Chương 78: Long Diệu thoát nạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Phần 1: Gặp lại bạch y nhân

Bọn người Vãn Thanh quan sát tình huống xung quanh điện Ngân Sương, phát hiện góc tường hướng tây có ít binh lính nhất, quyết định đi vào, từ chỗ này vẫy tay ý bảo Tôn Hàm lại gần, nàng nhỏ giọng nói thầm hai câu.

Tôn Hàm gật đầu, nhanh chóng đi ra ngoài, cố ý ném một hòn đá nhỏ, làm những thị vệ kia kinh hãi, tất cả đều tập trung lại, đi về phía cục đá rơi.

Mà đám người Vãn Thanh nhân cơ hội này, trèo tường đi vào trong. Những thị vệ kia tìm một vòng không thấy ai khác, không khỏi mắng hai ba câu thô tục, lại tiếp tục tập trung tại chỗ bắt đầu nói chuyện phiếm.

Bên trong Điện Ngân sương, nghiêm trang, vắng lặng, thái giám cùng cung nữ không nhiều lắm. Đám người Vãn Thanh tìm một vòng, mới nhìn thấy một người cung nữ đang vội vàng chạy trên hành lang.

Bắt nàng ta đến chỗ tối, che miệng lại, đè ở trong góc tường. Tiểu cung nữ kia sợ tới mức hoa dung thất sắc, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, liều mạng lắc đầu giãy giụa.

Vãn Thanh lạnh lùng liếc nàng ta một cái, trầm giọng cảnh cáo:

"Đừng lên tiếng, nếu không ta giết ngươi. Hiện tại lập tức mang chúng ta đi gặp công chúa Long Tuyết"

Tiểu cung nữ kia là cung nữ của Điện Ngân Sương điện đang trong ca trực đêm. Lúc này vừa gật đầu lại lắc đầu, nước mắt ào ào chảy xuống.

Vãn Thanh buông nàng ta ra, sợ nàng ta liều lĩnh kêu ra tiếng, lại nói thêm một câu:

"Chúng ta là bạn của công chúa, sẽ không hại nàng ta"

Tiểu cung nữ nghe nàng nói như thế, lại nhìn kỹ Vãn Thanh, quả thật không giống người xấu, vội gật đầu. Đi ở phía trước dẫn đường, tránh được ánh mắt tò mò của những người khác, dẫn bọn Vãn Thanh dẫn tới trong tẩm cung.

Ẩn dưới ánh đèn, là gương mặt u sầu của một nữ tử. Tuy rằng, trong tay đang cầm một quyển sách, nhưng tư tưởng rõ ràng không tập trung, không biết đang suy nghĩ điều gì?

Khi bọn Vãn Thanh xông vào phòng, Long Tuyết sững sờ thất thần nhìn bọn họ, nhất thời bị dọa sợ, quên lên tiếng nói chuyện, trong phòng yên tĩnh không tiếng động.

Thật lâu mới nghe được giọng nói đầy dũng cảm của nàng:

"Muốn giết ta sao? Động thủ đi, đám người bất trung các ngươi ngay cả phụ hoàng đều không buông tha, ta thành quỷ cũng không tha cho các ngươi"

Nàng cắn răng nghiến lợi nói, tiểu cung nữ mang theo đám người Vãn Thanh vào đã phịch một tiếng quỳ xuống:

"Công chúa, bọn họ nói là bằng hữu của ngài"

"Ta không có bằng hữu như vậy"

Long Tuyết lạnh lùng liếc mắt một cái, nàng thật sự là không quen biết những người này, bọn họ nhất định là người của thái tử, muốn lừa nàng sao? Nằm mơ.

Vãn Thanh cũng không so đo thái độ vô lễ của Long Tuyết, loại thời điểm này, vẫn là nhanh chóng giải quyết nhanh hiểu lầm thỉ tốt hơn, vội vàng trầm giọng mở miệng:

"Công chúa Long Tuyết đừng vội tức giận, chúng ta là bằng hữu của Dung Vương. Hiện tại Dung Vương đã bị thái tử giam giữ, cho nên mới nhờ chúng ta vào cung gặp công chúa"

"Nghe Dung Vương nói, công chúa y thuật cao siêu, Dung Vương muốn công chúa trị cho hoàng thượng, nhất định phải cứu tỉnh hoàng thượng. Chỉ cần hoàng thượng không sao, Dung Vương phủ sẽ không có việc gì"

Long Tuyết vốn còn phòng bị, nhưng nghe Vãn Thanh nói xong, từ từ buông lỏng xuống. Sau đó lại lắc đầu:

"Tam ca cũng không phải không biết, hiện tại ai cũng bị giam lỏng trong tẩm cung của mình, phụ hoàng sống hay chết, không có một ai biết?"

"Dù sao vẫn cần phải thử một lần"

Vãn Thanh ngưng mi nghĩ một chút, tiếp tục nói:

"Hiện tại, công chúa tìm mấy bộ y phục của thái giám, chúng ta mặc vào giả dạng thành họ, rời khỏi Điện Ngân Sương lại tính tiếp"

Long Tuyết nhìn Vãn Thanh không kiêu ngạo không siểm nịnh, lạnh nhạt bình tĩnh, khiến nàng cũng từ từ tĩnh táo lại, nhanh chóng phân phó tiểu cung nữ kia:

"Mau đi tìm mấy bộ y phục của thái giám đến đây, nhớ kỹ, đừng làm kinh động bất luận kẻ nào"

"Dạ, công chúa"

Tiểu cung nữ kia lắc mình đi ra ngoài, không lâu sau, đã mang mấy bộ y phục thái giám phục lại.

Vãn Thanh chờ mọi người thay xong, ngay cả Long Tuyết cũng không ngoại lệ, mọi người đều biến thành tiểu thái giám. Tất cả đều thu thập thỏa đáng, Vãn Thanh phân phó Long Tuyết:

"Có cần mang theo gì không?"

Nếu là đi chữa bệnh cho lão hoàng đế, thì đương nhiên sẽ cần hòm thuốc hay kim châm, đan dược gì đó.

Long Tuyết gật đầu, lập tức thu thập một ít dược liệu, giấu ở trong ống tay áo.

Một đám người vừa đi ra cửa sau Điện Ngân Sương, thì đã bị hoảng sợ. Chỉ thấy trước cửa là toàn bộ tiểu thái giám cùng tiểu cung nữ của Điện Ngân Sương, đang chia nhau đứng thành hai hàng dài. Rõ ràng là bị người thôi miên, nhưng người khác nhìn vào thì không biết, quả nhiên là cao thủ.

Trước cửa điện, sắc mặt Vãn Thanh lập tức thay đổi, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn xung quanh.

Một bóng dáng cao lớn từ trong góc tối đi ra, tôn quý ngạo nghễ, ngọn đèn chiếu rọi trên gương mặt của hắn, đối phương che mặt bằng vải trắng khiến cả người tỏa sáng như trân châu.

Chỉ thấy đôi mắt hắn nhất, còn sáng hơn so với những ngôi sao trên bầu trời lúc này. Giờ phút này, đôi mắt tỏa sáng đó đang nhìn thẳng về phía Vãn Thanh, giọng nói từ tính ám trầm vang lên:

"Mấy người các ngươi quả nhiên là không muốn sống nữa"

Sau khi hắn cứu nàng xong, không thấy nàng đuổi theo sau nữa, nghĩ nàng đã quay trở lại Dung Vương phủ. Vì lo lắng cho nàng, cho nên hắn mới quay trở lại tìm nàng, thế nhưng lại phát hiện nàng đi Tô phủ.

Khỏi cần nghĩ cũng biết nàng muốn làm gì?

Chuyện trong hoàng thất Long Phiên, đâu tới phiên nàng nhúng tay. Long Diệu bị giam giữ thì sao, liên quan gì tới nàng?

Vốn không nghĩ để ý tới, nhưng hắn lại không nỡ nhìn nàng lâm vào lao ngục. Cuối cùng chỉ đành phải cắn răng trà trộn vào cung trợ giúp nàng.

"Không nghĩ tới lại là ngươi"

Vừa nhìn thấy hắn, tâm trạng của Vãn Thanh không lí do bỗng thấy thật an tâm. Tại sao lại vậy chứ? Bởi vì võ công của người này rất cao cường sao?

Dù sao, có hắn ở đây, mọi chuyện đều sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.

Nghĩ vậy, Vãn Thanh nở nụ cười, nhìn hắn, ôm quyền nói:

"Cảm ơn các hạ ra tay cứu giúp, ngày khác nếu như có việc cần, Vãn Thanh xin toàn lực ứng phó"

"Đi nhanh đi, không đi nữa thì không còn kịp đâu"

Bạch y nhân nghe được lời Vãn Thanh nói, biết rõ nàng chỉ nói cho có, nhưng trong lòng vẫn là rất vui, nhanh chóng quay đầu dẫn đường, thân hình nhảy lên, đã nhẹ nhàng rời khỏi cửa sau Điện Ngân Sương.

Vãn Thanh ôm Long Tuyết phi thân theo bóng người phía trước mặt, thật hiển nhiên là những binh lính bên ngoài đã bị hắn xử lý sạch sẽ.

Những thị vệ kia bị điểm huyện dựa vào tường mà đứng, một chút động tĩnh cũng đều không có, trơ mắt nhìn mấy người bọn họ đi qua.

Đợi cho đến khi đám người Vãn Thanh ra khỏi Điện Ngân Sương, thì bạch y nhân kia lại quay trở nhanh như chớp giải huyệt đạo của mấy tên thị vệ kia.

Long Tuyết ở phía trước dẫn đường, sau khi trốn khỏi đội thị vệ tuần tra, thì chuyển sang một con đường mòn nhỏ đi thẳng đến tẩm cung của Hoàng Thượng, từ xa chỉ thấy xung quanh tẩm cung, lặng ngắt như tờ.

Ngự Lâm quân cách năm phút lại đi qua một lần, xung quanh tẩm cung được chiếu sáng như ban ngày, nhìn tình huống trước mắt, đừng nói là người, mà ngay cả một con ruồi cũng bay không vào được.

Đám người Vãn Thanh thất thần tại chỗ, nhất thời còn không biết xử lý chuyện này ra sao.

Lúc này, bạch y nhân kia lại xuất hiện thêm một lần nữa, nhìn Vãn Thanh, trầm giọng nói:

"Ta dẫn toàn bộ Ngự Lâm quân rời đi, các ngươi mang nàng ta đi vào"

"Nhưng còn ngươi ..."

Vãn Thanh không khỏi lo lắng, nhìn hắn, chỉ thấy ánh mắt của hắn sâu thẳm như đầm giếng, sáng rực chói mắt.

Người kia là ai? Sao lại có chút quen thuộc.

Trong lúc nàng đang suy ngẫm thì bạch y nhân đã vung tay lên, mấy tên thuộc hạ của hắn đã đi theo hắn dẫn dụ ngự lân quân rời khỏi tẩm cung của hoàng đế. Vãn Thanh thấy bọn họ đi nhanh chóng dạn dò bọn họ:

"Ngươi cẩn thận một chút, ngàn lần đừng để bị bắt"

"Dựa vào bọn họ mà muốn bắt ta?"

Một giọng nói đầy cuồng vọng, vô cùng khí phách vang lên, coi chuyên này như trò chơi.

Vãn Thanh không khỏi lắc đầu.

Cái tên vừa cuồng bá vừa đánh rắm này, đến tột cùng là ai?

Đáy lòng nàng đột nhiên trầm xuống, không phải là Đàm Đài Văn Hạo chứ? Nghĩ như vậy, tâm tình của nàng cũng là chợt cao chợt thấp, nói không nên lời là buồn hay vui?

Lúc này, cách đó không xa vang lên tiếng kêu gào:

"Bắt lấy thích khách, bắt lấy thích khách"

Vãn Thanh không tiếp tục suy nghĩ nữa, núp trong bóng tối, thấy Ngự Lâm quân đã chạy khỏi tẩm cung. Lúc này không đi vào còn đợi khi nào, vội vươn tay kéo Long Tuyết, mở cửa ra, nhảy vào tẩm cung của hoàng đế.

Phía sau Hồi Tuyết cùng Lưu Dận theo sát phía sau, Tôn Hàm thì ở lại bên ngoài canh gác.

Tẩm cung của hoàng thượng, bao phủ một tầng tĩnh mịch, đèn lồng dọc hai bên hành lang dài theo gió nhẹ lay động, bên trong không một bóng người, thê lương vô cùng.

Ngày xưa cung điện phồn hoa, bây giờ không một bóng người, bọn Vãn Thanh hóa thành tiểu thái giám, xuyên qua mấy cua hành lang, từ cửa hông đi vào, vừa đi vài bước, thì nghe được tiếng bước chân, rất điều đặn.

Trong lòng trong nháy mắt co rút lại, đứng lại, xoay người, đầu cúi xuống đứng ở một bên.

Một giọng hét lạnh lùng vang lên:

"Đứng lại"

Tiếng hét này, làm một người luôn luôn bình tĩnh nhưVãn Thanh, cũng giật mình hoảng sợ, chứ đừng nói là Long Tuyết, hay Hồi Tuyết cùng Lưu Dận. Nhưng mà Vãn Thanh cũng là người phản ứng trước tiên.

Nàng vươn tay đụng vào người Long Tuyết, làm nàng ta bình tĩnh lại một chút. Giờ phút này nếu không bình tĩnh, thì chỉ có chết, đành liều thôi. Vừa nghĩ như vậy, đã cúi đầu nhìn mặt đất, chờ những người kia đi tới.

Mấy người này là người trong phủ thái tử điều vào Ngự Lâm quân, chẳng qua là làm bộ kiểm tra một chút. Nhìn thấy hơn nửa đêm có người đi lại, cảm thấy khả nghi, cho nên tới hỏi.

"Ngẩng đầu lên"

Long Tuyết run rẫy cả người, theo bản năng ngẩng đầu nhìn những người đó. Chỉ thấy mấy người này nhíu mày, nhìn nàng vài lần, cũng không có nhận ra người trước mắt là công chúa điện hạ của Long Phiên, ngược lại rất bất mãn mà la hét.

"Mẹ nó, mấy thái giám trong cung này so với nữ nhân còn muốn đẹp hơn, thật sự là đáng tiếc"  

  Phần 2: Hoàng đế tỉnh lại

Đợi mấy người kia mắng xong, lại tươi cười nhìn Long Tuyết hỏi:

"Đã nữa đêm, các ngươi tới đây làm gì?"

"Hồi bẩm đại nhân, bên ngoài có thích khách muốn xông vào cung, tổng quản lệnh cho bọn nô tài đi vào lục xét thật cẩn thận một lần, tuyệt đối không thể để hoàng thượng xảy ra chuyện gì. Việc này nếu để cho thái tử biết, thì những ai canh gác đêm nay cũng đừng mong sống sót"

Hồi Tuyết hạ giọng nói xong, mấy tên Ngự Lâm quân kia khẽ nguyền rủa một tiếng:

"Đã biết, các ngươi cũng kiểm tra cẩn thận các nơi một lần, đừng buông làm biếng"

"Dạ, nô tài lĩnh mệnh"

Người nọ phân phó xong, thì đã dẫn ngự lâm quân nhanh chóng đi đến nơi khác kiểm tra.

Long Tuyết thân mình mềm nhũn đã ngã ngồi xuống mặt đất, toàn thân đổ mồ hôi như mưa, trên gương mặt toàn là mồ hôi lạnh.

Vãn Thanh giúp nàng ta đứng lên, trấn an nàng:

"Công chúa, nhanh đi thôi, trời sắp sáng rồi, nếu không đi thì không còn kịp nữa rồi"

"Ừ"

Long Tuyết vươn tay lau mồ hôi, từ trên mặt đất giãy giụa đứng lên, dẫn đám người Vãn Thanh đi thẳng đến tẩm cung của hoàng thượng.

Lúc này thuận lợi hơn rất nhiều, trước cửa tẩm cung có thái giám trông chừng, mấy người thái giám đó không phải người của thái tử, là người của hoàng thượng. Vừa nhìn thấy công chúa tới, trên mặt mỗi người đều thương tâm, khóc rống lên.

Long Tuyết lạnh lùng trừng mắt nhìn bọn họ, liếc mắt một cái:

"Làm gì? Còn không mau câm miệng cho ta, muốn bọn họ biết sao?"

"Dạ"

Đoàn người Long Tuyết đi vào tẩm cung, chỉ thấy Long Thương đang nằm trên long sàn, lúc này sắc mặt u ám, trước ngực bởi vì bị kiếm đân thủng, cho nên ngự y dùng vải trắng bọc lại. Nhưng vẫn còn chìm trong hôn mê, nhìn càng ngày càng tệ.

Bên trong tẩm cung, trừ bỏ hoàng thượng, cùng hai thái giám, thì không còn ai hết.

Một là đại thái giám người hầu hạ bên cạnh hoàng thượng, còn lại là người của hoàng hậu, vừa nhìn thấy Long Tuyết, đã muốn hét lên. Vãn Thanh sớm đề phòng có người của thái tử bên trong tẩm cung, nhìn thấy hắn vừa động, thì đã phi thân tiến lên, một tay che miệng hắn, một tay điểm huyệt ngủ của hắn.

Long Tuyết cùng đại thái giám nhìn thấy nàng nhanh chóng giải quyết một người, không khỏi kinh ngạc, nhưng cũng không rảnh bận tâm.

Long Tuyết nhanh chóng lấy ra vật gì đó giấu ở trong tay áo, bắt đầu trị liệu, lại phân phó đại thái giám:

"Mau, ngươi đi ra trước cửa trông chừng, không thể để bất luận kẻ nào tiến vào"

"Dạ"

Đại thái giám tự nhiên là tin tưởng Long Tuyết, hoàng thượng rất thương yêu vị công chúa này, cho nên lập tức nghe lời Long Tuyết, nhanh chóng chạy ra trước cửa canh chừng.

Vãn Thanh phân phó Lưu Dận cùng Hồi Tuyết đem thái giám bĩ điểm huyện ngủ kia nhét xuống long sàn, Vãn Thanh lại phân phó Lưu Dận ra bên ngoài trông chừng, nếu có người đi vào, nhất định phải tùy cơ ứng biến, ngàn lần không thể để cho người khác xông vào.

"Dạ"

Lưu Dận đi ra ngoài, bên trong gian phòng chỉ còn có ba người, là Long Tuyết, Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết.

Long Tuyết đang hết sức chăm chú bắt mạch cho hoàng đế, sau đó cầm đan dược đút cho hắn ăn vào.

Vãn Thanh trầm giọng hỏi:

"Như thế nào? Hoàng thượng không sao chứ?"

Long Tuyết ngẩng đầu, trong mắt đã tràn ngập nước mắt:

"Mấy thứ phản nghịch kia thế nhưng lại kê đơn phụ hoàng, nếu không phải bọn họ cho phụ hoàng uống độc dược thì phụ hoàng đã sớm tỉnh lại"

Vãn Thanh không nói lời nào, nhìn hoàng đế đang nằm trên giường, trong lòng sinh ra một tia đồng tình.

Quyền cao chức trọng thì như thế nào, quyền khuynh thiên hạ thì thế nào? Kết quả, lại bị chính con của mình độc gần chết sao?

"Vậy ngươi có biện pháp nào giải độc không?"

"Độc này không phải muốn giải là giải ngay được, phải từ từ giải, trước tiên ta cần làm cho phụ hoàng tỉnh lại trước"

Long Tuyết nói xong, người trên giường đã từ từ mở mắt, vừa nhìn thấy trước giường, ngoài Long Tuyết thì còn một nữ nhân ông không quen biết, kỳ quái hỏi:

"Tuyết Nhi, ai vậy?"

"Phụ hoàng?"

Long Tuyết vừa nhìn thấy hoàng thượng tỉnh, thì đã khóc, sớm đã quên chuyện quan trọng trước mắt.

Vãn Thanh nhanh chóng nói:

"Ta là bằng hữu của Dung Vương, bởi vì hoàng thượng bị thích khách ám sát, cho nên thái tử hạ lệnh đem toàn bộ người của Dung Vương phủ tống vào đại lao, ngay cả trong cung cũng bị thái tử phái người trông chừng, không cho phép có người tùy tiện vào cung. Hoàng thượng xin mau chóng ra lệnh, bằng không, chỉ sợ ngày mai Dung Vương sẽ bị trảm đầu lập huyết"

Hoàng đế nghe xong, ho khan hai tiếng, sắc mặt tức giận đến đỏ tím, cảm thấy hít thở không thông, nhưng nhịn không được mở miệng mắng:

"Nghiệt tử"

Nói xong, hoàng đế nghiêng người sờ tới sờ lui bên cạnh long sàn, không biết từ chỗ nào lấy ra một tấm lệnh bài, đưa cho Vãn Thanh:

"Ngươi là bằng hữu của Dung Vương? Nhất định phải cứu nó, hiện tại trẫm đem lệnh bài này cho ngươi, ngươi hãy đem nó giao đến trong tay Hộ Quốc Đại Tướng Quân - Phong Minh. Ngày mai hắn sẽ mang binh vào cung gặp trẫm"

"Dạ, hoàng thượng"

Vãn Thanh tiếp nhận lệnh bài, nhìn qua chỉ là một tấm lệnh bài bình thường, nhưng mà chỉ có một nữa bên, nói như vậy, nữa kia chắc là nằm trong tay Phong Minh.

Vãn Thanh nhìn Long Tuyết:

"Công chúa muốn ở lại hay quay vể ..."
"Không, ta ở lại đây cùng phụ hoàng"

"Tuyết Nhi, trở về đi"

Long Tuyết làm sao có thể rời đi, kiên quyết muốn ở lại, Vãn Thanh nghĩ nghĩ dặn dò nàng:

"Nếu công chúa muốn lưu lại, như vậy ... nếu như có người tiến vào, công chúa hãy trốn dưới long sàn, như vậy sẽ không bị phát hiện "

"Ừ"

Long Tuyết cắn răng một cái, cũng không ngại dưới giường còn có một gã thái giám, gật đầu đáp ứng.

Vãn Thanh dẫn Hồi Tuyết đi ra ngoài, Lưu Dận đang ở bên ngoài trông chừng, thấy hai người các nàng đã nhanh chóng rời khỏi tẩm cung. Vừa đi vài bước, thì đã nhìn thấy nhóm Ngự Lâm quân trước đó, Vãn Thanh lập tức cúi đầu, đi qua một bên, nhỏ giọng bẩm báo:

"Đại nhân, các nơi đều đã tra xét, không tìm thấy thích khách"

"Con bà nó, rốt cuộc là ai? Hơn nửa đêm còn làm chuyện không đây này"

Những người kia hùng hùng hổ hổ đi qua, không làm khó đám người Vãn Thanh. Nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại không dám chần chờ, xoay người liền đi. Mấy người kia nghĩ nghĩ lại quay đầu lại, nhìn thấy ba người chạy như bay, không khỏi kêu lên:

"Đứng lại, đứng lại"

Đám người Vãn Thanh thấy bị phát hiện, nếu dừng lại, chỉ có còn đường chết, nên nào dám dừng. Càng chạy nhanh hơn, trong nháy mắt đã chạy ra xa. Mấy thị vệ kia cảm thấy không bình thường, nào có thái giám nào thân thủ nhanh nhẹn như thế, bước đi như bay, nhanh chóng kêu lên:

"Thích khách, thích khách"

Tiếng thét vừa vang lên đã kinh động rất nhiều Ngự Lâm quân, đám người Vãn Thanh vội vàng từ cửa hông nhảy ra.

Chưa kịp rơi xuống đất, thì đã có một cơn gió thổi tới, một bộ y phục màu trắng hiện ra, Vãn Thanh còn không thấy rõ ràng là chuyện gì xảy ra, đã có một người kèo tay nàng chạy.

Hai người giống như một trận gió thổi qua, nháy mắt đã chạy rất xa, mà tay nàng bị lôi kéo rất đau. Lúc này nàng mới nhìn rõ ràng người kéo nàng là ai, chính là Bạch y nhân, người luôn giúp nàng.

Trong đầu trong nháy mắt hiện lên nghi ngờ, hắn là Đàm Đài Văn Hạo? Không phải? Hắn là ai?
Cuối cùng cũng rời khỏi hoàng cung.

Sắc trời đã sáng, bạch y nhân kia buông tay Vãn Thanh ra, cũng không ngừng lại, thân hình chợt lóe, nhảy lên lưng một con ngựa, vạt áo tung bay, ở trong sương sớn khiến nhìn ngây người.

Chỉ thấy hắn lôi kéo dây cương, giục ngựa chạy như điên, nói:

"Đưa mấy vị này đến nơi họ cần đến"

Thủ hạ của hắn lập tức kéo xe ngựa lại, cung kính nói:

"Các vị, mời lên xe ngựa"

Vãn Thanh phục hồi tinh thần lại, chạy nhanh vài bước kêu lên:

"Nè, ngươi tên gì vậy?"

Đáng tiếc, trên đường cái đã trống vắng không một bóng người, Vãn Thanh quay đầu nhìn mấy người thủ hạ kia, hỏi:

"Chủ tử của các ngươi là ai?"


"Chuyện của chủ tử không phải chuyện mà chúng tiểu nhân có thể tủy tiện nghị luận, mời các vị lên xe ngựa"

Người nói chuyện giọng điệu có nề nếp, không thương lượng được, Vãn Thanh không khỏi chán nản, vung tay leo lên xe ngựa, phân phó:

"Đi đến phủ của Hộ Quốc Đại Tương Quân"

"Dạ"

Người nọ giương lên roi ngựa, giục ngựa chạy như điên.  

  Phần 3: Hộ quốc đại tướng quân

Bên trong xe ngựa, mọi người mệt lã cả người, cả ngày hôm qua không có cái gì vào bụng, lại chiến đấu cả một đêm, vừa mệt vừa đói, nhưng khi nghĩ đến phản ứng khác thường trước đó của tiểu thư, Hồi Tuyết nhịn không được quan tâm hỏi:

"Tiểu thư, vừa rồi người tại sao lại phản ứng như thế?"

Vãn Thanh lắc đầu, nhẹ nhàng mở miệng:

"Chỉ sợ là ta suy nghĩ nhiều, ta cảm giác, cảm thấy bạch y nhân cứu chúng ta giống một người"

"Ai?"

Mọi người đồng thời mở miệng hỏi, Vãn Thanh nhíu mày nói:

"Đàm Đài Văn Hạo , nhưng mà ngẫm lại lại không thể, tên kia sẽ giúp chúng ta sao? Nếu như hắn thật sự có một tia đồng tình, ngày đó sẽ không để ta gả cho Hạ Hầu Mặc Viêm"

Nói đến Hạ Hầu Mặc Viêm, thì nhớ tới trước lúc kết hôn hắn thường xuyên đến làm phiền nàng. Khi đó hắn thật sự rất dịu dàng đáng yêu, so với lúc này đây ... hoàn toàn bất đồng.

Lúc này đây, có lẽ là vì đang chạy trối chết, người đó nắm chặt tay nàng đến sinh đau, điều duy nhất cảm giác được ... là bàn tay thật lớn.

"Không thể nào"

Đối với điều Vãn Thanh nghĩ, mọi người không cho là đúng. Trong lòng khẳng định bạch y nhân kia không phải là Đàm Đài Văn Hạo.

Đàm Đài Văn Hạo là một người lạnh lùng, làm sao có thể trợ giúp bọn họ? Hắn tại sao lại sẽ khéo như vậy xuất hiện tại Long Phiên?

Mọi người nhất thời nghĩ không ra, cũng lười suy nghĩ.

Đã giúp Long Diệu lấy được lệnh bài, kế tiếp đó là vị Phong Tướng quân kia. Nếu như vẫn không thể trợ giúp được Long Diệu, vậy thì không thể trách bọn họ. Bọn họ đã cố hết sức, mạo hiểm cả một đêm thiếu chút nữa vứt bỏ tánh mạng.

Nếu không phải vị Bạch y nhân kia xuất hiện kịp thời, thì mấy người bọn họ thật sự là có đi mà không có về.

Phủ tướng quân của Long Phiên, cửa lớn đóng chặt, lúc này còn chưa mở ra.

Vãn Thanh đám bảo người thủ hạ kia dừng xe lại, bọn họ muốn quan sát xem xung quanh tướng quân phủ có người giám thị hay không?

Đêm qua bọn họ xâm nhập vào trong cung, chỉ sợ đã kinh động đến thái tử. Giờ phút này, nhất định đã phái người giám thị mỗi một vị quan đại thần trong triều, nhìn trước nhìn sau một lượt, quả nhiên thấy có bóng người lấp ló núp trong chỗ tối.

Vãn Thanh nhìn mọi người, ra lệnh:

"Tôn Hàm, Lưu Dận, các ngươi âm thầm chọn một nơi ít người xâm nhập vào trong tướng quân phủ, đem Phong Tướng quân dụ ra ngoài"

Vị Phong Tướng quân này chắc võ công cũng không tệ, cho nên muốn dụ hắn đi ra ngoài là chuyện dễ dàng. Nếu bọn họ đi vào, bị lũ chó săn của thái tử ngăn cản, chỉ sợ tất cả mọi người sẽ vào thăm đại lao.

Lưu Dận cùng Tôn Hàm lĩnh mệnh, xuống xe ngựa, đi ra ngoài, rất nhanh đã biến mất không thấy bóng dáng. Vãn Thanh phân phó người lái xe ngựa, đem xe ngựa đi xa hơn một chút, chọn một chỗ khuất rồi dừng lại, đừng để cho người khác phát hiện.

Người nọ lên tiếng trả lời, tìm một nơi vắng vẻ rồi cho xe ngựa ngừng lại.

Một ngày một đêm không ăn cái gì đó, hơn nữa lại ép buộc liều mạng, Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết đều có chút hơi mệt, dựa vào ở trên xe ngựa chờ, lại ngủ thiếp đi.

Thẳng đến giọng nói của Tôn Hàm thanh vang lên:

"Chủ tử, Phong Tướng quân đã đến"

Nàng nhanh chóng tỉnh táo lại, nhấc màn xe lên, có một người nam tử thân hình cao lớn uy vũ đứng ngoài xe ngựa, đã hơn năm mươi tuổi, cũng không thấy già, tinh thần phấn chấn, trên người phản phất sát khí cùng huyết tinh, đó là dấu vết do hàng năm chinh chiến nơi sa trường.

Lúc này đã ôm quyền, giọng nói như chuông đồng:

"Không biết các hạ tìm bản tướng lại đây có chuyện gì quan trọng cần nói?"

Vãn Thanh nhìn hắn, trong tay nắm lệnh bài mà hoàng đế Long Phiên giao cho của nàng, hơi có chút lo lắng. Không biết vị Phong Tướng quân này là người của ai? Nếu như hắn là người của thái tử, chỉ sợ mạng của hoàng thượng cùng Long Diệu không thể bảo toàn.

Trong lòng không lo lắng là giả, nhưng mà ngẫm lại, hoàng đế Long Phiên quốc không phải hạng người vô năng, một khi đã phân phó mình như vậy, tất nhiên đều có nguyên nhân của hắn.

Hơn nữa, xung quanh tướng quân phủ lại có người giám thị, có thể thấy được, vị Phong Tướng quân này không phải là người của thái tử. Nghĩ xong, mở miệng nói:

"Phong Tướng quân, ngài cũng biết chuyện hoàng thượng bị ám sát, Dung Vương bị bắt giam?"

Phong Tướng quân gật đầu, sắc mặt ngưng trọng, trầm giọng nói:

"Việc này cùng các hạ có quan hệ gì? Đây là chuyện của triều đình, sao có thể để bọn các ngươi tùy tiện nói bậy, mau đi nhanh đi"

Vãn Thanh khóe môi hơi nhếch, cười lạnh:

"Ngược lại, ta không hề để ý đến việc này, nhưng ai bảo ta là bằng hữu của với Dung Vương, cho nên chỉ có thể giúp hắn một chút, hi vọng hắn tránh thoát kiếp nạn này"

"Dung Vương bằng hữu?"

Phong Tướng quân lập lại một lần lời của Vãn Thanh, không nói thêm gì nữa, mà quan sát mấy người bọn họ. Bọn họ dụ hắn ra đây, tất nhiên sẽ có chuyện muốn nói:

"Hoàng thượng đã bị thái tử khống chế, Phong Tướng quân thân là người của triều đình, sao không tiến cung kiến giá, bảo vệ hoàng thượng"

"Ai nói? Nói bậy nói bạ"

Phong Tướng quân nghe Vãn Thanh trách mắng xong, sắc mặt lập tức trở nên khó coi hơn, trầm giọng chỉ trích.

Đám người Vãn Thanh nhìn hắn, thấy hắn rõ ràng, thật sự cũng không biết tình hình cụ thể trong đó, chỉ sợ chỉ cho là hoàng thượng ở trong cung trị thương? Tuy có nghi ngờ, nhưng không mật tín, sợ không dám lộn xộn.

(Mật tín: thư bí mật)

"Phong Tướng quân, mời xem?"

Vãn Thanh xuất ra một lệnh bài, lệnh bài kia vừa xuất hiện, sắc mặt Phong Tướng quân đại biến, nhanh chóng nằm quỳ xuống đất, miệng hô vạn tuế.

Vãn Thanh bảo Lưu Dận cùng Tôn Hàm dìu hắn đứng lên, giờ phút này nhìn hành động của hắn, thật hiển nhiên là người của hoàng thượng, nếu mà như vậy, bọn họ yên tâm.

"Phong Tướng quân chắc cũng biết hoàng thượng ở trong cung thân bất do dĩ, hoàng thượng nói ngươi nếu nhận được lệnh bài thì lập tức lãnh binh tiến cung kiến giá"

"Dạ"

Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết xuống xe, mời Phong Tướng quân lên xe ngựa, phân phó người lái xe:

"Đưa Phong Tướng quân đến nơi nên đi"

"Dạ"

Người thủ hạ kia nhìn đám người Vãn Thanh đám liếc mắt một cái, lái xe rời đi.

Vãn Thanh nhìn xe ngựa chạy đi, giãn hai cánh tay một cái, lười biếng nói:

"Đi thôi, đói bụng chết rồi, chúng ta đi ăn một chút gì đi"

Ba người kia sững sờ một chút, Lưu Dận mở miệng hỏi:

"Cứ như vậy sao? Để Phong Tướng quân một mình tiến cung sao? Có thể cứu được hoàng thượng sao?"

"Nói ngươi ngốc thật đúng ngốc"

Vãn Thanh trợn mắt nhìn hắn, cười tủm tỉm giải thích:

"Lệnh bài kia nhất định là binh phù hay đại loại vậy, Phong Tướng quân là người của hoàng thượng, ta nghĩ Phong Tướng quân khẳng định cũng có một nữa tấm lệnh bài kia, hai khối hợp thành một, đương nhiên có thể điều động binh lính, thái tử còn dám ngăn cản sao?"

"Vậy kế tiếp không phải chuyện của chúng ta nữa?"

Hồi Tuyết thở dài nhẹ nhõm một hơi hỏi.

Vãn Thanh gật đầu, thở phào một hơi, chuyện này vốn không phải là chuyện của bọn họ, bọn họ chỉ là giúp Long Diệu.

Chẳng lẽ thật sự còn muốn nàng phải nhúng tay đến quốc sự của Long Phiên sao?

"Chúng ta đi ăn cái gì"

"Được, đi thôi, ta chết đói, lão đại"

Mọi người lập tức cảm giác được bụng kêu rột rột, xoay người đi tìm nơi ăn cơm.

Kinh đô của Long Phiên hết sức phồn hoa náo nhiệt, nhưng mà sự náo nhiệt kia lại bao phủ một tầng quỷ dị, âm thanh mua bán cùng tiếng trả nhỏ hơn hằng ngày.

Bọn Vãn Thanh ngồi ở gần cửa sổ, trên lầu hai một một quán cơm, sau khi lang thôn hổ yết ăn no nê, mọi người mới cảm thấy mĩ mãn, đánh giá tình hình bên ngoài.

Chỉ thấy trên đường cái tuy có tiếng nói chuyện, nhưng trên mặt mọi người hiện rõ sự bất an, cảnh tượng rất vội vàng.

Hoàng đế bị ám sát, hiện tại sống chết không rõ, thái tử cầm quyền, bắt lấy tam hoàng tử Dung Vương bỏ tù. Nói tam hoàng tử ám sát hoàng thượng. Cho nên, toàn bộ Dung Vương phủ đều bị giam vào ngục, chỉ chờ Dung Vương nhận tội, sẽ trảm ngay lập tức.

Bọn Vãn Thanh xem đến nhập thần, bỗng nhiên tiếng vó ngựa vang lên, trên đường phố phồn hoa, nổi lên tro bụi, vô số binh tướng giục ngựa chạy nhanh qua, làm mấy gian hàng bánh trái cùng hoa quả dọc hai bên đường bay lả tả rơi đầy trên mặt đất.

Mọi người sợ tới mức thét chói tai, náo loạn tránh né sang hai bên đường.

Trong lúc nhất thời, chỉ thấy từ ngã tư đường, cho đến ngã tư đường bên kia, cả con đường đều là binh lính, phía sau còn có một đội ngũ rất dài, tiếng ngựa kêu vang khắp phố, cùng tiếng gót sắt giẫm đạp trên mặt đường.

Nơi nơi đều là binh tướng mặc áo giáp sắt, giống như sát thần, oai phong lẫm liệt, đang nhắm thẳng mục tiêu mà chạy tới, chính là phía hoàng cung.

Những tửu lâu cùng quán ăn đứng đầy người xem náo nhiệt, lần này không ngừng vang lên tiếng kinh hô.

"Trời, đã có chuyện gì xảy ra nữa vậy? Chẳng lẽ lại muốn bắt người nào nữa, bây giờ lại muốn lấy đầu của ai nữa đây?"

"Long Phiên thật đúng là nhiều tai nạn mà"

Vãn Thanh không nói gì, mím môi cười, hoàn toàn thở dài nhẹ nhõm. Xem ra Phong Tướng quân đã mang binh lính vào cung cứu giá. Hoàng đế sẽ không có việc gì rồi, chỉ cần hoàng thượng không có việc gì thì Long Diệu sẽ không có việc gì.

Vừa nghĩ đến Long Diệu, Vãn Thanh đã nghĩ đến một chuyện khác, phát ra một tiếng thét kinh hãi.

"A?"

"Sao vậy?"

Ba người kia lập tức khẩn trương nhìn nàng, không biết chủ tử bị làm sao? Lúc trước còn rất vui vẻ, lúc này sắc mặt lại khó coi vô cùng.  

  Phần 4: Gặp lại Đồng Đồng

Vãn Thanh là vì nghĩ tới một việc, bọn họ chỉ lo lắng giúp Long Diệu, nhưng nêu Đồng Đồng đến Dung Vương phủ thì phải làm như thế nào đây?

Hiện tại, Dung Vương phủ đã bị người giam lỏng, bé nếu tìm không thấy bọn họ ... chẳng phải là ... không được ... không thể để bé gặp nguy hiểm.

Nghĩ, lập tức phân phó:

"Lưu Dận, nhanh chóng mua một chiếc xe ngựa, dừng gần Dung Vương phủ, nếu Đồng Đồng tìm tới nơi, chúng ta không thể lại tiếp tục bỏ lỡ bé nữa"

Nghe Vãn Thanh nói xong, ba người kia mới nhớ tới Đồng Đồng, chạy nhanh xuống lầu, phân công nhau hành động. Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết đến đi Dung Vương phủ, Lưu Dận cùng Tôn Hàm đi mua một chiếc xe ngựa.

Lúc này trên cửa chính của Dung Vương phủ đã bị dán giấy niêm phong, trước cửa một mảnh tan hoang, chung quanh phủ một bóng người cũng không có, vô cùng lạnh lùng mà nghiêm trang, Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết an tâm đứng chờ bên hông cửa phủ.

Hiện tại, toàn kinh thành không có ai quản, Phong Tướng quân dẫn binh tiến cung cứu giá, thái tử Long Bân bản thân mình đều khó bảo toàn, nào còn có tâm tư để ý tới việc giám sát ai?

Một chiếc xe ngựa ngừng không xa cửa lớn Dung Vương phủ, Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết leo vào trong xe ngựa ngủ, Lưu Dận cùng Tôn Hàm cũng tựa vào phía trước nghỉ ngơi, bọn họ là quá mệt mỏi, vừa nhắm mắt, thì đã ngủ.

Phong Tướng quân mang binh tiến cung, thái tử Long Bân dẫn ngự lâm quân ngăn cản, tình huống trước mắt không thoát khỏi huyết tẩy hoàng cung. Chém giết lan tràn, công chúa Long Tuyết đỡ hoàng thượng xuất hiện, kịp thời ngăn chặn một bạo kiếp.

Hoàng đế ra lệnh một tiếng, sai người bắt giữ thái tử Long Bân, ngự lâm quân vừa thấy hoàng thượng xuất hiện, ai dám cãi thánh mệnh, trong lúc nhất thời, tình thế kịch liệt dần dần dịu xuống.

Hoàng thượng phái binh đến hậu cung bắt lấy đám người hoàng hậu, nhốt vào trong lãnh cung chờ xử tội.

Thái tử Long Bân cho đến chết cũng không hiểu tại sao lại thất bại, rõ ràng đã gần thành công, nhưng cố tình lại mắc sai lầm, cuối cùng còn bị giam vào đại lao.

Thời điểm hắn đi vào, chính là lúc Long Diệu đi ra, Long Diệu bị hắn sai người đánh đến trọng thương, được người của Dung Vương phủ khiêng ra ngoài, một đường chạy thẳng về Dung Vương phủ.

Cuối cùng, Long Phiên cũng thoát khỏi một trận đảo chính.

Lúc chạng vạng, người của Dung Vương phủ đều được thả ra ngoài, đến khi nhìn thấy Long Diệu hồi phủ, đám người Vãn Thanh mới đi vào theo, được an trí ở trong phòng khách của Dung Vương phủ.

Bản thân Long Diệu bị trọng thương, hoàng đế phái ngự y trong cung đến chữa trị, nhất thời không có gì đáng ngại, chỉ cần ở trong phủ tĩnh dưỡng mấy tháng thì vết thương sẽ khỏi hẵn. Đối với chuyện kế tiếp ở trong cung, hắn không có tham dự.

Phụ hoàng đã không còn nguy hiểm, tuy rằng trúng độc, nhưng có Long Tuyết, nhất định sẽ không để cho hắn có việc gì.

Sau khi ngủ cả một ngày dài, đám người Vãn Thanh hẹn nhau đi thăm Long Diệu.

"Vết thương sao rồi, có đỡ hơn không?"

Long Diệu nằm trên giường, sắc mặt nhìn cũng không tệ lắm. Tuy rằng bị trọng thương, nhưng cũng đã tốt hơn nhiều.


"Cảm ơn mọi người"

Giọng nói của Long Diệu có chút xa cách, nhưng nét mặt rất chân thành tha thiết, rất thành tâm nói lời cảm ơn với bọn người Vãn Thanh. Lúc đó, hắn vốn tưởng là mình sẽ mất mạng, không nghĩ tới lại tránh được một kiếp.

Đây đã là lần thứ hai nàng cứu mạng hắn, thật không biết ơn cứu mạng này phải trả ra sao?

"Không có việc gì, chúng ta chỉ là làm hết sức, chỉ là mạng của ngươi chưa đến đường cùng thôi"

Vãn Thanh cười, mở miệng nói.

Nàng là nói thật, mạng của Long Diệu cùng hoàng đế Long Phiên còn chưa đến đường cùng, bằng không dựa vào bọn họ, chưa chắc có thể xoay chuyển số phận.

Mọi người đang nói chuyện, thì ngoài cửa vang lên tiếng nói:

"Thương tích của biểu ca có đỡ hơn chưa?"

"Gặp qua biểu tiểu thư, vương gia đã đỡ hơn nhiều rồi"

Thủ vệ đáp lời, Tô Mỹ Nhã gật đầu, mang theo nha hoàn đẩy cửa đi vào trong. Liếc mắt một cái thì nhìn thấy đám người Vãn Thanh đang ngồi trong phòng, sắc mặt bắt đầu không kiên nhẫn, chỉ vào Vãn Thanh:

"Biểu ca, lũ hạ tiện này sao còn chưa đi?"

Long Diệu nghe Tô Mỹ Nhã nói xong, sắc mặt nhanh chóng trầm xuống. Vãn Thanh là ân nhân cứu mạng của hắn, sao biểu muội lại xỉ nhục người ta, thật là không có lễ giáo.

"Bọn họ là khách của bổn vương, không được vô lễ"

"Biểu ca?"

Tô Mỹ Nhã không hài lòng, chu miệng lên, trừng mắt nhìn Vãn Thanh liếc mắt một cái, xoay người nhìn thấy sắc mặt Long Diệu tái nhợt, nhất thời không dám chọc hắn tức giận, không để ý tới Vãn Thanh, ngồi lên trên mép giường của Long Diệu, quan tâm hỏi:

"Biểu ca, ca không sao chứ, ca biết chuyện này chưa? Thái tử bị bắt giam vào đại lao rồi, thật là tốt quá ... biểu ca .... Ca ... không sao chứ?"

Nàng ta cứ nói mãi về chuyện thái tử bị bắt giam rồi những tội mà thái tử gây ra. Vãn Thanh không khỏi nhíu mày.

Tô Mỹ Nhã thật là một nữ nhân đầu óc ngu si tứ chi phát triển, lại còn vô cùng háo sắc. Cho dù, thái tử mưu phản, cũng không nên nói ra, còn vừa chửi vừa mắng.

Giờ phút này, nơi nơi toàn là tai mắc, một lời nói vô tình có thể dễ dàng khiến cả gia tộc bị diệt vong, tốt nhất là nên giữ mồm giữ miệng, đỡ phải bị người ta bắt lấy nhược điểm.

Nghĩ liền đứng lên chào Long Diệu:

"Dung Vương, chúng ta đi ra ngoài trước"

"Ừ"

Long Diệu gật đầu, lúc đối mặt với Tô Mỹ Nhã thì bày ra gương mặt sắc lạnh, lúc nhìn Vãn Thanh thì vô cùng dịu dàng, gương mặt đầy ý cười.

Nhìn sắc mặt hiện tại của Long Diệu, trong lòng Tô Mỹ Nhã vô cùng ghen tị, miệng giio16ng như đang uống từng ngụm, từng ngụm dấm chua, hận không thể giết chết Vãn Thanh. Nhưng, vì ở trước mặt của Long Diệu, cho nên nàng ta không dám biểu hiện ra mặt.

Đám người Vãn Thanh đang lui ra ngoài, thì nghe có người gõ cửa, đi vào phòng, Vãn Thanh vừa vặn nghe được lời mà người hạ nhân kia bẩm báo:

"Vương gia, ngoài cửa có khách tới, tên là Hiên Viên Dạ Thần"

Nghe xong, Vãn Thanh dừng bước, nhíu mày.

Lúc này Hiên Viên Dạ Thần đến Long Phiên làm cái gì?

Nàng nghĩ đến nhập thần, bên trong mơ hồ truyền ra lời nói:

"Hiên Viên Dạ Thần? Hắn tới đây làm cái gì?"

Trong lòng Long Diệu cũng rất nghi ngờ.

Tuy rằng Long Phiên cùng Hiên Viên quan hệ rất tốt, nhưng mình cùng với Hiên Viên Dạ Thần cũng không quen biết. Hắn còn trực tiếp đến Dung Vương phủ gặp mình làm gì?

Ngoài cửa, Vãn Thanh chuẩn bị rời đi.

Hiên Viên Dạ Thần tới bái phỏng Long Diệu, tất nhiên là có liên quan đến chính trị của hai nước, không có quan hệ với nàng.

Ai ngờ, vừa mới đi hai bước, thì nghe người hạ nhân kia nói tiếp:

" Hiên Viên thái tử còn dẫn theo một đứa nhỏ"

"Hả? Một đứa nhỏ?"

Chuyện này chẳng những khiến Long Diệu giật mình mà ngay cả Vãn Thanh cũng sững sờ, lập tức quay trở vào phòng, nôn nóng phân phó người hạ nhân kia:

"Mau, dẫn bọn họ vào, lập tức dẫn bọn họ vào"

Vãn Thanh dứt lời, Tô Mỹ Nhã tức giận hừ lạnh:

"Ngươi là loại cái thứ gì? Dám can đảm ở Dung Vương phủ diễu võ dương oai phân phó hạ nhân"

Nói xong, nàng còn cảnh cáo nhìn người hạ nhân kia:

"Đừng để ý tới nàng ta"

Hạ nhân khó xử nhìn Long Diệu, gương mặt Long Diệu lạnh bạc như băng, vẫy tay phân phó:

"Lập tức mời Hiên Viên thái tử vào phủ"

"Dạ"

Hạ nhân lui xuống, Long Diệu tức giận trừng mắt nhìn Tô Mỹ Nhã, lạnh lùng ra lệnh:

"Tô Mỹ Nhã, lập tức trở về Tô phủ"

"Muội không đi?"

Tô Mỹ Nhã lắc đầu từ chối, Thượng Quan Vãn Thanh còn ở lại Dung Vương phủ ngày nào thì nàng còn lo lắng ngày đó.

Nhưng Long diệu không để ý tới nàng ta, ra lệnh:

"Người tới, lập tức đem Tô Mỹ Nhã tiễn khỏi Dung Vương phủ. Sau này ,không có lệnh của bổn vương, không cho nàng ta tiến vào dù là nữa bước"

"Dạ"

Có hai gã thị vệ đi vào, đối với Tô Mỹ Nhã làm một tư thế mời, Tô Mỹ Nhã tức giận nhìn Long Diệu, cắn môi, trong mắt còn lắng động nước mắt.

Biểu ca ở trước mặt người ngoài trực tiếp đuổi nàng, còn nói rõ ràng từ đây về sau không cho phép nàng tiến vào Dung Vương phủ. Việc này thật là mất thể diện.

Vừa nghĩ như vậy, khóc lóc, dậm chân một cái rồi chạy ra ngoài, hai tiểu nha hoàn cũng đuổi theo phía sau tiểu thư của mình.

Trong phòng, Long Diệu tức giận, thở phì phò nhìn Vãn Thanh, nói lời xin lỗi với nàng:

"Thực xin lỗi, làm ngươi chê cười rồi"

"Không có việc gì"

Vãn Thanh lắc đầu, dẫn Hồi Tuyết ngồi xuống ghế tựa, chờ Hiên Viên Dạ Thần đi vào. Không biết đứa nhỏ đi theo Hiên Viên Dạ Thần có phải là Đồng Đồng hay không?

Mặc dù có chút khó tin, bé sao lại đi cùng với Hiên Viên Dạ Thần đến đây? Nhưng, trong lòng nàng vẫn tràn đầy hy vọng, hy vọng đứa nhỏ kia là con trai của nàng.

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, hạ nhân mở cửa, kẻ trước người sau đi vào.

Người đó quả nhiên là thái tử Hiên viên quốc, Hiên Viên Dạ Thần. Cao nhã tôn quý, gương mặt rực rỡ tựa ánh mặt trời. Hiên Viên Dạ Thần đi vào, liếc mắt một cái đã thấy Vãn Thanh. Không khỏi kinh ngạc, thân thể theo bản năng nghiêng một bên, hiện ra một bóng dáng nhỏ bé đang đứng phía sau.

Một đứa bé phấn trang ngọc triệt, đáng yêu hoạt bát, đang ôm một con khỉ nhỏ màu vàng, chớp chớp đôi mắt to nhìn Vãn Thanh, giống như có chút không tin vào mắt mình, vươn ra một bàn tay nhẹ xoa đôi mắt.

Sau khi xác định người đứng trước mắt đúng là mẫu thân của mình, không khỏi hoan hô một tiếng, chạy thẳng vào trong lòng Vãn Thanh.

"Mẫu thân, mẫu thân, sao mẫu thân lại tới đây? Đồng Đồng rất nhớ mẫu thân, rất nhớ mẫu thân, nhớ đến tim đều đau nhói"

Nhóc con dụi dụi mặt vào trước ngưc Vãn Thanh, nồng đậm giọng mũi, luôn miệng không ngừng nói ' sẽ không bao giờ rời xa mẫu thân'

Bé thật sự không biết, thì ra rời xa mẫu thân, lại nhớ mẫu thân đến như vậy. Hai ba ngày đầu còn đỡ, nhưng thời gian càng dài ... Ban ngày, bé ăn không ngon, buổi tối lại ngủ không yên.

Trong lòng rất nhớ, rất nhớ, hận không thể lập tức bay bên cạnh đến mẫu thân, không nghĩ tới, bé giờ đây lại có thể nhìn thấy mẫu thân.

Vãn Thanh ôm con vào lòng, trái tim nhanh chóng bình thản, tưởng niện ôm chặt bé vào lòng. Đã nhiều ngày không thấy bé, nàng cũng rất nhớ bé. Bên trong phòng lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều nhìn hai mẹ con, một câu cũng không nói.

Thẳng đến khi Vãn Thanh mở miệng trách mắng:

"Đồng Đồng, con lần này thật quá mức, đang yên đang lành con làm cái gì phải rời nhà trốn đi?"

"Mẫu thân, mẫu thân đừng nóng giận, Đồng Đồng biết sai rồi, sau này Đồng Đồng sẽ không bao giờ rời khỏi mẫu thân nữa đâu"

"Con đó ...."  

  Phần cuối: Hạ Hầu Mặc Viêm tìm đến

Vãn Thanh bất đắc dĩ trừng bé, tuy rằng trước đó nàng vô cùng tức giận, nhưng sau đó bởi vì nhớ bé, cho nên tức giận cũng giảm bớt một phần.

Bây giờ nhìn thấy bé an toàn, không bị thương tích gì, nàng vô cùng vui vẻ, làm sao còn nhớ đến việc trừng phạt bé, bế bé lên ngồi vào trên chân của mình.

"Lần sau không được như vậy, biết chưa?"

Cảnh cáo bé một lần, ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Dạ Thần:

"Sao Hiên Viên thái tử lại đi cùng với Đồng Đồng đến đây vậy?"

Hiên Viên Dạ Thần đi đến một bên, ngồi xuống, mà phía sau của hắn còn có một đứa bé khác đang đứng, luôn luôn bất động thanh sắc nhìn bên trong gian phòng, lẳng lặng không nói lời nào.

Long Diệu phân phó người hầu mang nước trà lên, vẫy tay cho người lui xuống.

Giọng nói của Hiên Viên Dạ Thần vang lên:

"Ta phụng ý chỉ của phụ hoàng đến Long Phiên một chuyến, vì mùa đông nên nước sông kết băng, không có biện pháp đi thuyền qua. Cho nên đi đường vòng, nào ngờ ... hơn nửa đêm lại đụng phải Đồng Đồng, thằng nhóc này vậy mà lại bị người đuổi giết"

"Bị người đuổi giết?"

Tim Vãn Thanh như ngừng đập, sợ hãi khủng hoảng, bất an ôm chặt bé.

"Đồng Đồng, con chọc phải ai mà lại bị người đuổi giết?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Đồng Đồng bắt đầu suy nghĩ sâu xa, sau đó nghiêm túc trả lời:

"Mẫu thân còn nhớ rõ có một lần mẹ dẫn con đi lên phố, có một gia gia từng vẽ một bức chân dung cho con chứ?"

"Ừ"

Vãn Thanh gật đầu, chờ bé nói tiếp, Đồng Đồng cũng không có trì hoãn, nói tiếp:

"Sau khi con rời khỏi Hán Thành Vương phủ, thì bị hai kẻ buôn người lừa. Sau đó, tụi con hợp tác với nhau đập bọn họ một trận nên thân, ép bọn họ đem mấy đứa kia trả về nhà tụi nó"

Đồng Đồng nói đến đây, nghĩ tới Tiểu Quai, lập tức vẫy tay kêu Tiểu Quai lại, Vãn Thanh nhìn đứa trẻ đứng trước mắt mình, cùng độ tuổi với Đồng Đồng, nhưng thiếu một phần linh tính, lại có một chút trầm ổn, không khỏi kỳ quái hỏi:

"Đồng Đồng, ai vậy con?"

"Mẫu thân, đây là Tiểu Quai, nó đã quên bản thân mình tên gọi là gì, lại không biết nhà mình ở nơi nào, cho nên con đặt tên nó là Tiểu Quai, sau này nó sẽ đi theo con"

"A"

Vãn Thanh không nói gì, rời nhà trốn đi một chuyến, còn đem theo một người trở về, vốn có một mình bé thôi cũng đủ đau đầu, giờ thêm một đứa nữa, còn không biết loạn thành cái dạng gì?

Nghĩ, nhanh chóng lắc đầu:

"Đồng Đồng, chúng ta phải nghĩ biện pháp đưa em đi về nhà"

Vãn Thanh vừa nói xong, đứa bé kia lập tức lắc đầu, không chịu, hai tay nắm lấy y phục của Đồng Đồng không buông.

Đồng Đồng cười tủm tỉm, vỗ vỗ tay nó, trấn an nó:

"Tiểu Quai, ngươi đừng sợ, mẫu thân sẽ cho phép ngươi ở lại, ngươi đừng sợ"

Bé trấn an Tiểu Quai, lại nhìn Vãn Thanh:

"Mẫu thân, cho phép nó ở lại đi, nó rất biết điều, hơn nữa còn rất nghe lời của con"

Vãn Thanh nhìn đứa bé kia, cuối cùng gật đầu, tình hình hiện tại cũng không có biện pháp đi tìm người nhà của đứa nhỏ này:

"Được rồi, vậy thì cứ ở lại đi, nhưng mà ... tiếp theo như thế nào?"

Vãn Thanh muốn biết ai muốn giết con trai của nàng, trong mắt trong nháy mắt tràn ngập lệ khí.

Đồng Đồng gật đầu, tiếp tục câu chuyện:

"Lũ buôn người kia nhân lúc tụi con không chú ý thì chạy mất, sau đó con gặp được một vị gia gia, chính là người đã vẽ bức chân dung cho ta. Con thuyết phục ông ấy mang con tới Long Phiên"

" Đầu tiên, bọn họ không đồng ý, sau đó Đồng Đồng cầu vị gia gia kia, sau cùng ông ấy cũng đồng ý. Nào ngờ, lúc nửa đêm, Đồng Đồng nghe được bọn họ nói cái gì ... Phượng Hoàng giáo, lại nói cái gì ... cứu người"

" Đồng Đồng không hiểu, sau đó bọn họ phát hiện Đồng Đồng nghe lén, lại muốn giết Đồng Đồng"

Đồng Đồng nói vừa dứt lời, trong gian phòng, lặng ngắt như tờ, sắc mặt ai ai cũng thay đổi, Vãn Thanh nhanh chóng lôi kéo bé, trầm ổn hỏi:

"Đồng Đồng, con nghe được bọn họ nhắc tới ... Phượng Hoàng giáo? Còn nói cứu người?"

Đồng Đồng thấy mẫu thân sắc mặt nghiêm túc, lập tức gật đầu, khẳng định nói:

"Dạ, bọn họ ở trong phòng nói ... cái gì ... Phượng Hoàng giáo ... còn nói muốn tới Long Phiên tới cứu người"

Bé nói xong, không rõ đây là ý gì, nhìn Vãn Thanh, lại nhìn những người khác, cuối cùng nhìn Long Diệu, thấy sắc mặt của hắn không tốt, có vẻ như bị thương, lập tức giãy giụa, tuột xướng khỏi người Vãn Thanh chạy đến bên cạnh Long Diệu, quan tâm hỏi:

"Diệu thúc thúc, thúc làm sao vậy? Bị thương sao?"

"Thúc thúc không có việc gì, Đồng Đồng đừng lo lắng"

"Dạ"

Đồng Đồng gật đầu, không nói chuyện, ngồi ở trên giường với Long Diệu, Chiêu Chiêu nhảy lên, ngồi lên trên đùi của bé, Tiểu Quai cũng đi qua đứng bên cạnh bé.

Vãn Thanh nhắm mắt lại, cuối cùng mở mắt ra nhìn Long Diệu, nói:

"Thích khách ám sát hoàng thượng, chỉ sợ là người của Phượng Hoàng giáo. Nếu là sự thật ... thì phiền toái lớn"

Nàng nói xong, gương mặt ấm áp dịu dàng của Hiên Viên Dạ Thần hiện lên một chút ác độc, gật đầu đồng ý:

"Ừ, các ngươi hiện tại đã bắt lấy bọn thích khách, bọn họ nhất định sẽ nghĩ biện pháp cứu thoát, chuyện này nên lập tức tiến cung bẩm báo cho hoàng thượng, để bọn họ sớm phòng bị, đem người của Phượng Hoàng giáo một lưới bắt hết"


Long Diệu nghe xong, lập tức hướng ra phía ngoài ra lệnh:

"Người tới, lập tức chuẩn bị ngựa, ta muốn tiến cung gặp phụ hoàng"

Hắn nói xong, giãy giụa đứng dậy, Hiên Viên Dạ Thần cùng Vãn Thanh nghe xong, vội ngăn cản hắn:

"Ngươi bị trọng thương, vẫn nên an tâm tĩnh dưỡng đi"

"Không, nếu không tiến cung, chỉ sợ bọn thích khách đã bị cứu thoát"

Long Diệu kiên trì, Vãn Thanh tự biết không ngăn cản được hắn, cũng tùy hắn. Hiên Viên Dạ Thần nghĩ, nói:

"Vừa vặn bản thái tử cũng muốn gặp mặt hoàng thượng, cùng nhau tiến cung đi"

"Được"

Hai người quyết định xong, Hiên Viên Dạ Thần đứng dậy, thị vệ của Dung vương phủ đỡ Long Diệu đứng dậy, sau đó cùng Hiên Viên Dạ Thần tiến cung đi. Còn bọn người Vãn Thanh thì trở về phòng nghỉ ngơi.

Trong phòng, Đồng Đồng cùng Vãn Thanh tâm sự một hồi, thấy hơi mệt, dẫn Tiểu Quai cùng Chiêu Chiêu ra phòng đơn ngủ.

Những người khác bởi vì đã ngủ một ngày, tinh thần còn rất minh mẩn, hơn nữa có chuyện trong lòng, nhất thời ngủ không được, ngồi ở dưới ánh đèn tâm sự.

Tôn Hàm nhìn Vãn Thanh, từ từ mở miệng nói:

"Lão đại, nếu thật là Phượng Hoàng giáo phái người ám sát hoàng đế Long Phiên, chỉ sợ việc này không đơn thuần. Bọn họ hành động như vậy, chỉ sợ không phải nhằm vào một mình Long Phiên"

"Hơn nữa, nghe đồn giáo chủ Phượng Hoàng giáo đã qua đời. Hiện tại, những người này nghe lệnh từ ai? Trong Phượng Hoàng giáo chắn chắc là có không ít cao thủ"

Vãn Thanh gật đầu, Tôn Hàm lời nói đúng là điều mà nàng đang lo lắng.

Trước đó, Mộc Tiêu Dao đùng một cái ở đâu lấy ra một tấm lệnh bài của Phượng Hoàng giáo, nàng nghĩ là chuyện đó cùng Phượng Hoàng giáo cũng không có quan hệ gì. Nhưng, hiện tại xem ra, có vẻ như không đơn thuần như vậy.

Gió đêm rét lạnh tràn vào, đập vào cửa sổ giấy bốp bốp.

Ngoài hành lang ngoài vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, mọi người bên trong phòng, đồng thời cảnh giác nhìn bên ngoài.

Tiếng bước chân kia đi tới trước cửa thì ngừng lại, Hồi Tuyết quát lạnh một tiếng:

"Ai?"

Ngoài cửa có giọng nói vang lên, trả lời:

"Trước cửa phủ có người nói muốn gặp Thượng Quan tiểu thư? Nói là phu quân của tiểu thư"

"Phu quân? Hạ Hầu Mặc Viêm?"

Vãn Thanh kinh ngạc, quay đầu nhìn ba người phía sau. Nàng không nghe lầm chứ, nói là phu quân của nàng. Thấy sắc mặt của cả ba người đều kinh ngạc, thật hiển nhiên là nàng nghe lầm, sững sờ trong chốc lát, nhịn không được hỏi:

"Nam nhân này tới làm gì?"

"Chủ tử, không nghĩ tới, thế tử gia thế nhưng cũng đã tới?"

Hồi Tuyết thì thầm, xem ra, trong lòng thế tử gia vẫn rất để ý chủ tử. Bằng không cũng sẽ không thể chạy tới đây.

Khi đó, thế tử gia còn tự sát nhất quyết đòi ở lại Thượng Quan phủ khi, vì biết Long Diệu ở tại phủ dưỡng thương, cũng biết Long Diệu là người của Long Phiên quốc.

Bây giờ có thể tìm được bọn họ cũng không có gì kỳ quái, chính là hắn có thể một đường truy tới đây, thật khiến mọi người không thể ngờ tới.

"Ừ, Lưu Dận. Ngươi cùng bọn họ đi xem xem, người đó có phải là Hạ Hầu Mặc Viêm hay không? Nếu quả thật là hắn, dẫn hắn lại đây"

Vãn Thanh vẫn có chút không thể tin, nàng thật sự nghĩ không ra, Hạ Hầu Mặc Viêm tại sao lại muốn đi Long Phiên tìm nàng.

Nơi này cách Kim Hạ cũng không phải là một hai dặm đường, mà là mấy nghìn dặm. Hán Thành Vương sao có thể đồng ý cho hắn tới nơi này?

Trong phòng, Lưu Dận lên tiếng trả lời, đi ra ngoài. Sắc mặt Tôn Hàm có chút tối tăm, vốn hắn còn muốn chờ chuyện nơi đây xong xuôi, bọn họ sẽ đề nghị chủ tử tìm một chỗ ẩn cư. Không ngờ, thế tử gia lại có thể tìm tới chỗ này.

Nếu thật là hắn ... chỉ sợ bọn họ muốn chạy cũng không chạy được.

Trong lúc nhất thời, ai cũng không lên tiếng, cho đến khi có tiếng bước chân vang lên bên ngoài hành lang. Rầm, một tiếng, cửa bị đẩy bung ra.

Chỉ thấy, trước cửa là một gương mặt phong trần mệt mỏi, ý cười đầy mặt. Người này không phải Hạ Hầu Mặc Viêm thì là người nào.

Hắn vừa nhìn thấy Vãn Thanh, thì trên gương mặt tuấn mỹ bỗng phát sáng chói mắt, đầy ý cười, khóe môi hơi nhếch lên, giọng nói mềm nhũn thanh thuần thuần vang lên.

"Nương tử, ta rốt cuộc tìm được nàng rồi"

Một tiếng này rất tự nhiên thân thiết, có vẻ như ẩn chứa rất nhiều nhớ mong, lại dường như trải qua phong sương gian khổ.

Bên trong gian phòng, bọn Vãn Thanh nhất thời không động đậy, đều trố mắt nhìn hắn. Vãn Thanh phục hồi tinh thần trước hết, nàng không biết nói cái gì cho phải. Đứng dậy, ý bảo hắn ngồi xuống giường, nhìn Lưu Dận, nói:

"Thế tử gia làm sao tới được đây?"

"Thị vệ của Hán thành vương phủ bảo vệ hắn một đường tới được đây"

"Ờ"

Vãn Thanh thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngẩng đầu nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm, hỏi:

"Hạ Hầu Mặc Viêm, ngươi sao lại chạy đến nơi này làm gì?"

"Đồng Đồng không thấy đâu, nương tử cũng đi mất, cho nên ta tới tìm các ngươi về nhà"

Những lời nói của Hạ Hầu Mặc Viêm khiến bọn họ kinh ngạc trong nháy mắt, im lặng không tiếng động, mà Hạ Hầu Mặc Viêm đã phát hiện Đồng Đồng đang nằm ngủ trên giường. Khóe môi ý cười càng lộng lẫy, tựa như làm như ánh sáng trên hồ nước xanh, nhu mì động lòng người.

"Đồng Đồng ở trong này, thật sự là quá tốt rồi"

Giọng nói của hắn là phát ra từ nội tâm, rất vui vẻ, rất hạnh phúc. Mọi người đều thấy rõ ràng, giờ khắc này, cảm giác được người nam nhân này đáng yêu gấp vạn lần so với vạn vật trên đời này tự cho mình là siêu phàm.

Đêm đã khuya, Long Diệu cùng Hiên Viên Dạ Thần còn chưa có tin tức gì, bọn Vãn Thanh cũng không chờ bọn họ trở về, phân phó mọi người đi nghỉ ngơi.

Hạ Hầu Mặc Viêm ôm Đồng Đồng ngủ cùng một chỗ, còn Vãn Thanh thì cùng Hồi Tuyết ngủ trong nội phòng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro