Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Khả oán hận nhìn chằm chằm tôi, đem những năm tháng phải chịu cực khổ, như là tất cả những lỗi lầm đều là do tôi gây ra .
Bố mẹ nuôi rõ ràng không biết phải làm như thế nào rồi.
Chu Tử Phong nhíu mày, nhẫn nại nói với tôi: " Chu Nhã Khê, em trở về trường đi, cố gắng học xong Đại học"
Tôi kết thúc kì cuối năm 3, cơ bản không cần đến trường rồi. Chu Tử Phong muốn tôi trở về trường học là muốn tôi cách xa Chu Khả, bố mẹ nuôi cũng vội nói tôi về trường.
Tôi gật đầu, trở về phòng thu dọn đồ đạc.
Chu Khả càng thêm tức giận : " Học Đại học đúng không? Tôi trên núi lạnh tới mức mặt đều nứt nẻ, cô lại đang học Đại học"
" Cô cút đi, cút khỏi nhà tôi, vĩnh viễn đừng quay trở lại"
Ánh mắt cô ta phừng phừng lửa giận, toàn thân không ngừng run rẩy.
Bố mẹ nuôi lại hoảng thêm lần nữa, Chu Tử Phong mím môi trầm mặc không nói gì.
Trong lòng tôi cũng là một bụng bực tức , có điều ngẫm lại cô ta cũng đáng thương chỉ đành nhẫn nhịn. Dù sao tôi cũng phải đi rồi.
" Con nên đi rồi , cảm tạ những năm nay bố mẹ và anh đã chăm sóc con. "
Tôi cúi chào từ biệt bố mẹ nuôi và Chu Tử Phong . Bố mẹ nuôi vẻ mặt bi thương, Chu Tử Phong vẫn lựa chọn tiếp tục trầm mặc.
"Đừng làm bộ làm tịch nữa, loại mồ côi không ai cần" Châu Khả tiếp tục mắng.
Lửa trong lòng tôi lập tức bùng phát, [mồ côi không ai cần] lời nói này đã đả thương tôi.
" Chu Khả, cô nên làm rõ, đau khổ của cô không phải do tôi gây ra, tôi không nợ cô cái gì" tôi mặt lạnh mắng lại.
Chu Khả thấy nói dám nói lại, liền nhào qua đánh tôi.
" Đồ mồ côi không biết xấu hổ, cô tu hú chiếm ổ, cướp hết tất cả của tôi" Chu Khả phát điên rồi, mặt sưng lên càng đỏ. Nhưng cô ta thiếu dinh dưỡng , toàn thân không có sức lực gì, tôi liền đẩy cô ta ra.
Cô ta đổ vật ra đất thất thanh khóc nháo, miệng luôn gào bố mẹ không cần cô ta nữa, không có ai thương.
Điều này càng khiến bố mẹ nuôi thêm đau lòng, vội vàng tiến đến đỡ cô ta dậy.
Chu Tử Phong nhíu mày " Chu Nhã Khê, em làm cái gì vậy? mau thu dọn đồ đạc đi đi, anh sẽ cho người đưa em một khoản tiền"  anh ấy nói xong liền quay người không nhìn tôi nữa
. Bố mẹ nuôi đang dỗ Chu Khả cũng không nhìn tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro