18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Ủa? Psyck? Không gặp bọn kia à?

- Không! Hay họ lên tầng trên rồi?

- Ờ có khi thế. Mấy tên này yếu xìu đánh không có đã tay!

- Ờ mày không có được nhìn dàn vũ khí khủng bố mới được nâng cấp của tao. Làm một phát là tên màu đen te tua như chưa từng được te tua.

- Mày chỉ có mấy con dao cùn mốc xít cũ mèm ấy thì có gì hay. Tao đây này phóng phi tiêu một cái là đá tan thành bụi. Cái đấy mới gọi là đỉnh của đỉnh!

Cãi nhau xem đứa nào hơn kiểu gì lại quay ra đánh nhau quyết ăn thua đủ mới thôi. Thành ra đến lúc Psyck với Ahvra kia tả tơi lết xác lên tầng thượng đã đập vào mắt thảm cảnh tang thương của một lũ bị đánh tơi tả phơi xác la liệt đủ mọi chỗ. Ai mà ngờ năm người gần cuối lại đẳng cấp hơn hẳn lũ mọi rợ bên dưới. Cho dù chúng đã khiến họ phải ra mặt thì thực lực cũng quá khác biệt. Thật ngu ngốc khi nghĩ đến việc có thể dễ dàng chống đối. Psyck kia không biết tự lượng sức mình, còn vỗ ngực tự hào để anh mày ra tay đây. Ahvra đã đưa tay ngăn lại:

- Mày bất cẩn quá đấy. Ít nhất cũng phải xem đối thủ là ai đã chứ. Lần này trực tiếp đối đầu chứ không phải chơi bẩn như vòng ngoài đâu.

- Mày có kế gì không?

- Có khả năng thông tin về chúng ta đã bị lộ rồi. Bọn này thì phải dừng cuộc chơi ở đây. Tao thì không đủ khả năng vạch kế hoạch cho những điều chưa biết. Chỉ cần mày đừng có ngu ngốc tự mãn vào khả năng của mình là được rồi. Xem đứa nào đại bại trước!

- Ô kê chơi luôn. Mày sẽ phải khóc mà chờ tao trở ra thôi.

- Ai biết đâu đấy!

Hai đứa vênh mặt tự kiêu rồi trèo tiếp lên tầng trên. Đối thủ của Ahvra là một cô gái, chính là Vivian Colecta chưa từng gặp chính thức tại trường cũ nhưng vẫn mang máng biết mặt. Không ngờ bà chị này cũng sở hữu ấn, tại sao không thấy đi cùng lúc trở lại trường? Hay là ngồi xe khác?

- Ra là Ahvra. Cô em là nhân vật khá gây tò mò cho một số người đấy!

- Chị là người thứ mấy trong hội học sinh?

- Năm. Nhưng người đứng đầu tạm thời không có đây. Và người thứ hai thứ ba cũng thế.

Con bé khẩy một cái thấy rõ:

- Dù sao chị cũng không thể thắng tôi. Nên tại sao chị không nhận thua ngay từ bây giờ cho khỏi phí thời gian nhỉ!

- Tự tin thế sao? Đúng là thế nhỉ! Khi Peter nói thông số của em hoàn toàn là không, chị cũng ngạc nhiên lắm chứ!

- Không?

- Phải! Là không! Tại sao đồng phục của em màu trắng, ấy là vì không có gì cả. Nó chỉ có thể là không khi nó thuộc về em, nhưng khi đã cộng thêm em thì không không còn là không nữa, mà sẽ trở thành em.

- Không hiểu!

- Cứ từ từ mà ngẫm nghĩ. Việc này rất quan trọng để có thể nắm bắt được không hoàn toàn. Chống đối hội học sinh chẳng quan trọng, hội này lập ra chỉ để thúc ép người ta đấu tranh mà thôi. Thường thì hội học sinh luôn để người thách đấu dành chiến thắng, củng cố thêm niềm tin. Nhưng em thì dường như chưa bao giờ hoà mình vào vấn đề này, việc chính của em bây giờ chỉ là học thôi. Bọn chị quả thực chưa thể nghĩ ra cách nào tác động vào em một cách tự nhiên nhất. Mà thường thì em luôn biết. Muốn đánh lừa em thực sự cần rất nhiều thời gian.

- Đánh lừa? Đánh lừa em làm gì?

- Chỉ là tạo môi trường hướng em vào mục đích cần thiết. Các bạn em luôn biết rất rõ mình cần phải cố gắng. Nhưng em lại tự hỏi mình cô gắng để làm gì. Tất cả mọi suy nghĩ logic nhất của em đều hướng đến không cần làm gì cả. Là điều kiện trước hết không rất thích em.

- Tại sao chị biết những việc này?

- Để không làm gì cả mà vẫn có thể tồn tại em phải đủ khả năng chống đỡ lại tất cả những mũi nhọn chĩa vào mình, ép mình phải làm gì đó, những người khác có thể không quan trọng, nhưng gia đình em chính là vật cản lớn nhất, nên tiếp theo em phải loại bỏ gia đình mình.

- Ý chị tôi mới là kẻ đã giết bố mẹ mình?

- Nhưng bản chất không khi cộng thêm em đã trở thành em, việc mất gia đình khiến em đau, phải làm gì đó xoa dịu em lại, nên tiếp theo em sẽ hướng đến những người khác.

- Không hiểu!

- Khi những người khác đã coi em như gia đình và em cũng đã coi họ như gia đình, họ sẽ lại trở thành vật cản trên con đường trở thành không của em. Sau đó phải làm gì tự em cũng biết rồi chứ.

- Loại bỏ!

- Phải! Bản chất em đã vốn là không, khi không cộng với không sẽ là một không duy nhất, một thứ tồn tại không chịu tác động của bất cứ thứ gì và có thể biến thành bất cứ thứ gì khi cộng thêm thứ đó.

- Chỉ từng ấy thời gian mà đã nghiên cứu ra. Nhưng thật đáng tiếc, đó không phải cái đích em nhắm đến. Chị nói không đã trở thành em, tức là nó phải đáp ứng nguyện vọng của em.
- Đó là cần thiết để cho em thấy trở thành như nó mới là con đường tốt nhất. Nếu em cứ mãi chìm đắm trong tư tưởng cũ thì em đã phó mặc tất cả cho nó quyết định, nó sẽ thay thế em, bằng chính nó.

- Không đúng. Mọi việc không phải như thế này. Đáng ra sẽ rất khó khăn lật đổ hội học sinh. Nhưng mọi thứ luôn quá dễ dàng ngoài dự tính. Vì vốn các người chỉ muốn lấy thông số năng lực của bọn tôi.

Vivian bấy giờ mới để lộ nét nham hiểm:

- Và các em đã làm rất tốt!

Lần đầu tiên trong đời nó hiểu tại sao người ta tức giận mà lại nghiến răng, chính nó bây giờ cũng đang nghiến thật chặt, quay người chạy ngay đến chỗ Psyck, không thể để cậu ta bị lộ thêm bất cứ thông tin nào khác. Quan trọng là không thể để bà chị kia đạt mục đích. Không đúng. Lẽ thường tình nó sẽ không bao giờ cô gắng ngăn chặn chị ta, tức là việc nó hành động cũng thuộc vào mong muốn của chị ta. Cho dù nó có hành động hay không chị ta cũng đều đạt được mục đích. Ngay từ đầu cả lũ bọn nó chỉ đi theo đúng mục đích của hội học sinh. Cái gì mà ăn mừng chiến thắng, cái gì mà cố gắng hết sức, vẫn chỉ là con tốt trên bàn cờ mà thôi.

- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!

- PSYCK! Vừa thò được mặt vào phòng và thấy cậu ta vẫn lành lặn như thường, tại sao lại thụp xuống đất nước mắt lưng tròng thế kia? Bức tường phía bên trái cứ tan dần tan dần một cách khó hiểu, cả tường bên phải cũng đang dần rỗng ở giữa, cả trần nhà và kéo theo dây chuyền nhiều vật khác.

- Ấn của tôi...hức hức...

- CÁI QUÁI GÌ VẬY! MÀY ĐỨNG LÊN NGAY CHO TAO! KẺ THÙ ĐÂU?

- ĐỪNG CÓ LẠI GẦN! MÀY SẼ TAN BIẾN ĐẤY HỨC! TAO KHÔNG. KHÔNG KIỂM SOÁT ĐƯỢC!

- THẰNG ĐIÊN KIA! CỐ MÀ KIỂM SOÁT ĐI! ÚI MÁ ƠI! NĂNG LỰC GÌ ĐÂY?

Nguyên cái nóc nhà bị thổi bay luôn, đến nước mưa cũng bị tan rã hết. Cái này có phải là năng lực khiến mọi thứ bị phân huỷ không vậy?

Hình như trong truyện có. Mà đối phó kiểu gì sao không nhớ ta?

- Ê THẰNG KIA MÀY KHÔNG NGỪNG LẠI LÀ QUẦN ÁO MÀY CŨNG TAN LUÔN LÚC ĐẤY CỞI TRUỒNG MÀ CHẠY VỀ NHÀ NHÁ!

- KHÔNG TAO KHÔNG MUỐN CỞI TRUỒNG ĐÂU Á! Ủa? Dừng rồi!

- Có tác dụng gớm! Ha ha! Hoá ra mày sợ cởi truồng.

- CẤM MÀY NHẮC ĐẾN! TAO GIẾT MÀY Á!

- Sao chớ! Tao cũng sợ mà!

- Mày đồ con gái vô duyên! Chết đi!

Con bé ôm đầu nhảy xuống tầng dưới do cầu thang bị bay đâu mất tiêu, Psyck đuổi theo sau nhặt đá ném nhiệt tình, mà rõ là trời đang mưa to không chạy cho nhanh còn nhặt đá ném lại gào tên nhau chửi bới.

Sau vụ này một nửa số thành viên bị hắt hơi sổ mũi do mưa gió bão bùng mà không kịp trú. Và ấn cũ do ông nội để lại cho đã bị Psyck tự tay tiêu huỷ, thế nên cậu ta mới đau lòng muốn khóc. Chả là lúc bé cậu ta chưa đủ sức khống chế thứ năng lực huỷ diệt kia, mới phải nhờ ấn của ông để quên nó đi. Tại trận đấu vừa rồi va phải tình huống nguy hiểm nên mới bộc phát mà huỷ luôn ấn đang giữ. Dù sao cậu ta cũng đã mất hồn suốt ba ngày và được cả bọn động viên nhiệt tình nên đến ngày thứ tư là đã nguôi ngoai để đi học lại bình thường.

Chốt hạ lại cuộc chiến với hội học sinh chẳng đi đến đâu, ít ra cũng không còn nhiều vụ bắt nạt như trước nữa, dù vẫn còn một vài ảnh hưởng tàn dư còn sót lại. Mà chúng cũng chẳng quan tâm nữa. Cứ yên ổn tạm thời thế này là được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro