20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mầm mống quái vật xuất hiện đầu tiên vào những năm hai mươi của thế kỉ hai mốt. Hơn hai phần ba dân số bị quái hoá trong vòng ba ngày. Phần lục địa châu Mỹ rơi vào tay chủng loài khác. Con người và quái vật được chuyển sang lục địa Á- Âu. Tình hình chính trị cực kì bất ổn. Nhưng vì lí do gì đó Adia, một nước chỉ mới có tên trên bản đồ nửa cuối năm 2019 vẫn được bảo tồn nguyên vẹn. Sự sáp nhập giữa hai nền văn hoá đông tây đã mở ra thời kì mới trong lịch sử nhân loại. Không kể đến việc phân chia lãnh thổ giữa các nước lớn, tất cả đều chung tay chống lại quái vật đang dần tiến hoá thành quỷ, một loài có trí khôn. Lời nguyền đầu tiên được tìm thấy vào ngày 28/12/2101, tại một hang động phía bắc thành phố Vladias, dưới hình dạng một khối đá đen lạnh lẽo, đã cướp đi sinh mạng của hai mươi người trong đoàn thám hiểm. Xung quanh khu vực trấn giữ thu hút hàng ngàn quỷ từ nhỏ đến lớn, như một nguồn nuôi sống quái vật không cần đến thịt và máu. Lời nguyền tiếp tục lấy mạng của bất cứ ai chạm vào nó, gây nên nhiều câu hỏi chưa có lời giải đáp. Viện nghiên cứu và phát triển nhân loại cũng vào cuộc, truy tìm dấu tích của những vật tương tự. Và phát hiện 1357 vật chứa đựng những lời nguyền khác rải rác khắp cả nước. Tuy nhiên chỉ trong phạm vi Adia, các nước ngoài không hề có. Được xem như báu vật quý hiếm. Cuộc tranh giành báu vật xảy ra hàng chục năm. Adia phải chống lại sự xâu xé của hàng chục nước hùng mạnh khác. Hiện nay chỉ còn lại 146 lời nguyền còn trong nước. Và 106 vật chưa được khai mở." 

Con bé chấm bút trên trang giấy đã bị gạch chằng chịt. Lịch sử rất hay. Nhưng rất biết cách khiến người ta buồn ngủ. Vả lại những thứ này nó cũng không cần biết. Stress cứ đưa lưng cọ cọ vào tay nó, chắc lại ngứa ngáy khó chịu đây. Cũng hơn hai giờ sáng rồi. Nó gãi gãi lưng Stress, con vật dễ chịu nằm ngủ ngay trên bàn. 

"Nhân loại dường như đã được chuẩn bị sẵn cho cuộc chiến với loài quỷ. Hầu hết những người còn sống sót sau trận dịch quỷ hoành hành đều có khả năng đối phó khá tốt." 

Lại một loạt những cái tên tiêu biểu. Sơ yếu lí lịch. Đọc lướt qua một lượt cho có không nhớ cũng chẳng quên. Sốt ruột lật trang cuối xem kết thúc như thế nào. Dòng chữ nhỏ chỉ chiếm có nửa trang cuối. Về một cô gái trẻ mãi không già. Quan trọng là cô ta có liên hệ với dòng họ Canalize. Cô ta không tham gia diệt quỷ, nhưng có người đã chứng kiến cô ta dùng một cái chảo và quẹt bay đầu một con quỷ cỡ lớn. Tại sao cô ta không tham gia diệt quỷ? Sống ở thế kỉ hai mốt thì cũng cách đây không lâu lắm. Biến mất ngay khi bước sang thế kỉ hai hai và không tìm được xác. Có khi nào cô ta vẫn còn sống? Cô ta không mang họ Canalize. Nó có nghe qua dòng họ nó đáng ra đã tuyệt tự vì không có con trai nối dõi. Nhưng còn một bà đã sinh ra mẹ nó và đặt theo họ ngoại. Đến đời mẹ nó cũng chỉ sinh toàn con gái là hai chị em nó. Dòng họ này không ngờ lại bất hạnh đến thế. Nếu cô ta còn sống thì nó phải gọi cô ta là bà. Tại sao thông tin chỉ có một phần tư của hai trang vậy? Phần còn lại toàn là của người khác. Nó lọ mọ mò đến thư viện ngay trong đêm. Chắc chắn phải còn nhiều thông tin hơn chứ! Một kẻ hay ho thế cơ mà. Hay chỉ có mỗi nó thấy hay? Bọn người này chỉ toàn thích tung hô những kẻ giết quỷ cứu người. Còn bà cố của nó sao không thấy nhắc đến? 

Lục lọi khắp lượt vẫn không tìm ra cái gì khả nghi. Nó chợt nhớ ra trong nhà kho có chồng vở cũ đã ở đó từ lâu lắm. Nhưng chẳng ai động đến, cũng không có ý định vứt đi. Tại sao lại thế? Nó cứ tồn tại ở đó và ở đó. Thậm chí có lúc nhìn không ra.  

"Không được rồi. Mình phải về nhà một chuyến!" 

Nó lại mò về nhà bê Stress đang ngủ ngon lành đặt vào cặp sách. Coi bộ nhỏ thế mà cũng nặng gớm. Cầm đèn pin lén lút ra tận cổng, mấy ông bác vẫn còn say sưa đánh bài. Nó chọn chỗ vắng vẻ nhất, tối tăm nhất, làm tư thế xuất phát chạy, và cột đen từ dưới đất đâm lên đẩy nó cao hơn cả tường thành, tạo thêm một cột đâm chéo xuống bên kia bức tường, nó phải ôm cột mà trượt xuống vì quá trơn, ai mà ngờ lần này dùng năng lực lại trơn tru thế. 

- AAAAAAAAAAAAAAA! 

Tiếng hét vang vọng khắp nhà tím. Zack hoảng hồn nhấn ngay chuông báo động. Không cẩn thận còn vấp chân phải tường đau điếng, mà cũng chẳng có thời gian kêu. Quan trọng hơn là có kẻ dám bỏ trốn khỏi trường trong đêm. Hành động này là tự tìm đến cái chết. Ăn trộm đồ thì còn dung túng được. Chứ bỏ trốn thì không thể cho qua. 

Khi mông đã chạm đất an toàn, thực ra là có hơi ê ẩm, thân hình đen thùi lùi đã chồm đến cái bộp, dù sao cũng đã chuẩn bị trước tâm lí, chiếc xẻng thân thuộc lại hiện hình, một nhát xuyên cổ và cái đầu con quái đứt luôn. Bọn quái rình rập ngày một nhiều, nó đưa tay tạo hai mảng đen đặc hai bên rẽ lối, một vài con điên cuồng húc vỡ cả mảng to, xâm nhập vào đường chạy. Cho đến khi bị bao vây tứ phía, nó lại tự đẩy mình lên cao, cũng tiện quan sát lộ trình, không ngờ một đống biết bay đã ngay lập tức bâu vào. Nó đưa tay phóng bừa vài mũi nhọn, vài đôi cánh đã bị thủng vài lỗ rộng, lảo đảo trên không trung. Nó nhắm nhanh một con đang nhào đến, né người túm mỏ nhảy lên lưng ôm thật chặt. Tự hỏi mình đang chơi trò gì và tháo cặp vòng dây đeo qua cái mỏ đang há to hung dữ. Một tay giữ cổ một tay cố định dây, cái đầu con vật sao mà khó điều khiển đến thế, mấy con khác lại cứ bâu vào xỉa xói, nó chẳng có tay mà chỉ huy não mình hoạt động, lại bị hất văng khỏi lưng con vật choáng váng, chỉ kịp nhớ ra Stress vẫn còn ngủ trong cặp. Đằng nào cũng chết, nó nhắm mắt nhắm mũi vung vẩy loạn xạ xem tạo được ra cái gì thì tạo.  Cuối cùng vẫn là rơi vào khoảng không tối tăm.

Đó là quãng thời gian mơ ước nhất của cuộc đời, không nhận thức, không suy nghĩ, hoàn toàn không có gì cả. Và nó lại tỉnh giấc. Những tiếng ồn, những sự vật, tất cả lại ùa đến. Nó thất vọng. 

- Tỉnh rồi!    

- Cuối cùng cũng tỉnh!    

- Nó vẫn chưa biết gì đâu. Cứ từ từ đã.  

- Nào nào mấy đứa ra ngoài để anh làm việc nào!  

Cả bọn bị lùa ra hết sạch, chỉ còn mỗi tay bác sĩ ở lại, và một con quỷ nhỏ thò đầu ra từ góc khuất của tủ. Nó đập đập vào đầu cho đỡ ong ong, nhưng chẳng khá khẩm hơn là bao. Người ta đang làm cái gì đó nó chẳng biết.          

- Thấy sao? Còn choáng không?  

- Hơi quay quay...chết rồi...còn Stress...  

- Stress nào?  

- Stress...Stress...Stress...  

- Mê sảng. Thần trí không tỉnh táo.  

Trần nhà quay quay. Bóng đèn quay quay. Cái đầu nó cũng quay quay nốt. Người nghiêng nghiêng theo hướng quay. Mà hướng quay thì lộn tùng phèo không biết đâu mà lần. Sau vài giây nhấc người dậy nó đã phải rơi lại ngay xuống gối. Tại sao mọi thứ cứ quay cuồng, lại còn nặng nề khó tả. Tạm thời không thể tiếp tục chán đời được nữa, có lẽ nó sẽ ngủ thêm vài phút, có thể là vài ngày.  

- Ahvra hiện giờ chưa thể tiếp tục học được, cũng cần yên tĩnh tuyệt đối, mấy đứa từ giờ không được đến thăm nữa biết chưa.- Ông bố hắng giọng ra chỉ thị.   

Việc Ahvra tự ý trốn khỏi trường không báo với ai là tội rất nặng, ngay sau khi hồi phục sẽ phải lãnh hình phạt ngay lập tức, không thể giảm bớt, dù là bọn nhỏ đã xin xỏ kịch liệt. 

Ngày bước ra khỏi phòng bệnh cũng là ngày đưa quyết định chính thức về hình phạt dành riêng cho tội phạm. Nó hiên ngang nhất quyết không nhận sai. Nó cần phải ra ngoài thì nó đi ra, chẳng ảnh hưởng đến ai hết. Mà chính thức thì nó đến đây cũng chỉ để chết, không phải để cố gắng trở thành thợ săn quái vật. Họ có thể xử tử nó, nhưng trừng phạt bằng cực hình thì không.    

- Vậy là cô nhất quyết không nhận tội?  

- Tôi không có tội!  

- Hành động của cô gây nguy hiểm đến tính mạng và có khả năng dẫn đến những hành vi chống đối tiếp theo của học sinh trong trường. Và cô vẫn không biết mình sai? Trước khi đến đây cô đã đọc nội quy và đã cam kết thực hiện bằng bất cứ giá nào kể cả việc chấp nhận hình phạt khi vi phạm.    

- Nội quy có nói tôi chỉ không được phép khi không đủ khả năng. Nhưng tôi hoàn toàn tự tin mình có đủ khả năng vượt qua đoạn đường đó.  

- Thực tế chứng minh cô đã chết ba mươi giây trong suốt một tháng qua, có nghĩa tính mạng cô đã không được giữ lại nếu đội trinh sát không đến kịp.  

- Tôi đảm bảo nếu các người cứ mặc kệ tôi vẫn có thể tiếp tục đứng lên và đi tiếp. Nhưng vì có các người tôi mới buông lỏng bản thân.  

Cuộc đôi co khá cam go và quyết liệt để đi đến một quyết định cuối cùng, Ahvra phải chứng minh mình có đủ khả năng một mình vượt qua ít nhất bốn kilomet đường rừng có giám sát hoặc được hai trong ba thành viên đứng đầu hội học sinh. Tất nhiên việc mở cổng sẽ dẫn đến quỷ lọt vào, nên bắt buộc phải chọn cách thứ hai. Nói thế nào thì nó cũng vừa mới học chẳng được bao nhiêu, muốn ép nó nhận sai nó càng không muốn nhận, một tuần đóng cửa chuẩn bị cho công cuộc chống đối, dù Yega đã tìm mọi cách khuyên nhủ nó đầu hàng.     

Cũng có thể gọi là một cuộc thi lên cấp. Và vòng sơ khảo bắt buộc phải qua là trực tiếp xử lí một quỷ cỡ lớn. Đã nói là không cần đến cổ vũ nhưng Yega thì vẫn mãi là Yega, còn kéo theo cả bọn đến xem quyết không bỏ sót bất cứ trận nào. Vòng này diễn ra ở phòng tập, khá rộng và cao, cũng không có gì đáng chú ý vì kết thúc trong chưa đầy ba giây. Toàn bộ quá trình chỉ là nhún chân nhảy lên đầu con quỷ và đè xuống. Nó cũng chẳng biết bọn kia có xem được cái gì không. Dù sao nó cũng thích đối phó với quỷ hơn là với người. Mà cùng lắm thua thì rời khỏi trường cũng có làm sao đâu. Nó còn chẳng hiểu sao mình phải chứng minh cho họ xem. Càng nghĩ càng thấy vô lí. 

Dù sao Stress cũng đã lạc mất ngoài kia, mong con quỷ sẽ hoà nhập được với cuộc sống mới đúng với bản chất của mình, hoặc có thể con vật sẽ chết vì không quen với điều kiện ngoài đó, hoặc bị các con khác bắt nạt, hoặc bị bỏ đói vì ngoài đó đâu có người nào ăn được, mà có khi lại bị bắt về nuôi làm thí nghiệm. Đời là thế. Cứ mở sách ra là lại ồ ạt bao nhiêu thứ khác không liên quan đến học tập. Hay là bỏ ra ngoài tìm lại lần nữa? 

Nó vứt sách đấy thong dong leo xuống. Công việc ở đội tuần đêm đã bị cấm từ đời nào, không nghĩ cách chết nhanh thì sẽ phải chịu chết đói. Một cái chết đầy day dứt. 

Các phòng khác đều có tiếng rì rầm bàn tán. Nó ghé tai nghe thử, hoá ra là đang học bài, kể ra nghỉ một tháng mà cũng bị bỏ lại xa thế. Tốt nhất là nên bỏ học cho lành, khỏi phải chật vật chạy theo người ta. Đời ơi, nó cũng không hiểu nó là loại người gì. Tại sao không thể vui vẻ được như người khác? Nó cần một chỉ dẫn, ai đó hãy làm ơn cho nó một chỉ dẫn coi.   

Nó ngồi bệt xuống bãi cỏ, tựa lưng vào tường nhà, giây phút chán đời không có ai bên cạnh, mà cũng chẳng có ai có thể ở cạnh nó, giờ mới hiểu tại sao lại có đấng siêu nhiên trong trí tưởng tượng của con người, chính nó bây giờ cũng cần có chúa ở bên, phật cũng được, satan cũng được, chỉ để đỡ cô độc thôi. Đáng ra nó đã có Stress, ai ngờ đến phút cuối vẫn phải chia xa. Đáng ra không nên mang Stress theo. Mà dù sao thì cũng mang rồi. Mải nghĩ cũng chẳng để ý có thứ gì cưng cứng cọ cọ vào người, đến lúc bực mình hất ra thì hai con mắt đen sì quen thuộc đang thao láo nhìn nó. Khỏi phải nói giây phút đó nó đã ngỡ như có tia nắng xuất hiện, Stress đáng yêu đã quay về với khổ chủ, nó nhấc con vật vào lòng vò vò đầu cho đỡ nhớ, hai xương cánh đã có tí da nối vào rồi đây. Chắc lúc nó được đưa về Stress này cũng lẻn vào theo. Ít ra cũng có Stress không từ bỏ nó. Nhưng như thế có nghĩa là phải tìm cách sống tiếp. Thôi kệ, đến đâu thì đến. 

Trường chỉ cho chuẩn bị có một tuần. Quá nhiều thời gian. Nó cũng có ý định rời khỏi trường sau vụ này. Mang Stress đến một nơi khác chỉ có hai đứa sống nốt quãng đời còn lại trong yên bình không thiết sự đời nữa. Ngày xuất trận nó hùng hổ tuyên bố:    

- Mày cứ ở đó chờ tao. Giải quyết ngay trong hôm nay thôi rồi chúng ta sẽ cuốn xéo khỏi đây!  

Con mèo vẫn chễm trệ trên bàn liếm chân. Và cửa lại đóng như mọi ngày.    

- Không cho chuẩn bị cũng không cho biết đối thủ. Trường ép nó đợt này ghê quá!    

- Cũng tại nó ngang bướng không chịu phạt. Cũng chỉ là làm bài tập với dọn vệ sinh thôi, đâu có gì quá đáng quá. Nhưng mà dọn hết cả trường này cũng mệt đấy. Còn dãy bên kia núi nữa chứ.  

Mốc đầu tiên là Capelle. Phó chủ tịch hội học sinh. Đáng ra cô ta không phải ra mặt. Nhưng trường yêu cầu phải vùi dập học sinh mới thật đau đớn. Cô ta bí lắm mới phải chườn mặt ra chỗ đông người này. Nói thế nào nhỉ, thông tin về Ahvra Canalize cô đã nắm được hết. Lại có phần tò mò. Hai nhân vật được cho là bí hiểm nhất sau thế chiến thứ hai khi lần rõ tung tích đều có liên quan tới dòng họ này. Capelle thực chất cũng là kẻ nghiên cứu lịch sử. Cứ xem như vì sự nghiệp mà ra mặt một lần đi.    

Địa điểm thi là bãi đất rộng sau nhà trắng. Như thế đứng trên sân thượng và các tầng của các nhà khác cũng có thể quan sát. Xung quanh không có một ai khác ngoài hai người đang thi hành nhiệm vụ. Capelle cất tiếng mở lời:  

- Capelle của nhà đỏ. Làm gì đó tuỳ cô. Tôi sẽ theo đó xem có chấp nhận được hay không.  

- Có thể không đánh mà nhận thua? Dù gì tôi cũng không muốn ở lại trường này, cứ xét không qua đi.  

- Vậy sao? - Cô ta thôi cúi đầu, hít một hơi thật sâu và thổi ra tiếng hét đinh tai nhức óc. Những ai có đề phòng từ trước có thể không sao, nhưng mấy đứa không biết thì tưởng như đang bị chảy máu màng nhĩ. 

- Đó là năng lực của tôi. Nhưng mà tôi không thích dùng nó, nên chuyển năng lượng qua làm những việc khác. Ví dụ như tạo mối ràng buộc trên cơ thể người khác. Từ giờ cô sẽ cảm thấy đau mỗi khi cử động, nên hãy cứ đứng yên đó mà nghe tôi. Với người khác tôi sẽ chẳng nói nhiều, mà với cô chắc cũng chẳng phải nói nhiều, chỉ muốn cô hiểu nơi này là tốt nhất cho cô, không, cho chúng ta, thực thể chứa đựng những lời nguyền. Bọn tôi vẫn luôn đi tìm lí do mà nó được tạo ra, hay là một kiểu nói dễ nghe hơn lời nguyền. Tại sao lại nói là lời nguyền, tại sao quỷ lại bị thu hút bởi lời nguyền, tại sao chúng ta lại bị đưa ra làm vật thế thân cho toàn nhân loại.  

- Vì sao? 

- Vì lợi ích số đông. Họ vây nguy hiểm quanh chúng ta để đảm bảo an toàn cho họ, dù có nói đây là nơi an toàn cho ta thì sự thật ẩn giấu đằng sau vẫn quá cay đắng. Tôi không muốn chấp nhận mình bị đem ra hiến tế cho quỷ dữ vì mạng sống của người khác, nhưng tôi không thể chống lại số đông, vậy tôi phải làm gì?  

- ...!  

- Tôi lần lại dấu vết của lịch sử, những điều còn ẩn giấu trong quá khứ, để tìm thứ gì đó thoả mãn tôi. Sau đó thì tôi chẳng quan tâm mình bị người ta lợi dụng để làm gì nữa. Tôi thấy mình như trò đùa của quá khứ. Giá có ai đó trong lịch sử còn tồn tại và cho tôi câu trả lời của chẳng câu hỏi nào cả.  

- ...Không hiểu!  

Capella cười. Trong mắt nó, nụ cười của chị ta còn buồn hơn cả chiều hoàng hôn. Chợt nhận ra sắc trời đang nhuốm màu vàng cam, y như kí ức một thời nào đó.    

- Em sẽ dọn vệ sinh...và làm bài tập nữa.  

- Vậy, làm việc cho tốt.    

Hội học sinh luôn giải quyết công việc một cách kì cục. Chẳng đè đầu cưỡi cổ ai, cũng chẳng ai có thể vỗ ngực ra oai trước mặt họ. Tại sao nó lại thích hội này nhỉ? Nhưng mà muốn được nhận chắc nó còn phải xếp hàng dài. Đám con gái vác chổi đi quét sân cùng nó, bọn con trai thì quét lại sơn tường. Cũng tự hỏi tại sao phải giúp nó, nhưng cùng nhau làm việc cực kì vui, như quên hết mọi thứ và chỉ tận hưởng khoảng trời yên bình bên nhau. Chúng những muốn thời gian đừng trôi đi.    

Dọn dẹp cả ngày đến mệt. Mấy đứa chia tay nhau ai về phòng nấy, xong xuôi lại tiếp tục học đêm. Và Ahvra đã vác thêm được cả đống vở ghi tóm tắt kiến thức. Hoá ra bọn này còn trao đổi vở nghiên cứu những môn chính cho nhau, còn có cả một buổi cuối tuần thảo luận những vấn đề chưa rõ, tại sao mới có một tháng mà đã tiến triển nhanh thế. Nó lại thấy lạc lõng dù các bạn chẳng hề bỏ rơi mình. Những thứ cảm xúc khó chịu. Làm sao mới trút được đi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro