Chương 31: Dream school

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi- Trần Thảo Hiền- đang ngồi đơn độc trong lớp, xung quanh không có ai chơi cùng. Khi đỗ vào Dream school, tôi được xếp vô lớp 10B1. Và hiện tại, hệt như hồi đầu năm, tôi lại không có bạn. Thì cũng một phần là do tôi trầm tính như đợt trước nên không kết được bạn... nhưng mấu chốt khiến tôi không có bạn như này là do thứ yêu nghiệt nào đó tung tin cho cả trường về quá khứ đau thương của tôi ở trường cũ!!

Mới nhập học được vài ngày, tin tức tôi choảng nhau với trùm trường ở trường cũ bằng cách ảo diệu nào đó đã lan rộng cho cả khối, hay thậm chí cả trường biết. Rồi còn đứa nào muốn lại gần người cầm ly choảng chảy máu đầu trùm trường nữa? Tôi không biết ai đã loan tin này ra, biết thì tôi đã cầm ly choảng luôn cả nó cho nhẹ dạ rồi!

Từ khi tin tức này được lan ra, học sinh cùng lớp bắt đầu tỏ ra xa lánh tôi. Lạy chúa, khi nào con mới hết kiếp bị cô lập đây? Không chỉ vậy, bọn cùng lớp còn xì xào nói xấu tôi, nào là "con mất dạy", "thứ bạo lực", "tránh xa nó ra không nó choảng luôn cả mày đấy",... Đã không có bạn rồi còn bị nói xấu. Ly ơi cứu Hiền!

Mất bao công sức tập nói trước gương để giao tiếp với bạn mới trôi chảy hơn, vì cái quá khứ đau thương ở trường cũ bị đào lại kia mà công cốc hết rồi!

Vì không chịu nổi việc ngồi trong lớp bị bạn bè thì thầm nói xấu, giờ ra chơi nào tôi cũng chạy ra sân cầu lông cho không khí bớt căng thẳng. Quanh khu vực sân cầu lông có ghế đá. Tôi cứ tới đó, ngồi đại một ghế, lấy điện thoại ra nhắn tin với bạn cũ, khi nào chuông vào lớp reo lên thì tôi vào. Chứ tôi còn biết làm sao nữa? Lớp chẳng ai chịu lại gần tôi, ngay cả đứa ngồi cùng bàn cũng cố dịch xa tôi nhất có thể. Nếu không ai chịu nghe tôi thì thôi, tôi cũng chẳng bao biện gì nữa. Tôi sẽ chờ tới khi tin đồn lắng xuống rồi đi kết bạn sau.

Hôm nay cũng vậy. Giờ ra chơi, tôi lại ra gần sân cầu lông bấm điện thoại một mình. Đến khi thấy còn vài phút nữa là vào lớp, tôi mới đứng dậy, thẳng tiết tới tòa C- tòa tôi học.

Ngày nào cũng thế này thì chán chết! Tự nhiên tôi hơi hối hận vì đã chuyển trường. À mà, tôi vào học cái trường này là do bố tôi chọn mà! Giá mà bố không ngắm trúng trường này mà bế con vào, giá mà mẹ không mê con husky đến nỗi để số phận con cho bố định đoạt, giá mà cho vào canh chua thì ngon...

- Êy, mày học lớp nào vậy?

Giọng nói cất lên từ phía đối diện, khi mà tôi đang say sưa nghịch điện thoại. Chưa kịp ngẩng đầu lên nhìn mặt đứa gọi mình, mùi nước hoa ngòn ngọt đã xộc vào mũi tôi. Trước mặt tôi là 3 đứa con gái chỉ cần nhìn phát là tôi liên tưởng đến lũ Mai ngay, mà nom ba đứa này còn sang hơn lũ Mai nữa. Ba đứa nó nhuộm tóc óng ánh, phấn đánh dày cộp, xức nước hoa nồng nặc, váy ngắn cũn nhưng không đến nỗi quá lố, và chúng nó toàn đi sneaker độn hoặc đi bốt. Nhờ có mấy đôi giày này mà chiều cao chúng nó được gia tăng đâu đó 7, 8 phân.

Dù không hiểu tại sao ba đứa lạ hoắc này lại tự dưng tới hỏi mình, tôi vẫn trả lời cho có lệ:

- Tao lớp 10B1.

Nghe tên lớp tôi xong, mặt 3 đứa kia thoáng hiện vẻ khó chịu. Lại cái gì nữa đây? Tôi khó hiểu thắc mắc:

- Chúng mày hỏi làm gì?

- Tại bọn tao thấy mày lạ lạ, chắc là học sinh mới chuyển đến phải không?- Đứa con gái tóc nâu sáng, đi bốt đen nói.

- Ừ, đúng rồi.- Tôi đáp.- Tao vào đợt mới nghỉ Tết xong...

Đại khái tôi cũng đoán ra thân phận của 3 đứa này rồi. Chắc chắn là 3 đứa siêu cấp hướng ngoại, quan hệ rộng, biết hơn nửa số học sinh trong cái trường này. Thế nên khi thấy học sinh mới là tôi chuyển tới, chúng nó thấy lạ nên hỏi cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.

- Bảo sao... học ở đây cả học kì rồi mà không biết một đứa xinh như mày, biết ngay là học sinh mới đến mà.- Đứa khác có mái tóc xoăn dài nói.

Con này biết nịnh đấy, nghe thích lỗ tai thật nhưng tôi vẫn tỉnh nha. Ngay sau đó, đứa con gái tóc mái nối light xám nhanh nhảu nói:

- Tao bảo nè, mày bị bốc vào B1 là xu lắm đó...

Bố bắt tao vào chứ ai bốc?

- Mày biết nhóm con Bích Hoàng không?

- Biết chứ.

Tôi trả lời, đầu hiện lên hình ảnh nhóm con gái hướng ngoại không khác gì tụi đứng trước mặt tôi. Đặng Ngọc Bích Hoàng là đứa con gái nổi bật nhất trong lớp tôi, cả khối này lắm đứa biết mặt nó. Từ khi tin tôi choảng vỡ đầu trùm trường lan ra, Bích Hoàng khó chịu với tôi ra mặt. Nhóm nó hay xì xào nói xấu tôi về vụ ở trường cũ đó, rồi nó công khai xa lánh tôi luôn. Mặc dù trong B1 không phải riêng mình Bích Hoàng nói xấu tôi, nhưng tần suất nó nói nhiều hơn khối đứa khác nên thực tình tôi cũng khó chịu với con nhỏ này lắm. Mà xét theo góc độ của tôi, lời con bé tóc mái nối light kia không sai, bị đút vào lớp 10B1 đúng là xu thật!

- Ê từ từ!- Con bé tóc xoăn dài lên tiếng- Tao nghe nói trường mình có đứa học sinh mới vào bị bóc phốt là choảng vỡ đầu trùm trường cũ...

Ánh mắt 3 đứa con gái đối diện đổ dồn về phía tôi.

Tiên sư cha cái tin tức thối tha này, nó lan rộng cho cả khối luôn mới đã chứ!

- Ừ là tao đấy! Có vấn đề gì không?- Tôi nhìn thẳng vào mặt 3 đứa kia.

Thay vì e ngại lùi lại như tôi nghĩ, chúng nó tiến thêm một bước tới gần tôi. Quả này có điềm rồi! Con bé tóc xoăn dài đặt tay lên vai tôi:

- Cũng ngầu... tao là Bảo Ngân, C1.- Rồi nó chỉ vào con bé tóc nâu sáng- Đây là lũ bạn tao, Minh An và kia là Huyền My.

Tôi có nhu cầu biết tên chúng nó đâu?

- Còn tao là Hiền...- Tôi miễn cưỡng trả lời.

- Tên có vẻ không hợp với mày lắm nhỉ?- Minh An nhìn mặt tôi mà bắt hình dong.

Trước đây thì hợp, hợp hơn Romeo và Juliet luôn cơ! Giờ thì tôi thấy cái tên "Hiền" và tôi như mẹt bún đậu đặt cạnh bát nước mắm, căn bản là chúng nó éo liên quan gì đến nhau cả. Thứ lỗi cho tôi vì tôi là tín đồ mắm tôm.

May sao, tiếng chuông vào lớp reo lên khắp trường. Tôi cáo từ 3 đứa C1 này rồi vội vội vàng vàng chạy về tòa C. Bọn này có gì đó không ổn, và tôi không ngu đến mức không biết đường tránh xa bọn nó.

Đúng như tôi nghĩ, quả này có điềm thật.

Vừa đặt mông lên ghế ngồi, con Mỹ- bạn thân Bích Hoàng- đã đi tới trước mặt tôi. Nó kéo cái một cái ghế ra sát chỗ tôi rồi ngồi xuống, mặt nghiêm trọng như cảnh sát hỏi cung nghi phạm. Tôi đại khái đoán được chuyện gì rồi...

- Nãy mày nói chuyện với tụi Ngân C1 à?- Mỹ hỏi.

Biết ngay nó hỏi chuyện mà, không lệch đi đâu được. Tôi cười méo mó, gật đầu:

- Ừ.

- Chúng nó nói gì với mày?

- Hỏi tao có phải học sinh mới không...

- Rồi chúng nó có nhắc gì tới tụi tao không?

"Tụi tao" ở đây là chỉ nhóm Bích Hoàng, vì con Mỹ trong nhóm này. Mỹ ơi tao có làm gì sai, chỉ đứng nói chuyện với tụi Ngân đúng 2 phút thôi mà, do chúng nó đột nhiên hỏi tao chứ tao nào có biết gì. Nụ cười tôi dần méo mó biến dạng:

- Không...

- Nói thật!

- Thì cũng có, nhưng tụi nó chỉ bảo không thích nhóm mày thôi.

Mỹ đứng dậy, cúi đầu xuống dặn dò tôi:

- Mày là lính mới nên để tao nhắc cho mày biết: B1 với C1 không ưa gì nhau đâu! Không phải chỉ mỗi nhóm tao và tụi Ngân, mà cả 2 lớp đều đéo ai nể nhau cả. Muốn yên ổn trong B1 thì tránh xa lũ C1 ra!

Thế rồi, Mỹ rời đi... Biết thế bố mày vào học lớp A cho lành. Ma xui quỷ khiến kiểu gì bố lại quẳng tôi vào cái hố toxic này thế? Mắc gì tôi toàn đụng phải 2 nhóm con gái sang chảnh ghét nhau như Cardi B với Nicky Minaj vậy? Mà giờ này không phải 2 nhóm con gái nữa, nó quy mô lớp luôn rồi. Hai lớp B1 với C1 méo hiểu có hiềm khích gì mà tôi mới vào đã bị liên lụy.

*~*~

Hiện tại, ngồi cùng chỗ tôi là một thằng tóc hai mái, người gầy đét như con tép, da lại trắng trắng trông không khác gì người bệnh. Dĩ nhiên, thằng này cũng chẳng ưa gì tôi, nó thậm chí còn công khai điều đó ra nữa. Nó dịch bàn ra xa tôi, không thèm nói chuyện với tôi luôn. Đau đớn hơn, bà giáo viên tên Thủy chủ nhiệm lớp tôi cũng chung chí hướng với lũ học trò của bả. Không lẽ việc tôi choảng nhau với trùm trường trong quá khứ lại tác động mạnh mẽ đến tâm lí bọn họ đến thế à?

Biết vậy tôi ở lại Golden school cho rồi. Trường này dream cái quần ý, mới vào đã thấy toxic rồi! Ờ thì chuyện tôi đập chảy máu đầu người ta, mọi người kì thị tôi cũng đúng, đâu ai thích kẻ bạo lực đâu. Đã vậy thì chớ, lại thêm tiểu phẩm chị chị em em của nhóm Bích Hoàng và bọn Ngân nữa,... dạ thưa, dẫu biết trường nào cũng có sự bất ổn, nhưng ít nhất bên trường cũ tôi còn có bạn.

Ở đây thì tôi chẳng biết nương tựa vào ai cả. Bạn bè không, giáo viên không nốt. Nhiều lúc bơ vơ lạc lõng lắm... Tôi muốn có người trò chuyện, quan tâm tới tôi một chút, ai cũng được, bác lao công cũng được, không tôi không sống nổi ở đây mất. Ai tới giúp Hiền với...

Để giải tỏa sự bức xúc đối với trường này, tôi lấy quyển vở nháp ra, ghi tất cả tên người tôi ghét vào trong. Ví dụ, tôi ghét Mỹ đi? Viết "Con thần kinh giẫm phải đinh, con toxic sống không có ích cho xã hội,..." thế là đỡ cáu hơn xíu. Vở nháp là vở Anh tôi dùng hồi lớp 9, vẫn còn thừa nhiều trang nên tôi tận dụng làm vở nháp luôn. Từ lúc đó đến mấy tuần sau nữa, tôi cứ bức xúc ai là tôi lôi vở ra ghi vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro