↓↓↓↓

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng này chúng phải chia nhau theo đàn anh đi kiến tập ở các vùng lân cận. Lần này Ahvra không mang theo Stress nữa, giao lại cho Mi U chăm sóc, vì hai đứa có vẻ chơi với nhau khá hợp. Nó được nhét vào nhóm Yega và Merize. Giờ mới biết tay bác sĩ tên Peter. Một cái tên cổ điển. Và một tên nữa là Zack. Còn có cả Kamel nữa. Nó vẫn nhớ lần đầu tiên được nắm tay Kamel, ấm vô cùng. Chúng được theo đường ngầm ra khỏi lãnh địa trường.    

- Tại sao lúc đầu không đi đường này luôn, lại còn phải vòng qua đường chính nguy hiểm thấy mồ!  

- Ngố! Lối ra được bao phủ bởi lớp ma thuật dày đặc, lần ra còn khó nói gì phá, tóm lại đường này chỉ có ra chứ không có vào biết chưa!  

- Biết rồi! Hứ! - Yega tru môi giận dỗi. Zack cũng hứ thêm một cái cho có qua có lại.

Merize lại chủ động bắt chuyện với Ahvra, làm Yega ngạc nhiên hết sức.  

- Sao? Có tiến triển thêm tí nào không?  

- Tiến triển gì? - Con bé hỏi ngớ ngẩn.  

- Nếu em muốn hỏi năng lực của Ahvra thì nó đang dần yếu đi. Hình như phụ thuộc vào việc em có chữa nhiều vết thương hay không. Càng chữa nhiều càng huy động nhiều càng mạnh lên. Mà anh có kéo đấy, em muốn cắt bớt tóc không. Dài ra rồi kìa! 

- Không!  

- Tóc mà vào tay cậu chỉ có thành ra bó rơm!  

- Khinh thường nhau thế nhỉ! Hay để tôi trổ tài với cái đầu của cậu thử nhé! Đảm bảo độc nhất vô nhị luôn!  

- Vậy là đủ biết rồi nhớ!  

- Đừng có nô trong xe!  

Kamel đã lên tiếng kết thúc trước khi cuộc làm loạn kịp nổi lên. Nói qua về nơi chúng sẽ đến. Là một ngôi làng nhỏ vùng đồng quê Villain hẻo lánh, cách đó hai trăm mét là chân núi, vào sâu trong lòng núi có người của Gladias ở trung tâm phía nam đang đóng quân, chúng chỉ cần đến quan sát và viết báo cáo. Công việc chỉ đơn giản thế thôi. Tay bác sĩ và Kamel cũng phải viết báo cáo dù là đàn anh, tất nhiên yêu cầu sẽ cao hơn bọn nhỏ nhiều. Chuyến đi này sẽ mất những ba ngày, nên phải ngồi xe phần lớn thời gian, thỉnh thoảng xuống chơi loăng quăng thì phải đi xuyên đêm. Tại đường ngầm có những ngã rẽ vào một số nơi khá thú vị, như sòng bạc, nhà tù và nhà thờ, còn có cả nghĩa địa, cũng có siêu thị bày bán các món đồ phép thuật với giá cắt cổ. Tất nhiên chúng chỉ xem chứ tiền đâu mà mua.

- DỪNG XE BÁC ƠI! DỪNG! 

Chiếc xe thắng phanh kít một tiếng cực vang, lại bị quành vào góc đường. Đang giữa đêm mà dừng lại nơi hoang vu hẻo lánh, cả bọn tỉnh ngủ ngơ ngác nhìn nhau xem xét tình hình. Thấy Ahvra đã nhảy khỏi xe với ống nhòm, trời tối om có nhìn thấy gì đâu mà nó mang ống nhòm? Cũng phải xuống xem có chuyện gì. 

- Ê! Đi vệ sinh hả? Phải mang theo đèn chứ! 

- Không, em muốn lên núi! 

- Lên núi thì cũng phải có đèn chứ! HẢ! MÀY LÊN NÚI LÀM CÁI GÌ? 

- Em cần Yega dẫn đường, Yega! Chỉ đường cho tao! 

- Đường gì cơ?

- Con bé vẫn đang ngái ngủ. 

- Đường có Ada! Chỉ bừa thôi, đừng suy nghĩ! 

- Ờ đường đó! 

Thế mà Ahvra cũng vác đèn chạy theo thật. Cả bọn phải hoảng hốt vơ đồ chạy theo. Mà nó đã mất hút tận đâu đâu. 

Bà ngoại nói Ada thừa hưởng lượng ma lực cực lớn từ bà mà mẹ không có, đó là lần duy nhất nó không phân biệt được là thực hay mơ. Nhưng giờ nó biết ma thuật là có thật, và tên của bà ngoại còn có trong danh sách những nhân vật đặt nền móng cho ma thuật, thứ ma lực hấp dẫn từ Ada mà nó đã không có khả năng nhìn thấy, thì giờ lại cảm nhận được rất rõ, Ada đang ở đâu đó quanh đây. Nó chưa bao giờ đi đúng đường, nên dừng lại phong toả toàn bộ mặt đất rộng nhất có thể, khi bắt gặp ma lực kia chắc chắn sẽ bùng phát, nó cứ thế mà làm, quyết tìm cho ra Ada. 

Đường núi rậm rạp tối tăm khiến nó phát bực, vừa phá cây vừa xuyên thẳng, Ada đã ở gần lắm, ngay trong hốc đá trước mặt thôi. Hùng hổ tiến về phía trước, lối đi chật hẹp nực mùi quái vật càng ngày rộng, cũng ngày càng bằng phẳng, nó chẳng suy xét gì nhiều, chỉ rảo bước thật nhanh về phía ánh sáng hắt ra từ vách đá. Gặp Ada rồi hai chị em nó sẽ cùng về nhà, tiếp tục sống như trước kia, không cần phải vật vờ như cái xác không hồn khắp chốn nữa. 

- ADA! 

Đúng là em gái, nhưng sao tóc con bé bạc trắng, trắng hơn cả màu trắng của chiếc váy trên mình, khoé môi khẽ nhếch lên nhạt nhẽo, ánh mắt còn lạnh hơn cả nó ngày trước. 

- Ahvra.  

Người đàn ông bên cạnh con bé vừa đặt thứ gì đó vào ba lô, ra lệnh: 

- Giải quyết nhanh đi! 

Rồi bước qua mặt nó đi ngay. 

- Ai thế? 

- Người tốt hơn chị! 

- ...? 

- Ông ấy cứu em khi em sắp chết, cho em cái ăn cái mặc, ở bên em lúc em tuyệt vọng. Chứ không chui rúc một xó an toàn chẳng biết đến thế sự như chị. Em đã từng mong chị tìm em, chờ đợi mãi hình dáng quen thuộc của chị. Nhưng rồi em nhận ra trước giờ em có tồn tại trong mắt chị đâu. 

- Có biết tại sao em muốn nghe những bài hát chị nghe, xem những bộ phim chị xem, ngồi cùng chị trong phòng khách rộng lớn, ngủ cùng chị trong căn phòng đơn độc. Vì chị là chị của em. Và em yêu quý chị.  

- Nên khi chị mua cho em vòng cổ may mắn, em đã nâng niu nó thế nào. Chị còn nghe những bài em mong chị nghe, xem những bộ phim em muốn chị xem cùng, đưa em đi chơi và cho em tiền mua quà. Em thấy chị đã dần giống chị của em hơn rồi đấy. 

- Em thậm chí đã tiết kiệm tiền khi chị nói chị muốn có máy tính, mua cả truyện tranh cho chị. Ấy thế mà lúc em phải chứng kiến bố mẹ bị ăn sống chị núp trong phòng an toàn một mình. Tại sao em lại có người chị như chị. Chị thậm chí đã có lúc quên mất mình có một đứa em. Tại sao người chết không phải là chị? Bố mẹ không dám làm chị phật ý, ông trời cũng chẳng dám động đến chị. Chị là gì mà ai cũng phải sợ? 

- Ha ha! Nhưng mà giờ em sẽ không sợ chị nữa. Em chẳng cần phải làm chị vừa lòng nữa. Chị chẳng còn quan trọng với em nữa. Em chẳng cần chị khi chị chẳng cần em. Đã có lúc em mong chị chết luôn đi, như vậy em sẽ đỡ ghét chị hơn! Hay là bây giờ em giết chị nhé! 

Hàng loạt thân gỗ đào đất đâm lên chắn cửa hang, dây leo chi chít gai nhọn bủa vây tứ phía quấn chặt lấy nó, đau! 

- Nghĩ lại thì bố mẹ lúc nào cũng chiều chị hơn. Chị chẳng bao giờ đòi hỏi nhưng vẫn được mua cho đủ thứ, còn em phải khóc lóc giận dỗi suốt mấy ngày mới được mua cho vài đĩa hoạt hình cỏn con. Chị thậm chí còn chẳng cần bố mẹ mua cho những thứ đó. Mà chị cũng có cần thứ gì đâu. 

Dây leo gần chân Ada nhất bùng cháy, em gái muốn thiêu nó, em gái đã giỏi giang như vậy từ bao giờ, em gái lúc nào cũng thông minh hơn nó, có nhiều bạn bè hơn nó, lúc nào cũng vui vẻ yêu đời, em gái là người duy nhất cho nó thấy mình được yêu thương mà ngay cả bố mẹ cũng không thể cho nó thấy. Từ bao giờ em gái đã trở nên quan trọng đến thế? 

- Chị thậm chí còn không thèm thanh minh. Chẳng có thứ gì trên đời này quan trọng với chị phải không? Tại sao em lại có người chị như chị? Giờ thì em thành kẻ xấu vì đã muốn giết chị khi chị chẳng làm gì sai. Nhưng em quả thực muốn giết chị! Không cần tha thứ cho em. Giờ chị không cần phải làm chị của em nữa. Chị đã luôn muốn thế mà.  

- Vĩnh biệt, Ahvra! 

Trong biển lửa nó cười. Từ khi nào một đứa em gái lại dám coi chị nó như cọng rác không đáng đặt chân lên. Tình cảnh này thì phải hành động thế nào nhỉ? 

- À mà quên mất! Chị đâu thể chết! Nên em có nơi này dành cho chị! 

Kamel và tay bác sĩ cũng đã đến. Quăng vào nó những số liệu trói buộc. Nó không biết đã làm cách nào mà phá được bèn nhanh chân bỏ xuống núi trước.

Người đàn ông đang đợi trên nóc xe khiến nó phải dừng bước quan sát tình hình. Có vẻ như Zack cũng là người của ông ta. Bác tài và Yega cùng Merize đã không còn thấy ở đấy, thật kì lạ, hay là đã phi tang xác xong rồi, còn cử hai tên kia đến giúp khử nốt nó? Thế cục này là thế nào? 

Bộp! 

Ahvra ngất lịm. Tay bác sĩ đã đón lấy người con bé. 

- Vẫn chỉ là một con gà nhỉ! Huy hiệu trường vẫn còn đeo, làm sao thoát khỏi tay anh được hả em! 

- Nói nhiều quá đấy! Mau lên xe! 

- Merize đâu? 

- Đang xử lí hai tên kia. Bác lái xe này cũng nhanh trí quá chứ! Mang con bé chạy mất dạng rồi. Để chúng báo được về trường thì rắc rối to đấy! 

- Cũng đang ở gần đây thôi. Cứ đi trước đi! Mer sẽ tự về!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro