C31: Linh hồn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Triết Dương Công Tử

Chương 31: Linh hồn

=====

Hữu Danh đứng ở sân sau, khuôn mặt nghiêm túc, ánh mắt nghiêm nghị, cất giọng bảo:

"Tui sẽ dạy cho Thụy Du và Liên Thanh thuật pháp để chuẩn bị cho trận chiến sắp tới. Vậy nên có một số điều tui cần nói trước. Mỗi pháp sư đều có cho mình một pháp cụ đa số đều được thế hệ trước truyền cho thế hệ sau. Ví dụ như của tui là mặt dây chuyền âm dương, thì của Tinh Lâm là thanh kiếm. Còn Du và Thanh vốn dĩ không phải pháp sư thuần chủng nên không hề có pháp cụ, khả năng của hai người vẫn chỉ có thể gọi là tạm ổn và vẫn chưa đủ trình độ để tự tạo ra pháp cụ. Vậy nên cần phải tinh thông một số thuật pháp mà bản thân có thể tự mình sử dụng được mà không cần đến pháp cụ."

Rốt cuộc sau một tiếng thầy giáo Hữu Danh giảng giải lý thuyết thì ném cho Thụy Du bài tập thái cực quyền, cách điều khiển khí, Liên Thanh thì ngồi nghỉ ngơi tối đó bị đưa ra ngoài nghĩa địa tháo kính trấn âm ra nhìn ma đi qua, đi lại sợ đến tái xanh mặt mày.

.

"Không có gì phải sợ, không có gì phải khóc. Nhìn nhiều rồi cũng quen thôi. Bà có đôi mắt âm dương để nhìn ma mà, cần phải luyện đến mức độ nhìn người âm cũng thấy bình thường như người dương."

"Luyện cái gì mà luyện? Trời ơi, năm anh em siêu nhân hay gì mà xanh, đỏ , vàng tím, lục, lam bay qua, bay lại, lượn lờ nãy giờ kìa!"

Liên Thanh sợ đến mức muốn khóc thét tới nơi, muốn chạy về nhà nhưng lại bị Hữu Danh giữ lại.

"Bà phải nhìn, phải giữ bình tĩnh khi thấy họ để biết nên sử dụng thuật pháp nào!"

Hắn chẳng quan tâm Liên Thanh là 'bông hồng' duy nhất trong nhóm, trực tiếp lấy dây thừng trói lại cho khỏi chạy, rồi sau đó lấy cuốn sách chứa cách dựng pháp trận, bài chú đọc cho Liên Thanh nghe. Sau khi thấy Liên Thanh sợ đến mất mật mới chịu thả ra cho thực hành.

"Ông ác thứ hai, không ai dám cướp thứ nhất!" Liên Thanh hận không thể đấm cho tên này một cái!

Hữu Danh nghe xong thì bật cười thành tiếng, rồi bảo: "Thôi thôi, tui xin lỗi được chưa? Tiếp tục nào, chúng ta không biết là có thắng được hay không, nếu giờ không gấp rút tập luyện thì sẽ nhận lại kết quả rất đắng."

Liên Thanh nghe xong thì cũng chỉ mím môi, xốc lại tinh thần của mình.

Tinh Lâm bây giờ vẫn đang cố gắng tập luyện trong cõi mộng phần âm với sự giúp đỡ của Linh Lan. Thụy Du thì chăm chỉ luyện thái cực quyền, cách điều khiển khí từ sáng đến chiều. Bọn họ cố gắng như thế chẳng lẽ cô lại ngồi chơi? Đâu thể nào chịu thua kém!

"Tiếp nào!"

Hữu Danh thấy Liên Thanh bỗng dưng hừng hực khí thế như sắp bùng cháy tới nơi thì khóe miệng bất giác cong lên.

"Tui cũng muốn nói vậy đây. Mà sao Thanh lại tự dưng tin tưởng tui dữ vậy? Để tui chỉ thuật pháp cho luôn."

"Không biết."

Không biết từ khi nào nữa. Liên Thanh chỉ biết khi mọi thứ đang nặng nề cảm xúc, hắn lại xuất hiện cùng Thụy Du, dù luôn đứng ở phía sau như một cái bóng đen hư mờ, ảo ảo nhưng cô biết chính hắn là người đã đem anh về.

Thế rồi Hữu Danh lại hỏi thêm một câu gần như chẳng hề liên quan gì.

"Tại sao cô lại phải cố gắng vì bạn bè của mình như vậy?"

"Chẳng phải đã có trong câu trả lời của ông rồi sao? Không chỉ là bạn bè mà còn là gia đình."

"Quan trọng đến mức nào?"

"Quan trọng hơn cả tính mạng."

Quan trọng hơn cả bản thân mình.

.

Sáng sớm tinh mơ, hai người bọn họ mới lết xác về tới nhà. Hữu Danh quay về phòng mình, toan mở cửa xong lại thôi. Hắn xoay người tiến về phòng Thụy Du rồi gõ nhẹ một cái.

Không có tiếng đáp lại.

Hắn có chuyện cần nói, nhưng lại chẳng thể cất lời ở trước mặt anh. Bữa đi ăn xiên bẩn lần đó hắn muốn nói ra nhưng không thể. Vậy nên nhân lúc người kia còn ngủ, đứng trước cửa phòng nói ra:

"Thuật điều khiển mà bà nội tui đã sử dụng lên ông là thông qua thực quản rồi ngấm vào máu thịt, vậy nên không hề có cách hóa giải."

Điều đó đồng nghĩa...

"Tui không biết là tới chừng nào ông sẽ lại bị điều khiển."

Chỉ sợ nếu lần tới xảy ra chuyện gì, người kia lại tự trách bản thân mình. Chính vì vậy nên hắn mới không dám cất lời.

"Nhưng ông cứ yên tâm, tui sẽ cố giữ ông lại, ngăn chặn chuyện tồi tệ xảy ra. Tui... tui sẽ bảo vệ ông và cả hai người kia. Sẽ không để gặp lại bất kỳ sai phạm nào giống như lần trước nữa."

Sẽ không để trường hợp giống của Nguyệt Minh xảy ra nữa.

Nói xong thì hắn bỏ đi, chỉ là không biết Thụy Du ở bên kia cánh cửa vốn dĩ đã dậy từ sớm vì phải vẽ bản phác thảo sắp tới nên đã nghe hết tất cả.

Anh không mở cửa là vì ghét bị làm phiền khi ý tưởng đang đong đầy. Và... tuyệt vời làm sao... lại vô tình nghe được thứ cực kì thú vị và hay ho.

"Vậy là mình đoán đúng rồi..."

Quả nhiên sau lần ở Quỷ Môn Quan, Thụy Du vẫn có một chút nghi ngờ về việc xảy ra với mình nên không dám tới gặp Liên Thanh và Tinh Lâm, cũng như là vì không còn mặt mũi nào để nói chuyện với họ về cái chết của chị Nguyệt Minh là do mình gây ra.

Nhìn vào đôi bàn tay của mình.

Thoắt ẩn, thoắt hiện trong ánh mắt là hình ảnh đôi bàn tay nhuốm máu.

Thoắt ẩn, thoắt hiện trong ánh mắt là cái xác của chị Nguyệt Minh đang nằm dưới mặt đất cô cằn, lạnh lẽo.

Đến giờ hình ảnh ấy vẫn còn in đậm trong tâm trí.

"Vậy chắc chắn phải sử dụng đến thứ đó rồi."

Nhớ lại hợp chất được bản thân tạo ra hôm nọ, Thụy Du mỉm cười rồi lặng lẽ úp tấm hình của ba người trên bàn xuống.

Trong tấm hình đó là nụ cười tươi rói của cả ba trong buổi tập đầu tiên được Tinh Lâm chỉ dạy thuật pháp. Nói tập cho oai vậy thôi chứ cuối cùng vẫn giỡn giỡn, vui đùa, cầm cây ná bắn sao ra một đống bột vàng khiến ông Vú tức giận đến mức cầm chổi chạy theo đuổi đánh.

Chỉ là giờ đây nó chỉ còn là kí ức. Kí ức nhắc đến là đau lòng không thể nào cười nổi.

***

"Sao trông em lại ủ rũ dữ vậy?"

"Bộ truyện mới của em không được xuất bản..."

Nghe xong câu này của em, tôi chuyển từ vẻ điềm nhiên sang kinh ngạc:

"Sao lại không được xuất bản? Em là tiểu thuyết gia nổi tiếng, chỉ cần là sách của em thì nó đều được bán chạy cơ mà? Sao giờ lại vậy? Có sự nhầm lẫn gì không?"

"Là vì... là vì..." Em ấp a, ấp úng, rồi chần chừ nhìn tôi, "Em viết truyện đồng tính nữ. Họ bảo nếu chuyển thể thành thể loại tình cảm nam nữ thì họ sẽ xuất bản."

"Nếu thế thì em cứ chuyển nó thành tình cảm nam nữ đi. Dù sao xuất bản sách vẫn là với mục đích kiếm tiền mà. Em làm vậy rồi tháng này tính ăn mì gói hay uống nước lã?"

Em nghe cái cụm từ 'mục đích kiếm tiền' của tôi thì thấy không lọt lỗ tai, đôi mày nhíu lại thật chặt, tức đến đỏ cả mặt, đánh cho tôi một cái thật đau, rồi hùng hổ, quát nạt:

"Chị thì biết cái gì chứ? Trong một tác phẩm văn học, bất kỳ thứ gì thuộc về nhân vật đều mang linh hồn, từ hoàn cảnh, tính cách, gia thế hay là giới tính đều có linh hồn! Nếu thay đổi giới tính nhân vật thì không chỉ làm trái với lương tâm của em, mà còn làm cho tác phẩm chẳng có tí linh hồn nào!"

Chỉ là một câu chuyện, chỉ là một quyển sách thôi mà, có cần phải làm quá thế không?

Nghe em nói, tôi chỉ biết thở dài.

Ngọc Châu em rất cứng đầu, cứng cổ. Em thà rằng phải ăn mì gói, uống nước lã, tuyệt nhiên không cho phép thay đổi bất kỳ thứ gì trong câu chuyện của mình viết ra.

Thế rồi, khi ấy tôi vẫn ngây ngốc chưa hiểu chuyện, buồn miệng hỏi một câu: "Đó giờ em luôn viết ngôn tình sao giờ lại đổi sang thể loại này?"

"Bởi vì," Em tần ngần, nhảy chân sáo, tỏ vẻ bình ổn nhưng chất giọng vẫn trầm trầm buồn bã như thể vừa muốn nhớ, vừa không muốn nhớ.

"Năm ngoái có một chàng trai ở khu em sống tự sát vì bị cha mẹ ngăn cấm tình yêu của mình với bạn trai, còn dòng họ, người ngoài chì chiết vì là người đồng tính. Em những tưởng, sau cái chết đó thì mọi người sẽ thay đổi suy nghĩ nhận ra cái sai của mình. Ấy vậy mà..."

Em dừng lại một chút, chất giọng từ nãy giờ vẫn chẳng thay đổi khiến câu chuyện chẳng có một chút cảm xúc nào, hơn nữa trong câu từ lại chẳng hoa mỹ như khi em viết lách.

Có lẽ... em đang cố để không tự kéo cảm xúc của mình đi xuống theo câu chuyện kia.

"Ấy vậy mà... họ lại bảo người đó suy nghĩ nông cạn, bị bệnh không chữa nên giờ mới dẫn tới thiệt mạng."

Em lại dừng lại, chậm rãi nhìn qua tôi để rồi nhận được ánh mắt bình thản.

Em lại nói tiếp: 

"Em không biết chàng trai đó có lỗi gì. Em luôn nghĩ rằng tình yêu nào có phân biệt giới tính. Nhưng bọn họ thì khác, với bọn họ đó là 'bệnh', là đi ngược với 'luân thường đạo lí'. Nhưng em thấy người chàng trai đó yêu ai, thương ai thì cũng có sao đâu? Chẳng phải trước đây chàng trai đó sống rất tốt sao? Em thường thấy chàng trai ấy cười cười, nói nói rất vui vẻ với mọi người, thân thiện dữ lắm. Em cũng chẳng thể nào hiểu nổi tại sao cậu ấy lại chọn cách tiêu cực như thế để kết thúc cuộc đời mình. Đã vậy khi mẹ cậu ấy biết tin thì khóc đến mù cả hai mắt oán trách bản thân mình biết thế đã đưa cậu ấy đến viện chữa trị 'bệnh đồng tính' sớm hơn, cha cậu ấy thì liên tục đến nhà người cậu ấy thương gây hấn, đánh gãy chân người kia xong giờ đã đi tù. Mọi người xung quanh thì bảo 'nhà nào mà có con đồng tính là xui xẻo, gây họa cho cả gia đình, ai mà đồng tính thì nên tránh xa ra vì nó có thể lây được'."

Nghe tới đây lòng tôi trĩu nặng không rõ nguyên do. Tôi không hẳn là thấy thương hay buồn cho chàng trai, mà là tôi đã hiểu lý do tại sao lần này em lại chọn viết tiểu thuyết đồng tính.

Trong đôi mắt em giờ đây lại ẩn chứa ưu sầu, đi một mạch tiến về phía trước không hề ngoảnh lại dù chỉ vài giây, giọng nói lúc này đã có phần run run: 

"Em không hiểu rốt cuộc cậu ấy đã sai ở đâu, để rồi đến chết cậu ấy vẫn bị mọi người coi là kẻ có tội ."

Tôi thấy em như thế thì tiến tới nắm lấy tay, rồi kéo em vào lòng mình, vỗ nhẹ, để ý khóe mắt em đã ầng ậng nước tự khi nào.

Em thương xót cho số phận cậu ta, đau buồn thay một mối tình không thành chỉ vì là người đồng tính.

Nhiều khi tôi ghét cái nghề nhà văn của em lắm. Nó khiến em luôn dễ cảm thông với người khác, dễ khóc, dễ cười, nhưng cũng có những lúc nặng nề tâm tư.

"Cậu ta đã sai rất nhiều thứ. Sai khi chọn cách cậu ta chọn kết liễu sinh mạng quý giá của bản thân, sai khi chết trước cha mẹ mình, sai khi chọn cách bỏ rơi nửa kia của mình trên cõi đời. Cậu ta đã quá ích kỷ khi không hề nghĩ đến tâm trạng của những người thân thương. Vốn dĩ không phải chuyện gì cũng phải lôi việc sống, việc chết ra để giải quyết và cậu ta đã quá yếu đuối để đối đầu với những định khiến, không dám cùng nắm tay người thương để vượt qua. Với cả cái chết của cậu ta thì giúp được gì? Người duy nhất được lợi là cậu ta vì khi chết đi cậu ta có thể trốn tránh tất cả, nhưng sự dị nghị, suy nghĩ của mọi người về người đồng tính vẫn chẳng thay đổi, chỉ càng tồi tệ thêm. Cậu ta hoàn toàn sai, sai rất nhiều thứ. Nếu những người xung quanh sai 1 thì cậu ta sai tới 10. Em nghĩ xem, suy cho cùng mọi thứ đều là cậu ta tự chuốc lấy. Hà cớ chi em phải đau lòng giùm cậu ta?"

Em chỉ nhìn tôi với một nét buồn man mát trên khuôn mặt, rồi lại bảo:

"Em nghĩ, người đó chỉ vì 'cha mẹ', 'người thương' nên mới có thể trụ lại tới giờ phút cuối cùng. Nhưng rồi đến khi không chịu nổi cậu ấy đã cho phép bản thân ích kỷ lần cuối cùng."

Dù giờ cho chúng ta có nói gì đi nữa cũng chẳng giúp được gì, chàng trai kia cũng đã chết, gia đình cậu ta cũng tan nát thành mây khói.

Người đau khổ nhất là ai?

Là cha mẹ cậu ta?

Là người cậu ta thương?

Hay là cậu ta?

Mỗi người đều có một suy nghĩ riêng, chẳng thể nói được.

"Em đang sợ đúng không? Sợ chúng ta sẽ giống như họ?"

Em đáp một cái nặng nề: "Ừm."

Em viết tiểu thuyết đồng tính chỉ mong mọi người có thể đọc, có thể hiểu và chấp nhận. Nhưng cuối cùng em lại chẳng làm được.

"Em mong một ngày nào đó tác phẩm này sẽ được xuất bản. 1000 bản thôi, à không, 1 bản thôi cũng được. Chỉ cần một người đọc được, một người hiểu được là được."

Nhìn em vừa buồn, vừa hi vọng như vậy tôi cảm thấy không đành lòng. Em lo sợ cho tương lai của chúng ta, cũng lo sợ cho những người giống chúng ta.

Em quả nhiên quá tốt bụng rồi.

"..."

Tuổi trẻ ngông cuồng, tôi không ngần ngại mà thốt ra câu hẹn ước: 

"Em đừng lo, dù chuyện gì xảy ra chị cũng sẽ không buông tay. Mối tình của chúng ta sẽ không trở nên giống như bọn họ. Nó sẽ là màu hồng, là màu của hạnh phúc. Chị hứa với em."

Để rồi sau này khi nhớ lại tôi phải bật khóc trong dòng lệ nóng. Cuối cùng mối tình của chúng ta chỉ là một màu nước mắt mặn chát.

.

Trong thư phòng, Thịnh Hàm lục lại được một xấp giấy bản thảo, bên ngoài ghi dòng chữ 'tác phẩm của Hàm Châu'.

Thịnh Hàm nhìn thấy bút danh của Ngọc Châu đã dùng để xuất bản rất nhiều sách thì mỉm cười. Em từng nói kể từ khi y xuất hiện, những cảm xúc, cốt truyện liên tục tuôn trào.

Vậy nên những tác phẩm được xuất bản đều có công lao của y nên lấy tên là Hàm Châu ghép từ Thịnh Hàm và Ngọc Châu.

"Haizzz..." thở dài một tiếng, Thịnh Hàm phủi bụi. Nguyên cái kệ ở góc phải của phòng đều là tác phẩm của Ngọc Châu.

Những gì cần chuẩn bị cho trận chiến sắp tới đều đã xong, giờ chỉ cần tĩnh dưỡng thật tốt.

"Vậy giờ lấy tiểu thuyết ra đọc cho đỡ chán vậy."

Thản nhiên như không, không hề có một chút lo lắng, bồn chồn nào.

Đọc được một lát Thịnh Hàm lại bất giác buông ra một câu: "Nếu sau khi sống lại, sau mấy chục năm không viết lách không biết tay nghề của em ấy có giảm đi không nhỉ?"

~ còn tiếp ~

MONG MỌI NGƯỜI CMT, VOTE VÀ FL ACC TÁC GIẢ CỦA TÔI ĐỂ TÔI CÓ ĐỘNG LỰC VIẾT TIẾP NHA! TÔI RẤT THÍCH ĐỌC CMT CỦA MỌI NGƯỜI ĐẤY NHA!

Mọi người thắc mắc Thịnh Hàm xuất hiện từ khi nào ấy hả? Từ chương 10 đấy. Mọi người chỉ biết rằng đây không phải là fanfic đơn thuần đọc để giải trí. Chú ý câu thoại, hành động của nhân vật đi, ib hỏi tôi về đại loại "TH xuất hiện khi nào vậy?"; "Ủa có vụ này hả au?",... thì tôi chỉ rep đúng 1 câu thôi: "Đọc lại từ chương 10 đến chương hiện tại."

Lúc viết ra tình tiết nối liền với những chương  cũ tôi luôn xem kĩ để không bị phi logic. Vậy nên tôi chắc chắn nó không có lỗ hổng. Nếu bắt ra lỗ hổng, cmt trực tiếp, hoặc để lại lời nhắn ở wall.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro