8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm cô Dig đã ghé qua đón nó xuất viện. Cũng chưa lành hẳn, nhưng không đến nỗi phải nằm viện nữa. Có khi phải ghi thêm vào báo cáo điều tra.

- Trời đất! Hôm qua mày không về nhà! Điện thoại đâu tao gọi không nghe hả! - Yega tra hỏi như mẹ già chờ con cả đêm không ngủ. Cũng nhờ thế mà nó nhớ ra cái điện thoại mất tăm mất tích tận đâu đâu, có khi rơi rớt ngoài đường chứ chẳng chơi.

Cuống quýt lao ra chỗ đêm qua trợn mắt tìm cũng không thấy. Nó tiếc đứt ruột tự kỉ cả buổi, dù không phải hàng cao sang gì nhưng cũng vài trăm nghìn chứ ít đâu. Giờ biết ăn nói với bố mẹ thế nào được? Không lẽ lại nói vì con muốn chết nên không để ý mới rơi đâu mất?

- Chiều nay được nghỉ mày có về nhà không?

- Chiều nay có tiết à?

- Lại chẳng! Anh đợi mày để chuẩn bị cuốn gói về quê chứ không thì tao cũng đi từ sớm rồi.

- Chờ chút anh dọn đồ đã!

Nó quơ bừa hai bộ quần áo, nhét vào cái túi bà già bà chị họ mua cho, cũng gần trăm nghìn đấy, nghĩ đến mà không dám mua túi mới. Yega hai túi to tổ bố, nó có mỗi cái túi bé tí nhìn mà phát ghen, cô bạn nhếch mép cười khẩy một cái:

- Bố khinh mày!

- Cái gì?

- Tao nhét hai túi còn không đủ chỗ, mày nhìn lại mày xem! Có khi phải thả một ít quần áo ở nhà.

- Chậc! Tao còn đang lo mất cái điện thoại đây! Không có nó thì làm sao xem hoạt hình! Hừ hừ!

- Suốt ngày hoạt hình!

- Nói cho mày biết xem hoạt hình để tìm vũ khí nào vừa đẹp vừa hay vừa bá tao sẽ tạo hình vũ khí mới kết hợp mấy loại lại với nhau, chớ dùng xẻng thì bôi nhọ thanh danh Ahvra quá!

- Tạo hình? Lại cái năng lực mới thu nạp được ấy hả? Tao thấy mày giữ vương miện thì hay hơn.

- Ôi dào, cái vương miện đó chỉ biết sai bảo người ta thôi, là thứ luôn cần người khác bảo vệ, tao không thích. Nghe đâu nó hút quỷ lắm! Cái đợt tao vẫn còn ở nhà, lúc nào cũng phải trừng trừng doạ nạt mọi thứ xung quanh, nhỡ mà chúng nó có bị hút đến thì còn biết mà sợ. Thế mà cũng yên ổn được ba năm đấy.

- Thế là mày biết đến nó từ trước cả khi được nghe kể về nó hả?

- Không! Mày biết tao hay tưởng tượng đến mấy thứ linh tinh mà.

Hai đứa con gái nói chuyện trong xe như phim, nhiều người không biết lại cứ cho là chúng nó bị hoang tưởng. Thực ra Ahvra đang thổi phồng sự thật. Ba năm nó chỉ cố gắng bình thường hoá tất cả mọi sự việc diễn ra, không để một tình tiết phi thực tế nào có cơ hội xâm chiếm trí óc, là cách để được yên ổn. Nó cũng đã thử tìm hiểu hai chữ quái vật, nhưng những thông tin tràn lan trên mạng không đáp ứng được, việc tưởng tượng ra tất cả những trường hợp có thể xảy ra giúp nó đi đến quyết định giữ kín vụ việc và đóng lại niềm tin vào truyện tranh, hiện thực mới là thứ nó cần quan tâm.

Ba tiếng đường dài kết thúc, về nhà thật là bí bách khi không có điện thoại. Lại phải nghe tiếng bà mẹ liên thiên đủ mọi thứ khó nghe, nó bực bội lảng vào phòng vệ sinh ngồi tự kỉ. Nói trắng ra là nó chẳng hề muốn về nhà. Nhưng không về thì sẽ phải nghe lải nhải điếc tai, mà về thì vẫn phải nghe lải nhải cũng điếc tai không kém.

"Mình còn chẳng hiểu tại sao mình phải sống!"

Cuộc sống đại học không như nó mong đợi. Mà nó cũng không muốn phải lớn lên, phải trưởng thành, phải biết lo cho người khác. Tại sao không muốn mà vẫn cứ phải làm? Gia đình đúng là xiềng xích. Một đứa con ngoan phải làm thế này, không được làm thế kia. Nó nhận ra mình chưa bao giờ được chấp thuận bất cứ quyết định nào trong đời, dù chỉ là hai yêu cầu cỏn con. Một cuộc sống đủ đầy đến thiếu thốn, có đủ tất cả những thứ mình không muốn, và thiếu tất cả những thứ mình muốn. Phải là người khác chắc sẽ nhẫn nhục chịu đựng đến khi đạt được mục đích, nhưng nếu mục đích chỉ để chết thì có cần cố gắng không? Chỉ là một con người nhỏ bé, có chết cũng đâu thiệt hại gì nhiều cho xã hội.

"Sống là để chờ chết, chờ chết, chờ chết..."

Bỗng nhiên đầu giường sập uỳnh một cái, nó giật mình mở mắt, cái quái gì vậy, không phải vừa về đã xui xẻo thế chứ? Mất đến năm giây nó mới nhận ra căn phòng nhỏ bé đã bị bao phủ bởi thứ vật chất đen cưng cứng bám dính lấy từng ngóc ngách, cả tủ kính, cả thanh chắn cửa sổ, sau đó là tiếng rạn nứt ngay bên tai, kính vỡ choang, rồi gương cũng vỡ vụn, rơi lả tả đến kinh hoàng. Vụ này làm sao mà nó đỡ nổi?

"Biến mất! Biến mất đi!"

Nó đưa tay làm phép niệm chú. Ấy nhưng mà mấy thanh chắn cũng theo đó mà méo mó nốt. Không lẽ nào năng lực đang bùng nổ? Cửa ra vào bị che kín mít, làm sao ra khỏi đây? Thứ này làm nó kinh hãi! Nền nhà bị phủ kín tầng tầng lớp lớp nhấp nhô, góc phòng còn đâm trồi ra gai nhọn hoắt. Nó cố lắng tai nghe trong không gian yên tĩnh, tiếng gì đó rất nhỏ, nó muốn nghe thấy, là tiếng gì?

"AHVRA AHVRA AAAA..."

- Ada? ADA! Khốn kiếp!

Tiếng gào thét khủng khiếp ngày càng rõ ràng dần, nó đưa chân đạp liên hồi vào cánh cửa đen gồ ghề, chửi bới:

- CÚT ĐI! BIẾN ĐI! CHÓ CHẾT!

Tiếng khóc xa dần, em nó đang xa dần, khối đen trước mặt cũng bị đạp thủng, nứt vỡ dần thành vụn đen, mà nó chẳng quan tâm, chui luôn qua lỗ thủng chạy xuống tầng dưới. Những hình thù nâu đen xoắn vặn trước mắt, để lộ cánh tay trắng muốt trên nền gạch lạnh giá. Nó còn chẳng nghe thấy tiếng mình gào hét như thế nào:

- CÚT ĐI! CÁC NGƯỜI CHỈ NHÌN THÔI SAO! CHỈ ĐỨNG NHÌN THÔI À! CHẾT HẾT ĐI!

Tối hôm đó nó đã đập phá hết tất cả, mà cũng chẳng quan trọng nữa, nó biết sẽ có ngày này, nó luôn sợ sẽ có ngày này, ngày thế giới trong nó sụp đổ. Nó ghét bố mẹ vì đã sinh nó ra, nó căm thù gia đình đã xiềng xích nó, bởi vì họ là thứ duy nhất có thể khiến nó đau. Giờ thì không còn nữa. Mất hết rồi.

- Chúng tôi không tìm thấy dấu vết nào của em cháu cả. Có lẽ cô bé vẫn còn sống. Chúng tôi đã cho người tìm kiếm, sẽ báo ngay cho cháu nếu có bất kì thông tin nào.

Nó chỉ bó gối mà khóc trên sân thượng. Mặc kệ người ta ra vào dọn dẹp bên dưới. Cũng còn gì nữa đâu.

Tang lễ diễn ra hai ngày sau đó, ông bà cô bác liên tục gõ cửa tầng thượng gọi nó xuống. Nó chỉ luôn đáp lại một câu "CHẾT ĐI!". Tiếng kèn đưa ma sao mà điếc tai, chỉ thấy như phường hề đang tấu kịch, cái gì mà vô cùng tiếc thương, cái gì mà tang gia bối rối, khi người ta ngấp ngoái bên bờ vực họ chỉ đứng nhìn, sao không chết hết đi, cái đám giả tạo ấy.

- Nó một tuần rồi không ăn uống gì, chỉ thui thủi một mình trên ấy. Các cháu có khuyên bảo được nó thì giúp bà với!

- Vâng, bà cứ an tâm. Rồi sẽ qua thôi. - Nania chỉ có thể an ủi như thế. Vừa cùng Levada bước được vào ngôi nhà lạnh tanh đã thấy Ahvra từ phòng tắm bước ra.

- Cậu chịu xuống rồi hả?

- Ừ.- Con bé trả lời nhẹ tênh.

- Đã ăn uống gì chưa?

- Rồi.

- Ăn gì? Đâu có gì ăn được. Nói dối hả?

Ahvra không trả lời, lại đi thẳng lên phòng tìm ví. Tiết kiệm từng ấy thời gian, giờ mới biết chẳng để làm gì.

- Giờ cậu định làm gì? Phải tiếp tục đi học chứ! Cứ ở nhà mãi chỉ phiền muộn hơn thôi.

- Chẳng có lí do gì để học tiếp cả. Tôi sẽ nghỉ.

- NGHỈ?

Levada đưa tay ngăn cô bạn đừng hét toáng lên, tiếp lời:

- Rồi cậu định làm gì? Học tiếp trường khác hay làm việc luôn?

- Không biết. Tôi là một đứa con ngoan, chỉ biết làm theo lời bố mẹ, giờ bố mẹ chết rồi, không cần làm con ngoan nữa, không cần làm những việc không muốn làm nữa, không cần phải sống nữa.

- Còn em gái cậu thì sao? Nó có thể vẫn sống ngoài kia, đang chờ cậu đến tìm nó.

- Mặc kệ nó. Chết rồi thì không cần biết nó là ai nữa.

Nania đã không kìm được mà tát luôn vào mặt nó, má trái giờ đỏ ửng, mà chẳng quan trọng.

- Vô trách nhiệm!

Cô ta ném vào nó câu đó rồi bỏ ra khỏi phòng luôn. Xem ra cũng có cố gắng kiềm chế cơn giận lắm rồi.

Levada bấy giờ mới vào vấn đề chính:

- Nè, tôi biết cách chết này hay lắm. Có muốn nghe không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro