Chương 9: Thịt ruột thoát ra, lăng ngược đùa bỡn thịt ruột.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Húc Du thấy gần đây mình càng ngày càng dâm đãng, mỗi lần làm tình với Mặc Sĩ Chính, cậu luôn cảm thấy bên trong lỗ đít ngứa ngáy vô cùng, hận không thể để con cặc nam nhân thọc vào đụ một cái.

Cậu hỏi bác sĩ của mình mới biết được, thì ra thể chất của người song tính vốn dâm đãng, không thể thỏa mãn với việc chỉ bị địt một lỗ, cần phải đụ đều cả hai.

Nhưng mà mỗi lần làm tình Mặc Sĩ Chính chỉ đụ mỗi lỗ lồn, trước nay chưa từng động đến mặt sau, cho nên Diệp Húc Du chỉ có thể tự mình chịu đựng, nhưng lỗ đít càng ngày càng đói khát, lỗ đít luôn bị ngứa ngáy khó nhịn.

Cuối cùng Diệp Húc Du nhịn không được mua một cây gậy mát xa trên mạng, muốn thừa lúc Mặc Sĩ Chính không ở đây thì an ủi lỗ đít của mình một chút.

Nhưng người tính không bằng trời tính, ký túc xá chỉ nhỏ xíu không thể giấu được gì.

Buổi tối sau hôm nhận được gậy mát xa, Diệp Húc Du mới tắm xong đi ra khỏi phòng tắm đã thấy Mặc Sĩ Chính đang cầm gậy mát xa mình mới mua, khóe miệng cong lên nhìn cậu, nhưng trong mắt lại không có ý cười, có thể nói là âm trầm.

Diệp Húc Du biết Mặc Sĩ Chính đã tức giận.

"Anh nghe em giải thích..."

"Giải thích cái gì? Giải thích là do em dục cầu bất mãn, anh không thể thỏa mãn em? Không có sự cho phép của anh mà em dám tự chạm vào mình sao?" Mặc Sĩ Chính cắt đứt lời cậu nói.

"Không, không phải như thế, em chưa dùng thứ đồ đó, em chỉ là muốn bị đụ lỗ đít, lỗ dâm của em rất ngứa, chịu không nổi."

"Vậy tại sao em lại không nói với anh?"

Mặc Sĩ Chính kì thật đã mơ ước lỗ đít của Diệp Húc Du từ lâu, hắn muốn tìm hiểu các bước chuẩn bị một chút rồi mới làm thật, nhưng không nghĩ tới đĩ dâm nhà mình lại đói khát đến vậy.

"Trước nay anh chưa từng chạm vào nó, anh không thích làm sao em có thể nói được." Nói xong, trong lòng Diệp Húc Du ủy khuất, nước mắt lập tức rớt xuống.

Trong lòng Mặc Sĩ Chính mềm nhũn, ngoại trừ trên giường, hắn không nỡ để bảo bối nhà mình khóc vì bất kì chuyện gì khác.

"Đừng khóc mà, ai nói anh không thích chứ, em để dành nước mắt lên giường, anh sẽ thỏa mãn cho em có được không?" Mặc Sĩ Chính liếm sạch nước mắt trên mặt Diệp Húc Du, ôm người lên giường.

Bởi vì chuyện đột nhiên xảy ra, trong phòng ngủ cũng không có dầu bôi trơn, Mặc Sĩ Chính nghĩ nghĩ, quyết định lấy tài liệu tại chỗ.

Hắn lấy một lọ sữa đặc từ trong tủ lạnh ra, thong thả đổ vào lỗ đít Diệp Húc Du, chất lỏng lạnh lẽo dính nhớp làm cậu giật mình một cái.

"Ưm a..." Lỗ đít đang ngứa ngáy của Diệp Húc Du không thỏa mãn với việc Diệp Sĩ Chính chỉ tiến vào một chút, ngược lại càng thêm khó nhịn, cửa lỗ nhỏ không ngừng co rút lại, muốn nuốt ngón tay của Mặc Sĩ Chính vào càng sâu.

Mặc Sĩ Chính giống như là không hiểu được ý của Diệp Húc Du, vẫn chậm rì rì, chờ cậu thích ứng mới cắm vào ngón thứ hai, ngón trỏ và ngón giữa moi đào trong lỗ đít nóng ấm.

"Ưm... còn muốn..."

"Đĩ dâm!" Mặc Sĩ Chính chửi nhỏ một tiếng, trực tiếp cắm ngón tay còn lại vào, bàn tay nhanh chóng thọc vào rút ra trong lỗ nhỏ của Diệp Húc Du, dưới sự tiến công của ngón tay vách thịt nhanh chóng tự mình phân bố ra lượng lớn nước dâm để thuận tiện hắn tiến vào.

Mặc Sĩ Chính cũng không kịp chờ, kéo dây quần ra tiến thẳng một đường.

"A!" Lỗ đít Diệp Húc Du cuối cùng cũng bị cắm đầy, cho dù vách thịt bị cặc lớn căng đến trướng đau nhưng khoái cảm mãnh liệt lại cứ chen chúc mà đến.

Nếp uốn lỗ đít bị san bằng, lỗ nhỏ vốn hồng nhạt cũng bị căng đến trắng bệch, nhưng chờ đến lúc cặc lớn màu đỏ tím nổi gân xanh ra ra vào vào bên trong, hung ác đụ địt, màu sắc của lỗ dâm lại trở nên càng ngày càng đỏ, giống như muốn nhỏ máu.

Đầu cặc bự chảng mỗi lần ra vào đều mang theo một mảng lớn thịt ruột, giống như một đóa hoa đỏ tươi nở rộ ở giữa hai cánh mông thịt trắng nõn, sau đó lại bị mang đi vào.

Mặc Sĩ Chính ngang ngược đụ cậu, giằng co hơn một giờ, cuối cùng tinh dịch nóng bỏng mới phun vào trong lỗ đít Diệp Húc Du.

"Ưm... Nóng quá... Thật nhiều... Sắp bị bỏng chết rồi..."

Khi Mặc Sĩ Chính rút cặc ra, đóa hoa lại nở to, chỉ là lần này nhụy hoa đỏ bừng lại hộc ra mật hoa màu trắng, yêu diễm muốn mạng.

Mặc Sĩ Chính cong môi cười, duỗi tay dùng sức nhéo nhéo đoàn thịt mềm dâm đãng kia, thịt ruột mềm mại chưa từng bị mạnh mẽ xoa bóp như vậy, làm Diệp Húc Du vừa đau đớn lại kích thích.

Mặc Sĩ Chính lấy một cây roi nhỏ mềm từ trong ngăn kéo đầu giường ra.

'Chát!" Một roi quất lên hoa tâm, Diệp Húc Du bị đánh đến đau nhức, trước mắt biến thành màu đen, còn chưa kịp thở dốc, roi lại giống như bão táp mà đánh xuống. Diệp Húc Du rên rỉ, sử dụng cả tay chân bò về phía trước, muốn thoát khỏi việc bị roi đánh.

Mọi người nhìn thấy một ít đồ vật đáng yêu đều muốn dùng sức xoa bóp, Mặc Sĩ Chính cũng vậy, hắn nhìn thấy một đoàn thịt non trên người Diệp Húc Du liền muốn dùng lực quất đánh đùa bỡn nó, sao có thể để cho cậu trốn được?

Cho nên Mặc Sĩ Chính không để ý đến Diệp Húc Du đang giãy giụa khóc kêu, đè eo nhỏ của cậu lại, giam cầm trước ngực mình không cho cậu trốn về phía trước, nảy sinh ác độc quất đánh đóa hoa dâm đãng này, ngay cả mông thịt cũng không tránh khỏi, hai luồng thịt mềm đan xen vết đỏ.

Mà Diệp Húc Du đã không còn sức khóc hô, chỉ có thể nức nở, đôi mắt sưng đỏ, giọng nói nghẹn ngào, chỉ một chút này cũng không thể khơi lên thương tiếc của Mặc Sĩ Chính, chỉ làm cho hắn càng thêm bạo ngược.

Thịt ruột mềm mụp bị đánh càng thêm sưng to, giống như quả táo lớn kẹp ở giữa gò mông mập. Mặc Sĩ Chính ngừng đánh, lấy đống vải vừa mới mua hôm nay qua.

"Đút lỗ đít của em ăn một vài quả vải được không? Đĩ nứng?"

Diệp Húc Du đã bị quất đánh đến không còn sức phản kháng, chỉ có thể giống như kĩ nữ ghé vào trên giường tùy ý người ta đùa giỡn.

Mặc Sĩ Chính cầm một trái vải còn chưa lột vỏ đè ở giữa lỗ đít, da vải sần sùi khảm thật sâu vào trong vách thịt, bị dùng sức đẩy mạnh vào bên trong lỗ dâm.

Mấy trái vải liên tiếp bị đẩy mạnh vào vách thịt mềm mại, lỗ dâm bị lớp vỏ bên ngoài ma xát không ngừng đã trầy da, xuất hiện tơ máu che kín toàn bộ nhụy hoa.

Khuôn mặt Diệp Húc Du đã đau đến trắng bệch, tóc đen mềm mại ướt nhẹp mồ hôi dán ở trên mặt.

Mặc Sĩ Chính hôn hôn lỗ đít Diệp Húc Du, liếm sạch sẽ tơ máu bên trên.

"Ưm a..." Thịt ruột vẫn luôn bị đối xử tàn bạo bỗng nhiên nhận được xúc cảm ôn nhu như vậy, cảm giác tê dại truyền từ chỗ rách da lan đến khắp toàn thân.

Nhưng câu nói tiếp theo của Mặc Sĩ Chính lại làm cậu rơi vào địa ngục.

"Được rồi, tự mình đẩy vải ra ngoài nào."

Diệp Húc Du bị đùa bỡn một hồi đã sớm mềm nhũn, làm sao còn có sức tự mình bài xuất vải ra ngoài chứ.

"Không cần... Không đẩy ra được..." Diệp Húc Du ủy khuất không chịu nổi.

"Không đẩy ra được vậy em cứ kẹp như thế đi." Mặc Sĩ Chính sẽ không mềm lòng ở trên giường.

Diệp Húc Du chỉ có thể liều mạng dùng sức, một trái vải cuối cùng đã bị đẩy ra một nửa, nhưng Diệp Húc Du đã không còn sức, trái vải đi ra một nửa lại bị đẩy trở về.

Vỏ vải thô ráp không ngừng kích thích thịt ruột, dưới một lần Diệp Húc Du dùng sức,

L chỗ sâu bên trong vách thịt phun một cổ nước đánh lên quả vải.
Lỗ đít Diệp Húc Du giống như đã mất đi co dãn, hỗn hợp nước vải và nước dâm mất khống chế thi nhau chảy ra ngoài.

Diệp Húc Du cảm thấy lỗ đít mình hình như bị hư rồi, yết hầu khàn khàn phát ra tiếng kêu to tuyệt vọng.

Mặc Sĩ Chính lại không nóng nảy, trong lòng thầm nghĩ: "Quả nhiên vách ruột của người song tính dưới sự ngược đãi cực hạn sẽ đạt cao trào, bác sĩ không lừa mình."

Chờ đẩy hết vải ra ngoài, tâm trạng của Diệp Húc Du vẫn chưa bình tĩnh lại, cảm giác kích thích vừa rồi quá khủng bố, lỗ đít đã hoàn toàn không chịu khống chế.

Mặc Sĩ Chính trấn an hôn hôn cái trán Diệp Húc Du, vừa rồi cậu có bao nhiêu tuyệt vọng thì bây giờ lại sợ hãi bấy nhiêu, đôi tay gắt gao ôm Mặc Sĩ Chính, không ngừng chui vào trong ngực hắn.

Mặc Sĩ Chính cũng biết vừa rồi bảo bối nhà mình rất sợ hãi, hắn dùng một tay ôm eo bé cưng của mình, một tay vuốt ve lưng cậu, bộ dáng giống như người bảo vệ, nhưng người ngược đãi rõ ràng cũng là chính hắn.

Chờ cảm xúc của Diệp Húc Du đã bình tĩnh lại, Mặc Sĩ Chính lại lấy ra một mảnh vải sợi bông.
"Bảo bối, đóa hoa của em quá đáng yêu, để anh chơi thêm mấy ngày có được không?"

"Vâng." Diệp Húc Du nhìn bộ dáng đáng thương của Mặc Sĩ Chính, làm sao nỡ từ chối.

Mặc Sĩ Chính nghe vậy lập tức nhào tới, dùng sợi bông quấn chặt quanh đống thịt non rồi buộc chặt lại, ngăn cản đoàn thịt mềm này quay lại bên trong lỗ đít.

Thịt ruột bị giam cầm bên ngoài, chân và hai cánh mông thịt không thể khép lại, có thể nói là bị đụ không thể khép chân.

Mấy ngày nay Diệp Húc Du chỉ có thể mặc áo sơ mi to rộng của Mặc Sĩ Chính, nửa người dưới trần trụi, một đóa hoa đỏ thẫm như ẩn như hiện, Mặc Sĩ Chính thường xuyên véo niết một phen, làm cậu rên rỉ liên tục.

Lúc ăn cơm, Diệp Húc Du ngồi trên đùi Mặc Sĩ Chính, đóa hoa mềm mại cọ xát trên đùi hắn, thịt hoa bị vải quần cọ đến nước dâm chảy liên tục, Mặc Sĩ Chính đành phải dùng băng dán không dính nước bịt chặt vách ruột.

Chờ lúc ăn cơm xong, xé băng dán cần phải xé kéo thịt ruột, Diệp Húc Du bị đau nước mắt chảy ròng, đương nhiên cũng có khả năng là vì đống nước dâm đã tích trữ quá lâu trong vách thịt được giải thoát nên sướng đến khóc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro