↓↓↓↓

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- AAAAAAAAAHVRAAAAAAAAA! Á!

Levada đã lấy đà nhảy đến định đạp một cú chào hỏi, nhưng Ahvra kia như có mắt sau lưng không cần nhìn cũng tránh chuẩn thế, làm cô bạn đạp trúng mặt lớp trưởng đang đứng thẳng hàng với con bé vài giây trước.

- LEVADAAAAA! CẬU CHÁN SỐNG RỒI HẢ!

- Không có! Tại Ara kia tự nhiên tránh né chứ!

- Cậu còn định đạp cả người mới ra viện nữa hả! Không thể dung thứ được nữa! - Lớp trưởng gầm lên không khác nào chúa sơn lâm thật vô cùng oai phong lẫm liệt, vung cành cây gãy vụt lia lịa vào mông Levada vừa bị đưa vài đường kẹp cứng dưới đất.

- Đúng là yêu cho roi cho vọt.- Jed cảm thán.

- Tôi vô tội, cậu không thấy hay sao! - Cô nàng la oai oái không nhận tội.- Tất cả là tại Ara mà! ARA! NÓI GÌ ĐI CHỨ!

- Ahvra! - Đó là tất cả những gì con bé muốn nói. Thế nên vài phút sau, Levada hùng hổ chỉ thẳng mặt nó thách đấu:

- Cậu làm tôi mất mặt với thiên hạ! Còn không mau nhận tội đi!

- Là cậu định đá tôi trước! Cái đó gọi là gậy ông đập lưng ông!

- Thôi ngay! Ahvra vừa mới ra viện sáng nay đấy!

- Ồ! Chưa đến giờ đánh nhau mà đã rôm rả thế sao? - Kamel vừa bê được rổ bóng ra sân, đã nghe ra phim kiếm hiệp giữa ba cô nàng, Levada tiểu thư giả trai hành hiệp trượng nghĩa đang ra sức đòi lại công bằng cho công chúa bị thất lạc lẫn trong đám thường dân Nania vì tên tú bà Ahvra dám làm ô nhục thanh danh của công chúa ở chốn lầu xanh. Yega nghe anh ta truyền hình trực tiếp như mc múa mép thì nhăn nhó kinh dị:

- Anh đang nghĩ cái quái nhái gì thế?

- Xin lỗi! Anh bị cuồng phim kiếm hiệp! Mà AHVRA! EM MÀ THẮNG ĐƯỢC LEVADA, ANH CHO EM QUA THỂ DỤC KÌ NÀY LUÔN! Mà chắc mọt kiếp em cũng chả thắng được! Hí hí!

- Coi thường em quá đấy!

Cô Dig đã ra sân tuýt còi ra dấu:

- Bắt đầu!

- AHVRA CỐ LÊN! HÚ HÚ! - Yega nhiệt tình cổ vũ. Jed với Psyck ngả mũ chào quanh:

- Cá độ đê bà con! Ai đặt cho Levada qua bên Psyck, đặt cho Ahvra bên này đê!

Cả lũ nhao nhao Levada thắng chắc, kết quả là có mỗi bốn đứa đặt cho Ahvra cộng thêm Nania và Humerus. Kiểu này sau trận sẽ có một bữa liên hoan.

- Dùng xẻng cắm xuyên qua đầu quái! Năng lực của cậu thuộc loại biến đổi vật chất!

- Chắc không?

Đầu tiên là áp sát gây bất ngờ, Ahvra lại theo đó ngả người về sau luồn lên trước một bước, đôi giày thể dục thật là bí bách, Levada lại xoay người đá vào mặt, nó lại tránh được. Mấy động tác rời rạc nhìn có vẻ không điêu luyện mấy, nhưng lại tốn khá nhiều sức.

- Sao cậu không để tôi thấy năng lực của cậu trước nhỉ?

- Được không? Tôi đã muốn đập cậu một trận từ lâu lắm rồi đấy! Hê hê!

Levada nhe răng cười khoái trá. Cào tay vào không khí. Và cái bọn nhỏ thấy là Ahvra hết né bên này lại lộn sang bên kia, rồi hạ chân phía sau Levada một khoảng cố định. Cô nàng để lộ vẻ ngạo mạn thấy rõ, bật tay cái tách rõ to, mặt đất chỗ Ahvra đang thủ thế bị rạch một đường đau đớn, con bé tiếp tục chạy vòng quanh sân, nhảy lên tường chạy theo phương ngang, chỗ nào nó vừa đi qua y như rằng bị xới tung bởi thứ áp lực vô hình không thể thấy. Sự tàn phá áp đảo của Levada khủng khiếp đến nỗi không có một kẽ hở thời gian nào để nghĩ đến việc tiếp cận cô ta.

- Sao thế! Sao không dùng năng lực của cậu đi! Có đi thì phải có lại chứ! Tôi đã cho cậu thấy rõ thế còn gì!

Bọn nhỏ đã kéo nhau chạy khỏi vùng chiến địa. Kamel cũng không để sự việc tiếp diễn, đưa tay ra lệnh:

- NGƯNG!

Và ba giây sau là mỗi đứa lĩnh một cái cốc đầu khi đang tơ lơ mơ không hiểu tại sao mình lại quỳ xuống trước anh ta như hai tên tội đồ của thế kỉ đang sám hối trước đấng cứu thế Kamel. Dù thế Levada vẫn phải vò đầu bứt tai:

- Đáng ra anh phải chờ cho nó sử dụng năng lực rồi hẵng ngăn em chứ!

- Em nghĩ không sử dụng mà còn lành lặn được đến giờ hả! Gọi bố em đến xử lí đống bừa bộn này đi! Từ giờ cấm sử dụng năng lực bừa bãi trong trường nữa biết chưa?

- Dạ rồi! - Cô nàng dài mồm vâng lời.

Vì cả lớp đều thua cá độ, vụ liên hoan vẫn diễn ra bình thường. Ahvra chẳng thoải mái mấy, số lượng người đông quá mức cần thiết, ồn ào quá mức chịu đựng, nó cầm tay Yega đưa lên mũi ngửi ngửi.

- Mày ngửi như chó đánh hơi vậy!

- Không có phản ứng? Một thứ ôn hoà! Mà không, một thứ tích cực!

- Tôi ngờ rằng có một thứ tiêu cực vừa được đánh thức, nên thứ đi liền với nó mới xin được thức tỉnh! - Nania đã đi mời rượu từng bàn về, cũng góp một câu.

- Êy! Nhưng mà nhà trọ của các cậu quá tải rồi đấy. Năm ấn tụ lại một chỗ như thế, có mà lạy quỷ tôi ở bụi này.- Levada đã ngà ngà say, lè nhè bên tai Nania toàn mùi rượu đến kinh.

Mà con bé cứ giục bọn nhỏ về sớm, trời thì tối mà đứa nào cũng say. Ngõ vào nhà chúng đèn đường hỏng gần hết vẫn chưa sửa xong. Nó phải cảnh giác ba trăm sáu mươi lăm độ cả trên tán cây và dây điện, ba thằng lại còn bá cổ nhau nghêu ngao hát thứ giai điệu tạp nham kinh khủng có sức ám ảnh khá cao.

- Mày vào trước đi! - Nó đi tìm xẻng, nhưng không tìm được. Mà chắc cũng chẳng cần. Từ trong lòng bàn tay con bé đùn lên thứ vật chất đen tạo hình giống cái xẻng hôm trước, xem phim người ta làm thì dễ, chứ cái việc tạo hình vũ khí cũng thật là khó khăn, chắc phải năng xem nhiều hoạt hình vào một chút mới được.

Bọn quỷ bắt đầu bâu đầy quanh nhà, thở một hơi tự trấn an mình, nó bắt đầu di chuyển vòng ra sau một con, chỉ cần làm như bữa trước, đâm vào đầu là được, có lẽ nên chặt đuôi trước, tại sao con này không có đuôi?

Cho đến khi lớp vảy cứng trên đầu bị nứt, chiếc đuôi mới đâm ra từ phần thân dưới, mềm oặt, nhưng đầu đuôi có vảy cứng, lại rất linh động, quăng qua quăng lại cũng quật nó bẹp dí vào tường. Chưa đầy một phút sau chỗ thịt mềm ở đuôi đã hình thành vẩy cứng, đòn tấn công càng mạnh hơn, nhưng lại mất độ linh hoạt ban đầu.

Thứ chất đen này có thể đâm xuyên vảy quỷ, nó cứ vật vã mãi với cái đuôi ngoe nguẩy, từ con này nhảy sang con khác, lũ quỷ cũng bắt đầu tập trung quây nó lại. Cái xẻng đen trong tay cũng dần trở nên mềm oặt, nó đã từng thử chơi trò này rồi, truyền chất đen xuống đất rồi xâm nhập qua chân vào người tên bác sĩ. Chỉ cần thứ này xâm nhập được vào lũ quỷ, lúc đó mặc sức mà lộng hành.

"Xuống đất, xuống đất!"

Mà mấy cái đuôi cứ quăng quật như sắp đâm thọc vào đâu đó, nó tức mình túm luôn lấy, không truyền qua đất nữa, chơi trực tiếp luôn cho đã tay. Tốc độ xâm nhập quá chậm, còn trò nào nhanh hơn được không? Hay là...

Nhớ ra vụ đóng băng con quái khổng lồ của Nania, nó bắt chước đóng băng con quỷ con này luôn, chất đen lan từ tay nó bao quanh đuôi rồi lan hết nửa thân dưới.

"Phá huỷ! Phá huỷ!"

Nó đang mơ tưởng đến việc cho khối đen vỡ luôn cùng con quỷ, nhưng mà chất cứng lại mềm nhũn ra rồi tan biến thành vụn đen bay lả tả mất dạng luôn. Cái thứ quái quỷ gì vậy? Tưởng vô dụng hoá ra là vô dụng thật sao?

Nó càng bực bội tạo thêm xẻng khác như lấy từ không khí mà ra chặt chém từng cái đuôi cho nát bét thì thôi. Một con tưởng chết rồi gồng mình dưới đất, lớp vảy trơn nhẵn tách thành gai nhọn hoắt trồi lên dọc sống lưng đến đuôi mới vừa mọc ra từ phần đuôi cũ còn sót lại. Một mình nó làm sao chọi nổi ba con đang tiến hoá ra đủ thể loại dị dạng gớm ghiếc thế kia. Nhưng mà làm thế quái nào được? Chạy đi đâu? Rồi bọn tiểu quỷ này sẽ tìm đến người khác xơi tái. Dù thế nào cũng phải giết ngay tại đây.

"Hay là hi sinh cái bụng lần nữa vậy?"

Còn đang không biết làm thế nào, một con phía trước đã nhảy bổ đến nhe bộ răng lởm chởm cái nào cái nấy nhọn hoắt, còn nhìn được cả bộ hàm đồ sộ bên trong phát tởm, nó chỉ kịp đưa tay chắn trước mặt, răng đã đâm xuyên cả xương tay, nó túm lấy răng ghì luôn cái đầu con quỷ xuống, tiếp tục công việc huỷ hoại từ bên trong, hai con kia cũng bắt đầu bổ đến, nó phải đưa chân đạp lên bộ xương gai trên đầu con bên phải, khó nhọc đứng cho vững, bộ móng nhọn hoắt nhìn gần sao mà vĩ đại, cào nát cả lớp bê tông, nó dùng chân chặn bộ hàm của con bên trái, qua bộ răng cắm dài trên tay mà điều khiển cái đầu con ở giữa xua bọn kia lùi ra xa. Vật vã gần một phút mới thấy con ở giữa tự nhiên mềm oặt rồi tan thành vụn đen bay mất dạng.

"Mẹ ơi! Còn những hai con, sống sao nổi hả trời!"

- GIẢ LẬP! ẨN! - Giọng nam điềm tĩnh mà uy nghiêm. Hai con quỷ trước mặt đột nhiên biến đâu mất. Làm nó còn tưởng mình hoa mắt chứ! Nhìn mặt mày con bé nhăn nhúm không thể nào nhăn hơn được nữa, Kamel mới giải thích:

- Anh giam chúng lại rồi, chờ lực lượng phòng vệ đến giải quyết sau!

- Ủa? Ơ? Nhưng mà thế là sao? Giam là giam thế nào? Cái quái gì vừa xảy ra thế?

Mặc kệ con bé thắc mắc, anh ta cứ thế đẩy nó lên xe con của cô Dig phóng thẳng đến bệnh viện.

Tay bác sĩ tươi cười hớn hở:

- Cha! Lại gặp em! Mới xuất viện chưa đầy một ngày mà. Hay là em nhớ anh nên cố tình tự hành hạ mình thế?

Mà nó chẳng hơi đâu quan tâm lời trêu chọc của anh ta, chỉ chăm chăm nhìn hai cánh tay be bét đợi thời cơ thích hợp là hét. Kamel phải nhét giẻ vào mồm nó bịt miệng, đang đêm lại cứ bù lu bù loa lên thế, còn bao nhiêu bệnh nhân khác nữa. Tay bác sĩ vừa làm việc vừa rên ư ử bài hát nào đó rõ ràng là đang vui thích lắm. Nó thề là anh ta hợp với nghề đồ tể hơn là bác sĩ cứu người, tại sao cả hai lần tấm thân ngà ngọc của nó lại rơi vào tay anh ta, xui xẻo quá là xui xẻo!

- Em phải nằm viện tiếp thôi! Tôi còn phải xem trong máu em có độc hay không! Mà chắc trăm phần trăm là có rồi, nước dãi quỷ hơi bị lắm độc tố đó nha! Mọi người có thể về, đêm nay tôi trực, có thể trông nom em ấy giùm!

- Thế có được không? Mai cô có tiết!

- Cô cứ về trước đi! Em về sau cũng được! - Kamel đang tính xem còn vấn đề gì cần lo nữa không.

- Ấy! Nhưng mà anh còn chưa nói rõ cái vụ đó mà! Au! - Cử động mạnh đúng là có thể gây chết người. Nó đành ngồi im chịu trận để tay bác sĩ chỉnh lại cái gì đó mà nó cóc quan tâm, không phải nói thứ năng lực này sẽ bảo toàn nó như cũ sao? Lại còn phải khâu vá rồi kẹp kiếc gì. Rồi có cái máy gì mà quét một cái đã ra hình mấy cái lỗ to nhỏ đầy nghệ thuật, mà chỉ có mỗi một lỗ trúng vào xương thôi, số nó còn may chán.

Tiếng Kamel và tay bác sĩ trao đổi gì đó không nghe rõ ra được. Mà nó đang nghĩ đến trò chơi khác, nếu đã có thể xâm nhập vào cơ thể người khác, chắc cũng có khả năng tự xâm nhập vào cơ thể mình, chỉ cần lấp lại mấy cái lỗ là xong, nhưng mà cứ có gì đó không ổn, nó không cảm thấy chất đen di chuyển trong người, không hiểu chút nào. Rốt cuộc thứ này là thứ gì?

Gà gật mãi quên cả thời gian, đến lúc mở mắt ra mới là một giờ đêm, tay bác sĩ vẫn đang cắm cúi làm cái gì đó, nhìn vào máy tính cũng chẳng hiểu là những kí hiệu gì, tại sao người ta có thể hiểu được mấy thứ này nhỉ? Tay bác sĩ tập trung đến độ cũng không để ý nó đang nhìn, đến lúc xong xuôi mới bỏ kính dụi mắt:

- Em tỉnh hồi nào thế? Lại đây, tháo băng xem, có khi lại lành rồi đấy!

Nó để mặc anh ta tự hành xử, sau một hồi săm soi mới nghe được mỗi cái kết luận là hiểu nhất:

- Không nhanh như dự tính! Tại sao em bị thương mà cứ thờ ơ thế?

- Có phải vấn đề gì to tát đâu! - Con bé tỉnh bơ.- Chết sớm một chút cũng tốt, khỏi phải đi làm.

- Em thà chết cũng không chịu đi làm?

- Không hẳn. Em sợ chết nên nếu có trường hợp nào đó bắt buộc phải chết thì tốt.

- Em bị thần kinh hả? Trầm cảm hay tự kỉ?

Nó nhếch mép một cái rồi quay đi, chẳng có thái độ gì đặc biệt. Chả hiểu sao vì thế mà anh ta thấy đặc biệt. Nó có một đôi mắt biết nói. Và chẳng ai rảnh rỗi đến nỗi bỏ thời gian để luận ra. Mà chẳng sao, không ai hiểu mình cũng là một thú vui riêng.

- Không cảm nhận được nó trong người mình!

- Hửm? - Tay bác sĩ lắng tai nghe.

- Em không hẳn cảm nhận được chính xác nó ở đâu khi ở bên ngoài, nhưng không có chút dấu hiệu nào bên trong em cả.

Hình như anh ta cũng có chút suy nghĩ, tầm mười giây sau mới trả lời:

- Có thể bản thân em đã là nó rồi! Này nhé, nếu em dùng bàn tay của chính mình chạm vào bất kì chỗ nào đó trên cơ thể, em hoàn toàn không cảm giác được đó là bộ phận nào đang chạm vào em, em đơn giản biết là bởi chính em đang tự điều khiển mình. Bây giờ em nhắm mắt lại. - Anh ta đưa ngón trỏ chọc vào má nó, hỏi.- Có biết cái gì đang chạm vào em không?

- Ngón tay!

- Đúng rồi! Là thế đấy!

Mắt con bé sáng rực lên tỉnh ngộ, tự nhiên thấy anh ta cười hiền lành hơn mọi ngày. Nhưng vài phút sau lại thấy không xuôi:

- Anh có biết nó là cái gì không mà nói như thật thế!

- Cái gì của em anh chả biết!

Nó đần mặt, đụng đến mấy con người chuyên nghiệp thật là nguy hiểm. Tốt nhất là không nên dây dưa đắc tội.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro