↓↓↓↓

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Dạo này mày hay cau có thế! 

- Ờ! - Con bé méo mồm thái độ. Cơ bản là nó đang rất muốn chà đạp bà chị Vivian Colecta nhưng không nghĩ ra nổi kế sách gì. Bà chị đang nắm giữ toàn bộ thông tin về nó và cả bọn, còn nó thì mù tịt không biết một tẹo teo nào về chị ta kể cả năng lực. Dù không muốn thừa nhận mình hẹp hòi nhưng quả thực nó thù rất dai. Chuyện lâu lẩu lầu lâu tưởng đã quên cũng có thể lôi ra mà tức. Chỉ có thể thở dài ngao ngán dẫm lên từng cái lá di di chà đạp: 

- Tao rất muốn giết cái gì đó. Khổ nỗi cuộc sống quá yên bình. Giá mà giờ có đứa nào gây sự với mình thì tốt. Cầu trời lạy phật cho đứa nào đó hãy gây sự với tao đi! 

- Con điên! Bố bận rồi, không về với mày nữa! 

Yega lại bị triệu đi làm việc lặt vặt. Thực ra nếu Yega muốn nó có thể dẹp ngay tên Jackle gì đó qua một bên hộ cho khỏi phiền, nhưng nói thế nào thì Yega cũng rất hứng thú với vụ ô sin và cậu chủ, một chuyện tình mới hoàn toàn có thể diễn ra và cuối cùng hai đứa sẽ sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi về sau.

Nó ngồi ghế đá lia mắt nhìn tên Jed đang bám đuôi Merize cười tít mắt, cái thằng hám gái mà gái không theo mới phải đi tán. Có khi sau vài tháng tán tỉnh bao đứa con gái thằng bé mới nhận ra mình đã yêu thằng bạn cùng phòng. Nó nghĩ đến đó rồi nhoẻn miệng cười một cái thú vị. Và Levada sẽ nhận ra hình bóng Nania đã lởn vởn trong trái tim cô ta từ lâu lắm. Lúc đó ông bố sẽ ra mặt can thiệp cản trở đôi bạn trẻ, cô ta sẽ phải chứng minh mình xứng đáng với con gái ông ta. Psyck sẽ nhận ra thằng em Humerus mới là lẽ sống của mình, hai anh em sẽ cùng nhau kề vai sát cánh cho đến phút cuối cùng của cuộc đời.

Còn Ahvra nó thì sẽ đi về đâu? Gặp lại Ada và chết dưới tay cô em gái, biến mất luôn khỏi thế gian này.

Nghĩ lắm đúng là buồn ngủ. Nó nhấc mông khỏi ghế đá, lết xác về phòng. Xung quanh đang náo nhiệt là thế. Người ta đang cố tìm hiểu nhau là thế. Nó đang làm cái gì đây? Chờ mong một ngày được thoát xác và thăng thiên? Tại sao nó không thể suy nghĩ bình thường được như bao người khác? 

- Stress! Đừng cắn cái đó! Á! Đồ Stress mất dạy! 

Vừa bước vào phòng đã phải lao đầu vào vật lộn với con vật. Vì cái cánh đã dài thêm mấy centimet nên con vật cứ cố dang rộng đôi cánh bé tẹo mà tập bay. Kết quả là luôn bị lăn lông lốc vô gầm giường. Mà gầm giường là nơi chất cái hòm sắt bị khoá, lại sắc cạnh. Da Stress vẫn còn mềm nên xước xát hết cả. Lại còn không hiểu thông minh cỡ nào mà vặn được cả khoá tủ cắn tan tành đồ lót với bộ đồng phục còn sót lại. Con vật này làm nó tức chết. Cái tên Stress gây ức chế quả thực là rất phù hợp. Có lẽ nên tìm cách cho Stress ra ngoài cho thoáng đãng. Mà nó chỉ sợ bị lọt hình ảnh vào máy quay thì có mà mất đầu cả lũ. Nói tóm lại là nó đang rất chán. Tại sao đến cả một đứa bạn để trút giận cũng không có? Giờ nó phải nằm bẹp dí ở đây chơi với con quỷ con này.

Nghĩ miên man đủ thứ cuối cùng lại lim dim ngủ mất. Cơn ác mộng lại ập đến như thường lệ. Tiếng cồng cộc gõ cửa nhẹ nhàng đánh thức nó. 

- Tối nay đi thực hành mày còn chưa chuẩn bị à? 

- Ờ há!

Quên mất tối được đi chơi với quỷ. Nó rửa mặt qua loa phóng ù đến phòng tập. Có hẳn một con quỷ to đùng đang bị xích ở giữa. Cùng loại với quỷ nhỏ, cũng có cánh, nhưng mỏ nhọn hoắt như mỏ chim gì đó chứ không giống đầu quạ như Stress. Kiểu gì cũng vẫn phải đứng chờ bọn kia nghiên cứu đặc tính kiểm tra kiến thức đã học, mà xong thì phải chờ bọn kia thử trước, nó thích chơi một mình, không thích chơi đồng đội. Lại một khoảng thời gian chán chường. 

- Nghiên cứu lịch sử thấy sao? - Ông thầy đủng đỉnh tán gẫu với nó. 

- Chẳng sao cả. Quỷ thì cũng là người thôi. Chúng ta đang tự giết đồng loại để giành quyền sống, mà đó là điều cần thiết. 

- Không phải quỷ nào cũng do người biến thành. 

- Nhưng phần lớn thì thế. Gọi mình là quỷ như gọi ai đó khác chẳng phải mình, rồi tự tung hô trước chiến thắng vẻ vang. Tự đặt ra thử thách rồi tự thoả mãn đã vượt qua thử thách. Thật không thể nào hiểu nổi. - Con bé lẩm bẩm. Càng nghĩ càng thấy chán sống.  

- Em sắp tự kỉ thật rồi đấy! Đừng nghĩ đến sự thật nữa. Nhân loại đã mất công nói dối cho dễ sống rồi mà. 

- Phải nhỉ! Không thể sống mà không nói dối. Không thể không nói dối mà sống được. Em đi tuần đây. Chào thầy. 

- Ahvra Canalize. Thông số dễ nhớ nhất, cũng là thứ không thể sao chép! Vương miện đã luôn muốn chế ngự thứ đó. 

- À. Kamel. Đã về rồi đấy à! Công việc thế nào? 

- Không có gì đáng nói. Thầy có biết em đã tìm thấy gì trong lịch sử không?  

- Ồ! Em đã tìm thấy gì? 

- Ấn đó do một người mang dòng máu Canalize thiết lập, tất nhiên hắn không mang họ đó, là ấn đầu tiên hoàn toàn do ý thức của hắn chi phối. Hắn cũng chính là kẻ đã tạo ra tất cả những thứ gọi là ấn. Một xã hội được lập nên như một trò chơi với hắn là kẻ ngoài cuộc. 

- Con ông cháu cha? 

- Hoàn toàn không. Không là một thứ được chọn ngẫu nhiên khi tâm niệm của chủ và vật gần như đồng nhất. Thầy cũng thấy Ahvra đã thấy gì khi nhìn vào chúng ta. Tất cả chỉ là một bộ phim trong mắt nó, và nó đã từ chối tham gia. Em tự hỏi nếu có một lí do gì đó khiến nó vào cuộc, thì diễn biến sẽ hướng tới đâu? 

- Diễn biến sẽ hướng tới đâu? Suy nghĩ của nó chưa bao giờ theo lối thông thường, có khi lại đưa tất cả đến một ngã rẽ mới. Thế, kế hoạch của em là gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro