↓↓↓↓

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yega có đến vài lần, nhưng nó không muốn làm phiền Ahvra, có lẽ con bé cần yên tĩnh hơn là nghe an ủi. Nó cũng không thể bỏ học lâu hơn để chờ con bé được, có lẽ nó sẽ dành cả một ngày đưa con bé đi chơi khắp thành phố cho khuây khoả. Nó vừa nghĩ vừa vui vẻ mở cửa phòng cô Dig:

- Em chào cô!

- À, Yega! Ngồi xuống đi!

Jed cùng anh em Psyck cũng đã có mặt.

- Chắc các em cũng biết gia đình Ahvra vừa gặp chuyện. Mà, chuyện chia buồn hãy để sau. Vấn đề cô muốn nói đến là trong ba tuần trở lại đây, các vụ quỷ tấn công tăng đáng kể. Có biết tại sao chứ?

- Vì ấn! - Psyck buông một sự thật phũ phàng.

- Tại sao các em lại từ bỏ Vladias mà đến đây nhỉ? Chắc không phải chỉ vì thích chứ?

- Có thể cô không tin, nhưng đó là sự thật.

- Tin hay không cũng không còn là vấn đề nữa. Vladias đã gửi văn kiện triệu các em đến đó sớm nhất có thể. Môi trường ở đó là tốt nhất cho các em. Đã lựa chọn bước vào con đường này, thì các em không có quyền rút lui, từ bỏ đồng nghĩa với tự sát. Jed, không phải tình cờ mà Kirasame trao ấn cho em, em cũng sẽ phải hoà nhập vào cộng đồng hoàn toàn mới. Cô nghĩ là em sẽ dễ dàng thích nghi thôi. Yega, năng lực của em vẫn chưa hoàn toàn được khai mở, đến Vladias là phương án thích hợp nhất. Cô đã liên hệ trực tiếp với gia đình hai đứa và họ cũng đã chấp thuận. Ngay chiều nay sẽ khởi hành nếu có thể. Cứ chuẩn bị những thứ các em nghĩ là cần thiết. Cuộc họp kết thúc. Các em có thể về.

- Thưa cô...- Yega rụt rè.

- Sao thế?

- Ahvra cũng sẽ đi chứ ạ?

Cô Dig bật cười ha hả:

- Ahvra là thành phần bắt buộc. Không muốn cũng phải đi.

Nó thở phào nhẹ nhõm. Có Ahvra là được rồi, khỏi sợ đến nơi lạ lẫm, mà cũng có thể thực hiện kế hoạch giải sầu, nó vui vẻ rảo bước theo sau lũ con trai đang mải mê bốc phét phía trước, chợt đứng khựng lại trố mắt nhìn, mồm há hốc. Nó cũng tò mò ngước mắt lên ban công tầng hai.

- Ủa? Ahvra đã lên rồi sao? - Nó reo lên mừng rỡ rồi thắc mắc, đứa con gái nào mà lại đứng trước cửa phòng con bé, tóc ngắn hơn vai, lại còn nhuộm màu xanh sẫm lẫn lộn với màu đen nữa chứ. Mà con bé cũng đã quay lại đưa tay chào nhạt nhẽo:

- Yo! Yega!

Mất vài giây nó mới chỉnh đốn được tâm trí, ôi mái tóc dài chấm mông chứ ít đâu, trèo ngay lên hỏi han:

- Mày mới lên hả? Thuê người dọn đồ cơ à?

- Đâu có! Là người của Levada. Mày cũng xuống dọn đồ đi chứ! Trèo lên làm gì?

- Ờ...ờ nhỉ!

Chuyến đi còn có thêm hai người nữa. Là Kamel và anh chàng đeo kính.

- Ahvra! Điện thoại của em này! Xin lỗi đã không trả em sớm hơn, anh đã sửa rồi đấy!

Thực ra cái điện thoại bị đập nát bét, anh ta không nỡ đưa cho nó nguyên hiện trạng mới sửa sang tí chút.

- Em cảm ơn.- Nó nhấc điện thoại thả luôn vào túi xách. Điện thoại để làm gì, cũng còn ai gọi đến nữa đâu.

- Mấy hôm không thấy em đến anh buồn lắm đó nha! - Tên đeo kính ở ghế sau chồm lên trước chọc chọc má nó. Anh ta là ai thế nhỉ?

- Thế sao?

- Ê! Đừng nói em quên anh luôn rồi nhé! Hay là tại anh mặc đồ thường đẹp trai hào nhoáng quá nên mù mắt luôn rồi.

- Im đi...- Nó đột nhiên trầm giọng, thực sự lúc này rất muốn đánh ai đó, đánh cũng chưa đủ, phải moi tim, rồi xé xác, xé xác. Nó đập đầu vào cửa kính, gà gật.

- Thứ này đang mạnh lên! - Tay bác sĩ chỉnh lại kính, tiến hành khám xét. Yega bực bội hất tay anh ta ra:

- Làm gì thế, để yên cho nó ngủ!

- Chà chà! Có cô bạn tốt gớm! Có biết tại sao nó thà dựa đầu vào kính chứ cũng không ngả vào vai em?

- Anh thì biết chắc! Nói cho anh biết! Chẳng ai hiểu nó bằng tôi đâu! Anh khỏi cần ra vẻ!

- Hô! Ghê gớm quá nhỉ!

- Mà sao hai người cũng đi vậy? Họ có gọi cả hai người hả?

- Không! Bọn anh vừa hết khoá thực tập, phải trở lại làm báo cáo hoàn thành nốt chương trình.

- Ra vậy!

Bốn tiếng ngồi xe cũng thật là ê ẩm, cả bọn vật vờ như oan hồn bất biến dừng chân tại một siêu thị lớn, còn phải thêm ba tiếng nữa mới đến nơi, chúng kéo nhau đi quơ đồ. Dù sao Levada cũng là con nhà đại gia, cứ nhét hết vào tay cô ta là xong. Jed vừa nôn oẹ kịch liệt, thấy khu trò chơi thì như được tiếp thêm sức sống, mặc kệ bọn con gái quần quần áo áo, ba thằng nhất định dính đít tại chốn này.

- Ahvra! Không ngắm đồ hả?

- Không!

- Không thích? Chứ em thích cái gì?

- Thích giết!

- Thôi anh cũng phải tậu thêm ít đồ đây! Chào em nhé!

Tay bác sĩ kiếm cớ chuồn luôn, nhìn mặt con bé chắc nó giết thật chứ chẳng chơi. Nó đang khó chịu, bứt rứt, và vô cùng bực tức. Tại sao lại cứ thích mua quần áo vậy? Bao nhiêu đồ ăn ngon thế kia mà không thèm đếm xỉa, bọn này điên hết vì hàng hiệu rồi. Nó và Yega đã chén được một xúc xích, một bánh bao và một hăm bơ gơ, một cái cánh gà và bánh ngọt, thì bọn kia cũng lỉnh kỉnh xách đồ ra ăn, giờ đến lượt nó với Yega đi lượn lờ, tại vì Yega cũng ham hố áo iếc lắm chứ có phải không đâu, chỉ có điều không được đại gia như Levada và Nania, nên chỉ ngắm chứ chẳng mua gì, còn phải dành tiền đi ăn với Ahvra giải sầu nữa chứ. Giờ là sáu giờ tối, lại bắt đầu xuất phát. Đi được một tiếng thì Yega tá hoả ra đang đi đường núi, thế là thế quái nào? Vladias tưởng là thành phố chứ? Tại sao lại là rừng núi? Khéo phải chỗ không có mạng thì chơi game kiểu quái gì?

Nania trấn an nó đừng lo, theo như cô ta nhớ thì nơi đó rất hiện đại, dù là đã đi lùi cả trăm năm. Mà dù sao cũng chỉ là trí nhớ của trẻ con, cô cũng chưa từng có ý định vào trường đó, nghe nói phân chia giai cấp ghê lắm, không biết giờ đã khá hơn chưa.

- Cẩn thận nhé, càng vào sâu bên trong càng nguy hiểm đấy! - Tay bác sĩ nhắc nhở.

- Xung quanh toàn là khu vực đánh dấu, mà quỷ ở chỗ này không đếm được trên đầu ngón tay đâu.

- Tại sao lại thế? - Yega thắc mắc.

- Chỗ này tập trung cả nghìn ấn, chỉ để dụ bọn quỷ tập trung lại một chỗ, cả nước chỉ có hai điểm tập trung như thế này thôi. Một ở phía bắc và một ở phía nam. Còn nước ngoài thì khá nhiều. Anh phụ trách mảng nghiên cứu đặc tính của từng loại quỷ, còn Kamel ở bên nghiên cứu phương pháp tác chiến, cả mảng thiết kế bẫy, mỗi lần mở cổng trường lại có khá nhiều con lọt vào nên sẽ có bên trực tiếp chiến đấu. Và còn vài khoa khác phát triển những loại năng lực khác. Các em chắc chắn sẽ được đánh thức và qua bài kiểm tra để phân loại ngành học. Mà nếu như thích thì cũng có thể xin theo ngành khác.

Kamel đang ngồi ghế phụ lái chỉ đường, tránh những khu vực đánh dấu nhiều quỷ hoặc có bẫy. Nania và Levada cũng ngó ra ngoài nghe ngóng chút thông tin thú vị. Những chỗ có đặt rào chắn thì mấy con quỷ không dám bén mảng đến, chẳng phải rào chắn thông thường, mà là rào được tạo bởi xác quỷ. Những lần săn quỷ cần giữ xác cũng là phục vụ mục đích chế tạo những thứ chống quỷ.

- Hwoa! Có con biết bay kìa! - Ba thằng đang cố ép mặt vào cửa kính nhìn cho bằng được.

- Chỗ này không có rào chắn, cẩn thận chúng tấn công! Đã thông báo cho họ chưa?

- Rồi, họ đang ở quanh đây thôi!

- Ê! Nhìn kìa! Có ánh sáng!

- Người của ta đấy, đảm bảo an toàn cho học sinh mới là trên hết. Tiếng va chạm cứ chốc chốc lại vang lên lạ tai, làm chúng cách vài phút lại giật mình thon thót, nghe tiếng động đoán tình hình, cũng hồi hộp đến nghẹt thở. Rồi chỗ chúng vừa đi qua có một đống thô kệch rơi xuống, ba thằng cứ phải gọi là mắt tròn mắt dẹt dính mắt vào kính căng cả da mặt thán phục, dân chuyên nghiệp có khác. Mấy cái thứ hạng của chúng chỉ là loại tép riu. Có một con mắt đỏ rực phát sáng ngay sau hàng rào kẽm gai, mà quên, hàng rào kẽm bọc da quỷ hay thịt quỷ mà nghe tay bác sĩ liên thiên mấy thành phần tạp nham gì đấy đến đau đầu, tốt nhất là đừng nghe anh ta nói nữa.

Ahvra vẫn bít tai kín mít không biết gì, mấy bài hát trong máy vẫn còn y nguyên lâu lắm rồi không được nghe, nó phải tăng volum đến kịch kim cũng vẫn chưa hài lòng, ung dung một mình mình một thế giới, thật là sung sướng làm sao.

Sau một hồi kêu la như xem phim hành động của ba thằng, bài thuyết giảng của Kamel cho hai nàng đại gia và thái độ kiên nhẫn của Yega nghe tay bác sĩ huyên thuyên chuyện trên giời dưới đất không hiểu gì, cuối cùng chúng nó cũng qua được cái cổng đen sì lẫn trong bóng đêm của trường, nghe Kamel nói có ý định sơn lại nhưng lần nào chưa sơn xong cái cổng đã chuyển về màu cũ nên cũng đang tìm loại sơn thích hợp hơn. Qua cánh cổng ánh sáng lại tràn về, đèn điện lung linh sáng rực cả một vùng trời đen tối, các dãy nhà nguy nga tráng lệ cái này ẩn hiện sau cái kia tầng tầng lớp lớp không biết đâu là điểm dừng, hàng dài người nhấp nhổm chạy theo xe ngó nghiêng hòng thấy mặt học sinh mới, hét lên rầm rộ:
- HÚ HÚ! NGHE NÓI CÓ ĐỨA TAY KHÔNG XỰC HẲN BA CON QUÁI ĐÓ!

- SÁT KHÍ CŨNG GHÊ GỚM QUÁ THỂ ĐÁNG! THẢO NÀO PHẢI HUY ĐỘNG TOÀN BỘ LỰC LƯỢNG ĐI HỘ TỐNG!

- CÒN CÓ CẢ CON GÁI BỘ TRƯỞNG NỮA ĐÓ!

- TƯỞNG NÓ THI VÀO LÀM GIÁO VIÊN CƠ MÀ!

- CHẮC GIỜ LẠI ĐỔI Ý THEO NGHIỆP BỐ RỒI!

Bàn tán xôn xao không dứt được, ồn ã vô cùng. Ahvra chưa bước xuống xe đã nhăn nhó mặt mày, chờ bọn kia xuống trước trong yên lặng mới bước ra. Thứ đầu tiên đập vào mắt nó là hình Kumagawa Misogi vĩ đại được bao quanh bởi ánh đèn lấp lánh, quay qua những tường nhà khác là Accelerator thần tượng một đời, còn có Kurokami Medaka, Kaneki Ken, và hàng dài những nhân vật lạ mắt không biết tên, nó chỉ có thể ôm má hét lên:

- AAAAAAAAAAA! THIÊN ĐƯỜNG NÀO THẾ NÀY HẢ MÈN ƠI!

Và nó mất dạng trong đám đông đang cố chụp hình mấy mĩ nhân vừa bước xuống nhà lớn. Nania phát bực:

- Mấy người này không thể lịch sự hơn được sao?

- Cố chịu chút đi! Họ chỉ hứng vài ngày đầu thôi mà!

Theo sau xe chúng còn hai xe khác, cũng là học sinh mới từ các khu vực lân cận. Đám đông còn hò hét vang trời hơn nữa khi người trong hai xe sau bước xuống. Yega cũng có liếc mắt qua nhưng chẳng rõ mấy, chỉ chăm chăm tìm Ahvra mất dạng từ bao giờ. Đến khi đội hộ tống trở về dẹp loạn mới bớt ồn. Chúng được dẫn vào khu nhà mới chờ thông báo. Yega được xếp ở chung phòng với một cô bạn khác không phải Ahvra, nói là có mục đích mới xếp thế, Nania với Levada cũng đang cãi nhau chí choé vì bị xếp chung phòng, khắc khẩu như thế có ở được không? Jed bị tống cùng với một anh chàng lạnh như băng, mặt mũi lúc nào cũng u ám như ma, đang run rẩy lại gần làm thân, và bị chàng ta bơ lác ngay lập tức. Mà tay bác sĩ thấy thế thì sung sướng lắm. Tại vì bạn cùng phòng của anh ta khiến anh ta ghét không chịu nổi, chính là Arima, anh trai Levada kia chứ đâu. Anh ta không được bạn cùng phòng như ý, cũng mong mỏi phá hoại đôi bạn trẻ này cho thoả mãn tâm can. Việc xếp phòng đến tận nửa đêm mới xong, bao gồm cả việc bê đồ chất đống cho chúng nó tự xử. Yega phải bỏ máy mở mạng ngay lập tức, thế quái nào mạng chạy nhanh hơn cả ở nhà, bắn nhau mướt tay làm con bé sướng hết hồn, quên luôn việc giải sầu cho Ahvra.

Đúng hai giờ sáng chúng nhận được lệnh tập trung dưới nhà lớn, nhà của chúng cũng gần nhà lớn nên không phải đi bộ nhiều lắm. Đang chờ quản lí đến thì nghe tiếng kêu oai oái từ đằng xa, thế quái nào con bé Ahvra bị người ta xách tai lôi đến trước mặt chúng. Ông ta e hèm tự giới thiệu:

- Năm nay ta sẽ là quản lí của các cô cậu, nhớ cho kĩ cái mặt ta đấy! Ô hô! Nania con gái cưng của bố đây mà! - Mắt ông ta sáng rực lên khi thấy cô ta rớt cằm không tin nổi vào mắt mình.- Đứa nào dám bắt nạt nó thì chết với ta! Nhớ kĩ lời ta biết chưa!

- Bố thôi đi! Sao bố ở đây hả!

- Ta là giáo viên, không phải con cũng muốn nối nghiệp ta làm giáo viên sao?

- Không phải cái đó! Thông tin bố chết rồi là sao hả?

- À! Để đề phòng bọn truy đuổi ta thôi mà. À đúng! Vương miện không phải của con, ta sẽ lấy lại nó!

- Tuỳ bố! Nhưng sao bố lại xách tai Ahvra ở đâu ra thế!

- A! Quên mất con bé hỗn láo này! Nó vừa nhìn thấy ta đã kêu ma rồi đòi giết ta! ĐỢI MƯỜI NĂM NỮA CŨNG CHƯA ĐẾN TUỔI ĐÂU BÉ Ạ! À! Còn cậu trai trẻ này nữa, thấy ấn đó thế nào? Hay chứ hả! Ha ha ha! Ta biết mà! Mà buổi tập trung này ta muốn nói là gì nhỉ, cha, đãng trí quá, may mà có ghi lại đây rồi.- Ông ta rút sổ trong túi ra, lật giở linh tinh rồi phát biểu.- Chẳng có gì đáng nói cả! Các cô cậu có một tuần để chuẩn bị cho bài kiểm tra sắp tới, đến lúc đó sẽ biết mình học lớp nào. Hoặc có thể dành tuần đầu tham quan xung quanh. Tuỳ! Còn nữa, nhà ăn ở bên đó, thư viện ở bên đó, các nhà khác đừng ngó đến làm gì! Cứ tự do tìm hiểu đi! Chào nhé!

Ông bố nói vu vơ rồi biến mất ngay trước mũi lũ nhỏ làm chúng cứ phải trợn mắt lên tìm dấu vết. Ahvra bực bội di di cái tai bị véo đau điếng, lão già này rõ ràng hôm đó đã bị quỷ ăn thịt, nó còn nhìn thấy người ông ta bị cắn dứt rơi dưới đất, làm nó ám ảnh suốt từ đấy đến giờ, mà ông ta lại làm như không có chuyện gì xảy ra. Không thể chấp nhận được.

- Anh về chơi game đây! Mày về không? - Yega vỗ vai nó như chiến hữu.

- Không! Tao có việc rồi!

- Mới đến thì có việc gì?

- Đọc truyện đó! Há há! Tao thề với mày truyện ở đây nhan nhản như sách giáo khoa, còn có cả rạp chiếu phim hoạt hình toàn về siêu năng lực. Thiên đường không phải đây thì là đâu?

- Mấy quyển truyện nhảm nhí đó chỉ là loè bịp không có cơ sở! - Một tên lạ mặt lên tiếng. Nó đã thấy không vừa mắt, lầm lừ hỏi lại:

- Ý bạn là gì?

- Ví dụ như Esdeath của thế kỉ hai mươi mốt, cô ta có thể tạo băng từ không trung, nhưng nguyên lí để có được băng là gì, phải có nhiệt độ âm cỡ nào, mà khối lượng nước lớn như thế từ đâu ra?

Nania nghe mà cũng thấy thắc mắc, đúng quá còn gì, lấy cái gì ra mà có băng vậy? Cô đây không biết mà sao vẫn tạo bình thường được vậy? Bọn nhóc cũng ngẫm nghĩ, một thằng tóc vàng cực vàng dựng ngược thiếu hiền lành cũng góp mặt:

- Nước từ không khí cũng không phải là ít, nếu tụ hết lại xung quanh có khi cũng được một khối lượng khổng lồ đấy!

- Còn vấn đề nhiệt độ thì sao? Nania đây cũng là một băng pháp sư đấy, cô ta có thể chịu lạnh một chút, nhưng thân nhiệt thì cực kì bình thường, hơi ấm từ người cô ta cũng không có gì gọi là lạnh cả! - Levada nói như thật.

- Vấn đề có lẽ không nằm ở điều kiện tự nhiên hay cơ sở khoa học, tất nhiên những thứ đó cũng có liên quan, nhưng tôi nghĩ mấu chốt là nguyên liệu cấu thành nên thứ mà ta gọi là ấn kia!

Cuộc bàn luận không rôm rả nhưng thú vị. Và máy quay nhỏ tí góc tường không biết đã bị ai phá huỷ, đàn anh đang quan sát từ xa khẽ nhếch mép, còn có máy quay siêu nhỏ ở khắp mọi ngóc ngách, phá một cái thì đã ăn nhằm gì.

- Mười lăm học sinh mới, nhiều hơn hẳn mọi năm nhỉ! Có năm còn không có!

Ông già quản lí cũng mới đến hôm nay, lật giở hồ sơ xem qua một chút, không nói năng gì. Mười lăm học sinh, nhưng chỉ có năm học sinh thực sự mới, để bắt kịp trình độ của những người còn lại cũng khá khó khăn đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro