Chương 48: Người Hán Thành Vương phủ tới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Phần 1: Thương lượng

Trước cửa, Vãn Thanh cười tủm tỉm nhìn Yên Nhiên cùng Thanh Lăng, giống như ánh mặt trời, khiến cho hai nha hoàn có chút được sủng thành lo.

Đại tiểu thư làm sao vậy?

Cười như vậy đối với bọn họ, có lẽ nào đã tin tưởng bọn họ trở lại rồi.

Trong lòng không khỏi dâng lên vui sướng, lại có chút không nỡ.

Nếu đại tiểu thư thật sự tin tưởng lại bọn họ, bọn họ nhất định chỉ phục tùng mệnh lệnh một mình nàng mà thôi, không làm cho Nhị di nương nữa.

Hai nha đầu nghĩ, liền nghe được thanh âm mềm mại của Vãn Thanh.

"Các ngươi hãy đợi ở Ngọc Trà Hiên, ta đi ra ngoài có việc"

"Buổi tối sẽ trở lại."

"Dạ, tiểu thư"

"Dạ, tiểu thư."

Hai nha đầu vui mừng mà trả lời, liên tục gật đầu, canh giữ ở bên trong Ngọc Trà Hiên.

Hồi Tuyết theo Vãn Thanh đã nhiều năm, từ lần trước kia trung mị độc trở về sau, tính tình của tiểu thư cùng trước kia hoàn toàn không giống nhau.

Nàng càng cười đến mềm mại đáng yêu, thì vận rủi càng đến gần người đó.

Cho nên vẻ mặt giờ phút này của nàng, rõ ràng là muốn động thủ với Yên Nhiên cùng Thanh Lăng.

Hai nha đầu này không biết sống chết còn cười đến vui vẻ như vậy, đồ đáng chết, ngay cả chủ tử của mình cũng đều tính kế, còn muốn được trọng dụng, buồn cười đến cực điểm.

Trước cửa phủ, xe ngựa đã chuẩn bị xong.

Trương Trung mang người đứng chờ bên ngoài xe ngựa, vừa nhìn thấy Vãn Thanh xuất hiện, liền cung kính mời hai người bọn họ lên xe, một mặt phái người bảo vệ tiểu thư. Vãn Thanh nhàn nhạt mở miệng:

"Trương quản gia, không cần"

"Ta đi ra ngoài mua vài món đồ, không cần cho người đi theo."

"Dạ, Dạ, tiểu thư."

Trương quản gia lập tức vẫy tay ý bảo những hộ vệ kia đi vào trong phủ, xe ngựa liền rời Thượng Quan phủ.

Xe ngựa đi qua mấy con phố, Vãn Thanh liền phân phó mã phu dừng xe sang bên đường, nàng cùng Hồi Tuyết xuống xe ngựa.

Ở trên đường cái đi bộ trong chốc lát, rất nhanh thấy được xe ngựa của Lưu Dận, hai người đi lên xe ngựa.

Bên trong xe ngựa có hai bộ quần áo nam tử, Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết hai người động tác nhanh lẹ đổi lại nam trang, lại đeo lên mặt nạ dịch dung, sau đó phân phó Lưu Dận:

"Đi Thanh Phong trà lâu"

"Dạ, lão đại."

Lưu Dận lôi kéo dây cương hướng Thanh Phong trà lâu chạy đi, không bao lâu liền đến nơi.

Thanh Phong trà lâu, hoàn toàn được làm bằng từ đá tảng, lộ ra hương vị của phong cách cổ xưa, thạch văn được điêu khắc rất tỉ mỉ, vô cùng lạnh nhạt nhưng lại thanh lịch tao nhã.

Lúc này, trước cửa có rất nhiều hắc y nhân đang canh gác xung quanh, trong trà lâu một chút tiếng vang cũng đều không có.

Chưởng quầy cùng tiểu nhị cũng không biết đi đâu.

Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết xuống xe ngựa, chăm chú nhìn, ước chừng đã đoán ra, trà này lâu được Đàm Đài Văn Hạo bao trọn, người bình thường không được đến gần.

Các nàng đi qua, liền có người vươn tay ngăn lại, trầm giọng mở miệng:

"Làm gì?"

Vãn Thanh tươi cười tao nhã, dịu dàng như nước, giơ tay nhấc chân mang theo cử chỉ nhẹ nhàng lịch sự.

"Chúng ta có hẹn với Lâu chủ Đàm Đài Văn Hạo."

Thốt ra lời này, người nọ tự động thu tay lại, cung kính:

"Xin mời vào, Lâu chủ đang ở lầu hai chờ các vị."

Hắc y nhân kia nói xong nhìn Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết liếc mắt một cái, hai cái tên này cũng dùng mặt nạ dịch dung.

Tuy rằng nhìn không rõ lắm, nhưng lại biết hai người này da thịt nhất định rất non mềm, hẳn là rất tuấn tú.

Vãn Thanh lại không hề để ý tới bọn người đó, mang Lưu Dận cùng Hồi Tuyết đi vào.

Bên trong Thanh Phong trà lâu rộng lớn, một chút tiếng vang đều không có, chỉ có tiếng bước chân của bọn họ, một đường đi tới lầu hai.

Vốn trên đường đến đây Vãn Thanh còn suy nghĩ, Đàm Đài Văn Hạo sẽ còn ở đó chờ sao.

Kết quả, nàng suy nghĩ nhiều rồi.

Đi lên lầu hai, liền nhìn thấy một gian phòng, có không ít hắc y nhân đứng canh gác ở bên ngoài, yên tĩnh không tiếng động.

Đợi cho đến khi các nàng đến gần, những người đó mới ngẩng đầu nhìn đến, có người mở miệng hỏi:

"Là chủ tử Lưu Ly Các sao?"

Vãn Thanh gật đầu, cũng không nói lời nào.

Tuy rằng những người này nhìn qua thật hung ác, nhưng mà nàng không phải là bị dọa sợ.

Kiếp trước, nàng tiếp xúc đều là nhân vật tai to mặt lớn, cái dạng gì phô trương mà chưa từng thấy qua, nên trên phương diện này nàng luôn luôn cường đại.

Lưu Dận tiến lên một bước trầm giọng mở miệng:

"Đàm Đài gia chủ đâu?"

"Chủ tử của ta đã tới."

"Mời."

Những người đó tránh ra hai bên, có người mở cửa, Vãn Thanh mang Hồi Tuyết cùng Lưu Dận đi vào.

Chỉ thấy trong gian phòng trang nhã rộng rãi, trên ghế dài, một nam tử đội mặt nạ đang ngồi oai duệ.

Nhìn bọn họ đi vào, cũng không có động đậy, một đôi mắt đen như nước sơn, ánh mắt là sâu không lường được mang theo một tia lạnh lẽo tăm tối.

Một đôi bàn tay to thon dài nhẹ nhàng chuyển động cái ly trong tay, ly sứ nổi bật trên tay hắn, giống như đôi tay nghệ thuật gia, hoàn mỹ vô khuyết, lần lượt rõ ràng.

Tầm mắt Vãn Thanh từ trên tay hắn dời đến trên mặt, nửa trên khuôn mặt được bao phủ mặt nạ, nhìn không rõ khuôn mặt, phía dưới khuôn mặt là một độ cong duyên dáng, đôi môi khêu gợi, chiếc cằm cao nhọn, tất cả đều hoàn mĩ.

Mặc dù nhìn không rõ mặt người con trai này, nhưng cũng có thể tưởng tượng ra, hắn quả nhiên giống như trong lời đồn, rất xuất sắc, toàn thân lộ ra bí hiểm, trong gian phòng trang nhã dâng lên một cỗ lạnh lẽo.

Vãn Thanh trấn định lại tinh thần một chút, nhếch môi nhàn nhạt mở miệng:

"Đàm Đài gia chủ chính là muốn ngồi như vậy nói chuyện làm ăn sao?"

Thanh âm của nàng là cố gắng tận lực ngụy trang trầm thấp giống như nam tử.

Trong ánh mắt là tia lạnh lùng, khí thế cũng không thua Đàm Đài Văn Hạo.

Đàm Đài Văn Hạo nhếch môi cười, tao nhã để chén trà trong tay xuống, mở miệng:

"Thú vị"

"Ngồi đi"

"Các hạ xưng hô như thế nào?"

"Tô Cẩn"

Vãn Thanh thuận miệng nói đại một cái tên, nói xong nhìn Đàm Đài Văn Hạo.

Nam nhân này thật khôn khéo, nàng tốt nhất nên bớt nói lại, để tránh lộ ra sơ hở.

Hắn có thể lập nên Thiên Ưng Lâu, đã nói lên hắn rất túc trí đa mưu, ở trước mặt hắn đùa giỡn, chính là tự tìm đường chết, tốt nhất nên bình tĩnh, cẩn thận lời nói.

"Nguyên lai là Tô công tử."

Đàm Đài Văn Hạo khẽ gật đầu, đồng tử nheo lại, không nhìn Vãn Thanh nữa, mà nâng chung trà lên, tiếp tục động tác lúc trước.

Hắn không nói thêm lời nào, Vãn Thanh cũng không mở miệng.

Trong phòng rất im lặng.

Lưu Dận cùng Hồi Tuyết bốn mắt nhìn nhau, nhìn sang bên này, nhìn sang bên kia, hai người này là ... rốt cục là chuyện đây, ... ai cũng không mở miệng tiếp.

Kết quả là đang làm cái gì hả?

Kỳ thực Vãn Thanh là dùng tĩnh chế tĩnh, xem xem ai lên tiếng trước.

Là hắn có chuyện tìm nàng, không phải nàng tìm hắn, theo lý phải là hắn mở miệng trước, nói ra mục đích gặp nhau lần này.

Quả nhiên, trải qua một nén hương, Đàm Đài Văn Hạo mở miệng:

"Bổn lâu chủ muốn làm một tấm lệnh bài đầu chim ưng thân rắn"

"Lưu Ly Lệnh"

"Không biết các hạ có thể làm được hay không?"

Kỳ thực tạo ra Lưu Ly Lệnh, có hơi khó khăn. Lưu Ly là hàng mỹ nghệ rất phức tạp, lại phải trải qua quá trình đốt chế. Huống chi còn là Lưu Ly Lệnh.

Còn phải điêu khắc đầu chim ưng thân rắn lên.

Nếu không cẩn thận, thật vất vả tỉ mỉ đốt chế Lưu Ly ra, liền hỏng. Nếu đem đến phòng đấu giá, chính là một số bạc lớn.

Nhưng khi hắn đặt riêng thì lại khác, phải làm hỏng biết bao nhiêu đá Lưu Ly, mới hoàn thành Lưu Ly Lệnh.

Vãn Thanh nghĩ, nhàn nhạt mở miệng:

"Nếu ta nói không làm được"

"Đàm Đài gia chủ sẽ làm sao?"

"Sang bằng Lưu Ly Các"

"Nếu đã vô năng, còn tồn tại làm gì."

Một câu này thật lạnh lẽo khát máu, tuyệt không có đường thương lượng tiếp, một đoạn đường sống cũng không có.

Khuôn mặt Vãn Thanh trầm xuống.

Phía sau, Lưu Dận cùng Hồi Tuyết liền tức giận đứng dậy, Lưu Dận nắm chặt hai tay, muốn động thủ.

Bên cạnh, Hồi Tuyết nhanh chóng vươn tay nắm lấy tay hắn, không cho phép hắn làm bậy, còn có chủ tử ở đây, không cho phép hắn gây chuyện.

Vãn Thanh đầu tiên là tức giận, đột nhiên nở nụ cười, tao nhã mở miệng:

"Được"

"Đàm Đài gia chủ thật ngoan độc, đủ tàn bạo"

"Như vậy tại hạ liền thử xem"

"Nhưng mà có một điều kiện"

"Lưu Ly Lệnh giá trị chế tạo là một trăm ngàn lượng"

"Mặt khác còn nợ ta thêm một điều kiện, tương lai mặc kệ chúng ta cần gì, các ngươi đều phải vô điều kiện giúp chúng ta"

"Bằng không không bàn nữa."

Vãn Thanh dứt lời, Đàm Đài Văn Hạo đồng tử lúc sáng lúc tối, nhìn chằm chằm nàng, có vẻ như muốn nhìn xuyên nàng, chậm chạp mở miệng:

"Ngươi dám cả gan cùng ta ra điều kiện."

"Đúng vậy, người làm ăn buôn bán đương nhiên là phải có điều kiện kèm theo"

"Chẳng lẽ bởi vì ngươi là Lâu chủ Thiên Ưng Lâu, Đàm Đài Văn Hạo, ta liền sợ hãi, rút lui, không dám nói tới điều kiện sao"

"Đó không phải là phong cách của ta."

Vãn Thanh không khoan nhượng. Tuy rằng nàng không muốn đắc tội với Đàm Đài Văn Hạo, để tránh rước lấy phiền toái cho Lưu Ly Các.

Nhưng mà nàng cũng có nguyên tắc riêng của mình. Cho dù là đóng cửa Lưu Ly Các, nàng cũng sẽ không làm cái loại tiểu nhân nịnh nọt bợ đỡ này.

Đàm Đài Văn Hạo nghe Vãn Thanh nói xong, hơi nhếch môi, không nói được một lời, quanh thân bao phủ sát khí.

Lưu Dận cùng Hồi Tuyết, hai người lập tức vận công đề phòng, để ngừa người này làm khó dễ.

Bọn họ nhất định phải bảo vệ tốt chủ tử không bị thương tổn.

Đàm Đài Văn Hạo tu vi đã đạt tới cảnh giới Lam Huyền, là cường đại cao thủ, người bình thường căn bản không đối phó được hắn.

Bất quá Đàm Đài Văn Hạo cũng không có giống Lưu Dận cùng Hồi Tuyết tưởng tượng khó dễ đối với bọn họ.

Ngược lại hắn rất thưởng thức tính cách Vãn Thanh, vừa lạnh lùng ưu nhã vừa ung dung lạnh nhạt.

Người bình thường nhìn thấy hắn, như nhìn thấy rắn rết.

Đó mới là điều khiến hắn ghét nhất, chỉ là rất nhiều người không biết đến điều này mà thôi.

Đàm Đài Văn Hạo thu sát khí trên người vào, khóe môi hơi miễn cưỡng mở miệng:

"Tốt, Bổn lâu chủ đáp ứng ngươi"

"Chỉ cần ngươi chế tạo ra Lưu Ly Lệnh khiến Bổn lâu chủ hài lòng"

"Bổn lâu chủ liền hứa với ngươi một điều kiện, thêm một trăm ngàn lượng bạc"

"Được, thành giao"

"Ta sẽ thiết kế bản vẽ trước, đến lúc đó gia chủ nếu vừa lòng, ta sẽ mau chóng cho người chế tác ra"

"Được."

Đàm Đài Văn Hạo gật đầu, Vãn Thanh thấy mọi việc đều thỏa đáng, liền đứng dậy ôm quyền:

"Tại hạ cáo từ."

Nàng cũng không muốn ở lâu cùng với nam nhân này, nghe nói hắn rất ghét nữ nhân, chắc là có chút cổ quái.

Nếu bị hắn phát hiện ra điều gì, thì phiền toái lớn. Chẳng những là Lưu Ly Các, mà đến chính mình cũng phiền toái.

Chào hỏi xong, không đợi Đàm Đài Văn Hạo nói thêm cái gì, Vãn Thanh liền mang người ra khỏi gian phòng, nhanh chóng rời đi lầu hai, hướng dưới lầu mà đi.

Lầu hai, trong gian phòng.

Đàm Đài Văn Hạo nheo lại mắt, nghĩ đăm chiêu.

Vừa rồi.

Người đó thật rất thú vị, dám cùng mình đưa ra điều kiện mà vẫn còn giữ bình tĩnh, thấy chết không sợ.

Nhưng nói chuyện xong lại vội vàng rời đi, có vẻ như không muốn ở cùng mình thêm một khắc, thật đúng là quái dị.

Nghĩ vậy, liền hướng ra phía ngoài kêu một tiếng.

"Ly Ca"

"Lập tức mang hai người đuổi theo bọn họ, xem bọn họ ở nơi nào."

"Dạ, thuộc hạ tuân lệnh"

Thiên Ưng Lâu Phượng Ly Ca, là thủ hạ đắc lực nhất của Đàm Đài Văn Hạo, là nhị đương gia Thiên Ưng Lâu, là một người tâm ngoan thủ lạt, làm việc thủ đoạn so với chủ tử không kém bao nhiêu, rất được Đàm Đài Văn Hạo tín nhiệm.

Sau khi nghe chủ nhân phân phó xong, lập tức mang người đi xuống lầu, theo dõi đám người Vãn Thanh.

Đám người Phượng Ly Ca Huyền Lực tu vi cực cao, theo dõi người, không có khả năng làm cho người ta phát hiện.

Nhưng mà Vãn Thanh luôn luôn cẩn thận, cho nên lệnh Lưu Dận:

"Vì phòng có người theo dõi chúng ta"

"Ngươi điều khiển xe hướng đường cái có nhiều người mà chạy"

"Rồi chạy quanh hai vòng, ta cùng Hồi Tuyết sẽ thừa cơ xuống xe"

"Còn ngươi, lái xe trở về Lưu Ly Các đi"

"Dạ, lão đại"

"Ta đã biết."

Lưu Dận được lệnh, lập tức điều khiển xe chạy như điên, hướng đường cái có nhiều người mà chạy.

Phần 2: Bản kiểm điểm của Đồng Đồng

Sở kinh, nơi mà rất nhiều xe ngựa ngược xuôi qua lại, người qua đường tránh lui hai bên, sợ đụng vào bản thân.

Lưu Dận thúc giục ngựa chạy cực nhanh, thời điểm quẹo cua, Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết thừa cơ nhảy xuống, nhảy vào trong đám người đông đúc cố gắng ẩn núp.

Nhìn xung quanh thấy không có ai chú ý, nhanh tay kéo mặt nạ trên mặt mình xuống. Đợi kéo rớt mặt nạ, liền yên tâm thoải mái nhìn xung quanh.

Quả nhiên có người theo dõi xe ngựa của bọn họ.

Có một đám người hắc y nhân im hơi lặng tiếng ẩn ở trong đám đông, xem ra là thủ hạ của Đàm Đài Văn Hạo.

"Hắn muốn gì? Sao lại phái người theo dõi chúng ta?"

Hồi Tuyết buồn bực mở miệng, Vãn Thanh thì không hề tức giận, nhàn nhạt mở miệng:

"Chúng ta dịch dung, hắn đương nhiên là tò mò"

"Nên mới phái người theo dõi chúng ta, không có gì phải tức giận"

"Đi thôi"

"Hiện tại cần tìm một chỗ thay quần áo đã, đợi lát nữa còn trở về phủ, trời đã tối rồi"

"Dạ"

Hai người một trước một sau ôm quần áo yên lặng tìm địa điểm thay đồ, rất nhanh tìm thấy một góc tối không ai để ý. Nhanh chóng đổi đi nam trang trên người, khôi phục lại bộ dạng nữ nhân, trên đầu, tóc cũng tùy ý cột lên:

"Đi thôi."

"Dạ"

Hai người trở lại dung mạo vốn có liền lẩn vào trong đám người, mua vài thứ, đi về hướng lúc trước xe ngựa Thượng Quan phủ dừng lại.

Mã phu đang ngồi chơi ngủ gật, mắt thấy các nàng đang lại đây, liền đi đến xách đồ, sau đó điều khiển xe ngựa trở về phủ.

Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết trở về Ngọc Trà Hiên, Yên Nhiên cùng Thanh Lăng đang đứng chờ trước cửa viện, gương mặt đầy ý cười, nịnh nọt đến cực điểm.

"Tiểu thư, cô đã trở lại."

"Ừ "

Vãn Thanh gật đầu, cũng không nói thêm gì, quay người trở về Ngọc Trà Hiên, phân phó Yên Nhiên kêu Đồng Đồng đến phòng khách. Nàng muốn xem bé viết giấy kiểm điểm như thế nào rồi.

Yên Nhiên lui ra ngoài, rất nhanh mang Đồng Đồng đi qua.

Lúc này đây, Đồng Đồng đứng im tại chỗ rất nghiêm túc, không nhanh tay nhanh chân, miệng nói lia lịa giống như ngày xưa.

Ngay cả Chiêu Chiêu đang đứng phía sau bé cũng cảm nhận được không khí nghiêm túc, một tiếng động cũng không dám phát ra.

Vãn Thanh cho Yên Nhiên cùng nha hoàn trong phòng tất cả lui ra ngoài, chỉ để lại Hồi Tuyết cùng bà vú, sau đó nhìn bé:

"Đồng Đồng, giấy kiểm điểm con viết ra sao rồi?"

Đồng Đồng nhanh chóng gật đầu, rất nghiêm túc mở miệng:

"Mẫu thân, con đã viết xong rồi"

"Một bản cho mẫu thân, một bản cho lão sư"

Vãn Thanh nghe xong, cuối cùng hài lòng gật đầu, sắc mặt dịu đi một chút, nhìn Hồi Tuyết:

"Cầm lấy, đọc lên xem thử xem Đồng Đồng viết cái gì?"

"Dạ, tiểu thư"

Hồi Tuyết đi qua, nhìn thấy gương mặt ủy khuất của Đồng Đồng, nàng không khỏi đau lòng.

Nhưng mà tiểu thư nếu đã ra mặt, không ai dám nói nhiều, nếu chọc tới nàng, Đồng Đồng sẽ bị phạt còn nghiêm trọng hơn.

Cho nên nàng không dám nói gì, ngay cả bà vú cũng không dám nói lời nào.

Đồng Đồng đem giấy kiểm điểm viết riêng cho mẫu thân, giao tới trên tay Hồi Tuyết

Hồi Tuyết nhìn thoáng qua, sắc mặt liền có chút cổ quái, hơn nửa ngày không nhúc nhích, Vãn Thanh không khỏi nhíu mày, kỳ quái mở miệng:

"Sao vậy?"

"Đồng Đồng viết không được sao?"

"Không"

"Tạm được"

"Hay là sau đó tiểu thư tự mình đọc lại đi"

"Hả? Được."

Vãn Thanh gật đầu, nàng ngược lại muốn xem xem con rốt cuộc là viết cái gì, nhìn bé đang đứng với dáng vẻ cực kỳ ngoan ngoãn, có vẻ như thật sự đã nhớ kỹ lần dạy dỗ này.

Trong phòng khách, vang lên thanh âm của Hồi Tuyết.

"Hôm nay ta làm tròng đỏ tròng đỏ, khiến mẫu thân tức giận"

"Đồng Đồng biết tròng trắng, về sau không bao giờ trứng gà trứng vịt nữa"

"Nếu làm tiếp tròng đỏ tròng trắng, liền vĩnh viễn không đi tìm trứng gà trứng vịt"

Hồi Tuyết đọc xong, trong phòng khách, mọi người mở to hai mắt nhìn nàng, khóe miệng Vãn Thanh co giật, một miệng trà liền phun ra, thiếu chút nữa mắc nghẹn, nhìn bé tức giận la lên:

"Thượng Quan Đồng"

"Con viết giấy kiểm điểm kiểu gì thế này"

"Làm sao mà tất cả đều là trứng hết vậy hả"

Đồng Đồng chớp chớp mắt, ủy khuất mở miệng:

"Mẫu thân, Đồng Đồng có một số chữ không biết viết nha"

"Cho nên con mới vẽ vòng tròn, đó là vòng tròn nhỏ nha"

Điều này Vãn Thanh hết chỗ nói rồi, nguyên lai là có một số chữ không biết viết, nên mới dùng vòng tròn thay thế.

Không nghĩ tới Hồi Tuyết đọc thành trứng gà trứng vịt, ngước mắt nhìn qua. Nha đầu kia tuyệt đối là cố ý, muốn chọc nàng vui, như vậy Đồng Đồng liền không sao sao.

"Hồi Tuyết, em cố ý hả"

"Nô tì đáng chết."

Hồi Tuyết phịch một tiếng quỳ xuống, gương mặt thành khẩn, có vẻ như tình nguyện bản thân mình bị phạt, cũng không chấp nhận tiểu thư phạt Đồng Đồng.

Vãn Thanh thở dài một hơi, vẫy tay áo, ý bảo Hồi Tuyết đứng lên, nhìn bé:

"Đồng Đồng"

"Về sau không cho phép con lại trốn học lần nữa. Nếu tiếp tục xảy ra việc như lần này, lão sư sẽ không sẽ dạy con nữa, biết không?"

Trong phòng khách, vài người nghe Vãn Thanh nói vậy nhẹ nhàng thở ra, khuôn mặt đã rạng rỡ tươi cười, bà vú Trương thị nhìn Đồng Đồng:

"Tiểu công tử, còn không mau đồng ý với đại tiểu thư đi"

Đồng Đồng đâu còn tâm trí nhớ tới phải trả lời mẫu thân, bé đã nhanh chóng bay vào trong lòng Vãn Thanh, ôm cổ của nàng cười tủm tỉm.

Nghe bà vú nói xong, mới mở miệng cam đoan với mẫu thân:

"Mẫu thân, mẹ yên tâm đi"

"Sau này Đồng Đồng thật sự, thật sự, sẽ không bao giờ lại trốn học, về sau có chuyện gì nhất định sẽ xin phép mẫu thân cùng lão sư"

"Được rồi, nhớ lời con nói đó "

Vãn Thanh hài lòng gật đầu, bảo Đồng Đồng:

"Nào đến đây, giấy kiểm điểm phải viết cho lão sư đâu"

"Không biết viết, mẫu thân sẽ dạy con."

Kỳ thực đối với một đứa nhỏ năm tuổi mà nói, Đồng Đồng chính là một thiên tài, bé biết tự lập học rất nhanh, đều là những điều mà nàng bình thường hay dạy cho bé, trước kia thời điểm còn ở dưới chân núi, Long diệu cũng dạy bé rất nhiều, nhưng mà cũng không được đầy đủ, nên bé vẫn có rất nhiều chữ không biết viết.

"Dạ được, mẫu thân."

Vãn Thanh phân phó bà vú:

"Đem giấy bút mực đến đây, ta dạy bé viết chữ cùng sửa lại lỗi chính tả."

"Dạ, tiểu thư"

Bà vú đáp lời lui ra ngoài lấy bút giấy lại đây, nhìn thấy tiểu thư cùng tiểu công tử tốt đẹp như lúc ban đầu, bọn họ thật lòng rất vui, hai người im lặng lui ra ngoài, canh gác ở trước cửa.

Trong phòng khách, truyền đến giọng nói rõ ràng trong trẻo của Vãn Thanh:

"Nhìn, chữ này con viết sai rồi"

"Làm sự cố sai trái phải chịu trách nhiệm, chữ này phải viết là 'việc', con phải thêm vào đây mới đúng"

"Dạ, dạ"

"Con đã biết."

Hai mẹ con hai người câu được câu không nói chuyện rơm rã.

Ánh sáng bên ngoài từ từ tối dần.

Trong phòng khách, Đồng Đồng đã biết viết thêm mấy chữ, sửa lại bản kiểm điểm viết cho lão sư, giờ phút này ngồi ở trên đùi mẫu thân:

"Mẫu thân, mẹ đừng tức giận với Đồng Đồng nữa nha"

"Đồng Đồng sau này sẽ ngoan ngoãn nghe lời, sẽ không bao giờ chọc mẫu thân tức giận nữa đâu"

"Thằng nhóc đáng ghét, con nhớ kỹ lời của mình đã nói đó"

Vãn Thanh nhéo mũi cao cao nho nhỏ của bé, mẹ con hai người nói nói, nở nụ cười tươi sáng.

Hồi Tuyết mang tiểu nha hoàn đi vào, thắp đèn lên, trong phòng lập tức sáng hẳn lên, không khí căng thẳng trước đó đã biến mất. Trong phòng giờ đây tràn ngập ấm áp.

Yên Nhiên cùng Thanh Lăng đến xin chỉ thị:

"Tiểu thư, cần dọn bữa tối lên hay không?"

"Ừ, dọn lên đây đi."

Vãn Thanh mở miệng, Yên Nhiên liền lui ra ngoài, chuẩn bị bữa tối, ngoài cửa lại có thanh âm vang lên:

"Đại tỷ có ở bên trong không vậy?"

Âm thanh nũng nịu mềm mại đáng yêu vang lên, Vãn Thanh nghe liền biết người tới lần này là tứ muội, Thượng Quan Liên Tinh. Thượng Quan Liên Tinh cũng được gọi là xinh đẹp, được di truyền từ tứ di nương.

Nói đúng hơn là vẻ mềm mại đáng yêu di truyền từ tứ di nương, ngọt đến tận xương.

Là đàn ông chỉ sợ đều chịu không nổi.

Dùng lời Vãn Thanh hay nói, là số mệnh trời sinh thích hợp làm Tiểu Tam nhất.

"Vào đi."

Vãn Thanh mở miệng, ngoài cửa liền có tiểu nha hoàn dẫn Thượng Quan Liên Tinh đi vào.

Yên Nhiên cùng Thanh Lăng đem bữa tối chuẩn bị đi lên, nhất thời trong phòng khách không tiếng động, chỉ có tiếng chén dĩa va chạm, Yên Nhiên cùng mấy tiểu nha hoàn sắp xếp bàn ăn xong, tự động lui xuống.

Các nàng biết thói quen của tiểu thư, xưa nay không thích có người ở bên cạnh phục vụ.

Vãn Thanh buông bé ra, đứng dậy, kéo bé cùng nhau ngồi xuống dùng bữa, không quên hỏi thăm Thượng Quan Liên Tinh:

"Tứ muội cũng cùng nhau dùng bữa đi."

"Đại tỷ khách khí, muội đã dùng qua, tỷ cứ ăn đi, muội uống chén trà là được rồi."

"Ừ, Hồi Tuyết, ngâm một ly trà ngon đến cho tứ tiểu thư."

"Dạ, tiểu thư"

Hồi Tuyết nhanh chóng đi ngâm trà bưng lại, đưa cho Thượng Quan Liên Tinh, cũng mời nàng ngồi xuống.

Hai mẹ con Vãn Thanh ngồi ăn cơm, Thượng Quan Liên Tinh liền ngồi ở một bên uống trà, Hồi Tuyết đi đến trước bàn chia thức ăn cho các chủ tử.

Vãn Thanh vừa ăn cơm vừa đánh giá Thượng Quan Liên Tinh, thấy trên khuôn mặt nàng, hai gò má cứ co vào co ra, như có điều suy nghĩ.

Xem ra vị tứ muội này, ngày hôm nay qua đây là có chuyện. Bằng không cũng không có khả năng qua đây, rốt cuộc là chuyện gì?

Nghĩ nhàn nhạt mở miệng:

"Tứ muội, ngày hôm nay làm thế nào mà muội lại có thời gian rảnh rỗi mà qua đây thăm ta vậy?"

"Bọn muội muội vốn là nên ngày ngày qua đây thỉnh an đại tỷ"

"Chỉ là vì tỷ tỷ xưa nay yêu thích yên tĩnh, cho nên bọn muội muội mới không dám ngày ngày qua quấy rầy"

"Chỉ ngẫu nhiên bớt chút thì giờ qua đây thỉnh an tỷ tỷ, cũng đúng là đến lượt muội đi mà thôi"

"Ồ, tứ muội thật là có lòng, tỷ tỷ sẽ ghi nhớ kỹ"

Vãn Thanh gật đầu tiếp tục ăn cơm, không hề để ý tới Thượng Quan Liên Tinh.

Trong phòng khách, chỉ có âm thanh ăn cơm.

Thượng Quan Liên Tinh có chút ngồi không yên, mông nhúc nhít lên xuống, đi cũng không được, không đi cũng không được.

Liều thôi, nàng còn chưa nói những gì cần nói đâu.

Không đi đâu hết, thấy người ta đã không để ý tới, không khỏi có chút bực mình, há miệng to uống trà.

Vãn Thanh lại cứ cố ý trưng ra vẻ mặt xem thường, coi như không thấy được nàng ta. Nàng chính là muốn nhìn một chút xem, nữ nhân này có thể giả bộ nhu mì tới bao giờ.

Quả nhiên không tới một khắc, Thượng Quan Liên Tinh không nhịn nổi nữa.

Nếu mà không ai hỏi nàng, nàng liền chính mình nói.

Nghĩ, buông ly trà, ho khan hai tiếng.

Vãn Thanh liền nhìn sang, vừa nhìn thấy Vãn Thanh nhìn, Thượng Quan Liên Tinh cố tình mở miệng:

"Đại tỷ, nghe nói hai ngày này ngươi cùng nhị tỷ qua lại rất thân"

"Gì?"

Vãn Thanh có chút kinh ngạc, nàng vốn tưởng rằng Thượng Quan Liên Tinh tìm nàng là vì chuyện gì to tát lắm?

Không nghĩ tới dĩ nhiên là vì Thượng Quan Tử Ngọc, không khỏi đoán Thượng Quan Liên Tinh rốt cuộc muốn nói đến điều gì?

Gật gật đầu, tỏ vẻ nàng ta nói không sai.

Thượng Quan Liên Tinh nhìn thấy vậy, sớm đã quên lời Tứ di nương dặn dò.

Cần phải uyển chuyển nhắc nhở Thượng Quan Vãn Thanh, không cần bại lộ bản thân mình.

Giờ phút này nàng ta triệt để gọn gàng dứt khoát mở miệng:

"Đại tỷ, ngươi phải đề phòng nhị tỷ"

"Tâm tư ả ta độc ác lắm"

"Muội muội đây tốt bụng nhắc nhở ngươi, đừng có mà lại ăn thêm một lần thua thiệt nữa."

Vãn Thanh nghe lời này xong thấy rất thú vị, nhìn Thượng Quan Liên Tinh:

"Tứ muội"

"Lời này của muội là ý gì?"

"Nhị muội đã từng tính kế gì với ta sao?"

Thượng Quan Liên Tinh nghe Vãn Thanh hỏi xong, nghẹn lời.

Chuyện này ... làm sao mà mình có thể trả lời đây?

Chẳng lẽ nói thẳng, đúng vậy sao?

Nàng cũng không có chứng cớ, chỉ là đoán bừa mà thôi, nghĩ vậy, ngẩng đầu nói:

"Đại tỷ, muội muội chỉ là thấy đại tỷ tỷ quá tốt bụng. Cho nên mới nhắc nhở đại tỷ một tiếng"

"Chớ đem cái kẻ có ý đồ xấu xa kia trở thành tỷ muội thân thiết"

"Cần phải nhìn rõ xem, ai mới là người xứng đáng trở thành tỷ muội tốt với tỷ"

Trên mặt Vãn Thanh ý cười không thay đổi, trong lòng lại hừ lạnh.

Cái người Thượng Quan Liên Tinh này thật không biết xấu hổ.

Không hổ là do di nương tiểu thiếp sinh, da mặt dày thật là không ai so được.

Cái gì gọi là người xứng đáng trở thành tỷ muội tốt, nàng ta là chỉ mẹ con bọn họ sao?

Lúc trước, thời điểm nàng bị mẹ con nhị di nương lừa bịp, bọn họ ở nơi nào?

Thời điểm nàng bị hạ dược, bọn họ lại ở nơi nào?

Trước kia bọn họ cũng chưa từng cho nàng một tia ấm áp. Lúc này vậy mà dám nói xứng đáng với không xứng đáng.

Thật đúng là buồn cười.

Nghĩ vậy nâng mi, ý cười càng sâu:

"Tứ muội nói lời này là, ... cái gì gọi là kẻ có ý đồ xấu"

"Tỷ hay muội đều giống nhau, đều là người một nhà"

"Ta"

"Thượng Quan Vãn Thanh, từ trước tới nay làm người đều có nguyên tắc"

"Ta không phạm người, người cũng đừng phạm ta"

"Nếu không, đừng trách ta sao lại độc ác, không có tình người"

Vãn Thanh âm thanh nhàn nhạt, tuy nhiên lại lạnh lẽo, khiến Thượng Quan Liên Tinh có chút ngồi không yên, lập tức đứng lên:

"Đại tỷ, muội muội đi về trước"

"Nói chung tỷ cứ để ý cẩn thận một chút là được rồi"

"Muội muội chỉ nói đến thế"

"Làm phiền muội muội nhọc lòng rồi"

Thượng Quan Liên Tinh làm gì còn có gan mà ở lại.

Thượng Quan Vãn Thanh này, cho dù nghe được cái gì, cũng không vội vàng hấp tấp, không nôn nóng.

Nhưng, lời nàng ta nói ra càng khiến cho nàng bất an, có vẻ như đang cảnh cáo.

Ai cũng đừng nghĩ giở trò thủ đoạn với nàng ta. Nếu không ...

Chủ tớ hai người cơ hồ là chạy trối chết.

Phía sau, Thượng Quan Đồng nhìn thấy vậy, kỳ quái mở miệng:

"Mẫu thân, vị di nương này chạy thật nhanh nha"

Lời này bị Thượng Quan Liên Tinh nghe được, khiến nàng ta muốn chết tử tế cũng không xong.

Bỗng nhiên ngừng chân, thiếu chút nữa trồng cây chuối trên đất. Cắn răng, mắng thầm trong lòng.

Thằng quỷ nhỏ chết tiệt, thằng quỷ nhỏ thối tha. Dám nói mình như vậy.

Tức giận một bụng rời khỏi Ngọc Trà Hiên.

 Phần 3: Cùng nhau đến học đường


Vãn Thanh thấy bé đã ăn no, bảo bé nên ngủ sớm một chút, ngày mai nàng muốn cùng bé đi đến học đường, tự mình cùng Tào trưởng lão giải thích.

Không biết Tào trưởng lão có tức giận hay không nữa.

"Đồng Đồng, đi ngủ sớm một chút đi"

"Buổi sáng ngày mai mẫu thân cùng đi với con đến học đường gặp Tào trưởng lão"

"Mẫu thân muốn đích thân xin lỗi ông ấy"

Đồng Đồng nghe xong, nghĩ.

Bản thân mình trốn học, còn liên lụy mẫu thân phải cúi đầu xin lỗi với người ta.

Không khỏi bắt đầu tự trách mình, mềm yếu nhỏ giọng nói:

"Mẫu thân, là Đồng Đồng không ngoan"

"Tất cả đều là lỗi của Đồng Đồng."

"Ừ, biết sai là tốt rồi"

"Lần sau mặc kệ đi nơi nào, con cũng đều phải nói một tiếng với lão sư hoặc là mẫu thân, biết không?"

"Đã biết, mẫu thân."

Đồng Đồng ngoan ngoãn trả lời, sau đó bế Chiêu Chiêu đi ra ngoài, bà vú đuổi theo sát bóng dáng nhỏ bé của bé.

Ai ngờ bé mới vừa đi hai bước, lại quay trở lại, nghiêm túc nhìn Vãn Thanh.

"Mẫu thân"

"Đồng Đồng suýt nữa đã quên, còn có một việc quên chưa nói cho mẫu thân biết."

"Ừ"

"Chuyện gì?"

Vãn Thanh nhìn bé, không biết thằng nhóc này đã quên chuyện gì.

Bé cũng không phải là người dễ dàng quên đi việc gì đó. Lúc này lại nói đã quên, sợ là trong lòng có ma đi, cho nên bây giờ mới dám mở miệng nói ra.

Chỉ nghe Đồng Đồng nhỏ giọng nói:

"Mẫu thân"

"Ngày hôm nay, khi con đi tìm cái người xấu xa kia báo thù, thiếu chút nữa bị hắn đánh chết"

"Sau đó có người đã cứu con"

"Người đó trên mặt mang một cái mặt nạ, rất là lợi hại nha, là người lợi hại nhất mà từ trước đến giờ Đồng Đồng mới được thấy nha"

"Mẫu thân, tuy rằng hắn che mặt lại"

"Nhưng mà Đồng Đồng có hỏi qua hắn"

"Hắn không có con nha, lại cực kỳ tuấn tú"

"Còn có rất nhiều tiền ..."

"Mẫu thân, ... con ... có thể ... nhận hắn làm phụ thân được hay không?"

Sau khi nghe bé nói xong, Thượng Quan Vãn Thanh hoàn toàn phát điên rồi, xoạt một tiếng đứng dậy, chỉ vào bé hét lên:

"Thượng Quan Đồng"

Đồng Đồng vừa thấy mẫu thân nổi giận, biết ngay không ổn rồi. Lập tức nhanh chóng vọt nhanh như tên bắn ra khỏi phòng, vừa chạy vừa nói một lèo:

"Mẫu thân, con mệt rồi, đi ngủ đây, ngày mai còn phải đến trường nữa"

Bé chạy nhanh đến nỗi trong giây lát đã không thấy được bóng dáng đâu. Trong phòng khách, Hồi Tuyết nhìn bóng dáng bé giống như một con khỉ.

Không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười. Vẫy tay, ý bảo bà vú nhanh đi ra ngoài theo bé.

Trong phòng, Vãn Thanh miệng há to, mắt trợn tròn, Hồi Tuyết đi đến bên người nàng, kéo nàng ngồi xuống:

"Được rồi, giận làm gì cho mệt?"

"Kỳ thực, em ngược lại rất bội phục tiểu công tử"

"Ánh mắt thật sự là rất tốt nha"

"Lần đầu tiên là thế tử Hán Thành Vương, lần thứ hai là thế tử gia Trấn Quốc Công phủ, không nghĩ tới lần này thế nhưng lại là Lâu chủ Thiên Ưng Lâu, Đàm Đài Văn Hạo"

"Thật sự là ánh mắt rất tốt nha"

Vãn Thanh không nói gì, tâm trạng rất buồn bực.

Thiệt tình không rõ, tại sao ánh mắt bé lại tốt như vậy?

Nàng rõ ràng là, đã lập nên ba điều kiện khó khăn đó. Nàng cho rằng, người có thể đạt tới ba điều kiện đó, rất hiếm.

Cũng không ai chấp nhận một người phụ nữ đã có con như nàng.

Nhưng thật tình là nàng không nghĩ tới chỉ trong mấy ngày ngắn ngủn, bé vừa ra tay liền tìm được ba trong Ngũ Đại Công Tử.

"Tiểu thư, đừng suy nghĩ nữa"

"Nghỉ ngơi đi"

Hồi Tuyết nhìn thấy Vãn Thanh nghĩ đến ngẩn người, mở miệng nói.

Vãn Thanh phục hồi lại tinh thần, lại nghĩ đến một chuyện khác. Ngày hôm nay, nàng vừa hứa với Đàm Đài Văn Hạo rằng sẽ vẽ bản thiết kế Lưu Ly Lệnh đưa cho hắn xem trước.

Bản vẽ còn chưa có ý tưởng để vẽ nữa. Nghĩ, liền đứng dậy duỗi thắt lưng:

"Tốt lắm, Hồi Tuyết"

"Đem giấy bút mực đến phòng ta đi, ta muốn phát thảo bản vẽ"

"Dạ, tiểu thư."

Nghe được tiểu thư muốn vẽ bản thiết kế, Hồi Tuyết lập tức trả lời. Trước, giúp đỡ Vãn Thanh vào gian phòng.

Sau đó chuẩn bị xong hết, mới mời Vãn Thanh đi qua.

Trong lúc nhất thời, bên trong gian phòng yên tĩnh không tiếng động.

Vãn Thanh ngồi ở dưới ánh đèn bắt đầu tập trung vẽ bản đồ, Hồi Tuyết đi ra ngoài, bảo hai người nha hoàn ở ngoài cửa trông chừng.

Bản thân mình lại đi nhìn Đồng Đồng một chút, sau đó, đem Ngọc Trà Hiên trong ngoài kiểm tra kỹ một lần, mới trở vào phòng.

Dưới ánh đèn Vãn Thanh chăm chú ngồi vẽ, vẻ mặt ôn nhu thanh nhã cùng ban ngày không hề giống nhau, toàn thân bao phủ một luồng trí tuệ, không nói nên lời, nét vẽ cực kỳ nghiêm túc.

Đêm đã rất khuya, Hồi Tuyết mang trà đi qua, nhỏ giọng nhắc nhở nàng:

"Tiểu thư, nghỉ ngơi chút đi"

"Sáng sớm ngày mai còn phải cùng Đồng Đồng đi đến trường nữa?"

Nàng mới mở miệng, Vãn Thanh nhớ lại chuyện hồi nãy.

Đúng vậy, buổi sáng ngày mai mình còn phải cùng con đi đến trường xin lỗi lão sư nữa. Nên nghỉ ngơi sớm một chút, bằng không ngày mai căn bản dậy không nổi.

Nghĩ, liền dọn dẹp bản vẽ trên bàn, nàng chỉ vừa mới phát họa ra hình dáng Lưu Ly Lệnh, đưa cho Hồi Tuyết:

"Em hãy cất kỹ đi, đợi lúc nào ta có thời gian rảnh rỗi lại vẽ tiếp"

"Dạ."

Vãn Thanh uống một chút trà, rửa mặt súc miệng rồi đi ngủ, Hồi Tuyết cũng rửa mặt đi ngủ.

Ngày hôm sau, Vãn Thanh thức dậy rất sớm, hai mẹ con dùng xong thức ăn sáng, sửa soạn một chút liền ngồi xe ngựa, hướng học đường ở Thượng Quan phủ bên kia mà đi.

Học đường Thượng Quan phủ, diện tích cũng không bằng một phần mười diện tích trong phủ.

Vì những năm gần đây, Thượng Quan gia dần dần suy bại, nên học đường cũng không có nhiều người đến học.

Con cháu trực hệ chỉ có một phần nhỏ đến, hầu hết đều là chi thứ. Lúc này là thời gian đến trường, cho nên trước cửa người đến người đi hết sức náo nhiệt.

Vãn Thanh cùng Đồng Đồng vừa xuống xe ngựa, liền nghe được có mấy âm thanh của con nít vang lên:

"Thượng Quan Đồng, mày lại trốn học nữa sao hả?"

"Hahahha"

Vãn Thanh nhìn qua, mấy đứa trẻ kia liền im miệng tự động trốn mất, Đồng Đồng im lặng, ở phía trước dẫn đường.

Học đường được xây dựng rất đơn giản, có nơi để giảng bài, có nơi để học võ.

Chia làm khóa kiến thức, khóa Huyền khí, mặt khác trang bị thêm khóa Dược Sư.

Không có đứa trẻ nào trong khóa Dược Sư, Đồng Đồng là học viên duy nhất, cũng không có lên lớp, ngược lại là học ở trong viện riêng của Tào trưởng lão.

Đồng Đồng dẫn mẫu thân cùng Hồi Tuyết và Trương bà bà đến viện của lão sư.

Trước cửa viện, có hai ba người hầu đang canh gác, vừa nhìn thấy Đồng Đồng xuất hiện, liền nghiêm mặt răn dạy:

"Đồng Đồng, ngươi lại gây họa."

Khuôn mặt đáng yêu nhỏ nhắn của Đồng Đồng nổi lên màu đỏ đỏ hồng hồng.

Nghĩ đến, mình bị giáo huấn, còn bị mẫu thân thấy được. Thật sự là mất mặt mà, cúi thấp đầu, nhỏ giọng mở miệng:

"Lão sư có ở đây không? Mẫu thân ta muốn gặp lão sư."

Bé vừa dứt lời, mấy người hầu canh gác kia mới thấy đám người Vãn Thanh đang đứng phía sau Đồng Đồng, vội hành lễ, cung kính mở miệng:

"Mọi người chờ trong chốc lát, chúng ta đi vào trong bẩm báo một chút"

"Nhưng mà Tào trưởng lão hẳn là còn chưa thức dậy."

"Làm phiền rồi"

"Nếu Tào trưởng lão còn chưa tỉnh, vậy không nên quấy rầy ông ấy"

"Chúng ta có thể nhân dịp này, mà đi dạo vài vòng ở trong học đường"

"Chờ ông ấy tỉnh dậy rồi vào gặp sau cũng được"

"Không vội"

"Được."

Mấy người gác cửa kia nghe Vãn Thanh nói rất lịch sự lại khách sáo.

Cách nói chuyện nhẹ nhàng, không ra vẻ ta đây, không tỏ vẻ xu nịnh, không khỏi nhìn nhiều một chút.

Cô gái này là người trong lời đồn kia sao?

Là người không biết xấu hổ, liêm sỉ kia sao?

Cô ấy so với mấy vị tiểu thư bên trong phủ còn có tri thức, hiểu lễ nghĩa hơn nhiều.

Dáng vẻ xinh đẹp, quý phái. Không giống với những kẻ tầm thường kia.

Có người đi vào bẩm báo, rất nhanh liền trở ra:

"Tào trưởng lão đã dậy rồi, cho mời mọi người vào trong"

Vãn Thanh theo hạ nhân đi vào, Tào trưởng lão luôn luôn ở tại học đường, là một người đơn giản thích yên tĩnh. Nên chỗ ở cũng không lớn.

Cái sân nho nhỏ, trước cửa trồng rất nhiều thảo dược không biết tên, trong không khí có mùi thuốc nhàn nhạt, bốn năm căn phòng được sắp xếp ở tận cùng bên trong.

Trong hành lang dài có mấy hạ nhân ra ra vào vào, người bưng chậu nước, người cầm khăn mặt, cùng đồ ăn sáng, xem ra Tào trưởng lão là vừa thức dậy.

Vãn Thanh vừa xuất hiện, liền có người đi vào bẩm báo, thật mau trở ra:

"Tào trưởng lão cho mời mọi người đi vào trong"

"Được"

Vãn Thanh nắm tay bé, Hồi Tuyết cùng bà vú đi theo phía sau đi vào.

Phòng khách không lớn, chỉ nho nhỏ. Bên cạnh xếp đầy dược hoàn, bình bình lọ lọ nhiều vô số. Ở giữa là một cái bàn tròn nhỏ, một ông lão có khuôn mặt nhân từ đang ăn sáng.

Thức ăn sáng cũng đơn giản, ba mặn một canh, người này không phải Tào trưởng lão thì là ai, nhìn thấy Vãn Thanh, vội buông đũa xuống, đứng dậy.

"Gặp qua đại tiểu thư."

"Tào trưởng lão, mau mau ngồi xuống dùng bữa sáng đi"

"Là Vãn Thanh đường đột, mạo muội tới quấy rầy, hi vọng Tào trưởng lão đừng trách cứ"

Đừng nói nàng là vị tiểu thư dòng chính duy nhất bên kia, cho dù bác cả của nàng, Hầu gia, cũng phải khom người, nói năng tôn trọng, đối xử khách khí với vị Tào trưởng lão này.

Huống chi là nàng, mà con nàng còn phải trông cậy vào Tào trưởng lão, nàng đương nhiên là càng khách khí.

Tào trưởng lão cũng không phải là người cổ hủ, ông liền ngồi xuống, lại mời Vãn Thanh ngồi, có hạ nhân vào châm trà rồi lui xuống.

Lúc này Tào trưởng lão nhìn Đồng Đồng, sắc mặt thật nghiêm khắc lên tiếng trách:

"Đồng Đồng"

"Lại đây, con lại trốn học tiếp"

  Phần cuối: Tống trắc phi

Tào trưởng lão rất yêu thích cùng che chở Thượng Quan Đồng. Ngày thường nói chuyện vô cùng nhẹ nhàng, cực kỳ thương yêu bé.

Lúc này tuy rằng nghiêm khắc, nhưng mà Đồng Đồng lại không có một chút sợ hãi, ngoan ngoãn lấy ra giấy kiểm điểm, cùng một ít đan dược lấy trộm từ trong phòng luyện đan của lão sư, vẻ mặt nghiêm túc mở miệng:

"Ông ơi, ông đừng nóng giận"

"Đồng Đồng đã viết giấy kiểm điểm rồi nè"

"Mẫu thân cũng đã trừng phạt Đồng Đồng, Đồng Đồng về sau cũng không dám tái phạm nữa"

Bé nói xong, Vãn Thanh cũng chứng nhận lời nói của bé:

"Tào trưởng lão, ông hãy xem như là nể mặt ta đi"

"Là ta không biết cách dạy, làm hại Tào trưởng lão nhọc lòng"

Tào trưởng lão nghe mẹ con hai người kẻ xướng người họa xong, ngẩng đầu quan sát, liếc mắt một cái.

Tiếp nhận giấy kiểm điểm của Đồng Đồng, nhìn một lần, lại nhìn đan dược được đặt ở trên bàn, cuối cùng mới mở miệng:

"Đồng Đồng"

"Con đã hai lần trốn học"

"Lần này lại không thông qua sự đồng ý của ta, còn thuận tay cầm luôn mấy lọ đan dược. Nếu lại có lần tiếp theo ... "

"Thầy chắc chắn sẽ đuổi con ra khỏi học đường"

"Thầy hi vọng con làm người, nói chuyện phải biết giữ lời, mà không phải làm tiểu nhân lật lọng"

"Hiểu chưa?"

Thượng Quan Đồng nghe lão sư nói xong, biết việc đã rất nghiêm trọng.

Bé không muốn bị đuổi khỏi học đường đâu. Trong học đường có các bạn học cùng nhau chơi đùa, còn có Tào gia gia. Nếu bé bị đuổi ... nhất định sẽ bị mọi người chê cười.

Nghĩ vậy, lập tức gật đầu cam đoan.

"Gia gia, về sau con sẽ không trốn học nữa đâu"

"Cũng không lén trộm đan dược"

"Về sau, nếu có chuyện cần rời khỏi, nhất định sẽ xin phép trước"

"Ừ, vậy là tốt rồi"

"Hiện tại đi theo Thiên lão sư ôn tập một chút, đợi lát nữa ông sẽ trả bài"

"Dạ, gia gia"

Đồng Đồng lập tức vui vẻ cười rộ lên.

Gia gia đã tha thứ cho bé rồi.

Lúc bé xoay người đi ra ngoài, thời điểm đi qua Vãn Thanh, bé tươi cười hướng Vãn Thanh vẫy vẫy tay:

"Mẫu thân, con đi học đây"

"Ừ"

Vãn Thanh gật đầu, đưa mắt nhìn bé rời đi. Trong phòng khách, Tào trưởng lão nhìn Vãn Thanh, cười mở miệng:

"Lần trước, đại tiểu thư cho Đồng Đồng mang đến lễ vật rất quý báu, ngược lại ta thật sự là có chút ngượng ngùng"

Vãn Thanh cười nhạt, lắc đầu:

"So với lòng thương yêu mà Tào trưởng lão đối với Đồng Đồng, một chút lễ vật nho nhỏ nào có thể so đo"

"Huống chi, Tào trưởng lão còn tặng lại Đại Hoàn đan"

"Loại đan dược quý báu như vậy, Vãn Thanh thật không biết phải làm như thế nào, để có thể báo đáp lòng tốt của Tào trưởng lão đây"

"Chỉ mong Đồng Đồng chăm chỉ học tập, không làm phụ lòng Tào trưởng lão, cùng hy vọng của mọi người đối với bé"

Vừa nhắc tới Đồng Đồng, Tào trưởng lão kỳ thực rất hài lòng.

Sự tiếp thu của bé cực cao, lại cực kỳ thông minh, đối với đan dược càng thiên phú hơn người. Tin rằng, dưới sự dạy dỗ của mình, rất nhanh bé sẽ trở thành cao cấp Dược Sư.

Không bao lâu nữa, Thượng Quan gia sẽ trở lại thời kỳ huy hoàng như lúc trước.

Lúc này đây, Đồng Đồng chính là niềm tự hào của ông.

Năm tuổi đã trở thành cao cấp Dược Sư, nhất định có thể vực dậy danh dự đã mất đi lúc trước của ông.

Nghĩ vậy, Tào trưởng lão cười đến vui vẻ, vuốt chòm râu nhìn Vãn Thanh.

"Đồng Đồng"

"Cái thằng nhóc đó thật ra là một thiên tài hiếm gặp. Nhưng mà nhất định phải nghiêm khắc dạy dỗ, mới có thể làm cho bé nhanh chóng trưởng thành"

"Làm phiền Tào trưởng lão, ta sẽ không quấy rầy nữa"

"Tào trưởng lão, cáo từ"

Vãn Thanh đứng dậy, Tào trưởng lão đã tha thứ cho bé, nàng liền yên tâm.

Bé chỉ mới có năm tuổi, không thể bị đuổi khỏi học đường. Trải qua chuyện lần này, tin rằng sau này bé sẽ tự biết kiểm điểm hành vi lần này của mình, sẽ không tự ý làm bậy nữa.

Tào trưởng lão tự mình tiễn Vãn Thanh, đưa mắt nhìn Vãn Thanh rời đi, không khỏi suy nghĩ sâu xa.

Thượng Quan Vãn Thanh cử chỉ tao nhã hào phóng, cách nói năng không tầm thường.

Đừng nói một khuê tú nữ tử, dù là những vị công chúa hoàng phi kia, chỉ sợ cũng không bằng một phần mười của nàng. Khó trách, nàng sinh ra một đứa nhỏ thiên tài như Đồng Đồng.

Xét đến cùng, chắc cũng là do nàng dạy bảo tốt mà ra.

Nghĩ, đi vào trong.

Vãn Thanh từ học đường trở về phủ, trời đã gần tới buổi trưa. Vừa vào cửa, liền nhìn thấy Trương quản gia đang lo lắng đợi nàng ở trước cửa, không khỏi kỳ quái nhíu mày:

"Có chuyện gì?"

Trương quản gia vừa nhìn thấy Vãn Thanh trở về, lau mồ hôi trên đầu. Cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi, ba bước thành hai bước đi tới, khom người bẩm báo:

"Tiểu thư, Tống trắc phi của Hán Thành Vương phủ đã tới đây, đang ngồi chờ tiểu thư trong phủ?"

"Tống trắc phi?"

Vãn Thanh nhíu mày, không rõ Tống trắc phi là vị nào.

Người Hán Thành Vương phủ, trừ bỏ Mộ Viêm, nàng vốn không biết thêm ai khác.

Làm thế nào mà lòi ra một vị Tống trắc phi đây?

Vị Tống trắc phi này đến đây tìm nàng làm gì?

Nghĩ nhìn Trương Trung:

"Tống trắc phi là ai?"

Trương Trung biết tiểu thư không biết, nhanh nói rõ:

"Tống trắc phi"

"Là trắc phi của Hán Thành Vương, là mẫu thân của Duẫn Quận Vương."

Mẫu thân Duẫn Quận Vương, Tống trắc phi.

Giờ thì Vãn Thanh đã hiểu.

Nguyên lai là tiểu thiếp của Hán Thành Vương. Vì sinh Duẫn Quận Vương, mới nâng lên làm trắc phi.

Vị Tống trắc phi này ngày thường chắc rất đoan trang xinh đẹp đi. Bởi vì Duẫn Quận Vương rất xuất sắc.

Chỉ là, bà ta vì sao lại muốn gặp mình?

Vãn Thanh có chút không rõ, mang Hồi Tuyết đi vào trong.

"Bà ta hiện đang ở đâu?"

"Tại phòng khách chính"

Trương Trung bẩm báo xong, liền ở phía trước dẫn đường, đem Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết hướng Thượng Quan phủ phòng khách chính mà đi.

Đi một đoạn đường rất xa liền nhìn thấy bên ngoài cửa phòng khách chính có bốn bà tử ăn mặc rực rỡ đang đứng gác bên ngoài.

Bốn người bà tử này tuy là hạ nhân, nhưng cách ăn mặc so với mấy di nương chỉ hơn chứ không kém.

Quả nhiên không hổ là người Hán Thành Vương phủ.

Vãn Thanh đi qua, bốn bà tử kia ngẩng đầu nhìn đánh giá một chút, một người trong đó vươn tay cản đường, bình tĩnh hỏi:

"Các ngươi là ai mà cả gan vào đây?"

Hồi Tuyết vừa nghe đã không vui.

Bọn họ là ai?

Hừ, chạy đến ngồi lì trong nhà người ta, còn hỏi người ta là người nào.

Bọn họ tưởng đây là Hán Thành Vương phủ của họ hay sao?

Chỉ là một vị trắc phi, thật không ngờ phô trương đến như vậy. Nếu như là Hán Thành Vương Phi, vậy chắc còn hơn như vậy nữa, buồn bực mở miệng:

"Đây là đại tiểu thư nhà chúng ta, trắc phi mấy người không phải muốn gặp tiểu thư nhà chúng ta sao?"

Hồi Tuyết mới mở miệng, bốn bà tử kia liền biết Vãn Thanh là đại tiểu thư Thượng Quan phủ.

Lại ngẩng đầu nhìn nhiều một chút, ai cũng kinh ngạc. Vị tiểu thư Thượng Quan phủ này, bộ dạng thanh nhã thoát tục.

Làm sao cũng không thể nào nhìn ra là con đàn bà không biết hổ thẹn mà người khác hay nói đến kia. Gương mặt xinh đẹp tuyệt trần.

Bọn họ có hạng người gì mà chưa từng nhìn qua. Nhưng thật đúng là, chưa từng nhìn qua người nào giống như nàng vậy.

Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.

Dáng người rất đẹp, như tiên trên trời, lại đoan trang hào phóng.

Bốn bà tử quan sát một phen, khom người khụy gối hành lễ:

"Để nô tì đi vào bẩm báo một tiếng."

Một người trong đó đi vào, không mất thời gian lắm liền đi ra ngoài, khom người cười mở miệng:

"Thượng Quan tiểu thư, mời vào trong"

"Chủ tử chúng ta mời vào"

Vãn Thanh không nói gì.

Vị Tống trắc phi này, xem ra là người không biết liêm sỉ.

Tới nhà người khác, mà làm như là nhà của chính mình không bằng, ra vẻ ta đây.

Thân phận thật ra không khác gì mấy di nương trong phủ, chỉ khác là làm thiếp cho người có địa vị cao hơn thôi.

Hừ.

Vãn Thanh mang Hồi Tuyết đi vào trong, không ngờ bốn người bà tử kia duỗi tay ra chặn Hồi Tuyết lại, sắc mặt khinh người, mở miệng:

"Chủ tử nói, chỉ gặp đại tiểu thư Thượng Quan phủ, còn người khác thì miễn cho"

Khuôn mặt thanh tú của Hồi Tuyết chuyển đỏ vì tức giận, mày hếch lên, Vãn Thanh quay đầu nhìn nàng:

"Em ở bên ngoài chờ đi."

Nơi này là Thượng Quan phủ, mà người đến là người của Hán Thành Vương phủ.

Nàng không thể để xảy ra chuyện gì, bằng không chỉ sợ Thượng Quan phủ sẽ có phiền toái. Không rõ vị Tống trắc phi này có ý đồ gì mà đến đây.

Vãn Thanh thực lòng không muốn gây ra thù oán với người khác.

Hồi Tuyết bình tĩnh lại, nhưng mà không quên trợn mắt nhìn bốn bà tử kia, liếc mắt một cái, liền đứng ở bên cạnh bọn họ.

Một mình Vãn Thanh đi vào phòng.

Chỉ thấy trong phòng, trên ghế của chủ nhà, có một nữ nhân hơn ba mươi tuổi đang ngồi.

Mặc một bộ váy làm bằng gấm Vân Nam, làm nổi bật bộ ngực sữa cao ngất, eo nhỏ, đôi mắt câu hồn đoạt phách giống như hồ ly tinh, trời sinh xinh đẹp quyến rũ.

Giờ phút này, tùy ý dựa vào trên giường nệm, mắt nheo nheo, khinh thường liếc nhìn Vãn Thanh.

Cẩn thận quan sát nàng, trong ánh mắt chợt lóe lên tia sắc bén đầy sát khí.

Phía sau nàng là hai tỳ nữ xinh đẹp đứng hai bên, vẫn giữ khuôn mặt khinh thường mà đánh giá Vãn Thanh, Vãn Thanh hơi chút hạ thấp người hành lễ:

"Vãn Thanh gặp qua Tống trắc phi."

Trắc phi Hán Thành Vương phủ, Tống Mẫn.

Phía sau là thế lực gia tộc cực khổng lồ, phụ thân cùng huynh trưởng ở trong triều rất được thánh sủng.

Nên địa vị ở Hán Thành Vương phủ cũng không thua vương phi là bao nhiêu. Lúc này nhìn Vãn Thanh hành lễ, nâng tay ý bảo nàng đứng dậy.

Vãn Thanh đứng lên, đến ghế còn lại dành cho gia chủ cạnh Tống trắc phi ngồi xuống, cử chỉ lạnh nhạt, không kiêu ngạo, không nịnh nọt mở miệng:

"Không biết Tống trắc phi giá lâm đến Thượng Quan phủ vì chuyện gì?"

Tống Mẫn mím môi cười, quả nhiên là quyến rũ đến cực điểm, khuôn mặt mềm mại đáng yêu.

"Nghe nói hôm trước, Thượng Quan tiểu thư thật có khí phách"

"Đường đường là một vị tiểu thư mà dám một mình đi đến phòng đấu giá"

"Nên ta rất ngạc nhiên, liền đến xem thử xem"

"Ngươi, là cái dạng người gì?"

Vãn Thanh nghe xong lời của bà ta, liền biết vị Tống trắc phi này đến đây, chắc chắn là có ý khác.

Chuyện nàng đi đến phòng đấu giá, nhất định là do Hạ Hầu Mặc Quân nói cho bà ta biết.

Không biết bà ta rốt cuộc là vì chuyện gì mà đến đây?

Nghĩ vậy, Vãn Thanh liền cười mở miệng:

"Không biết Tống trắc phi tới nơi này là vì chuyện gì?"

"Có việc mời nói, Vãn Thanh không thích nói chuyện vòng vèo"

Nàng ghét cay ghét đắng nhất là có chuyện không nói thẳng mà vòng vo mười tám con đường ở trong bụng, sau đó mới nói ra.

Khiến cho nàng thật tức chết được.

Không rõ những người đó vì sao có chuyện lại không thể rõ ràng hai mặt một lời mà nói thẳng ra.

Như vậy có phải dễ giải quyết hơn hay không?

Tống Mẫn nghe Vãn Thanh nói xong, nhìn nàng chằm chằm, vốn muốn uyển chuyển một chút.

Không nghĩ tới, vị Thượng Quan đại tiểu thư này nói chuyện, làm việc lại gọn gàng như vậy.

Tốt thôi. Vậy cũng đỡ phải suy nghĩ nhiều.

Nghĩ, thay đổi tư thế mở miệng:

"Nghe Quân nhi nói ... "

"Ngươi, quen biết với thế tử gia nhà của chúng ta?"

Vãn Thanh gật đầu.

Hạ Hầu Mặc Viêm, nàng đương nhiên là biết.

Đồng Đồng không phải cùng cái chàng ngốc thế tử kia chơi rất thân sao?

Hơn nữa, chàng ngốc kia lúc ở Lưu Ly Các luôn giúp nàng. Còn một tiếng lại một tiếng gọi nàng là tỷ tỷ.

Thỉnh thoảng chàng ngốc đó còn rất giống Đồng Đồng.

Làm hại nàng khi nhìn vào ánh mắt ấy, thì không thể nào cự tuyệt cái tên ngốc đáng yêu đó được.

"Đúng vậy, con ta cùng thế tử Hán Thành Vương chơi rất thân"

Vãn Thanh dứt lời, sắc mặt Tống Mẫn tối sầm lại, tia lạnh lẽo tràn ngập trên gương mặt, nhàn nhạt nhìn Vãn Thanh liếc mắt một cái.

Cái nhìn kia là có ý khác.

Sau đó không nhanh không chậm mở miệng:

"Thượng Quan tiểu thư"

"Tuy rằng, thế tử Hán Thành Vương phủ đầu óc không tốt lắm, nhưng mà thân phận của hắn cực kỳ cao quý"

"Không phải loại người tùy tiện nào cũng muốn nịnh bợ hắn là được đâu"

"Muốn làm hắn vui vẻ"

"Có thể"

"Nhưng phía sau hắn còn có vương gia cùng vương phi tỷ tỷ. Không đến lượt mẹ con các ngươi"

Tống trắc phi dứt lời, Vãn Thanh cuối cùng cũng hiểu được bà ta tại sao lại xuất hiện ở chỗ này.

Nguyên lai là sợ nàng lợi dụng Hạ Hầu Mặc Viêm, sau đó động tâm, muốn gả vào Hán Thành Vương phủ.

Chuyện quái gì đây?

Nàng không nghĩ sẽ lấy chồng, cũng không nghĩ người đó sẽ là Hạ Hầu Mặc Viêm.

Hắn là chàng ngốc nha.

Nghĩ vậy, há một tiếng nở nụ cười, nhìn vị Tống trắc phi kia:

"Tống trắc phi nghĩ quá nhiều thì phải"

"Ta, Thượng Quan Vãn Thanh"

"Không bao giờ có chuyện đi nịnh bợ người khác"

"Cũng sẽ không hèn đến nổi dụ dỗ một người ngốc nghếch, sau đó gả vào Hán Thành Vương phủ của các người"

"Hán Thành Vương phủ trong mắt người ngoài là cửa cao quyền thế phú quý"

"Nhưng mà ở trong mắt Thượng Quan Vãn Thanh ta"

"Đó không là cái gì cả"

"Nói thật ra, Hán Thành Vương phủ không bằng cái ổ chuột nhà ta. Ta không ngu đến nổi lao vào trong đó"

Vãn Thanh là thật lòng nghĩ như vậy.

Xem đi, nàng chẳng qua hơi thân với ... hừ, cái tên đần kia.

Lập tức liền có người tìm đến tận cửa, có thể thấy được Hán Thành Vương phủ cũng không phải nơi tốt lành lương thiện gì.

Nàng thầm nghĩ cùng bé sống cuộc sống bình yên, không muốn cả ngày cùng người khác lục đục đấu đá với nhau.

Cho nên người khác hâm mộ Hán Thành Vương phủ, còn nàng không có một chút hứng thú nào.

"Tốt"

"Nếu mà Thượng Quan tiểu thư nói như thế"

"Như vậy"

"Ta tin tưởng ngươi tất nhiên sẽ làm được."

Tống Mẫn thấy đã giải quyết xong chuyện trước mắt, liền đứng lên, dẫn hai nha hoàn đi ra ngoài. Thời điểm đi tới cửa, ngừng lại, không quên dặn dò Thượng Quan Vãn Thanh:

"Thượng Quan tiểu thư"

"Ngươi tốt nhất nên cách xa gia thế tử gia nhà chúng ta xa xa một chút đi"

"Bằng không ta không chắc ... Mẹ con cô sẽ không bị tổn hại danh dự do những lời đồn đãi kia mà ra đâu"

"Đến lúc đó thì phiền toái cho cả hai bên"

"À mà ... "

"Cô còn cái gì gọi là danh dự nữa sao"

"Hừ"

"Lời nói sau cùng"

"Tốt nhất là hai mẹ con cô nên cắt đứt quan hệ với thế tử gia nhà chúng ta"

"Cáo từ"

Bà ta nói xong, kiêu ngạo rời đi, giống như một con chim công cao ngạo.

Vãn Thanh nhìn thẳng cho đến khi người đi hết, Hồi Tuyết đi vào, nóng lòng hỏi:

"Tiểu thư, bọn họ đến đây là vì chuyện gì vậy?"

Vãn Thanh nhếch môi cười nhàn nhạt, nhìn Hồi Tuyết:

"Em đoán thử xem, bà ta là vì chuyện gì mà tới tìm ta?"

Hồi Tuyết nghe xong, nhíu mày rất nghiêm túc suy nghĩ, sau đó mở miệng:

"Có lẽ nào là Duẫn Quận Vương nhìn trúng tiểu thư, nên Tống trắc phi mới lại đây cảnh cáo tiểu thư ?"

Vãn Thanh khì một tiếng, nở nụ cười.

Thiệt là, em ấy nghĩ mình tốt đẹp lắm hay sao, mà người người nhìn đến đều sẽ yêu mình sao.

"Không phải, lại đoán."

Hồi Tuyết nghiêm túc nghĩ một chút, có chút thất vọng mở miệng:

"Chẳng lẽ bà ta là vội tới đây ... làm mai cho Hạ Hầu Mặc Viêm sao?"

"Muốn tiểu thư gả cho Hạ Hầu Mặc Viêm"

"Cái tên đần ngốc nghếch đó sao?"

"Không phải chứ?"

Nếu thật là như vậy, nàng cũng không cho tiểu thư gả đi.

Một nữ nhân thông minh tuyệt đỉnh, tại sao lại có thể gả cho một tên đần chứ?

Mặc dù hắn có tuấn tú đến đâu đi chăng nữa thì tên đần vẫn là tên đần.

Vãn Thanh mím môi lại lắc đầu, thấy Hồi Tuyết mờ mịt, không khỏi buồn cười mở miệng:

"Tống trắc phi là đến cảnh cáo ta"

"Đừng mong lợi dụng Hạ Hầu Mặc Viêm mà gả vào Hán Thành Vương phủ"

"Nói ta và Đồng Đồng dỗ hắn vui vẻ, nhầm tiếp cận hắn"

"Còn nói phía sau hắn còn có Hán Thành Vương cùng Hán Thành vương phi nữa"

"Không một ai sẽ đồng ý hắn cưới ta, còn bảo ta cắt đứt quan hệ với hắn"

"Cái gì?"

Hồi Tuyết giống như đang nghe một câu chuyện thần thoại, trợn to hai mắt, sau đó tóc tai dựng đứng, hai tay chống nạnh, nổi trận lôi đình mở miệng:

"Người của Hán Thành Vương phủ thật sự là đầu óc đều có bệnh"

"Chẳng lẽ nhà mình là kim loan bảo điện"

"Ai ai cũng muốn gả ra ngoài hết sao?"

"Còn là gả cho một tên đần"

"Vừa rồi nếu để cho em biết, đã sớm đuổi bọn họ ra khỏi phủ từ lâu rồi"

"Thôi, vì những người này tức cái gì"

"Không đáng."

Vãn Thanh đứng dậy, cùng Hồi Tuyết đi ra ngoài. Hai người một đường trở về Ngọc Trà Hiên.

Buổi chiều Vãn Thanh không xuất hiện, luôn luôn ở trong Ngọc Trà Hiên vẽ bản thiết kế.

Đàm Đài Văn Hạo muốn Lưu Ly Lệnh phải làm nhanh một chút, bằng không Lưu Ly Các chỉ sợ không được yên ổn.

Hơn nữa, hắn đã đáp ứng trả một trăm ngàn lượng bạc, cộng thêm một điều kiện.

Điều kiện này là quan trọng nhất.

Nếu Lưu Ly Các có việc, chỉ cần người của Thiên Ưng Lâu ra mặt, không có gì là không thể giải quyết.

Chính là bởi vì điều kiện này, cho nên Vãn Thanh mới có thể nhất nhất một lòng tự mình thiết kế Lưu Ly Lệnh.

Sở kinh, hai ngày này rất là náo nhiệt.

Phố lớn ngõ nhỏ, bán tán nhiều nhất đó là chuyện của Mộ Dung Dịch cùng Thượng Quan Vãn Thanh.

Nói sinh động như thật.

Đến cuối cùng, Mộ Dung Dịch lại mang tiếng là tiểu nhân.

Cùng tỷ tỷ có hôn ước, lại còn âm thầm cùng muội muội ám độ trần thương.

Nói không chừng, chuyện vị tỷ tỷ bị hãm hại.

Chính là Mộ Dung công tử cùng vị muội muội làm ra.

Mỗi nơi nói mỗi khác, nhưng chỉ có lời nói cuối cùng, là nói giống nhau.

*Ám độ trần thương (暗渡陳倉) : Chọn con đường, cách thức tấn công mà không ai ngờ tới.

*Là kế thứ tám trong tam thập lục kế, được biết qua Google.

Trong lúc nhất thời, Thượng Quan Vãn Thanh trở thành đối tượng mọi người đồng tình.

Hơn nữa ngày đó, bên trong phòng đấu giá.

Mọi người đã nhìn thấy phong thái bất phàm của nàng, đoan trang hào phóng.

Người người đều nói, nàng, không phải là loại người không biết liêm sỉ.

Sở kinh.

Trong một trà lâu không biết tên.

Lầu hai, trong một gian phòng trang nhã.

Lúc này, có hai người đang ngồi đối diện nhau.

Nam tử ngọc thụ lâm phong, tuấn tú bất phàm, giơ tay nhấc chân mang theo một cỗ ngạo khí.

Nữ tử dịu dàng mềm mại đáng yêu, khuôn mặt giả dạng tinh xảo, hơn nữa trên người toàn hàng thượng đẳng, cả người nhìn qua dáng vẻ thướt tha mềm mại.

Làm người ta thấy mà muốn thương, là một mỹ nhân.

Đôi nam nữ này.

Chính là nam nhân cùng nữ nhân trong lời đồn đãi trong suốt mấy ngày nay.

Mộ Dung Dịch cùng Thượng Quan Tử Ngọc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro