Chương 14: Tháng năm xóa nhòa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng Tu Lăng phải cõng Nhân Ly trên lưng mà đi từng bước một. Lúc đi vào không chú ý lắm, giờ đi ra mới thấy con đường này thật dài.

Nhân Ly bỗng nhiên vỗ vai anh: "Này!"

"Gì?"

"Vừa rồi em đối xử như vậy với anh, thế mà anh còn có thể lấy ơn báo oán. Mạc Tu Lăng, có phải anh quá hiền hay không?"

Tu Lăng dừng chân: "Có phải em muốn anh vứt em lại trong rừng không một bóng người thì em mới cảm thấy anh đang tức giận?"

Nhân Ly lập tức ngậm miệng.

Tu Lăng cõng cô đi chưa được bao xa đã thấy Nhân Đình quay lại. Tu Lăng cau mày khó hiểu: "Đình, em làm sao vậy?"

Nhân Đình thấy anh đang cõng Nhân Ly, hơi sững lại, sau đó mới trả lời: "Đi một mình em sợ lắm, với cả em không nhớ đường."

Tu Lăng thở dài: "Không sao, đi cùng nhau vậy."

Việc tìm đường ra, Tu Lăng hoàn toàn có thể làm được. Căn cứ vào dấu vết cây cỏ bị dẫm lên và cố nhớ lại những chỗ đã đi, có thể thuận lợi trở về.

Đi được một đoạn, Nhân Đình đang ở phía trước quay đầu lại nói chuyện với Tu Lăng. Hậu quả là lời còn chưa kịp nói thì cô đã hét lên một tiếng.

Tu Lăng buông Nhân Ly xuống, chạy tới xem: "Sao không?"

"Hình như bị trẹo chân mất rồi."

Tu Lăng kiểm tra một lúc, gật đầu: "Ừ", anh lo lắng nhìn cô: "Có thể đi được không?"

Nhân Đình nhíu mày, nhưng vẫn kiên quyết gật đầu: "Chắc là được."

Tu Lăng không nói gì thêm mà đứng dậy đi tìm gì đó.

Nhân Ly khoanh tay trước ngực, liếc nhìn Nhân Đình. Thật đúng là khéo quá đi!

Lát sau, Tu Lăng quay về, trong tay cầm một cái gậy. Anh đến chỗ Nhân Đình đang ngồi, đưa cây gậy cho cô: "Em đi chậm thôi, cẩn thận nhé."

Nhân Đình không nói gì, một sự hụt hẫng vụt qua đôi mắt cô.

Nhân Ly liếc nhìn Tu Lăng, rồi lại nhảy lên lưng anh.

Chuyến đi chơi vì vậy mà mất vui. Tất nhiên nguyên nhân một phần là vì Nhân Ly. May mắn là khi cô được đưa tới phòng khám gần nhất, bác sĩ kiểm tra xong nói không có gì đáng ngại, con rắn kia không phải rắn độc.

Nghe vậy, trong lòng mọi người mới nhẹ nhõm.

Tu Lăng chờ mọi người đi khỏi, mới nói ra nghi ngờ trong lòng: "Em biết con rắn kia không phải rắn độc đúng không?"

Nhân Ly bĩu môi: "Ừm."

"Làm sao em biết?"

"Rắn độc thường có đầu hình tam giác, màu sắc tương đối sáng, thân cũng nhỏ. Đương nhiên cũng có trường hợp ngoại lệ. Khi bị rắn độc cắn thì miệng vết thương sẽ có hai lỗ tương đối sâu do hai chiếc răng nanh chứa nọc độc của nó để lại. Nếu là rắn thường sẽ có một hàng các vết răng nhỏ. Hơn nữa, nếu bị rắn độc cắn thì chỉ sau chừng mười phút, vết thương sẽ rất đau và sưng. Nhưng em không có triệu chứng này." Nhân Ly nhìn Tu Lăng, thăm dò: "Anh thực sự sợ lắm hả?"

Tu Lăng tức giận nhìn cô: "Chẳng lẽ em không sợ?"

"Em sợ cái gì, dù sao cũng có người chống lưng."

Chuyến du lịch kết thúc. Chân Nhân Ly đã đỡ hơn nhiều, nhưng chân Nhân Đình vẫn còn hơi sưng. Tu Lăng giúp cô bôi thuốc, dặn dò: "Sau này đi đường phải cẩn thận."

Nhân Đình gật đầu. Cô ngước mắt lên, nhìn những sợi tóc khẽ bay trên trán anh. Trong lòng cô thực sự không nỡ, lần này anh đi chắc chắn sẽ rất lâu mới trở về.

Cô rầu rĩ nói: "Anh Tu Lăng! Dẫn em đi ra ngoài ngắm sao được không?"

Tu Lăng vuốt tóc cô: "Được chứ, cô bé ngốc."

Cô rất thích nghe anh gọi như vậy, giọng nói chan chứa yêu thương.

Tu Lăng dắt cô tới ngồi ở cái chòi nhỏ trong khu. Nhân Đình ngước mắt nhìn bầu trời đầy sao, rồi lại nhìn anh: "Ở nước ngoài sao có sáng thế này không?"

Tu Lăng buồn cười: "Đương nhiên! Chúng ta đang sống chung dưới một bầu trời mà."

"Vậy những lúc nhớ anh, em ngắm sao anh cũng sẽ nhìn lên mà cảm nhận được phải không?"

Tu Lăng muốn nói là anh không nhìn thấy gì, bởi vì khi đây là ban ngày thì ở chỗ anh lại là ban đêm. Nhưng anh vẫn gật đầu: "Anh sẽ cảm nhận được."

"Thành tích lần này vẫn kém quá!" Nhân Đình thở dài.

"Không sao, học không phải là con đường duy nhất."

"Nhưng mà chị hai luôn đạt được thành tích tốt."

"Em phải hiểu trên thế giới này có những người không có tài năng thiên bẩm như người khác, nhưng không được vì thế mà quên mất vị trí của bản thân. Em chỉ là chưa tìm được chỗ đứng của mình, một ngày nào đó em cũng sẽ nhận ra mình thật giỏi."

"Em cũng rất giỏi?"

"Đúng vậy. Tuy rằng thành tích của em không phải tốt nhất, nhưng không hề kém cỏi. Hơn nữa Đình rất cố gắng, làm gì em cũng rất nghiêm túc. Chỉ cần em như vậy, ở đâu cũng có người yêu quý."

Nhân Đình nhanh chóng gật đầu: " May mắn là anh Tu Lăng không chê em ngốc."

Tu Lăng lắc đầu: "Đó là bởi vì em vốn không ngốc."

Từ hôm đi du lịch về, mấy ngày liền Tu Lăng không thấy Nhân Ly đâu, lúc này mới nhớ tới: "Chị hai của em vẫn khỏe chứ?"

Nhân Đình gật đầu: "Chị ấy qua bên kia rồi."

"Bên kia" mà Nhân Đình nói chính là nhà của Uông Tố Thu. Nhân Ly thỉnh thoảng về đó chơi ít hôm. Tuy rằng Uông Tố Thu sinh bệnh nặng nhưng cô vẫn còn cậu và hai người anh họ ở đó.

Tu Lăng gật đầu, không hỏi gì thêm.

Thật ra, tối hôm ấy Nhân Ly đã về nhà, giữa cô và Tu lăng đã xảy ra chuyện gì, không có người thứ ba biết. Mọi người chỉ nhận ra, quan hệ giữa cô và anh bỗng nhiên xấu đi. Tình cảm giữa Nhân Đình và Tu Lăng xưa nay vẫn rất tốt, còn Nhân Ly, dù bình thường không thân thiết với Tu Lăng nhưng ít ra cũng không lạnh lùng như bây giờ. Cô không tỏ ra ghét anh, nhưng tuyệt đối không thể hiện một chút tình cảm nào. Dường như chuyện gì có thể làm ngơ cô sẽ cật lực làm ngơ. Người lớn một mực cho rằng tính khí trẻ con của Nhân Ly đang phát tác.

Cuộc sống vẫn cứ tiếp tục như thế, Nhân Đình ngày nào cũng bám lấy Tu Lăng, còn Nhân Ly càng ngày càng thích vẽ tranh. Ông Giang cho cô học một lớp phụ đạo hè tại học viện nghệ thuật nổi tiếng trong thành phố, ngày nào cô cũng đi học rất đều đặn.

Xa Tu Lăng, Nhân Ly không hề bị ảnh hưởng, nhưng Nhân Đình thì trên mặt lúc nào cũng ủ rũ.

Ngày Tu Lăng xuất ngoại, Nhân Đình khóc lớn. Tu Lăng phải ôm cô dỗ dành: "Đừng khóc, đâu phải là anh không trở về."

"Anh Tu Lăng, anh nhất định phải trở về."

"Được." Giọng nói chứa đầy sự hứa hẹn.

Vợ chồng ông Giang cũng đi tiễn Tu Lăng, tất cả mọi người ai nấy đều xúc động. Tu Lăng và Nhân Ly có lẽ thật sự là tính tình không hợp nhau, ngay cả lúc anh phải đi, cô cũng không tới tiễn. Hai chị em nhà này tính cách thật khác nhau một trời một vực.

Trong lúc mọi người đi tiễn Tu Lăng, Nhân Ly ở nhà vẽ tranh. Trên trang giấy trắng dần dần hiện lên một ánh hoàng hôn. Cô đưa bút vẽ rất nhanh, sau đó tô màu. Một bức tranh nhanh chóng được hoàn thành, cô nhìn tác phẩm của mình, khẽ mỉm cười. Góc dưới bên trái, cô viết lên một câu: Tuổi trẻ nồng nhiệt, thời gian phai mờ[1].

[1] Nguyên gốc "mạc đương niên thiếu tổng si cuồng, niên hoa tán tẫn chung thủy liễu": Tuổi trẻ cho dù có bao nhiêu say mê, cuối cùng cũng sẽ bị thời gian xóa nhòa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro