạy tít ra đường.

- Chẳng gọi em thì gọi ai? Đã khoẻ hẳn chưa mà đi lung tung thế? Lớp đang học đối kháng đấy, em có muốn thì ngồi vào xem với các bạn, cũng là một hình thức học hỏi đấy!

- Lại đánh nhau à?

- Gọi là tinh thần thể thao, em cứ xem một lần, đảm bảo mê ngay. Bọn nhóc cũng đang mê tít kìa!

"Phải ha! Ngày xưa mình cũng mê đánh nhau lắm mà!"

Con bé xách túi mì tôm lững thững sánh bước bên Kamel, Yega trong đám đông chợt bừng tỉnh:

- Ahvra! Đây này!

- Ara đã đi học rồi hả? Ủa? Mì tôm? Xin gói cho đỡ buồn mồm nào! - Jed nẫng mất túi mì tôm không đợi ai trả lời, may mà mua có ba gói, chứ mua nhiều hơn nữa thì tiếc đứt ruột.

Nania nhìn thấy nó, tự nhiên lơ là mất tập trung, Levada thừa cơ tấn công tới tấp, sau vài giây bị động, lớp trưởng đã dựng lại tinh thần, chuẩn bị lật ngược thế cờ.

- Ara không ăn hả? Không ăn thì thôi nhé! - Psyck giả bộ mời mọc.

- Ahvra! - Nó nhắc lại tên mình, tại sao ai cũng nhìn mặt nó mà kêu Ara thế?

- Cái thằng! Mày có biết lịch sự là như thế nào không hả!

Jed với Psyck quay ra đánh nhau, chen vào trận của lớp trưởng và lớp phó, Humerus thầm lặng đón lấy gói mì tôm bị bỏ rơi, pha súp mặn chát, bốc từng miếng nhai nhồm nhoàm, Yega nhìn mà bất mãn:

- Bạn không biết mời người khác ăn với hả!

- Cái này của Ara, Ara không mời bạn, mà cũng không cấm tớ ăn đâu, bạn muốn ăn thì hỏi Ara ấy!

- Ahvra! - Con bé vẫn kiên nhẫn chỉnh lời trong khi hai bạn đang bắt đầu một cuộc đấu khẩu mới chẳng hơi đâu chú tâm đến nó nữa. Lí do mà nó chẳng muốn đi học, là bởi chẳng có bạn chơi cùng thế đấy, nhưng mà không bị để ý cũng tốt, đỡ phiền phức.

- Ara, hay là để anh kèm em mấy thế tự vệ nhé! Em nghỉ mất sáu buổi rồi đó, sẽ không bắt kịp các bạn đâu! - Kamel hồn nhiên đề nghị.

- Ahvra! Em không có năng khiếu hành động đâu!

- Không sao không sao! Chỉ cần chăm chỉ thì kiểu gì cũng thành thói quen. À mà, tí nữa em phải báo cáo với cô giáo chi tiết về vụ khối đen biến mất. Khối đó không ai để ý nhưng cũng là một loại ấn, lại có phản ứng với em nữa, nhà trường rất cần những thông tin về ấn.

- Ừm...

Kamel vừa nói vừa đưa vài đường quyền cơ bản, con bé trầm ngâm tránh tránh né né ra khỏi vùng có thể tác động, anh ta cũng theo đó mà bí mật nâng dần cấp độ, thật không giống Ahvra ngày trước, nó thường tiếp cận một cách bất cẩn, và chẳng nhìn ra đâu là sơ hở của mình hay của đối thủ, cả lớp tập sai có thể sửa nhưng nó thì không sửa được, cả lớp tập ngã trong khi nó chỉ tập cho có lệ, cả lớp tập văng người trên không còn nó thì ngồi một chỗ quan sát, cả lớp hào hứng còn nó thì đi theo chiều ngược lại. Ahvra này, quả thực quá khác biệt, điềm tĩnh, thận trọng, và một thứ gì đó khác.

- Tốt! Dừng! - Cô Dig đã ra dấu cho hai cô nàng hạng ba dừng lại. Tuýt còi cả hai anh chàng hiếu chiến Jed và Psyck chưa đến lượt đã lanh chanh đánh nhau trước. Cô hướng chúng quay về phía lối đi không rộng lắm ngoài sân tập, nơi Ahvra và Kamel đang tăng tốc trong thầm lặng. Quan trọng là Ahvra đã bỏ dép mà đi chân đất, đường chứ có phải là nền gạch phẳng phướm gì đâu, khéo dẫm phải cái gì thì thủng chân chứ chẳng chơi.

- Lâu lắm rồi mới thấy Kamel nghiêm túc đấy! Ahvra của lớp ta đã lột xác hồi nào thế nhỉ! - Cô Dig đánh dấu x vào trước tên Ahvra, trong hàng dài những cái tên khác, trong một lớp mà có những sáu nhân vật tiêu biểu, không lẽ hy vọng của thầy hiệu trưởng đã trở thành sự thật?

Chiêu cuối cùng của Kamel dường như quá lạ lẫm, nếu tránh thì phải tránh rất nhiều chỗ, muốn phản lại thì cũng phải đỡ rất nhiều chỗ, mà muốn ra khỏi vùng tấn công thì không thể, một chiêu liên hoàn nếu tiếp tục sẽ phải kéo dài rất mất thời gian, mà nó cũng đã nhận ra cả lũ đang nhìn, tự nhiên bị phân tâm, Kamel khua chân là nó ngã oạch một cái dập mông. Trận đấu kết thúc.

Kamel đưa tay kéo nó đứng dậy, còn phủi bụi cho nó tùm lum khắp mọi chỗ.

- Sao tự nhiên lại lúng túng, từ đầu đến giờ em đi chiêu nào chắc chiêu ấy thế cơ mà!

- Vậy ạ? Ơ? - "Thịch!"

- Cũng sắp hết giờ rồi, em đi cùng cô Dig lấy lời khai! À anh nhầm, kể cho cô ấy chuyện cái ấn.

- Vâng.- Tim con bé đập thình thịch không kiểm soát kịp. Đây là lần đầu tiên nó được cầm tay con trai, cứ thấy ngại ngùng sao sao, nhưng mà việc này đâu có gì đáng xấu hổ. Nó tự nhủ mình phải thật bình tĩnh, cúi đầu lò dò theo sau cô Dig, cảm giác như vừa nghĩ đến thứ gì tội lỗi lắm.

- Ngẩng cao đầu lên đi! Nhìn cậu ngứa mắt quá đấy! - Levada vắt áo sơ mi trắng khoác ngoài trên vai, hạ mắt xuống nhìn nó như kẻ tội đồ khúm núm trước chúa. Tại sao lớp phó với lớp trưởng lại đi theo làm gì.

- Cậu giữ miệng cho vừa phải thôi. Ít nhất cũng phải biết phép lịch sự tối thiểu chứ! - Nania đáp trả.

- Tôi chỉ nói sự thật, cậu có gì bất mãn à!

Nó đi lù lù giữa hai cô bạn không dám lên tiếng, lần đầu tiên được chứng kiến người ta ghét nhau ra mặt, tại sao lại cảm thấy thoả mãn nhỉ? Không được, thật là một cảm giác xấu xa, phải loại bỏ ngay trước khi quá đà.

Cô Dig dẫn nó về văn phòng khoa thể chất dùng trà, cũng không hỏi han thân mật gì, chỉ giở giấy ghi chép.

- Em bị ngất sau khi chạm vào khối đen?

- Vâng.

- Trước đó em có nhớ đặc điểm của khối đen không?

- Nó nhão ra giống kẹo cao su, rồi dính chặt lấy ngón tay em. Khi tỉnh lại thì nó biến mất rồi.

- Em có nằm mơ thấy thứ gì chứ?

- Không ạ!

- Vậy một tuần đầu có đau đớn lắm không? Cảm giác trải qua như thế nào?

- Nóng lạnh thất thường thôi ạ!

- Cô nghe nói em đã phá toàn bộ bàn ghế và sách học. Cô nghĩ em phải chịu đau đớn lắm chứ!

- Cũng có đau ạ!

Cô Dig soi biểu cảm của nó, rồi quyết định:

- Vậy là được rồi! Có gì cô sẽ liên lạc với em sau! Em về đi!

- Vâng. Em chào cô.

Nania cũng vừa lúc cùng Levada xuống cầu thang, nghe tiếng chí choé là biết lại đang cãi vã gì rồi. Nó không thể kìm được việc nở một nụ cười không hiền lành cho lắm.

- Cậu cười cái gì! - Levada không bỏ qua chi tiết đó, quay ra hục hặc nó.

- Không có gì! - Nó cong môi nhỏ nhẹ.

- Cậu không phải kẻ đã cướp ấn của Psyck sao? Hê! Cũng không phải hạng tầm thường đâu!

- Hư! Vậy sao?

- Uây! Cười đểu thế là sao? Cậu...

Nania đã đưa tay ngăn lại, cô biết thái độ kia khiến Levada rất khó chịu, ngay cả cô cũng cực kì khó chịu, nhưng ngay lúc này không thể tuỳ tiện manh động được, còn chưa biết chút thông tin gì về ấn mới trong tay Ahvra. Nhưng ngay việc đấu tay đôi với Kamel vừa rồi cũng đủ hiểu cô ta đã được nâng cấp. Dù là mức năng lượng của khối đen vô cùng yếu, đến nỗi chẳng ai muốn chọn, nhưng gây nên phản ứng ngoài sức tưởng tượng như thế, cô không chắc những thông tin bộ rêu rao là thật.

- Tại sao ngăn tôi? - Levada tức tối.

- Cậu muốn dạy cậu ta một bài học, tôi cũng muốn. Nhưng đây là văn phòng đoàn trường, không phải chỗ gây gổ. Mà cậu có biết thông tin gì về khối đen đó không?

- Nghe đâu bộ giao cho ông hiệu trưởng giữ là vì ông ta xin được giữ, nói là vì nó mà bao đồng nghiệp của ông ta thiệt mạng, ông không muốn ai động vào nó nữa. Nhưng vì thế mà càng nhiều người muốn với tới nó, kết quả là ba mươi người mất mạng sau khi cố khởi động nó. Khối đen đó quả thực đã nhuốm quá nhiều máu. Vốn định niêm phong lại, nhưng một nhà tiên tri nói nhất định phải giao cho ông hiệu trưởng cất giữ. Nên nó mới được chuyển về đây. Tôi ngờ ông hiệu trưởng còn biết nhiều hơn nữa. Ông ta trực tiếp tìm kiếm nó, cũng là người duy nhất mang được nó về. Ơ? Mà sao tôi phải nói cho cậu? Đừng có hòng dò hỏi tôi! Hứ!

- Hứ! Là tự cậu khai đấy chứ! Làm bộ!

Hai cô nàng quay lưng mỗi người một hướng, chia tay nhau từ cổng trường luôn. Chẳng biết ông hiệu trưởng đã nghe được đến đâu, cũng gãi gãi cái cằm lởm chởm râu ria gật gù thú vị. Cô Dig không gõ cửa phòng, tự tiện thả tờ giấy vừa điều tra xuống bàn làm việc.

- Nghe trộm học sinh nói chuyện cũng thích quá nhỉ!

- Sao rồi? Con bé vẫn khoẻ chứ? - Thầy thôi chăm chú vào màn hình theo dõi, quay về phía cô tiếp chuyện.

- Rất khoẻ là đằng khác. Nó không nói nhiều về phản ứng lắm. Tại sao tôi thấy không ổn nhỉ? Nó cho tôi cảm giác không yên tâm.

- Ồ! Cô nói rõ ra xem!

- Thầy cũng nghe thấy những gì nó nói với bọn nhỏ dạo trước mà. Nó không thông minh, nên nó ghét những người thông minh hơn nó. Nó sẵn sàng vùi dập bạn mình không áy náy. Tại sao thầy và ông ấy lại dẫn dắt nó đến đây?

- Tôi không hề dẫn dắt con bé. Tất cả chỉ là tình cờ khi Kirasame trao vương miện cho nó, ai mà ngờ vương miện cũng chấp thuận. Và giờ nó lại chấp thuận về tay Nania. Chẳng hiểu chúng chọn chủ cho mình kiểu gì. Tôi cũng tò mò khối đen đó có thể làm được những gì. Mức năng lượng vô cùng yếu không phải là bịa đặt. Nhưng không thể vì thế mà để nó rơi vào quên lãng, không thể để sự hy sinh của bao người trở thành vô ích thế được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro