6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lớp học lặng yên như tờ. Vì là giờ bài tập, và quá nửa số học sinh trong lớp thì chưa chuẩn bị bài. Tờ danh sách dài ba trang A4 không làm cô giáo chùn bước, kiên nhẫn theo đó gọi lần lượt từng cái tên.

- Ahvra! Bài bốn phần a. Anna phần b. Anne phần c. Blair phần d.

Con bé đứng đực trước phần bảng của mình, "tích phân của một trên sin x, hình như cấp ba có học qua rồi, nhưng sao không nhớ cách làm nhỉ, nhân thêm sin x vào tử với mẫu có được không? Nếu thế thì mẫu thành một trừ cos x bình à, ờ, được đó! À mà không được, sau đó thì làm sao nữa? Một trừ cos x nhân một cộng cosx, phải đồng nhất thức à? Hay là cho một trên sin bình x vào dx thành dcotx? Sau đó tích phân từng phần? Rắc rối quá! Thôi đồng nhất thức vậy!"

Đến lúc chữa bài mới thấy còn cách khác hay hơn nhiều, nó chán ngán đánh mắt qua phía cửa sổ, trời bắt đầu tối đen như mực, quái lạ, giờ rõ ràng là buổi sáng, quay lại lớp học đã được bao phủ bởi ánh đèn vàng yếu ớt từ bao giờ, nó hoảng hồn đứng phắt dậy, tại sao trong lớp toàn là những hình thù quái dị, giống y hệt như đêm đó, có gì đó không ổn, nó nuốt khan một cái rồi yếu ớt lên tiếng:

- Ye...yega...nếu mày đang ngồi cạnh tao...thì bước ra khỏi bàn đi!

Yega và cả lớp đang tròn mắt nhìn hành động kì quặc của con bé, phải lên tiếng hỏi lại:

- Mày bị làm sao đấy?

Nhưng cái nó nghe thấy chỉ là tiếng thở của một con quái vật đen sì đang hướng về phía mình, không lẽ nó vẫn đang mơ? Không lẽ sáng nay nó chưa từng thức dậy? Con bé vò đầu vật vã:

- Bỏ mẹ! Mơ mộng gì hại não quá! Dậy đi mình ơi! Ngủ gì lắm thế! Không được rồi, phải chạy thôi.

Nania đã thấy nghi hoặc, lại vội vàng giữ không cho con bé chạy khỏi lớp, nó lại hét ầm lên kinh hãi như gặp phải ma. Một giây sau lập tức tỉnh ngộ, nhận ra trời vẫn sáng, và mình vẫn đang đứng trong lớp cũng với những ánh nhìn không bình thường lắm. Vừa lúc chuông reo hết tiết, nó nổi khùng lên tiến thẳng xuống cuối lớp tính sổ với Psyck.

- Mày đã làm trò gì hả!

- Ý mày là sao? Tao có làm cái gì mày đâu! - Anh chàng bày vẻ vô can như thật, mà đúng là vô can thật. Con bé túm cổ áo anh chàng khủng bố tinh thần:

- Lần trước cũng thế, không phải mày thì là ai! Còn giở trò lần nữa thì cứ liệu hồn!

Psyck sa sầm mặt mũi, từ trước đến giờ chưa từng có thằng đầu gấu nào dám làm nhàu áo cậu, cậu đã quá hiền lành để đến nỗi một đứa con gái chân yếu tay mềm cũng dám đe doạ thế này sao? Cậu ta hạ giọng:

- Đứng lại đó!

Ahvra dừng lại, khẽ quay đầu. Hai con người hằm hằm lườm nhau không đứa nào chịu chùn bước, khả năng dẫn đến xô xát đã đến mức báo động. Nania phải chen vào giữa:

- Vẫn đang là giờ học, có muốn thì để sau hẵng giải quyết.

- Cô sắp vào lớp rồi! Về chỗ đi! - Levada cũng góp thêm.

Sau hai tiết toán, con bé bắt đầu quên mất cảm giác ban đầu, chẳng còn nhớ tại sao mình nổi giận, nhưng Psyck thì lại càng giận hơn, cũng chỉ tại thái độ cợt nhả của con bé khiến cậu ta nghĩ mình chỉ là trò đùa trong mắt nó. Dù sao vẫn phải làm rõ vụ việc giải quyết hiểu lầm này nên sau khi tan học, lớp trưởng và lớp phó ở lại làm chủ cho chúng. Nania trầm ngâm:

- Cậu nói cậu đã nhìn tất cả ra quỷ, có nghĩa là người này có thể tác động vào tâm trí người khác, khiến người ta bị ảo giác. Tại sao giống thứ bố tôi có thể làm vậy?

- Bố cậu rốt cuộc đã giữ bao nhiêu ấn hả? - Levada sốt ruột, cái gì cũng bố bố, đúng là đứa con gái ngoan ngoãn. Nania cũng thành thật trả lời:

- Nhiều lắm! Vì ông có vương miện, nên cũng chẳng biết đã mở bao nhiêu ấn. Nhưng vụ này tôi nghĩ là tôi biết thủ phạm.

- Ai?

- Jed!

- Jed?

- Ừm! Lần trước bị lên hiệu trưởng, không hiểu sao chứng cớ trong máy quay biến mất, có nghĩa là cậu ta đã tác động gì đó vào các thầy cô làm họ không nhìn thấy cậu ta trong băng ghi hình nữa. Tôi đã nghi ngờ cậu ta từ lần đó rồi!

- Cũng đáng ngờ thật nhỉ! Cậu ta đã không thành thật khai báo về thứ cậu ta đang giữ. Nhưng có lẽ cậu ta cũng không biết mình có cái gì cho đến lúc tới đây học. Mà tại sao lại dùng nó lên Ahvra? Ahvra! Trời ạ! Cái tên đọc đau mồm vậy! Đã A lại còn h thì phát âm thế quái nào mà đủ chữ được, đã thế lại còn vê với vờ gì ở đây! Ara có khi lại hay!

- Là tên của người ta mà cậu cũng dám xuyên tạc đi hả!

- Cái tên khó đọc là không tôn trọng người khác!

- Ahvra còn dễ đọc chán. Tôi thấy Psyck còn đau mồm hơn. Không có âm i nhưng vẫn phải đọc là Pi. Ồ! Hay thật đó, một tên thừa chữ một tên thiếu chữ, các cậu đúng là cặp đôi trái ngược thú vị nha!

- Ủa tôi cứ nghĩ P là âm câm, ờ mà cũng đúng ai lại đặt tên con nghe ốm yếu bệnh hoạn thế bao giờ, chắc là thiếu chữ thật rồi.

Levada với lớp trưởng từ bao giờ đã chuyển chủ đề sang soi tên bọn nhỏ, làm chúng nó như bị dội gáo nước lạnh vào mặt, lạnh lùng vác đồ về luôn, vẫn còn nghe tiếng hai cô bạn a lên thú vị:

- Một tên mang cặp hẳn hoi.

- Còn một đứa mang mỗi quyển vở với cái bút. Ha ha. Đúng là trái ngược thật kìa!

- Một tên đeo giày thể thao trắng.

- Một tên đi dép đen.

Hai đứa vừa ra đến cửa, Psyck đã hậm hực chia đường:

- Tao không muốn cùng đường mày, quẹo qua bên kia đi!

- Đường tao tao đi, mày muốn thì tự đi đường của mày đi!

Psyck mặt nặng mày nhẹ nuốt cục tức ngược vào trong, quay về bên phải, Ahvra cũng cười khẩy một cái quẹo sang trái, thế là yên chuyện. Cho dù thủ phạm có là Jed, thì vẫn không thể nào làm hoà được. Trong lớp, Nania đã nghiêm túc trở lại:

- Đùa thế đủ rồi, vụ này tính sao đây? Không thể trực tiếp đối mặt với Jed được, cậu ta có thể sẽ dùng năng lực lên chúng ta.

- Hừ! Bọn họ đã bỏ qua rồi, chúng ta còn chõ mõm vào làm gì. Nếu cậu ta đã muốn giấu, thì cứ để cậu ta giấu, mà sớm muộn gì cũng phải lòi đuôi thôi, mà tôi cũng phải nhắc cậu, mấy cái ấn mà tập trung lại là dễ dụ bọn quỷ đến lắm đấy. Mà có không tụ lại thì cũng đã hút quỷ sẵn rồi. Đại tiểu thư của tộc sát quỷ Kirasame, muốn tính sao thì tính!

- Hừ! Làm như tôi không biết ấy! Cậu thì sao, con gái bộ trưởng bộ săn quỷ, cậu không có trách nhiệm chắc.

- He he, bởi vậy mới nói, chúng ta cùng một giuộc!

Psyck đập cửa uỳnh uỳnh mất một phút, Jed mới lóc cóc từ phòng tắm chạy ra, bị hét ngay vào mặt:

- MÀY NGHĨ GÌ MÀ DÁM DÙNG ẤN BỪA BÃI THẾ HẢ!

- Ơ? Lộ nhanh thế sao? Ặc!

Anh chàng đã bị thụi luôn một đấm vào bụng văng người lên giường lăn cu đơ.

- Bố không có thời gian đùa giỡn với mày, nói rõ mọi chuyện cho tao, không thì đừng hòng nhai được cơm nữa!

Jed đã tỉnh tỉnh, mới bắt đầu mò đến bên máy tính, vừa kể vừa vào trận:

- Mày cứ bình tĩnh! Không phải tao cố ý! Chỉ là úi úi bắn rát vãi!

Psyck đã bắt đầu bốc hoả, đang định quật luôn cái máy tính ra chỗ khác, thằng bạn đã nghiêm túc trở lại:

- Lần mày khiêu chiến với con bé đó, tao có sử dụng năng lực muốn doạ nó một chút, nhưng chưa kịp nghĩ ra phải cho nó thấy cái gì, còn nó thì phản ứng ngay tức khắc, tao tò mò mãi, có lẽ nó đã từng bị ấn này ảnh hưởng, nên khi chịu tác động lần hai mới tự nhiên theo lối cũ mà như thế.

- Ấn đó mày có từ bao giờ? Sao tao không biết vậy?

- Từ ba năm trước, là một người đàn ông trung niên, tao ngờ là người đã trao vương miện cho Ahvra.

- Bây giờ mày mới biết?

- Không! Tao biết ngay sau khi ông già đó biến mất, sau đó mới lên mạng tìm thông tin, khá ít, nhưng không phải là không có, tao cũng sử dụng nó để quay cóp đó!

- Thằng hư đốn! Thảo nào mày ném đá giấu tay trót lọt! - Psyck vung thêm một đấm, nhưng lần này Jed tránh được khá dễ dàng, mắt vẫn không rời màn hình.

- Con bé Ahvra này không phải đứa có thể đùa giỡn đâu! Sáng nay nó đã định giết mày thật đấy! Dù gì nó cũng đã từng giữ vương miện mà vẫn sống nhăn, thật đáng ngờ.

- Có gì đáng ngờ?

- Khi tao nhận ấn ảo ảnh từ tay ông già kia, một tuần sau đó tao phải sống dở chết dở với bệnh hoang tưởng, muốn bỏ nó đi nhưng không được, còn nó thì bỏ được, có khi nào phải nhận một ấn khác thì mới bỏ được ấn cũ đi?

Psyck lắc đầu:

- Không phải! Ấn cũng là một mạng lưới xã hội như con người chúng ta, khi được khởi động cũng là lúc nó bắt đầu tham gia vào mạng lưới đó, nếu chọn phải người không phù hợp thì cũng giống như một đứa bé chưa kịp sinh mà cả mẹ cả con đều chết ấy.

- Là sao?

- Có nghĩa là chỉ khi nó muốn vứt bỏ mày hoặc mày thực sự muốn vứt bỏ nó, ấn không phải là trò đùa, một khi đã được mày khởi động, mày phải có trách nhiệm với nó!

- Nói nghe ghê quá đấy! Mà tao cũng không có ý định vứt bỏ nó, chỉ là tò mò về nó thôi.

- Vậy thì tốt, tao về đây, Humerus chắc đang nấu cơm, lát qua ăn luôn đê!

- Ừm...

"Sao thế nhỉ? Tại sao lại bí bách thế nhỉ? Có lẽ phải ra ngoài thôi!"

Ahvra ở tầng dưới đang chết ngạt vì căn phòng kín mít, bèn khoá cửa ra ngoài hít thở khí trời, có lẽ nên ra quán kem ngồi chơi. Bọn Jed cũng vừa vác cặp xuống, chạm mặt nhau ở cầu thang.

- Ủa? Ahvra? Cặp cậu đâu?

- Chiều nay phải đi học hả? - Con bé ngớ người hỏi.

- Cậu không xem thời khoá biểu hay sao?

- Mà tôi cũng không có ý định đi học! Chào nhé!

Ba thằng hoá đá ở cầu thang. Từ khi nào mà chúng nó lại ngoan ngoãn hơn cả một đứa con gái thế? Nhìn lại mình từ năm cấp hai đến giờ, học hành với chúng nó có là cái thá gì, tại sao vừa lên đại học đã đổ đốn ra như thế. Mặt mũi thằng nào cũng đằng đằng sát khí, nguy hiểm tới trường như đại ca giang hồ, dù thế vẫn ngoan ngoãn chép bài đầy đủ không sót một chữ, trong lòng thì phát điên lên tự hỏi tại sao! Tại sao chúng lại tự nhiên thay đổi như thế?

Trong khi đó, Ahvra đang cố ngăn mình không bỏ chạy, quán ăn vắng vẻ nó vừa bước vào lại có tiếng đổ vỡ phía trong, thân hình thô kệch cầm một chân đứa con gái nhấc ngược lên làm con bé lộn đầu xuống đất, chẳng mấy chốc cô gái sẽ bị ăn sống, giống như đêm đó, mà nó thì làm được gì, chỉ là một đứa yếu đuối thấp cổ bé họng, mặc kệ người ta gào hét kêu cứu, nó lặng lẽ chạy khỏi bếp.

Con quỷ con bẻ gãy một chân cô gái, cô hãi hùng nhắm mắt hứng chịu cơn đau, khóc nấc lên vì sợ, thứ quái dị này vừa bẻ cổ bố cô, nhai sống đứa em trai mới bốn tuổi của cô, cô còn nghe được tiếng lạo rạo của xương bị nhai, rồi cô sẽ là người kế tiếp.

Bỗng, con quái vật thả cô rơi bịch xuống nền nhà, chầm chậm quay đầu, người phía sau có mùi vị thật hấp dẫn, hơn hẳn con mồi trước mắt. Nó chồm khuôn khổ thô kệch cứng ngắc về phía đó, Ahvra nhoài sang bên phải tránh, nhanh như cắt chồm lên phía sau con quái, lớp vảy cứng như đá, cái xẻng trên tay nó kì thực không thể làm được gì hơn, mà nó cũng không nghĩ nhiều như thế, một mực cắm xẻng lia lịa xuống đầu con quái, càng lúc càng gào to hơn. Một vài người đi qua sợ hãi nhìn vào cửa kính rồi chạy, chỉ có bác hàng xóm nhà bên nghĩ đến việc gọi cảnh sát. Cho đến khi họ đến thì phần thân trên của quái vật đã nát bét, đuôi con quái vẫn cắm giữa bụng Ahvra, nó chống xẻng thở hồng hộc ra toàn máu là máu, đứa con gái được đưa cấp cứu ngay lập tức, người bố thì không thể cứu được, cái xẻng vừa rời tay Ahvra đã vỡ vụn bị tịch thu làm tang chứng, xác con quái cũng được dọn dẹp sạch sẽ. Người của bộ săn quỷ cũng đã được điều đến điều tra. Mảnh vụn của xẻng và xác quỷ được giao lại.

Ahvra tỉnh lại nhanh ngoài dự kiến, lập tức bị hỏi cung ngay trong phòng điều trị, tay bác sĩ trẻ có vẻ không ưa tay thanh tra, mỗi người một bên lườm nhau toé lửa làm con bé muốn phì cười, nhưng cười thật thì đúng là ngu ngốc, bụng nó bây giờ chẳng biết đã thành thứ gì rồi.

- Nếu cô muốn, tôi có thể báo lại cho gia đình cô tới chăm sóc.

- Đừng báo! - Con bé thều thào. Chính vì nghĩ có trường hợp này mà anh ta không gọi ngay dù có số điện thoại.

- Arima! - Levada đã đến theo cuộc gọi. - Ồ! Hoá ra là Ahvra! Chiều qua không thấy đi học, hoá ra là đã nhập viện. Cậu xuống sắc quá đấy!

- Levada, cô gái này giao cho em!

- Yên tâm đi! Em sẽ chăm sóc bạn ấy chu đáo mà! Nè, anh trai tớ đó, có thấy rung rinh tí nào chưa! Hihi!

- Nếu thấy mệt thì cứ ngủ đi! - Tên bác sĩ trẻ cực kì cẩn thận hạ gối cho nó.

- Với bệnh nhân sao mà ân cần thế! Với anh trai em sao mà mặt mày cứ xám xịt đi!

- Em đừng làm ồn, đây là bệnh viện.

- Vâng vâng! Em biết lỗi rồi ạ!

Việc trông chừng người bệnh này đúng là chán ngắt, nhưng Levada cũng chẳng bao giờ lơ là, lại bám sát tiến trình phục hồi như học bài trên lớp, Ahvra kia cũng phục hồi quá nhanh đi, bị đâm ba phát vào bụng, ngủ li bì từ lúc nhập viện đến nay đã ba ngày, và vẫn đang tiếp tục bình phục trong khi ngủ, thật là kì lạ, có khi chẳng cần phẫu thuật cũng không sao. Mà lại còn vụ cái xẻng, đến súng đạn còn chẳng ăn thua, mà một cái xẻng lại khiến toàn bộ thân trên nát bét được thì đúng là không bình thường chút nào.

Sáng hôm ấy, Yega hớt hải gọi:

- Ê! Levada!

- Sao thế?

- Ahvra tỉnh chưa vậy? Tớ muốn vào thăm nó có được không?

- À, cậu ta tỉnh từ đêm qua, nhưng lại không chịu ăn gì. Có cậu chắc sẽ chịu đấy!

Ahvra gầy rộc đi trông thấy, làm Yega xót xa không nói nên câu. Hỏi muốn ăn gì thì nó lại bảo không ăn được, rồi lại kể chuyện bộ ruột bị thủng phát ghê. Dù sao cũng không nên nói về vấn đề gây ám ảnh này nữa.

- Thôi được rồi, khi nào mày khỏi hẳn tao sẽ dẫn mày đi xả láng một bữa. À, cái hôm mày nhập viện chỗ nhà mình bị quỷ tấn công mà. Chúa ơi lần đầu tiên tao nhìn thấy một con quỷ, mà đấy còn là quỷ con nhá, không biết con to nó còn như thế nào nữa. May mà có Psyck với Humerus ở đấy, không thì cũng chết cả lũ.

- Này Yega!

- Hửm?

- Trong đống bảo vật chỗ cô Dig có một thứ rất phù hợp với mày. Nhưng mà nếu mày không muốn thì phí nhỉ!

- Sao mày biết nó hợp với tao?

- Cảm giác thế! Nếu mày có thể nhìn ra nó như tao đã nhìn ra khối đen, thì thời đại của mày sắp đến rồi đấy!

Yega nghĩ con bé đùa. Nhưng cái kiểu nhoẻn miệng cười và ánh nhìn đểu giả của con bé làm nó cảm giác như con bạn đang có mưu tính gì đó. "Mà cũng có thể nó chỉ cố tỏ ra nguy hiểm để doạ mình!"

Nhưng Levada lại gọi nó bảo có chuyện cần nói, lại đưa nó đến gặp cô Dig, không phải Ahvra kia đã nói gì đó chứ? Mà sao họ lại tin lời con bé được nhỉ?

- Không phải Ahvra! - Levada như trả lời câu hỏi của nó.- Là Nania. Vương miện đã chỉ dẫn cho cậu ta, một ấn đã xin được sống.

- Xin được sống? - Nó không hiểu. Thế giới của những người sở hữu ấn thật quá xa lạ, ngay cả Ahvra cũng đang dần dời xa nó. Và nó thì chưa từng nghĩ sẽ dấn thân vào những chuyện như thế này.

Cô Dig đã bày sẵn trên bàn làm việc tất cả số ấn, như một thử thách dành cho nó.

- Mạng lưới xã hội của ấn cũng giống như xã hội loài người, em có chấp nhận lời thỉnh cầu từ "nó" hay không, hoàn toàn do em quyết định.

Nó phân vân lưỡng lự, kì thực nó chẳng có cảm giác gì với mấy thứ đồ bình thường mà không tầm thường này. Cái nào mới là thứ bình thường nhất? Là chiếc vòng với nửa mặt tròn màu trắng kia chăng? Là thứ đẹp nhất mà bình thường nhất ở đây rồi.

Levada đã mỉm cười đầy bí ẩn. Còn bầu trời đêm chợt loé lên tia chớp rọi sáng cả một mảng đen rộng lớn, chẳng có tiếng sấm nào sau đó cả.

Ahvra ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ tầng bốn của bệnh viện.

- Cứ tưởng sét cơ!

- Em bình phục nhanh quá mức bình thường đấy! Có phải em đang giữ ấn nào đó? - Tay bác sĩ sau khi khám xét đủ kiểu thì bắt chuyện. Con bé nở nụ cười gian tà:

- Biết đâu đấy!

- Lắm lúc em khiến anh run rẩy! - Anh ta ngồi xổm bên giường, chống cằm lên hai bàn tay theo kiểu mộng mơ.- Không có tác dụng với em nhỉ?

Nó nhướn mày "đéo hiểu!" nhưng mà không dám phun ra miệng. Anh ta là bác sĩ, mất dạy với anh ta là tự uống thuốc độc vào người.

- Em không có cảm xúc gì với những người đẹp trai như anh? Hoặc anh trai Levada?

- Không hẳn! Nếu anh là giai 2D em sẽ chụp hình anh làm hình nền điện thoại!

"Không đúng! Sao mình có thể nói chuyện bình thường với trai đẹp được nhỉ?"

Nó đang nhớ lại cảnh xốc cổ áo Psyck, hành động này có tính chất phá hoại hình tượng hiền thục của nó rất cao, mà cái từ hiền thục cũng là do nó nghĩ ra để tự an ủi mình giống người.

- Em có biết mỗi ấn được khai mở cũng giống như một đứa bé mới sinh, sẽ từng bước tham gia vào xã hội.

- Thì sao?

- Chỉ nói để em biết thôi, vì tốc độ hồi phục của em khá cao, anh đã tiêm vài mũi máu quỷ khi em đang ngủ.

Nó bàng hoàng "Hắn ta nói như bỡn vậy sao? Máu quỷ? Mà dám tiêm vào người bệnh? Tại sao khi ốm nó chẳng bao giờ muốn đến bệnh viện, vì toàn một lũ bệnh hoạn tiêm đủ thứ vào người ta như một con chuột thí nghiệm!"

- Nghe nói khi một người nhìn bạn những sáu giây, là người đó đang muốn giết bạn. Em muốn giết anh thật đấy à?

Tên này đích thị là đang muốn trêu ngươi nó đây mà. Nó cáu kỉnh hỏi:

- Thế, kết quả ra sao?

- Tự đào thải hết rồi. Cứ như muốn bảo toàn em y như lúc ban đầu ấy.

- Tiếc nhỉ! - Nó xỉa xói.

- Em nói trúng chỗ đau của anh rồi. Đáng ra em nên tức giận mới phải! - Tay bác sĩ hờn dỗi.

- Anh không là gì cả, nên không cần phải giận. Giận dỗi chỉ khi cần người ta dỗ ngọt mà thôi. Trong trường hợp này, em thích làm thế này kia!

Cánh cửa đóng lại không tài nào mở ra được, mà tay bác sĩ cũng chẳng có vẻ gì sợ hãi, con bé thì tìm ống tiêm trong xe đẩy rút lấy hàng tá loại nước không biết là nước gì, tay bác sĩ thì chỉ nhìn qua cũng biết chỉ là thuốc gây tê và thuốc mê, chỉ thắc mắc tại sao toàn thân anh ta cứng như đá, bị cố định một chỗ không thể dịch chuyển, không lẽ là năng lực của con bé đây sao?

Nó mang ống tiêm lại gần bác sĩ, đẩy anh ta ngã xuống nền gạch, làm bộ như sắp đâm thọc vào chỗ nào đó.

- Ồ! Nhìn gần mới thấy, da bác sĩ còn đẹp hơn cả da em. Có nên tranh thủ dê bác sĩ một tí không nhỉ?

- Em muốn bác sĩ thế sao? - Anh ta lên giọng.

- Không đâu! Em chỉ muốn giai 2D thôi! Em cũng không biết cách doạ nạt người ta, nên bác sĩ cứ nằm đất đêm nay được rồi, ngủ một mình trong phòng bệnh cũng sợ ma lắm.

Nó để mặc anh ta nằm đó, y tá đi qua không mở được cửa thì nói muốn ở một mình, bác sĩ cũng vừa khám xong thì về rồi. Cô ta mà không đi, nó cũng ép cô ta phải đi. Tay bác sĩ không thể cử động, đành ngắm bệnh nhân giết thời gian. Mới nhận ra ánh mắt con bé rất hay, anh ta có thể ngắm cả ngày không chán, bắt miêu tả thì anh ta cũng không miêu tả được. Cứ như một đôi mắt biết nói.

- Ê! Bệnh nhân! Anh muốn giải quyết nỗi buồn thì phải làm sao?

Nó ngó anh ta bốn giây, rồi quay ra phía cửa sổ:

- Đi đi!

Đúng là cử động được thật.

- Em không phải tin thật chứ?

- Hừ!

- Không phải em sợ ma hả? Trong bệnh viện thường lắm ma lắm đấy. Ví dụ như ma bám giường!

- THÔI NGAY! Biến ngay! Biến! Bác sĩ mà như thế à! Có tin tôi kiện anh không?

- Em định kiện đi đâu? Viết giấy đi anh sẵn lòng chuyển giúp luôn này!

- Hừ! Được lắm!

Nó câm nín cho qua. Tay bác sĩ còn lịch sự chào hỏi:

- Anh về nhé! Mai là em có thể xuất viện được rồi. Lát Levada sẽ qua trông em thôi!

"Nếu mình sử dụng năng lực quá nhiều, họ sẽ bắt đầu để ý. Đến lúc đó chẳng thể yên thân được nữa. Tốt nhất hãy cứ tỏ ra vô dụng."

Cánh cửa tự động khoá trong ngay khi tay bác sĩ đẩy dụng cụ ra ngoài. Anh ta cũng trầm ngâm không kém, tò mò về thứ năng lực có thể điều khiển mọi vật kia. Dù sao mẫu máu của con bé anh ta vẫn giữ khá nhiều, một thứ máu thú vị.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro