Chương 15: Con người mới của tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là thứ 3, tức là ngày mai tôi sẽ đi học lại. Bố mẹ tôi đã đi công tác về, nhưng vẫn như mọi khi, họ có việc riêng của họ, chỉ trò chuyện với tôi qua loa. Tôi cũng quen rồi, tôi đi làm việc của tôi, không dính dáng gì tới họ. Sau 5 ngày được các chị dạy make up, làm đẹp, phối đồ, tôi đã tiếp thu được đống kiến thức khổng lồ đó và bây giờ, tôi (khá) tự tin vỗ ngực là tôi không khác gì nhóm Phương cả. Nhưng mà Phương đi rồi, từ giờ tôi sẽ gọi nhóm đó là nhóm Hương.

Nhóm Hương thì cũng có thiện cảm với tôi, nhưng tất nhiên họ sẽ không kè kè bên cạnh để bảo kê tôi khỏi lũ bắt nạt rồi. Tôi phải tự lực cách sinh thôi.

Hiện tại, càng nhớ về hội đồng kỉ luật của trường chủ nhật tuần trước, tôi càng cay cú.

Biết gì không? Tôi đã nhảy dựng lên khi tới cái hội đồng khỉ mốc đó. Sau trận bắt nạt tập thể rúng động trường vừa qua, những người liên quan tới vụ đó - tôi, bọn Mai, chị Ngọc và bọn bắt nạt khác nữa- phải tới văn phòng lớn của trường cùng phụ huynh của mình để làm rõ vụ việc. Có vài đứa con trai (có cả anh Hoàng) tới nữa, với tư cách là nhân chứng sự việc. Đi cùng tôi không phải bố mẹ, mà là chị họ.

Khi nghe tụi tôi trình bày sự việc, nhà trường đã ra phán quyết đối với bọn bắt nạt. Họ có phạt, có đình chỉ học, có nhắc nhở tới phụ huynh của lũ bắt nạt tôi, nhưng tuyệt nhiên, họ không đuổi học bọn chúng. Có điên không vậy? Tôi không tin nổi sau vụ bắt nạt nghiêm trọng tới nhường này mà họ chỉ đình chỉ học chúng nó 1 tuần. Ly và tôi bức xúc phát khóc, tôi nhảy câng câng lên hỏi tại sao bọn họ lại phạt nhẹ như thế? Trong khi tôi bất bình cố đòi công bằng, chị Ngọc chỉ ngồi gác chân lên ghế, cười mỉm trước sự việc diễn ra trước mặt. Nhìn chị ta thỏa mãn không khác gì đang thưởng thức một bộ phim hay vậy. Thể loại gì đây? Càng nhìn bọn Mai và chị Ngọc, tôi càng tức! Mặt chúng nó cứ vênh váo lên làm tôi ngứa tay, chỉ muốn dúi xuống cho bõ ghét thôi!

Hội đồng kỉ luật cấp trường kết thúc. Tôi và Ly đi cùng nhau, mặt hai đứa đều mang vẻ thất vọng không pha thêm cảm xúc gì khác. Đằng sau bọn tôi, anh Hoàng lững thững đi theo, không biết phải an ủi bọn tôi kiểu gì. Đã khó chịu rồi thì chớ, bọn Mai còn đi qua hất tóc 1 cái. Con Nguyệt cố tình huých vai Ly, rồi Thảo thì vừa đi vừa kháy đểu bọn tôi:

- Phán quyết đã ra rồi thì nhảy dựng lên để làm trò hài hay sao ấy nhỉ? Đằng nào cũng có thay đổi được gì đâu.

Trâm góp vui với con bạn:

- Là tao thì tao ngồi im rồi. Nhảy lên cãi lại khác gì con hề không?

Rồi chúng nó khúc khích cười như đúng rồi. Sau đó 4 con chó cái ra hiệu im lặng cho nhau. Mai thì thầm đủ để cho tôi nghe thấy:

- Thôi dừng được rồi, không ai đấy nghe được lại nhảy vào tẩn tụi mình như hôm trước.

Nghe chúng nó nói thì bố của bình tĩnh cũng còn thấy cay cú trong lòng ấy chứ. Huống chi là tôi, khi mà con rắn trong tôi đã không để yên chịu trận nữa, luôn ngậm chất độc trong miệng để tự bảo vệ mình. Tôi kéo Ly đi đường khác:

- Đi ra chỗ này cho sạch này! Lối kia cứ có 4 con chó cái chắn đường sủa inh om lên ấy, hôi không chịu được. Hít phải mùi này ung thư nhân cách luôn đấy mày ạ!

Chửi bọn Mai trước mặt chúng nó là việc đã nhất trần đời. Mặt chúng nó thộn ra, và tôi nhận thấy 4 đứa nó đang lắp bắp tìm câu phản lại. Không để chúng nó gây sự thêm, tôi nhanh chóng kéo Ly đi, còn anh Hoàng vẫn kiên trì theo sau 2 đứa tôi. Tách xa bọn Mai ra rồi, anh ấy tấm tắc:

- Chửi hay quá Hiền. Mà anh bảo này, chấp tụi nó làm gì. Nếu mà không có Ngọc bảo kê, đố chúng nó dám bắt nạt kiểu đấy. Chỉ là lũ kí sinh thôi mà...

- Chị Ngọc có quyền thế đến mức nào mà bảo vệ tụi kia khỏi nhà trường được vậy?- Ly bất mãn lên tiếng hỏi.

Anh Hoàng gãi đầu, tỏ ra hơi lúng túng:

- Anh không biết nữa. Nhà Ngọc cũng không phải dạng giàu có hay quyền lực. Anh chỉ biết học sinh trường này ai cũng nể chị ta. Trừ anh Dương, anh trai của chị. Anh ấy bị đúp 1 năm ở trường này, có thể nói anh ấy là anh cả của học sinh trong cái trường này.

Tôi thấy sai sai:

- Không giàu cũng không quyền lực, thế sao nhà trường không dám làm gì chị Ngọc? Chuyện này chắc chắn không đơn giả...

- Hiền! Thôi, không cần nghĩ nhiều. - Anh Hoàng khuyên.

- Nhưng mà anh không thấy bất hợp lí à. - Ly cũng đối đáp lại anh.

Anh cố xoa dịu tụi tôi:

- Để anh tìm hiểu chuyện này sau... các em về nghỉ ngơi đi.

Cho tới khi bước lên xe chị họ rồi, sự ấm ức vẫn không có dấu hiệu buông tha cho tôi. Chị họ giống anh Hoàng, cố tìm cách kéo sự ấm ức ra, nhưng không có tác dụng mấy. Tôi bực nhà trường, bực bọn Mai và chị Ngọc, bực cả anh Hoàng nữa. Sao ban nãy tôi không chửi lũ Mai nhiều hơn chút nhỉ? Và anh Hoàng nữa, chẳng hiểu sao lúc anh kêu tôi đừng nghĩ nhiều nữa, tôi đâm ra giận cả anh luôn.

Đêm muộn, dù biết mai phải đi học, tôi vẫn không tài nào ngủ nổi. Đầu tôi hết cáu lũ Mai lại băn khoăn sao nhà trường lại nể chị Ngọc? Nhà chị ta theo anh Hoàng kể là rất bình thường, vậy thì thao túng nhà trường kiểu gì vậy? Tôi không hiểu nổi. Không lẽ nhà chị Ngọc chỉ bình thường bề ngoài, còn sâu bên trong là cả một thế lực ngầm? Hay nó là con cháu gì của ông hiệu trường? Đó là 2 giả thuyết hợp lí nhất mà tôi có thể nghĩ ra. Tôi không có đầu óc của J.K. Rowling để tưởng tượng ra thêm cốt truyện nào nữa.

Tâm lí tôi căng như dây đàn. Đếm từ 1 đến 1412 thì tôi mới mơ màng chìm vào giấc ngủ. Lúc đó là 1 rưỡi sáng.

*~*~

Sáng thứ 4, tôi là tâm điểm chú ý của cả lớp. Chứ còn gì nữa, tôi thay đổi 180 độ, từ con nhà quê ăn mặc lôi thôi thành con gái thành thị, nhìn đẹp miễn chê. Tôi mặc chiếc quần dài ống rộng; áo sơ mi phẳng lì, không nhàu vết nào; mái tóc nâu sáng xoăn nhẹ, dài qua vai một xíu; trang điểm nhẹ nhàng, không đậm như bọn Mai mà khá ưa nhìn; kính mới của tôi gọng mỏng, nom sang hơn hẳn. Tôi mặc bên ngoài áo sơ mi một chiếc áo khoác lông xám dễ thương, vì giữa tháng 12 nên trời lạnh run cả người. Tôi phấn khích nên tâng bốc mình hơi quá, nhưng thật sự là hôm nay tôi xinh lắm luôn. Chưa bao giờ tôi phải khẳng định chắc nịch là mình xinh như này!

Trước lúc đi học, tôi đã ngắm mình trước gương đến 10 phút để tin được rằng đây là con người mới của tôi. Con Hiền ngày xưa chui đâu mất rồi, đối diện tôi đây không phải con nhóc nhu nhược xuề xòa nữa.

Bố mẹ cũng bất ngờ khi thấy tôi thay đổi như thế này. Họ khen tôi xinh rối rít và cũng giống như tôi, họ không tin nổi người đối diện mình đây là con Hiền trước kia. Chắc họ băn khoăn động lực nào đã giúp tôi thay đổi nhỉ? Tôi không muốn cho họ biết. Trong những yếu tố góp phần giúp tôi thay đổi con người, bố mẹ không góp một yếu tố nào cả.

Một ngày thứ tư đẹp tuyệt vời!! Bọn Mai, chị Ngọc và mấy nhóm khác bắt nạt tôi chưa hết hạn đình chỉ học, nên hôm nay tôi không phải chạm trán với lũ đó. Đó là thứ khiến tôi dễ chịu nhất. Thứ khiến tôi dễ chịu thứ hai, là cảm giác tự tin tràn trề. Ăn mặc sang lên, tôi không còn cúi mặt khi đi qua những nhóm con gái sành điệu nữa. Tôi tự tin như một hoa hậu lên nhận vương miện, miêu tả vậy hơi quá lời, nhưng đó chính xác là cảm giác của tôi lúc này.

Bọn con trai nhìn tôi, không giấu nổi sự ngạc nhiên. Thay đổi xoành xoạch vậy, không sốc mới lạ! Khánh cũng trố mắt nhìn tôi, rồi còn khen tôi đẹp nữa. Tôi ngu văn, nên tôi không thể tả được cảm giác lâng lâng lúc đó. Lần đầu đứng trước Khánh, tôi không mặc cảm tự ti, tôi không lo mình không với tới cậu ấy nữa, tôi không muộn phiền một cái gì hết. Ngồi cạnh Khánh, tôi tìm cách bắt chuyện rất nhiều, càng làm cậu ta ngạc nhiên hơn.

Hơn hết, tôi cứng rắn và gai góc hơn trước đây 1 tỷ lần. Tôi cảm thấy nếu có người động chạm tới tôi, tôi có thể xù lông lên phản lại bất cứ lúc nào. Ấy thế mà hôm nay, chẳng ai nói gì tôi cả.

Một hôm, tôi dắt Ly đi xung quanh sân vận động, hai đứa trò chuyện vui vẻ cùng nhau. Trên sân bóng, anh Hoàng đang đá hăng say, không để ý là tôi đang đứng gần đó. Đến khi nhận ra bóng dáng con bé lớp 10 này, anh mới giật mình, đưa tay vẫy lia lịa.

Đến hôm nay thì tôi không còn giận anh nữa rồi. Tôi cũng vẫy tay lại, và nở một nụ cười tỏa nắng. Anh Hoàng hơi đơ ra một lúc, sau đó cũng nhanh chóng cười đáp lại. Nụ cười của anh tươi đến mức thằng bạn đá bóng cùng anh huých vào vai một phát:

- Mày cười với người yêu à? Con bé tóc nâu kia phải không? Xinh phết!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro