Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Con gái ruột nhà họ Chu - Chu Khả trở về rồi.
Cô ấy mang theo một thân lệ khí ,đứng trong phòng khách của biệt thự liếc nhìn ngôi nhà sang trọng này, đôi mắt đỏ hồng, đôi tay nắm chặt, môi cũng mím chặt.
Mẹ tôi, không đúng, phải là mẹ Chu Khả mới đúng, đồng dạng đôi mắt phiếm hồng, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Ba Chu cố kiềm chế sắc mặt , thần sắc áy náy lại bi thương .
Chu Ca - cũng chính từng là anh trai của tôi đứng dậy, một câu không nói, đi qua dùng sức ôm chặt Chu Khả , đôi bờ vai rộng lớn kẽ giật.
"Buông ra" Chu Khả khịt mũi, cố chấp vừa lạnh nhạt đẩy Chu Tử Phong ra , Chu Tử Phong liền lúng túng.
Là người thừa kế của tập đoàn Chu Thị , từ trước tới nay luôn bình tĩnh, bây giờ lại giống như đứa trẻ lạc đường.
" Khả Khả , là chúng ta có lỗi với con , khiến cho con chịu khổ nhiều năm nay"
Mẹ Chu bật khóc , khóc đến mức hít thở không thông.
"Tôi không khổ, chẳng qua chính là ăn trấu nuốt rau, nuôi lợn chăn dê, mỗi ngày bị đánh vài lần, khắp người nứt nẻ vì lạnh, chết cũng không có người biết mà thôi."  Cô ấy tự cười lạnh giễu cợt oán hận ngút trời.
Cô ấy 7 tuổi liền bị lạc mất, đến bây giờ đã là 20 tuổi rồi.
Khi đó một nhà bốn người đi du lịch , Chu Khả bị người ta lừa đi, mất tích ở trên núi.
"Khả Khả , Cha biết con phải chịu uất ức rồi, những năm nay Cha vẫn luôn tìm con, từ trước tới nay vẫn không bỏ cuộc, cho đến bây giờ mới tìm được con trở về"  Cha Chu hai mắt rơi lệ, bước về phía Chu Khả.
Chu Khả chỉ về phía tôi:  " haha, vẫn luôn không bỏ cuộc? Vậy cô ta thì sao? Có phải tôi nên chết đi là xong rồi, vốn dĩ các người cũng có cô con gái mới rồi."
Tất cả ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía tôi.
Tôi thở dài không biết phải làm sao.
Tôi lớn lên ở cô nhi viện, mẹ Chu sau khi mất đi con gái yêu, đau khổ không thoát khỏi ám ảnh, thông qua sự giới thiệu đến cô nhi viện nhận nuôi tôi, bởi vì tôi có vài phần giống Chu Khả.
Những năm nay cuộc sống của tôi ở Chu gia cũng rất tốt, mẹ Chu rất thương tôi, tôi muốn có gì thì có cái đó.
Ba Chu tuy rằng với tôi không thân thiết nhưng cũng coi tôi như con gái.
Còn Chu Tử Phong mặc dù không thể thật lòng tiếp nhận người ngoài như tôi, nhưng từ trước tới nay cũng chưa nói lời nào quá đáng. Tôi đối với gia đình này có tình cảm của người thân. Vì vậy khi bố mẹ ruột của tôi tìm tới cửa, tôi không đồng ý trở về.
Bố mẹ ruột  2 năm trước tìm được tôi, lúc đó xe sang tập trung mấy chục chiếc xe mỗi chiếc có giá hơn trăm vạn nghênh đón tôi về nhà.
Ven đường còn có trực thăng đợi lệnh, chỉ sợ tắc đường, hơn nữa trang viên mới của tôi cửa lớn đã mở sẵn, chỉ đợi tôi vào ở.
Mấy chục công ty dưới tay bố mẹ tôi chỉ đợi tôi lựa chọn mà tiếp nhận, ngay đến cả các công ty nước ngoài ở Âu Mỹ cũng có thể chọn lựa.
Người tôi đều ngây ngốc rồi, tuy nhiên sau cùng vẫn không trở về, cũng xin bố mẹ ruột không lộ diện làm phiền đến bố mẹ nuôi.
Tôi không trở về một là khó xử , hai là không nỡ rời bố mẹ nuôi. Nhưng tình cảnh bây giờ , không thể không trở về rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro