↓↓↓↓

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau tuần thi tốt nghiệp chúng đã được bước vào kì học chính thức. Mới biết khối lượng kiến thức chẳng giống như mấy ngày đầu, mấy tên đầu óc đơn giản cứ phải gọi là đầu bù tóc rối, cay đắng vì không thể chọn chiến đấu, dĩ nhiên môn đó vẫn phải học, nhưng sẽ phải chia óc ra cho mấy môn lí thuyết chính đã chọn. Hoá ra chẳng được sử dụng năng lực nhiều như chúng đã nghĩ. Tất cả đều là lí thuyết, quay cuồng trong những con chữ, và chết gục với đống sách dày cộp. Nên hầu như cả tuần sau đó chẳng ai nói chuyện với ai ngoại trừ Ahvra nói chuyện với con mèo. Yega thậm chí đã phải bỏ cả game để bắt cho kịp với các bạn khác. Khối lượng bài tập phải hoàn thành phải nói là khổng lồ của khổng lồ, thế mà Ahvra vẫn có thời gian đi tuần buổi đêm và vật lộn với con quỷ nhỏ khi trở về, Mi U thì luôn ngồi đó liếm chân kệ xác thế sự.

Ngay trong tuần chúng phải đến các câu lạc bộ của môn chính đã chọn tự mình học hỏi và đào sâu nghiên cứu. Kiến thức dù nặng nhưng rất thú vị nên hầu như đứa nào cũng cố. Nó thấy bọn nhỏ ganh đua nhau đầy nghiêm túc thì đâm ra chán nản, bởi nó chẳng có động lực gì, đằng nào đến đây cũng chỉ để tìm cách chết thôi mà. Trước khi chết có lẽ sẽ thả Stress về rừng với đồng loại, chứ giờ nó không biết bay làm sao lọt được khỏi cổng mà không bị người ta giết. Phải rồi, trong lịch sử người ta đã từng tìm cách thuần phục quỷ làm thú nuôi, nhưng kết quả luôn là người chủ trong một phút sơ sảy đã mất mạng. Có khi một ngày nào đó Stress sẽ ăn nó, khi đã đủ lớn và vài giọt máu trộn với sữa không còn đáp ứng nổi nhu cầu của con vật nữa. Nó đưa tay vỗ nhè nhẹ cái đầu nhỏ bé ngoan ngoãn đang nằm cạnh. Xương cánh đã bắt đầu nhú ra nhiều hơn khiến con vật cứ phải ngoái đầu lại đằng sau hoặc cố cọ sát lưng xuống giường cho đỡ khó chịu, nhưng chỉ cần xoa xoa vào phần da mềm sau đầu là đã đỡ cơn, lại dễ chịu nằm thiêm thiếp suốt cả sáng. Nếu con vật cứ mãi ngoan ngoãn thế này thì có phải tốt không. Mà đáng ra giờ này bên cảnh sát phải thông báo tin tức của Ada rồi chứ, dù nó chỉ muốn gạt cô em qua một bên cho khỏi phiền lòng nhưng chẳng mấy khi nó quên được tiếng thét của em gái. Lúc em gái cần nhất, nó cũng chẳng thể ở bên. Một người chị tồi, và vẫn cứ luôn tồi như thế. Cũng nên tồi nốt cho trót. Nó quá mệt mỏi phải tỏ ra là người tốt rồi.

Nằm cả buổi chẳng học hành gì càng làm tâm trạng nó thêm buồn thảm, thường thì đọc truyện sẽ giúp nó đánh lạc hướng suy nghĩ. Nhưng phải là truyện tranh kia, chứ truyện chữ thì chẳng ăn thua. Có lẽ nên đọc tiếp lịch sử cho đỡ phí thời gian, những nhân vật nổi tiếng trong giới săn quỷ ngay khi nạn quỷ bắt đầu hoành hành. Cái quyển dày cộp nhìn đến nản. Nó lại vứt sách thở dài. Thật là trống rỗng.

Bỗng con Mi U nhảy khỏi giường, tiến về phía cửa kính đang phủ rèm kín mít. Có tiếng cồng cộc phát ra ngay sau đó. Nó nhổm dậy yên lặng nghe ngóng, tại sao cửa lại kêu nhỉ? Bên dưới lại có vật gì trắng trắng được đẩy vào, nó rón rén ra khỏi giường thám thính, thì ra là một tờ giấy gấp làm đôi, có chữ viết hoa to đùng "ĐỂ ANH THẤY EM!"

Thằng khùng nào vứt giấy vào nhà người ta còn ra vẻ hoa mĩ, nó vạch rèm xem trò gì. Tay bác sĩ đã nhoẻn miệng cười thật tươi trong ánh nắng, phải gạt ngay đi ý nghĩ vớ vẩn anh ta giống hoàng tử trong mơ của chính nó, đưa tay vặn khoá cửa, Mi U cũng chỉ chờ có thế mà nhảy lên lan can trèo sang cành cây cao gần đấy mà leo xuống. Chắc muốn đi chơi từ lâu lắm nhưng nhịn tới giờ. Nó đưa tờ giấy ra trước mặt chất vấn:

- Cái này là cái gì?

- Thư tình đó! Em đọc mà không hiểu hả?

- Thư tình cái đầu anh! Tuần trước đợi anh mòn mỏi ở nhà ăn thì lại không thấy đâu.

- Thảo nào anh cứ hắt xì suốt. Hoá ra là do em nhớ anh. He he. Mà em đợi anh chi vậy?

- Xong việc rồi. Không cần nữa. Anh trèo lên đây làm gì. Mà sao không đi cầu thang cho đàng hoàng tử tế, lại giở trò trèo ban công hả?

Anh ta không trả lời, vắt vẻo trên tường chắn với tay nó kéo người lại gần, tay kia khẽ luồn vào mái tóc đã dài quá vai chút xíu.

- Lâu lắm không thấy em, gầy đi thế này hay lại nhịn ăn tiết kiệm rồi? Việc ở đội tuần đêm thế nào?

- Chẳng thế nào cả. Chỉ là đi loanh quanh buổi đêm thôi. Mà phải đi một mình cũng chán lắm.

- Thứ này vẫn chưa thể bảo toàn em như cũ đâu. Vì em vẫn chưa nắm bắt được nó hoàn chỉnh, vẫn chưa đạt yêu cầu của nó. Nên đừng liều mạng như trước nữa. Thời gian này anh không có ở đây, nên không thể cứu chữa cho em được.

- Em có cần ai cứu chữa đâu!

- Anh cần!

- Tại sao?

- Không cần biết! Nhưng mà anh sẽ rất khó chịu nếu có ai khác chữa cho em. Nên cho đến khi anh trở về em không được phép bị thương biết chưa!

- Anh thích em à?

- Không biết! Cho đến khi anh biết, em vẫn phải chờ anh, không được thích ai khác!

Anh ta luôn nhìn vào mắt nó khi nói. Có phải anh ta còn muốn nói gì đó khác mà nó không thể nhìn ra. Những cử chỉ của anh ta cũng quá kì lạ, luôn đứng gần nó quá hơn mọi ngày, còn xoa dịu đôi vai nhỏ bé của nó, kéo nó vào vòng tay mình. Nó không hiểu, tự lẩm bẩm:

- Mà chẳng có lí do gì thích em.

- Chỉ cần nhớ anh là được.

"Nhưng mà được anh ôm thích thật đấy!"

Nó vòng tay bám vào lưng áo anh ta tận hưởng. Mà chẳng được một giây đã bắt đầu lã chã nước mắt. Một cái ôm nguy hiểm. Nó không thể dừng được. Anh ta càng ghì nó chặt hơn, và cứ đứng đó lâu lắm.

Chẳng biết ngủ được bao lâu thì tỉnh, Stress đã ngồi chồm hỗm bên cạnh, con mắt đen sì làm nó giật mình, thế quái nào nó lại nằm trên giường được? Không lẽ vừa mơ? Đúng là giấc mơ ngu ngốc. Vài trang giấy đã bị Stress cắn tan tành, may mà cắn toàn giấy viết chứ không cắn mấy quyển mượn ở thư viện. Nó gom đống giấy vứt luôn vào sọt rác. Yega đã gọi cùng đi xuống nhà ăn. Còn phải mượn thêm vài quyển khác nữa, chỉ để đỡ phải đi nhiều thôi.

- Sáng nay mày lại nghỉ học.

- Mới có buổi thứ hai mà!

- Rồi còn buổi thứ ba thứ tư đến n lần nữa.

Cái câu n lần xưa như trái đất rồi còn dùng, nó không thèm đôi co nữa, kể chuyện mộng mơ như thật:

- Sáng tao mơ thấy tên bác sĩ leo lên ban công phòng tao nhá. Hai đứa yêu nhau nhưng mà cuối cùng vẫn cứ bị chia xa!

- Ờ! Trong khi bố đau đầu nhức óc với sự nghiệp thì mày nằm đấy mà mơ!

- Mày không mơ được nên ghen à!

- Vâng. Ghen vãi!

Nói đi nói lại vẫn nhắc nó vụ đến câu lạc bộ lịch sử. Nghe nói câu lạc bộ đó chỉ có vài ba thành viên thôi. Chắc sẽ có nhiều thời gian kèm cặp nhau hơn. Nói tóm lại là vấn đề này khiến nó ăn mất cả ngon.

- Lại là mày! Vẫn chưa biết sợ hay sao mà còn dám xuất hiện trước mặt tao!

Tiếng quát to dần khiến cả tầng một rơi vào trầm lắng. Yega đã lại định đứng lên can thiệp, lần này Ahvra quát thẳng mặt bạn:

- ĐỪNG CÓ NHIỀU CHUYỆN!

- Cái gì? Nó là bạn mình mà mày...

- Rồi sao? Mày định làm gì? Hay lại ra đấy rủ cả lũ chết chung. Lần trước như thế vẫn còn chưa chừa à? Không phải cứ đứng đấy vênh mặt cãi mà được đâu! Làm gì thì cũng phải suy nghĩ cho tử tế đi chứ!

Ahvra đang thoải mái thì lại bực trở lại. Còn Yega phải nhăn nhúm mặt không nói được gì. Mắng quá đúng đi ấy chứ. Lần trước đã báo hại cả những người không liên quan. Nhưng chẳng nhẽ cứ để Merize bị bắt nạt mãi như thế? Hay là nhờ người khác giải quyết hộ?

- Hay là nhờ hội học sinh ra tay?

- Cũng hay đấy. Không biết hội học sinh ở trường này làm ăn thế nào. Chứ mấy trường khác tôi thấy bọn bắt nạt cứ nhơn nhởn ra đấy chẳng vấn đề gì.- Levada góp một câu vô tình khiến Yega rất đau lòng. Mà biết đâu trường này lại khác thì sao? Chuyên giải quyết tất cả các vấn đề của học sinh mà lại được hưởng nhiều ưu đãi như thế chứng tỏ làm việc rất hiệu quả. Có lẽ nên đến văn phòng hội trưởng đề bạt ý kiến.

Tìm thông tin ở đây không phải là chuyện tầm thường. Còn có hẳn một đường dây ngầm lập ra với khối lượng thông tin cực lớn, đến học sinh già đời nhất ở đây cũng không thể hiểu biết cặn kẽ được như thế. Nổi danh khắp trường mà lại cực kì kín kẽ.
Yega đứng tần ngần một mình trước cửa kính nhà tím. Nói Ahvra đi cùng nhưng con bé từ chối thẳng thừng không muốn can thiệp vào những chuyện không liên quan. Sao nó lại có con bạn chả được cái nước gì như thế nhỉ?

Hít một hơi lấy khí thế, nó đưa tay đẩy cửa bước vào. Nhìn bên ngoài đã biết là rộng lớn rồi, nhưng còn đặt la liệt kính ở bên trong thì đúng là điên. Tính làm mê cung lừa chết người ta hay sao? Nó mò mẫm đi vòng vèo một hồi, thỉnh thoảng lại đập mặt vào kính sây sẩm cả đi. Nhưng đã đến đây rồi chẳng lẽ lại trở ra, mà đi đến đâu rồi cũng không biết đường mà quay lại nữa. Cái nhà quái gở. Nó kiên trì đi tiếp, tin chắc mình sẽ mò được lối. Trên tầng ba với ba mươi màn hình đủ các loại to nhỏ ở mỗi ngóc ngách trong nhà, tiếng hộp sữa rỗng bị thổi phồng rồi lại hút vào vui tai không biết đến bao giờ mới ngừng lại. Người tạo ra tiếng động ấy vẫn chăm chú theo dõi từng đường đi nước bước của kẻ vừa mới ngu ngốc dám đặt chân đến nhà tím, và quan trọng là cô ta đang đi rất đúng hướng. Điều này khiến cậu vô cùng ngạc nhiên. Tự hỏi cô gái này có phải là thiên tài, hay chỉ đơn giản là đang đi mò. Nhưng đã cần tìm đến nhà tím, chắc cũng không phải chỉ là hiếu kì. Chỉ cần cô ta vượt qua được hư lộ, thì toàn bộ nhà tím sẽ sẵn sàng tiếp đón.

- Ủa? Là cô?

- Là anh?

Yega còn đang đưa tay sờ kính, đã nghe giọng quen quen, ai mà ngờ lại là cái tên khó ưa này chứ.

- Cô bị ngu hay sao mà lại vào nhà bằng đường chính hả?

Con bé cười khẩy một cái khinh bỉ:

- Ý anh anh cũng là đồ ngu ấy hả?

- Đây là nhà tôi! Dĩ nhiên tôi đã quen với nó rồi! Cô tránh ra đi! Chỉ giỏi ngáng đường người khác!

Con bé nghe thấy thế như vớ được phao, nép sang bên nhường anh ta đi trước, mình lò dò bám đuôi. Mà anh ta bước được vài bước lại không chịu bước tiếp nữa, quay lại vặn vẹo nó:

- Muốn gặp nhóm trưởng của tôi phải không?

- Đúng thế!

- Muốn tôi dẫn vào nhà phải không?

- Lại còn phải hỏi!

- Thế thù lao thì tính sao?

- Cái gì? Thù lao? Anh nhỏ mọn đến thế hả?

- Không phải nhỏ mọn mà là có qua có lại! Cô nói xem quần áo cô mặc cũng là bằng tiền mà đổi ra, mà tiền đó cô cũng phải trao đổi với bố mẹ mình mới có được, thế thì hà cớ gì tôi phải giúp cô không công?

- Chỉ giỏi lí sự! Bố mẹ tôi cho tôi đâu có bao giờ tính toán!

- Cô nhầm! Nếu cô không phải con gái họ họ sẽ không lo cho cô. Họ lo cho cô đầy đủ với điều kiện cô phải là một đứa con ngoan và khiến họ vui lòng. Tất nhiên đó chỉ là một phần, vì cô là thứ cần phải có để họ có được hạnh phúc trọn vẹn, nói tóm lại là tất cả đều có quan hệ nhiều chiều.

- Hoá ra anh là thằng dở hơi. Nói đi nói lại rốt cuộc là anh muốn sao?

- Làm chân sai vặt cho tôi ba tháng! Mọi lúc mọi nơi tôi cần đều phải có mặt!

- Cái gì? Tôi mà phải làm ô sin cho anh?

- Sao? Không chịu? Vậy tôi chạy trước cứ thoải mái mà chạy theo nhé!

- Đừng có chạy! Được rồi mà! Ô sin thì ô sin!

- Khôn ra rồi đấy! Hãy kí vào hợp đồng này! - Zack úp hai lòng bàn tay vào nhau, khi mở ra đã có ngay giấy soạn thảo sẵn và bút bi, nó phải há hốc mồm mà hỏi:

- Ở đâu ra thế?

- Cứ học lên lớp trên kiểu gì chẳng biết!

Nó thôi không trầm trồ thán phục nữa, tập trung kí roẹt một cái cho xong.

- Tốt! Lối ra cách đây ba bước. Nào! Bước đi! Một! Hai! Ba! Đó thấy chưa!

Giờ nó mới tá hoả mình vừa bị dắt mũi vào một vụ lừa đảo có kế hoạch cực kì công phu. Dù sao chuyện cũng đã rồi. Tức giận bây giờ chỉ khiến anh ta thêm đắc ý. Nó câm nín tiếp tục đi theo.

- Phòng nhóm trưởng trên tầng ba đó! Cô tự mà đi đi nhé!

- Đồ ki bo! Anh giúp thì phải giúp cho trót chứ!

- Đùa thôi! Tôi dẫn cô đi tiếp! He he! Nhóm trưởng! Chúng ta có khách nè! Tay nhóm trưởng ngồi trên ghế xoay trùm chăn lên đến tận đầu, và là cái đống đen duy nhất được chiếu sáng bởi ánh sáng của hàng chục màn hình như minh tinh điện ảnh hết thời, hộp sữa đã cạn không còn một giọt mà vẫn cứ rột roạt khá vui tai, giương đôi mắt thâm quầng nhìn khách lạ. Zack đặt mông xuống đất, vỗ vỗ chỗ bên cạnh:

- Ngồi đây ngồi đây! Nhà sạch ấy mà! Có gì trình bày rõ ràng mà chi tiết ra.

- Muốn biết thông tin về hội học sinh, năm trăm! Zack, thu phí đi!

- Nào nào cho tớ xin phí nào! Nó được thể sốc lần hai. Cái nhà này làm ăn gì cũng tính phí triệt để thế chứ!

- Đưa hàng trước đi đã!

- Bạn đề phòng quá vậy! Thông tin đang được in từ dữ liệu ra kìa! Năm trăm là quá rẻ rồi! Tất nhiên nếu bạn các thêm thì sẽ càng chi tiết hơn nữa.

- Hừ, được lắm.

Nó chẳng hiểu mình khôn hay ngu mà cứ răm rắp làm theo lời mấy kẻ mờ ám này, mở ví rút tiền và nhận về một chồng giấy năm mươi tờ. Zack còn đứng cửa vẫy gọi "hẹn gặp lại quý khách lần sau!" Gặp mà tổn hại kinh phí thế này nó quả thực tởn đến già!

Năm mươi thành viên trong hội học sinh mà năm mươi trang này chỉ có hai mươi lăm xếp hạng từ cấp dưới trở lên. Toàn những thông tin cá nhân không cần thiết. Hẹn gặp lại lần sau là vì mấy trang này chẳng nói lên điều gì ấy hả? Nó thề từ nay không bao giờ trở lại ngôi nhà của bọn lừa đảo ấy nữa.

- Cũng không hẳn là lừa đảo! - Ahvra săm soi một hồi, chẳng hiểu có gì hay mà con bé hứng thú thấy rõ.- Ít ra chúng ta đã biết tên của hai lăm người và mặt của mười hai người. Lại còn sơ yếu lí lịch từ lúc cha sinh mẹ đẻ, thông tin khủng bố thật.

- Nhưng những cái đó chúng ta đâu cần biết. Tao muốn biết họ đã giải quyết những vụ việc nào, thông tin năng lực như thế nào.

- Thông tin năng lực quan trọng như thế, có ngu mới phát tán ra ngoài, chứng tỏ trong nhà tím có người của hội học sinh.

Hôm nay thật có nhiều cú sốc với Yega, con bạn ngu ngốc ngày nào cái gì cũng không biết giờ lại giở trò thám tử như thật.

- Mà chúng ta có chuyên gia phân tích ở đây, hà cớ gì mày không sang nhờ người ta ấy!

- Ai?

- Levada!

- Sao mày biết?

- Còn nhớ bài kiểm tra đầu năm chứ? Cô ta xin dùng giấy kiểm tra chứ không làm trực tiếp trên máy, cốt để kiểm tra ông bố Nania là dạng người gì. Dù là cô ta đã quá lạc quan nghĩ ông ta để tâm vào mấy bài kiểm tra đó.

- Không hiểu!

- Không hiểu thì thôi. Tóm lại là mày sang nhờ cô ta nghiên cứu hộ đống này, bây giờ tao phải đi tuần, thế nhé! Bái bai!

Con bé lại cẩn thận ôm giấy sang gõ cửa phòng Levada, không hiểu với những thông tin vô bổ này thì làm được trò trống gì.

- Ồ! Hay nha! Mà cậu điều tra hội học sinh làm gì thế?

- Tớ chỉ muốn nhờ họ giúp vụ Merize thôi.

- Vậy mà cũng vác cả đống này về. Biết tên mặt một người rồi thì cứ đến đó mà nhờ thôi chứ. Nhưng mà mấy thông tin này cũng thú vị phết! Cứ để đó đi rồi tớ soi cho.

- Vậy nhờ cậu!

Ngẫm nghĩ lại thì Levada với Ahvra khá giống nhau, mà hình như còn không vừa mắt nhau, thế chẳng hoá ra là tự ghét mình? Mà nó cũng chẳng hiểu mấy người này đang nghĩ gì, thôi đi ngủ cho lành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro