người điên.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

sài gòn mưa lớn, khiến những giọt long lanh dẫu có vô cùng lạnh lẽo khẽ thoảng qua gương mặt lấm lem của ngọc quý, hạt mưa nhạt nhoà hoà cùng xúc cảm mặn chát nơi đầu lưỡi tê rần mà chẳng thể thốt lên những tiếng thút thít như kìm nén. quý chẳng buồn đóng cửa sổ, tựa cái cách em còn chẳng dám khép lại trái tim vốn nát tan, mặc cho hình bóng lai bâng cứ loanh quanh ra vào qua đời, vất vưởng trong đó thật nhiều những nhung nhớ của chính ngọc quý dành cho anh. em quá đỗi mỏi mệt để cố gắng tự an ủi bản thân như mọi khi em thường làm thế.

quý chui tít vào góc phòng nhỏ, da thịt ma sát với bức tường lạnh toát mà không khỏi phiền lòng. không một tiếng nức nở, không một lời đau khổ oán than, nhưng nước mắt của em thì cứ đẫm mi và cứ thế làm ướt đẫm cả hai bên đầu gối - chẳng ai hay. chao ơi, em ghét cái cảm giác cô quạnh đến đáng thương này, ghét những rối rắm trong lòng, ghét một mối quan hệ đơn phương, ghét mình đa cảm.

xúc cảm "yêu" của em là một bàn cờ, tám hàng dọc, tám hàng ngang - nhưng tất cả, đều là những vui buồn, những khó nhọc cam go, những đau khổ hoài mong mà em mang - vì thế, sáu mươi tư ô vuông chẵn dường như gộp lại chỉ một mà thôi : tình. tình dành cho lai bâng, cho kẻ chiến thắng đã thành công chiếu hết quân vua trong tâm trí em, đắng cay thật. quý đánh cược cả tấm lòng đổi lấy một ván cờ mà bản thân em là kẻ thất bại. đành lòng, nhưng quý không bao giờ hạ thấp giá trị của điều em chọn lấy, em chấp nhận và cứ thế dằn vặt chính mình.

vì lai bâng vượt qua cả cái ngưỡng "hoàn hảo" mà em đề cao trong lòng, anh quá tuyệt vời để có thể ngước nhìn, để người đời có thể một hai bước mà chạy theo. anh không biết có một kẻ hèn mọn luôn hoài mong anh khôn xiết. anh không biết, nhưng ngọc quý vẫn thương anh như thế, và chỉ dám thương như một người đồng đội, thậm chí xa hơn là gia đình. em tự nhủ, có điên mới dám chấp nhận thứ tình cảm vốn dĩ vô thường lại sai lầm ngay từ khi nó hình thành và chớm nở trong tâm hồn người con trai.

vậy mà quý thường nghĩ mình điên mất rồi, điên tình, và sẽ gieo một mầm cây hi vọng để có ngày chúng đâm chồi, bén rễ xuyên thủng trái tim mỏng manh có đến lắm vết xước. rồi cơn mưa mát lành sẽ đến mà xoa dịu sài thành tấp nập, gột rửa đi cơn râm ran trong lồng ngực em nặng trĩu những mây đen. một ngày nắng đẹp sẽ vá lại những vết thương nát lòng. chí ít, nụ cười dịu dàng của lai bâng đã khiến em nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. bên cạnh hộc tủ đổ đầy thuốc viên mà chỉ em nắm giữ chìa khoá, quý nằm bên cửa sổ thơ thẩn nghe không gian vô cùng mát mẻ dịu êm sau bão lớn.

"thức dậy thôi quý ơi, em ngủ kiểu gì mà cái mắt sưng đỏ thế kia?"

quý không ngủ được, tại bâng cả đấy. nhưng em không cho phép mình oán trách anh, em trách mình điên tình thôi.

"ừ, tui không ngủ được."

chúc bâng một ngày tốt lành, nhé?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro