↓↓↓↓

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau phải dậy rõ sớm, Ahvra thắt nơ chỉn chu, kéo quần tất chỉnh tề, đàng hoàng bước ra khỏi cửa ngay khi Yega đang định gõ gọi. Việc đầu tiên mà nó phải làm là dí mắt vào váy Yega:

- Tại sao đồng phục mày màu hồng?

- Mày không biết à! Nó chuyển màu theo màu năng lượng thất thoát ra từ người mình này. Vì thoát ra không đều nên có chỗ vẫn còn trắng, ví dụ như tất với giày của tao này!

- Hả? Có vụ này nữa hả? Tại sao của tao không chuyển màu? Không lẽ mình không có tí năng lượng nào thoát ra? Hay tại mình quá trong sáng nên năng lượng của mình cũng trong sáng quá?

Levada cũng vừa mở cửa bước ra, thấy cô ta ủ rũ uể oải, hoá ra là vì không thích màu xanh da trời, mà đồng phục của cô ta xanh từ đầu đến chân, thêm cả dây nơ cô ta không buộc ở cổ mà vòng mấy vòng thành nơ cài tóc cũng xanh nốt, giày cao gót thì màu trắng do là của riêng không phải đồng phục. Màu của Nania cũng rất đặc biệt, vẫn là trắng nhưng hễ chuyển động là lại có ánh xanh lướt qua, ít ra cũng có đứa màu trắng giống mình, nó yên tâm rảo bước với đôi giày đỏ cũ kĩ, mong đừng ai nhìn xuống chân vì phối màu không ăn nhập. Lớp học mười lăm đứa mà ba sáu chỗ, được quyền chọn chỗ nhưng phải tách nhau không được quá gần. Ông già lẩm bẩm đếm đến mười sáu, gật gù đã đủ người, hắng giọng lên tiếng:

- Toàn bộ hôm nay sẽ dành để kiểm tra xuất phát điểm của các em, ai muốn làm bằng hình thức giấy tờ giơ tay!

Một cánh tay giơ cao duy nhất.

- Vậy là một người làm giấy, tất cả làm máy! Máy tính dưới ngăn bàn, chỉ cần lật mặt bàn lên là được, bài kiểm tra đã có sẵn. Giấy của em đây! Gồm một bài trắc nghiệm hai trăm câu và một trăm câu tự luận. Không được bỏ sót bất cứ câu nào. Đọc kĩ và nghĩ cho kĩ. Giới hạn thời gian đến mười một giờ trưa, ai xong trước có thể nộp trước và trở về. Bắt đầu đi!

Tưởng gì chứ Levada cực thích làm trắc nghiệm tâm lí, nhưng mà có cả tâm lí tự luận thì cũng ghê thật. Làm vèo vèo rồi viết nhoay nhoáy, có câu còn không có câu trả lời như ý nữa, mà có vài câu bọ xít chắc cũng không ảnh hưởng.

- Thầy ơi, em làm xong rồi! Cho em nộp bài đi!

- Cái gì? Mới có một tiếng rưỡi! Có đọc kĩ đề chưa? Còn sót câu nào không? Có cần sửa câu nào không?
- Trắc nghiệm thôi mà, dễ èo! Cái này chắc là đoán xem nội tâm của bạn như thế nào chứ gì!

- Hừ! Giỏi lắm! Ngồi yên đấy tôi chấm luôn bài cô!

Hai tiếng trôi qua và chẳng hiểu tại sao cứ cách vài phút ông ta lại kiếm thứ gì đó ném vào cô ta đầy bất lực. Đáng ra ông ta nên về nhà hẵng chấm chứ! Sấp giấy kiểm tra đánh dấu từng đáp án rất rõ ràng và rành mạch như đấm vào mặt ông ta.

- TRONG ÓC CÔ CHỨA CÁI QUÁI GÌ THẾ HẢ! BẢY CÂU TRÙNG NHAU MÀ MỖI CÂU MỘT ĐÁP ÁN LÀ SAO?

- Ủa? Không đúng sao? Cái đó tuỳ thuộc vào hoàn cảnh. Nhỡ hôm đó tâm sinh lí tôi bất bình thường tất nhiên đáp án sẽ phải khác đi.

- Vậy còn tự luận? Sao cái gì cũng T thế? Lại còn chú thich T: tuỳ! Cô cũng tiện quá nhỉ!

- Thì tuỳ yếu tố khách quan và chủ quan. Tôi có thể viết không chắc, nhưng mà không chắc cả trăm câu rất là dài với lại tốn mực nữa, mà tôi cũng lười viết lắm. Làm như thế là quá tiện lợi rồi còn gì! Thầy cũng đâu cần phải đọc nhiều? Không lẽ thầy rất muốn đọc những cái gì gì đó?

- Cô bị tâm phân hay sao? Được lắm! Với sự khiêm tốn của mình tôi điều cô vào lớp logic học! Độ tư duy nhận thức của cô đến số âm chứ chẳng còn là con số không tròn trĩnh nữa!

Giờ đến lượt Nania phi mũi băng trúng chân ông bố:

- IM NGAY ĐỂ NGƯỜI TA CÒN LÀM BÀI!

- Vâng thưa con gái! Bây giờ làm bài trắc nghiệm IQ!

- Lại nữa hả? Tôi làm trên mạng được 170 đó!

Sau vài giây hớn hở, Levada từ thiên tài trở thành người chậm phát triển. Toán học khiến cô choáng ngợp, logic làm cô đau đầu. Những thứ đó rất hay, cô không ghét, nhưng cơ bản là cô rất lười và sẽ lười bất cứ khi nào có thể, nhưng làm trắc nghiệm rất thú vị, thú vị đấy. Lớp học đã chuẩn bị về gần hết, Levada vẫn ngồi yên một chỗ trầm ngâm. Nania phải vỗ vỗ vai:

- Đi ăn trưa đã!

- Tôi không đói! Tối ăn cũng được!

- Cậu ham hố thế hả?

- Hm...- Cô ta tích bừa vài câu cuối rồi nộp bài.- Xong rồi đây!

- Tự tin nhỉ!

- Tôi chỉ tự tin mình không tự tin!

Nhà ăn hình như lúc nào cũng đông đúc, tìm được chỗ ngồi cùng nhau cũng thật là khó khăn. Lại còn phải bưng bê khay thức ăn đến mệt. Chúng chờ mãi mới giữ được một bàn trống, dĩ nhiên nếu tách ra thì đã xong lâu rồi. Chưa yên vị được nửa phút, chúng đã lại nghe tiếng rơi liểng xiểng, những ánh mắt vẫn đảo về phía vừa xảy ra vụ việc như thường lệ. Cô gái trẻ quý phái khoanh tay, đưa ngón trỏ cuốn cuốn đuôi tóc vàng cam hạ mắt nhìn, không có ý định cúi người giúp đỡ.

- Không có mắt hay sao? Bẩn hết giày rồi!

- Xin...xin lỗi...- Cô gái nhỏ yếu ớt cúi xuống nhặt thìa, vơ vội đồ ăn trở lại khay. Chợt gót giày nhọn hoắt chọc ngay chính giữa bàn tay, ghim chặt xuống sàn.

- Xin lỗi mà xong? Liếm sạch ngay!

- Ơ kìa! Đó là Merize mà! - Yega vừa bê được đồ chen qua đám đông, cũng không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, chỉ biết cô bạn đang bị bắt nạt.

Ahvra đang bận tức tối đám đông không chịu di chuyển, vẫn phải tỏ ra chú tâm mà hỏi lại:

- Ai cơ?

- Bạn cùng phòng tao đó! Sao lại quỳ trước người ta thế nhỉ? Merize! Chuyện gì thế?

- Không phải việc của mày! Biến đi chỗ khác! - Trông dáng dấp tiểu thư mà nói năng chẳng có tí nào gọi là lịch sự. Yega tức ra mặt, sừng sộ lại ngay:

- Nói cái gì? Cô nghĩ mình là ai mà lên mặt? Merize, đứng lên đi, mặc kệ cô ta!

- TAO NÓI LIẾM SẠCH!

Ngay lập tức toàn bộ người trong tầng một dính mặt xuống đất trong tiếng lẻng xẻng vang nhà của kim loại rơi đồng loạt, không ngóc lên nổi, tất nhiên những người đang ngồi ghế sẽ vùi mặt vào khay thức ăn.

- AAAAAAAAAAAAAAAAAA! XUẤT CƠM BA CHỤC CUẢ TÔI! - Ahvra sôi máu, run rẩy chống tay ngóc đầu dậy.- CÓ BIẾT TA ĐÃ PHẢI NHỊN BỮA SÁNG ĐỂ DỒN HẾT VÀO BỮA...!

Và con bé lại bị đè đầu lần nữa khi chưa kêu hết câu, câm nín chịu trận không ho he được gì, hậu quả của việc một đứa chống đối là tất cả cùng chết chung. Thủ phạm của vụ việc vẫn đứng sừng sững, cười khẩy một cái khinh bỉ, rồi đủng đỉnh ra khỏi nhà ăn. Phải mất đến một phút người ta mới có thể nhấc người dậy dọn dẹp. Con bé xót xa mua lại xuất bằng nửa giá trước, đúng là tham thì thâm.

- Đó là thứ gì nhỉ?

- Có thể là loại điều khiển người khác!

- Ồ! Giống vương miện của mày kìa!

- Không giống đâu nhé! Năng lực đó có tên sức nặng ngàn cân, đặt sức nặng lên tất cả các vật thể theo ý chí của người vận hành. - Tay bác sĩ từ đâu xuất hiện, kéo lưng ghế về phía bàn ngồi theo kiểu ngược đời. - Anh đã nghe vụ tay không xé tả tơi ba con quái của em.

- Không phải tay không! - Ahvra thanh minh, mà anh ta chẳng nghe.

- Lúc nhận xác anh cũng bàng hoàng lắm chứ! Thế nên em có thể đăng kí làm việc này!

- Gác cổng?

- Đội tuần đêm đang thiếu người trầm trọng, vì công việc quá nhàn hạ không ai muốn làm.

- Ồ...hay đó!

- Em chỉ cần kí vào đây! Cầm tờ giấy này đến cổng đêm nay, sẽ có người ở đó đứng đợi. Muộn rồi, anh phắn đây! Bái bai nha!

- Tên này có gì đó không ổn! - Levada nhận xét ngay sau khi anh ta khuất bóng.- Tại sao nhiệt tình với cậu quá mức cần thiết vậy?

Nó gấp giấy nhét vào thắt lưng, không có ý định tham gia. Đến tối về phòng mới nhớ ra, bèn một mình lượn lờ quanh các dãy nhà gần đấy, bắt gặp vài ông già đang chơi bài gần một gốc cây to cạnh cổng trường.

- Bác ơi cho cháu hỏi, các bác trong đội tuần đêm ạ?

- Tuần đêm? Cái gì mà đi tuần chứ! Ha ha ha! - Mấy lão phá lên cười.- Ừ! Ta là người gác cổng đây! Bé muốn gì nào?

- Đội tuần đêm làm những việc gì ạ?

- Ha ha ha! Dĩ nhiên là đi tuần rồi! Phát hiện kịp thời những phần tử gây rối trong đêm, và những con quái lọt cổng đang ẩn nấp đâu đó. Mà thực ra là chẳng có nên chỉ việc tìm trò giải trí cho qua đêm thôi! Việc nhẹ lương có, tội gì không làm!

Nó đưa mắt quan sát ba người đang chơi bài ăn tiền, lắc đầu bỏ đi. Sao người lớn mà chẳng có tí ý thức nào, không thể gia nhập đội ngũ như thế này được. Vừa quay đầu được vài bước, nó đã quay lại giật gân:

- Bác ơi! Có quỷ kìa! Làm gì bây giờ?

Mấy lão còn chẳng buồn ngước mắt lên, một lão đưa tay luồn vào túi áo, ném cho nó đèn nhỏ dài bằng chiều dài bàn tay, với hai nút xanh và đỏ.

- Bấm nút đỏ báo thẳng đến đội giám sát, bọn họ sẽ điều người tới dẹp.

- Thế là cháu đã thành thành viên của đội tuần đêm ạ?

Mấy lão còn chẳng thèm để lời nó vào tai nữa, chỉ chăm chăm bốc bài cay cú. Nó bấm thử nút xanh bật đèn, cũng sáng phết! Phải rồi, vừa mới thấy cái bóng to lớn lướt qua giữa nhà đỏ với nhà tím, nó không bật đèn nữa sợ gây chú ý, đảo qua địa điểm khả nghi, chắc mẩm cũng chả có gì nguy hiểm. Mà công việc này cũng hồi hộp gớm, lùm cây phía xa xa đang phát ra tiếng sột soạt đầy khả nghi, mà không biết là thứ gì, nó bật đèn lia vài đường sáng quét qua chỗ đó, thân hình to lớn đột nhiên vùng lên gầm gừ hung dữ làm nó giật bắn đánh rơi cả đèn pin lăn về phía con quái cao bằng một tầng nhà kia, còn không nghĩ ra phải hét lên đánh động, cây lớn trồng để làm gì, chỉ tổ cho quái vật có chỗ trú chân. Nó đứng đờ ra đấy run run, chạy thì sợ bị đuổi theo, hét thì sợ đánh động con vật, tiến đến nhặt đèn pin thì không dám. Con quái gầm gừ tầm một phút, rồi lủi trở lại bụi cây rậm rạp.

"Có nên nhặt đèn không? Hay là đi trong im lặng?"

Máu đang dồn lên não hết công suất thì cái đầu con quái lại nhô lên, làm nó đau tim lần hai và đã chuẩn bị sẵn sàng cho mọi tình huống. Con quái cúi đầu nhả xuống nền cỏ vật gì đó đen sì và nhỏ bé, khẽ đưa đầu đẩy nhẹ về phía trước. Tại sao nó cảm thấy sự tuyệt vọng, và một thứ gì đó ấm áp. Mà tại sao giờ nó nhạy cảm thế nhỉ?

Quái vật đã ngã trở lại lùm cây, thân mình phập phồng như đang thở. Nó tiến lại gần nhặt đèn pin, soi soi vào mặt con quái rồi chuyển hướng sang đống đen sì kia. Vài vũng nước đen lênh láng lan dần vào nhau, từ phía dưới quái vật cũng tràn ra, thân hình đã không còn phập phồng nữa, con mắt to lớn vẫn khép hờ nhìn về phía đống đen kia. Là một con mới sinh, vẫn chưa mở mắt. Mình đen sì mềm nhũn, không có vẩy cứng, cái đuôi nhú một mẩu thịt tí ti, mà hình như con này bị tật ở lưng rồi, hai đường rạch chảy máu đen không có gì nhô ra, đến mẹ nó còn có cánh, chắc đến đời nó thì bị biến thành gen lặn, có lẽ nên giao cho trường xử lí.

Mà tại sao phải làm thế? Nó đâu còn là con ngoan nữa? Tại sao phải làm điều đúng? Nó cởi áo khoác ngoài bọc con nhỏ lại, lặng lẽ rời khỏi hiện trường cùng đèn pin, xem như chưa từng đến đây là xong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro