Chương 12: Xuân quyến rũ, thu nhạt nhòa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau lần đó, Mạc Tu Lăng và Giang Nhân Ly cũng không còn xuất hiện cùng nhau. Mạc Tu Lăng vẫn ngày ngày đón Giang Nhân Đình đi học, tan học lại cùng cô về nhà. Nếu có gì đặc biệt thì chính là cuối tuần, Giang Nhân Ly sẽ có mặt tại sân bóng rổ. Thế nhưng, trong khi các bạn nữ khác rất nhiệt tình trợ giúp đội bóng rổ, thì cô lại đứng rất xa, núp dưới tán cây, đơn giản vì không muốn phải phơi nắng.

Thật ra không phải cô muốn tới xem Tu Lăng chơi bóng rổ, vì cuối tuần ở trường phải học vẽ với một vị họa sĩ nổi tiếng nào đó, mà cô thì chẳng mấy hứng thú, cho nên mới trốn ra sân vận động chơi.

Cô chuẩn bị hai chai nước, đương nhiên vẫn là vị nho mà cô thích. Mỗi lần kết thúc trận bóng, Tu Lăng nhất định sẽ chạy vào nhà vệ sinh trong trường rửa chân tay qua loa rồi mới đến bên cô. Nhân Ly cảm thấy hành động của anh vô cùng kỳ quặc, nhưng cũng không mở miệng hỏi lí do.

Tu Lăng uống một hơi gần hết chai nước. Chắc là anh khát lắm! Nhân Ly nhìn vậy bỗng thấy buồn cười: "Anh nói xem, em giúp anh tiết kiệm bao nhiêu tiền?"

"Hử?" Tu Lăng cau mày nghi hoặc.

"Tiền mua nước ý!" Cô tốt bụng nhắc nhở anh.

Cảm thấy cô nói có lý, anh liền gật đầu: "Em tính xem bao nhiêu, anh trả em."

Nhân Ly nghiêng đầu: "Vậy là anh nợ em nhé! Tóm lại phải nhớ kĩ là anh thiếu nợ em, sau này nhớ trả lại đầy đủ đấy."

Tu Lăng không vội về nhà nên cùng Nhân Ly đến phòng vẽ tranh. Học sinh tới học vẽ rất đông, mục đích cũng không giống nhau. Điểm thi vào trường nghệ thuật khá thấp, những thí sinh có thành tích các môn văn hóa không khả quan lắm đều bằng lòng đi đường tắt kiểu này. Nhưng Nhân Ly thì chỉ đơn giản là học cho vui, hoặc là vì hứng thú nhất thời.

Tu Lăng dạo qua một vòng, các bạn học khác vẽ tranh đều khá phức tạp, dù là tranh phong cảnh nhưng cũng vẽ thêm rất nhiều người. Nhân Ly thì khác, tranh cô vẽ vô cùng đơn giản, lúc thì là một quả táo, lúc thì là một quả lê. Thậm chí có khi chỉ là một quả trứng gà! Điều cô chú trọng nhất là phối màu, cô thích kết hợp nhiều màu để tạo ra những mảng màu đặc biệt, dường như chỉ cần cô thấy vừa mắt là được.

"Vì sao bức này nhiều hoa quả như vậy?" Tu Lăng hiếu kì hỏi.

Nhân Ly nháy mắt cười: "Sau này lúc không có nho mà ăn, có thể trông mơ giải khát[1]." Tu Lăng lắc đầu bất lực, chưa bao giờ anh hiểu nổi suy nghĩ trong đầu cô. Bỗng nhiên anh nhớ tới có lần vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa cô với một nam sinh.

[1] Xuất phát từ điển tích: Khi quân lính hành quân đường dài quá khát nước, Tào Tháo bèn nói rằng, họ sắp đi qua một rừng mơ, nghe vậy, mọi người ai cũng ứa nước miếng và cảm thấy đỡ khát hơn hẳn.

Nam sinh kia hình như muốn tỏ tình với Nhân Ly, anh không nghe rõ cậu ta nói những gì, chỉ nghe thấy câu trả lời lạnh nhạt của cô: "Mình sẽ không thích cậu."

"Tại sao? Cậu không thử thì làm sao biết được sẽ không thích mình?"

"Mình chỉ cần liếc một cái cũng biết bản thân có thể thích một người hay không. Khi nhìn cậu, rất xin lỗi, mình không thấy khả năng đó."

Tu Lăng bật cười, anh nhìn Nhân Ly đang tỏ ra rất nghiêm túc.

"Có chuyện gì thì cứ nói." Nhân Ly vẫn hí hoáy cầm cây bút vẽ, lên tiếng hỏi.

Ngẫm nghĩ một lúc, anh thử thăm dò: "Em tin vào nhất kiến chung tình sao?"

Nhân Ly ngừng tay, cáu kỉnh quăng cây cọ trong tay vào bức tranh vừa vẽ. Bức tranh vốn đang đẹp đột nhiên xuất hiện một vệt dài màu đỏ sẫm.

"Em khá tin tưởng mưa dầm thấm lâu." Nhân Ly đột nhiên gỡ bức tranh xuống, vo tròn lại rồi ném vào sọt rác.

"Nhưng mà..." Tu Lăng nhíu mày.

Thực ra chưa hẳn là như vậy, có thể cô không thích nhiều thứ, nhưng đối với một vài chuyện cô lại rất cố chấp. Nếu như cô đã thích cái gì, nhất định sẽ kiên trì trong một thời gian dài, ví dụ như uống nước nhất định phải là vị nho, mua quần áo thường chọn màu trắng,...

"Anh sao thế?" Nhân Ly nhìn Tu Lăng một lát, "Lẽ nào như người ta vẫn nói, ăn no dửng mỡ sao?"

Tu Lăng bực mình: "Nói vớ vẩn!"

Cô bật cười thích thú.

Tu Lăng vội vã chuyển đề tài: "Chị anh gần đây mới đọc một cuốn tiểu thuyết ngôn tình, tên là gì anh quên mất rồi."

"Cái gì?" Nhân Ly kinh ngạc. Một cô gái như Mạc Tạ Chân cũng đọc tiểu thuyết ngôn tình ư? Thật là được mở rộng tầm mắt.

"Chị ấy nói thích nhất một câu của nam chính: Nếu như trên thế gian này từng có cô ấy xuất hiện, những người khác chỉ là tạm bợ."

Nhân Ly sững sờ một lúc: "Người làm được vậy sợ rằng rất ít", cô ngừng lại, "Chí ít thì em nhất định sẽ không phải người như vậy."

Tu Lăng đang ngồi, lúc này ngẩng đầu lên nhìn cô. Câu trả lời của cô khiến anh có cảm giác gì đó thật lạ.

"Em sẽ không chờ đợi một người, nếu có một ngày anh ta khiến em tuyệt vọng, em nhất định sẽ tìm kiếm người khác thay thế. Em không phải là người si tình, cũng không cần ra vẻ si tình. Tại sao người ta cứ phải cố làm khổ chính mình như thế? Em sẽ chịu trách nhiệm với cuộc sống, chính tình cảm của em, nhất định sẽ không chìm đắm trong vết thương tình với ai. Nếu một ngày nào đó bị tổn thương, nếu biết trước cố gắng không có kết quả, em sẽ lựa chọn rời xa. Em chính là người như thế." Nhân Ly thờ ơ nói. Kỳ thực, suy nghĩ này nếu như là vài năm sau thì không có gì đáng trách, thế nhưng ở cái tuổi mà người ta vẫn mộng mơ, vẫn tin vào thiên trường địa cửu, thì dường như cô trưởng thành và chín chắn hơn rất nhiều.

Tu Lăng hơi sửng sốt. Anh không hề tán thành những lời này của cô, anh có suy nghĩ của riêng mình. Rất đơn giản thôi, chỉ cần đối phương cho anh một tia hy vọng, anh nhất định sẽ kiên trì tới cùng. Còn nếu như thực sự bế tắc không còn lối thoát, anh cũng đành buông tay.

Anh từng đọc được trên mạng một câu thế này: Nếu như giữa chúng ta cách nhau một trăm bước chân, chỉ cần em bước về phía anh một bước, anh tình nguyện bước chín mươi chín bước còn lại. Con người ta không ngại cố gắng, nhưng cần nhất vẫn là đối phương đáp lại.

Nhân Ly chẳng thích nói mấy chuyện sâu xa này: "Anh sao mà như hồng loan tâm động[2] thế?"

[2] Ngụ ý chỉ một cô gái sắp kết hôn.

"Nói vớ vẩn!"

Nhân Ly cười rộ lên. Mỗi khi nghẹn lời hay tức giận, Tu Lăng đều sẽ gắt lên "nói vớ vẩn", nhưng cô đâu có nói vớ vẩn chứ! Nhân Ly lắc đầu.

Tu Lăng là một người con trai tốt, không chỉ trong mắt cha mẹ, bạn học, mà ngay cả giáo viên cũng quý mến anh. Anh được nhà trường đề cử kết nạp Đảng, đó là một vinh hạnh rất lớn. Nhưng Nhân Ly lại cho rằng, làm Đảng viên chẳng có gì hay, mấy vị quan lớn bây giờ làm những gì trong lòng mọi người đều hiểu rõ. Lần đó, ở nhà mở tiệc chúc mừng Tu Lăng, Nhân Ly không ngại ngần mà nói thật suy nghĩ của mình ra. Cô bị cha mắng một trận, vợ chồng Mạc Chí Hạo cũng thấy gượng gạo. Sau đó, Tu Lăng mãi vẫn chưa chính thức nhận được cái danh hiệu Đảng viên kia, cũng chẳng ai biết vì sao.

Nhìn Tu Lăng mặt mày cau có, đột nhiên tâm trạng Nhân Ly tốt hẳn lên. Cô đi tới bá vai anh, chậm rãi cúi đầu, thấp dần, thấp dần...

Tu Lăng càng đờ đẫn: "Em làm gì thế?"

Cô tựa đầu lên vai anh, khẽ thổi vào cổ anh: "Anh nói xem?"

Tu Lăng mím môi, mãi không nói ra lời.

"Anh Tu Lăng, sao mặt anh lại đỏ như vậy?"

Anh có vẻ xấu hổ, đẩy Nhân Ly ra, đứng bật dậy.

Nhân Ly che miệng cười khúc khích.

Tu Lăng trừng mắt với cô, sau đó quay đầu bỏ đi. Đi một quãng xa, anh vẫn nghe thấy tiếng cười của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro