10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày thứ hai đến trường cũng không kém phần hồi hộp như ngày thứ nhất, nên Levada và Nania phải đi gõ cửa từng phòng tập trung thành viên cùng đi tìm nhà ăn. Đã rủ thêm được Yega. Giờ đến Ahvra.

- Cái gì? Ăn sáng? Tại sao lại rủ tao đi ăn sáng? Mày không thấy tao đang béo lên trông thấy à?

- Định mệnh! Cái dáng thổ tả của mày mà béo thì tao thành lợn quay à!

- Không không! Tao phải tiết kiệm tiền, không ăn chơi xả láng như mày được!

- Tôi mời mà cậu dám không đi! Nhớ đấy nhá! - Levada lên gân. Và Ahvra đóng sập cửa phũ phàng:

- Nhớ cậu có mà đêm mất ngủ!

Câu này thì ba đứa không hiểu là đang khen hay đang chê. Nghĩ mãi không ra cuối cùng cho qua sau một hồi phân tích kịch liệt. Vừa xuống tầng dưới thì gặp Jed thò mặt ra, rủ đi chung luôn, cậu chàng hớn hở đồng ý ngay, còn tươi như hoa mời mọc bạn cùng phòng:

- Bạn gì ơi! Đi ăn cùng bọn mình nhé!

- Không! Cảm ơn!

Anh chàng lạnh lùng đáp trả, ấy thế mà cũng ra khỏi phòng.

- Bạn đi đâu đó?

- Đi việc của tôi!

Jed cười méo xẹo trong đau khổ. Giá mà anh chàng là con gái, cậu đã nghĩ cách tán tỉnh rồi, thật đáng tiếc lại thuộc thành phần cao to nguy hiểm hơn cậu, muốn cuộc sống dễ thở thì phải tìm cách lấy lòng cậu ta, mà phải làm thế nào thì nghĩ mãi không ra. Cố bắt chuyện cả đêm qua lại thành thằng dở hơi tự nói một mình. Càng cố càng thấy mình ngu ngốc dần. Rốt cuộc cũng chỉ có mấy đứa lớp cũ đi với nhau.

Loanh quanh theo hướng chỉ vu vơ của ông già quản lí cũng mất tầm một tiếng mới lần ra, nhà lớn không phải ở trung tâm, mà nhà ăn mới ở trung tâm, dù như thế thì sẽ có khoảng cách trung bình ngắn nhất, nhưng vẫn yêu cầu người ta phải vận động khá nhiều. Muốn ăn ba bữa chắc cũng không thể thường xuyên được. Nhà ăn mà cũng có những ba tầng. Tầng cao nhất có vòm kính lại có bóng dáng vài chậu cây cảnh, tầng hai cũng có cửa kính bao quanh, nhưng được mở hầu hết các cửa, tầng dưới cùng mới thật là bí bách, vừa đông vừa ngột ngạt. Chúng mới đến cũng không biết nhiều, rủ nhau trèo lên tầng ba thưởng thức bữa ăn, ấy nhưng mà cửa khoá không sao mở được, gõ gõ nhờ mở hộ cũng không ai thèm nghe. Levada bực mình đưa nắm đấm đập uỳnh uỳnh:

- TÔI GỌI CÁC NGƯỜI ĐÓ CÓ NGHE KHÔNG HẢ!

Mười người đơn lẻ trong không gian rộng lớn bắt đầu quay mắt về phía chúng dò xét.

- Học sinh mới!

- Chắc không biết quy định!

- Kệ chúng nó! Không mở được khắc tự trèo xuống.

Bọn nhỏ bốc hoả bên ngoài cửa kính, tìm cách vào bằng được mới thôi.

- Ủa? Mấy đứa, sao lại ở đây thế?

Giọng quen quen, hoá ra là Kamel, chúng lập tức dồn hết bực tức lên đầu anh ta. Thế mà anh ta làm mặt lạnh tanh không có tí gì gọi là uất ức thay cho chúng.

- Có lẽ phải cho cửa chìm xuống nền nhà thôi, chưa năm nào học sinh mới lại dám tuỳ tiện bén mảng đến. Các em đáng ra phải tìm hiểu kĩ trước khi đặt chân đến nơi mình chưa từng đến chứ! Tầng này chỉ dành cho học sinh có số điểm tuyệt đối trong các kì thi thôi! Các em đứng thế này cũng thật chướng mắt người bên trong. Phải đề nghị chuyển thành cửa chìm!

Anh ta đưa tay phẩy một cái, cửa tự động di chuyển rộng mở, Psyck không cam tâm bèn nhào đến chen vào, mới biết cửa kính này chỉ để trưng bày mang tính chất tượng hình, thứ cản chúng lại là một áp lực dày khủng khiếp, chỉ vừa bước vào đã bị ngộp thở bắt buộc phải quay trở ra. Nania suy suy đoán đoán:

- Trường này đào tạo năng lực, có nghĩa là sẽ tạo bất kì hoàn cảnh nào yêu cầu người ta phải vận dụng toàn bộ năng lực của bản thân. Chỉ có những người đủ trình độ mới có thể mở lối thông qua rào cản áp lực khí này. Humerus nghe được câu này là câu đúng ý mình nhất, mới thèm lên tiếng gật gù tán thưởng:

- Chắc chắn là thế! Không hiểu nguyên lí hoạt động của nó, thì không thể phá giải!

Dù sao chúng cũng phải lê xác xuống tầng một dành cho thường dân, đến cả tầng hai cũng không vào nổi nữa. Xem ra trình độ chúng đích thị là hạng bét của bét khỏi cần bàn cãi. Đồ ăn tầng một đúng là khó ăn hơn cả mì tôm úp quá lâu, cũng không phải là không ăn được, đói quá thì ngon hay không cũng chẳng thành vấn đề.

Ngồi ăn cũng không được yên thân. Tại vì chúng không mặc đồng phục, nên bị bao ánh mắt soi mói đổ dồn về. Thật là khiến chúng cực kì khó chịu.

- Bọn họ bị sao thế? Có tò mò cũng đừng có nhìn người ta kiểu thế chứ!

- Đúng là hơi quá đáng! - Levada không còn khuyên Nania nhẫn nhịn nữa, cắm cúi ăn xong nhanh rồi còn về. Mà nhà ăn này không cho mang đi nơi khác ăn, nhất định chỉ được ăn tại nhà ăn.

Trong lúc tản bộ quanh trường, chúng tình cờ gặp được tên tóc dựng ngược, Gadick thì phải. Tên này chung phòng với Psyck, cũng không đến nỗi khó gần, lượn ngang qua chỗ chúng kêu vừa nhận được thông báo đi lấy đồng phục ở nhà lớn. Các bạn khác đã lấy xong từ sáng rồi.

Nhà lớn nằm cách nhà ăn một đài phun nước cực lớn, nước trong veo nhìn thấy dưới đáy có bao nhiêu là kí tự màu đen dày đặc kéo lên đến ngang mặt nước là hết, phần không có nước dâng đến vẫn trắng tinh như thường. Một cái đài phun nước đầy bí ẩn. Chúng thôi việc tham quan để tập trung lấy đồng phục cho nhanh. Nghe có vẻ được chọn màu yêu thích, vì ở nhà ăn đúng là người ta mặc một kiểu dáng, nhưng màu sắc thì không giống nhau.

- À! Đây rồi! Cuối cùng cũng đến! Các cô cậu lề mề quá đấy! Thử ngay ở đây, nếu có trục trặc sẽ sửa chữa ngay! - Bà cô trẻ mặc bộ đỏ chót từ trên xuống dưới, đeo cặp kính gọng đỏ nốt chua ngoa gọi chúng vào nơi cần vào khi chúng còn đang mải mê ngắm kiến trúc xung quanh. Ba thằng ra ngoài chờ để con gái thử đồ trước. Toàn là trắng phau. Có khi màu chỉ các cấp bậc cũng nên. Yega thay xong thì phán một câu chẳng ai quan tâm:

- Vừa in!

- Ai mặc chẳng vừa! - Bà cô dội ngay gáo nước lạnh vào mặt nó.- Bộ đồng phục này giúp gói gọn năng lượng hao phí toả ra từ cơ thể, cũng có khả năng góp phần đánh thức năng lực. Cử động có thoải mái không?

- Rất thoải mái ạ! Nhưng mà không thể không mặc quần ạ?

- Thiết kế như vậy là hợp lí nhất rồi! Vừa nữ tính lại vừa dễ hành động.

Mỗi đứa phải thử ba bộ, hai bộ thay nhau và một dự trữ. Đồ nam thì có một quần lửng mặc thể dục và hai quần dài. Đến lúc thay ra mới thấy bộ đồ tự chuyển thành màu khác. Không lẽ là do năng lượng thoát ra cũng có màu?

- Còn một người nữa chưa lấy!

- Cô để em mang về giúp!

- Không có giúp gì cả! Nhắc bạn tự đến lấy đi!

Và chiều hôm đó Ahvra phải vác xác đến gặp bà cô thử đồ. Lại nhận thêm về một lịch học dày đặc. Sao ông già lẩm cẩm kia nói được nghỉ một tuần? Giờ lại hoá ra một ngày! Thật không thể chấp nhận được!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro