Chương 19: Chúng ta không phải thiên thần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tất cả những chuyện này xảy ra như thế nào, Mạc Tu Lăng dường như vĩnh viễn không thể nào giải thích được, vĩnh viễn không thể nào tìm ra câu trả lời.

Sáng hôm sau, anh mang cháo đến bệnh viện, theo yêu cầu của Nhân Đình. Nhưng mới đến ngoài cửa phòng bệnh, anh chợt nghe thấy bên trong cãi cọ kịch liệt.

Nhân Ly hung hăng tát Nhân Đình một cái: "Đúng! Tôi chỉ hận cô không thể chết ngay tức khắc!" Nhân Ly cười nhạt: "Không phải cô chỉ là con riêng thôi sao? Chẳng lẽ cô thật sự coi mình là con gái nhà họ Giang, cho rằng mình cao quý? Trong cơ thể cô chỉ là một mầm mống thấp hèn, thấp hèn hệt như mẹ cô...." Nhân Ly càng nói càng quá đáng, giơ tay lên định tát cái thứ hai.

Tu Lăng quẳng bát cháo trong tay, chạy vào ngăn Nhân Ly: "Em làm cái gì thế?"

"Liên quan gì tới người ngoài như anh?" Nhân Ly không chịu thua.

"Em có coi Đình là "người trong" hay sao? Đã như vậy, chẳng phải là cũng liên quan tới người ngoài như tôi sao?" Tu Lăng tức giận, anh thật sự không ngờ Nhân Ly lại có một mặt đen tối như thế.

Nhân Đình không biết làm thế nào cho phải, đành kéo tay Tu Lăng: "Anh Tu Lăng, buông chị ra, anh làm chị đau đấy."

Tu Lăng buông tay, Nhân Ly trừng mắt nhìn anh, sau đó lại nhìn Nhân Đình: "Cô đừng vội đắc ý, cô sẽ không có kết quả tốt đẹp." Nói xong, cô như một làn khói, lặng lẽ biến mất.

Tu Lăng nhìn khuôn mặt sưng đỏ của Nhân Đình: "Còn đau không?"

Nhân Đình lắc đầu, nhìn cháo rơi vãi trên mặt đất: "Đáng tiếc, để anh mất công."

"Không sao." Tu Lăng thở dài, sau đó đỡ cô ngồi dậy.

Nhân Đình kéo tay anh: "Không nên trách chị hai, đều là lỗi của em. Tâm trạng chị hai không tốt, chị ấy chỉ...", cô dừng lại một chút mới nói tiếp: "Chỉ là thất tình, chỉ là đau khổ quá, cho nên mới tức giận. Nghe nói Tả Dật Phi lên máy bay đi nước ngoài, anh ta bỏ chị rồi. Cho nên tâm trạng chị mới không tốt."

"Như vậy cũng không nên đánh em." Tu Lăng nghĩ tới liền tức giận.

Nhân Đình lắc đầu: "Là em sai." Cô cầm lên một tờ chi phiếu đưa cho Tu Lăng: "Đây là số tiền em tiết kiệm mấy năm qua, không nhiều lắm, chỉ có tám vạn. Chị hai đã chia tay Tả Dật Phi, và cũng đã... đồng ý kết hôn với anh. Chị gái em sắp cưới anh trai tốt nhất của em, em không có ý kiến gì, em chỉ muốn đưa cho chị ấy chút tiền này coi như quà mừng, nhưng chị không nhận, chị cho rằng em dùng tiền nhục mạ chị, cho nên mới ra tay. Anh không nên trách chị ấy."

Tu Lăng còn muốn nói thêm, nhưng thấy cô như vậy lại không đành lòng: "Tính cách hai chị em em thật khác biệt quá lớn." Anh nhẹ tay xoa mặt cô: "Còn đau không?"

Nhân Đình khẽ lắc đầu: "Không đau, không hề đau."

Nhân Đình nằm ở trên giường, cô nhìn trần nhà, vẻ mặt rất bình tĩnh. Cô nắm lấy tay Tu Lăng: "Anh Tu Lăng, đừng tiếp tục chống đối nữa, bác Mạc và dì Hoàng sẽ khó xử. Chị hai đã thỏa hiệp rồi. Với tính cách của chị, nhất định chị sẽ không thay đổi, hai người rất xứng đôi, lấy nhau sẽ làm mọi người hài lòng. Anh kết hôn với chị cũng rất tốt mà, ở trường có nhiều người vẫn còn đang theo đuổi chị." Cô cười: "Hứa với em, phải sống thật tốt với chị, hai người phải hạnh phúc."

"Em đang nói cái gì thế?" Tu Lăng nhíu mày.

"Anh phải sống hạnh phúc, phải đối xử tốt với chị."

Tu Lăng đang định nói thêm nhưng công ty đột nhiên có việc gấp, anh đành phải đi luôn.

"Anh Tu Lăng, tạm biệt."

Những chuyện xảy ra tiếp đó, không một ai biết rõ.

Khi Tu Lăng quay lại bệnh viện thì Nhân Đình đã được đưa vào phòng cấp cứu. Anh lo lắng đứng ngoài cửa. Bà Bạch tựa đầu trên vai ông Giang, giọng thều thào khổ sở: "Nếu như Đình có chuyện gì thì em cũng không muốn sống nữa...."

Một lát sau, bác sĩ đi ra, giọng nói vô cùng tiếc nuối: "Xin lỗi, không thể cứu được bệnh nhân. Xin nén đau thương."

"Không thể nào, không thể nào..." Bà Bạch túm lấy tay bác sĩ, sau đó ngất lịm.

Ông Giang đứng một bên sững sờ, ông ôm lấy bà Bạch muốn nói nhưng không nên lời. Tất cả mọi chuyện, xảy ra quá bất ngờ. Làm sao có thể tin?

Tu Lăng nghĩ đến những điều Nhân Đình nói lúc sáng, hóa ra những lời ấy là nói trước khi xa nhau. Tại sao anh không nhận ra sớm chứ? Anh vốn cảm thấy cô kì lạ, nhưng... có đánh chết anh cũng không ngờ được đó là lần cuối cùng bọn họ gặp mặt. Anh đấm mạnh một cái lên tường nhưng không cách nào xóa bỏ nỗi hổ thẹn đáy lòng. Nếu như anh sớm phát hiện, có phải cô sẽ không nằm ở nơi lạnh lẽo kia không?

Vì sao Nhân Đình lại cắt cổ tay tự tử? Không ai biết... Máu chảy trên cổ tay cô, cứ chảy, giống như sự sống từ từ, từ từ chảy ra khỏi cơ thể cô.

Mọi thứ đến quá đột ngột, bà Bạch không thể chấp nhận sự thật ấy, ngày nào bà cũng khóc lóc đến kiệt quệ, ông Giang luôn ở bên an ủi.

"Tôi mất hết rồi, không còn gì nữa rồi..." Bà gào khóc.

"Còn có tôi vẫn ở bên bà." Giọng nói của ông Giang dường như cũng trở nên già nua...

Nhân Ly không thể tin được chuyện này. Cô đi tới trước mặt bà Bạch: "Tuyệt đối không thể, Nhân Đình sao có thể tự tử? Đây là kế hoạch của hai người đúng không? Cố ý để cô ta giả chết, lừa gạt cha tôi, khiến cha tôi động lòng, viết tên các người trong di chúc, đúng không?"

"Con câm miệng lại!" Ông Giang trừng mắt nhìn Nhân Ly. "Sao con lại có thể biến thành như vậy?"

"Con muốn tận mắt nhìn thi thể Nhân Đình, muốn cho chuyên gia khám nghiệm, con không tin." Nhân Ly kiên quyết nhìn cha.

Ông Giang lắc đầu: "Con thật sự muốn dì con phát điên lên sao? Cha đã cho hỏa táng thi thể Đình Đình rồi, nó thực sự đã bỏ chúng ta mà đi."

"Sao có thể, sao có thể?" Nhân Ly mặt biến sắc. "Không thể, không thể, cô ta sao có thể chết?"

Bà Bạch vẫn đang khóc, ông Giang dịu dàng an ủi.

Tang lễ rất đơn giản, chỉ có vài người bạn thân và đối tác kinh doanh đến viếng. Đời này chuyện thê thảm nhất chính là kẻ đầu bạc tiễn người tóc xanh. Bà Bạch lúc nào cũng sầu não ủ dột, thỉnh thoảng đột nhiên kêu khóc.

Bà Mạc đến lễ viếng, trong lòng thấp thỏm không yên, nhất là khi nhìn vào tấm ảnh đen trắng của Nhân Đình.

Tu Lăng hiện giờ đã bình tĩnh hơn, nhưng khi nhìn thấy bức ảnh thờ, bàn tay anh không kiềm chế được lại run rẩy.

Nhân Ly lẳng lặng đứng ở linh đường, đáy mắt cô không hề có đau đớn, tất cả những điều này đều không nằm trong dự liệu của cô.

Tu Lăng nhìn cô, khóe miệng anh khẽ nhếch lên để lộ nụ cười mỉa mai. Đúng thế, anh nghe rõ những lời cô đã nói với Nhân Đình, cô hận Nhân Đình không thể chết đi... Giờ đây, đã được như cô mong muốn, cô rất hài lòng đúng không?

Suốt cả tháng trời, nhà họ Giang bị bao phủ bởi không khí thê lương. Giang Thánh Minh ngày nào cũng ở bên cạnh an ủi Bạch Thanh Hà, hy vọng tâm trạng bà có thể khá hơn. Nhân Ly nhốt mình trong phòng riêng, lúc này cô thật sự không biết mình phải làm gì.

Đúng lúc ông Giang muốn đưa bà Bạch ra ngoài chơi vài hôm cho tâm trạng bà thoải mái, thì Giang Nhân Mạn trở về.

Ông Giang thấy con gái lớn về nhà, rất muốn vui mừng nhưng lại không thể bộc lộ ra ngoài khi nhìn sắc mặt của Bạch Thanh Hà.

Nhân Mạn cười nhạt, liếc mắt nhìn bà Bạch: "Không phải muốn đi chơi sao? Vậy sớm đi đi." Nói xong, cô liền đi lên gác.

Nhân Ly đang nằm trên giường, mắt nhìn trần nhà.

"Em làm sao vậy?" Nhân Mạn khoanh tay trước ngực.

"Chị, em thực sự không biết, nó sao có thể..." Nhân Ly nghẹn ngào.

"Người chết cũng chết rồi. Em vẫn còn tương lai phía trước." Giọng của Nhân Mạn vang lên thật lạnh lẽo.

Nhân Ly cúi đầu.

Nhân Mạn ngồi xuống bên cạnh em gái: "Loại người ti tiện như nó, nên sớm chết đi. Bây giờ không phải tốt rồi sao?"

Nhân Ly im lặng, Nhân Mạn nói tiếp: "Vài năm nay chị cũng đã để ý Tu Lăng, sau khi từ nước ngoài trở về hình như đã hoàn toàn thay đổi. Công ty xảy ra chuyện lớn như vậy mà một mình nó có thể xử lý ổn thỏa, đúng là nhân tài hiếm thấy. Em lấy nó cũng không thiệt thòi, đừng nên tiếp tục dây dưa với tên họ Tả kia nữa."

"Chị, em không yêu anh ta."

Nhân Mạn gạt tay cô: "Đừng có ngây thơ như vậy, em là con gái Uông Tố Thu, đến lượt em chùn bước sao?"

Nhân Ly rút tay lại: "Em biết rồi."

Nhân Mạn lúc này mới hài lòng gật đầu, mỉm cười với Nhân Ly.

Chương 20: Không có bức tường nào chắn được gió

Sau khi du ngoạn trở về, tâm tình Bạch Thanh Hà đã khá hơn nhiều, dù trong mắt vẫn toát lên vẻ đau thương.

Bà dựa vào lòng Giang Thánh Minh: "Tôi không tin, không tin Đình lại bỏ chúng ta mà tự sát, tôi thực sự không tin."

"Đã qua rồi, qua rồi..." Ông Giang vỗ vai an ủi bà.

"Không! Tôi nhất định phải tìm được nguyên nhân." Bà Bạch kiên định siết chặt tay. "Tôi sẽ không để con gái tôi chết không rõ ràng như vậy."

Ông Giang buộc lòng phải lái xe đưa bà Bạch đến bệnh viện, tìm hiểu xem trước khi qua đời, Nhân Đình đã gặp những ai, hay có chuyện gì bất thường không.

"Không hề, cô ấy tính tình rất tốt, không gây phiền phức cho người khác. Ai giúp gì cũng nói cảm ơn. Người tốt như vậy sao lại lựa chọn..."

"À, hình như sáng sớm hôm ấy có một cô gái rất xinh đẹp tới thăm cô ấy, lúc tám giờ thì phải."

"Trước khi cô gái kia đi, còn có một chàng trai anh tuấn đến thăm."

Lúc này, y tá trưởng đi tới: "Bàn tán cái gì thế? Còn không làm việc đi."

Sau khi ông Giang nói rõ nguyên nhân tới đây, y tá trưởng mới mở miệng: "Chuyện này rất đơn giản, chỉ cần xem camera theo dõi ngày hôm đó là biết thôi."

Nghe vậy hai ông bà liền vội vàng đi đến bộ phận bảo vệ, ngỏ ý muốn xem video hôm xảy ra chuyện.

Bệnh viện có lắp đặt camera trong phòng bệnh, bắt đầu hoạt động từ chín giờ sáng đến chín giờ tối để bảo đảm thời gian riêng tư của bệnh nhân. Bình thường, vốn chẳng có chuyện to tát gì xảy ra, vì luôn có người ngồi máy tính quan sát, thế nhưng lần này do sơ suất, bệnh nhân cắt mạch máu tự vẫn mà không ai biết, cho nên phía bệnh viện tỏ ra rất hợp tác. Dù sao, gia đình bệnh nhân cũng chỉ muốn xem để tìm hiểu chân tướng chứ không phải đến gây sự.

Ông Giang ôm lấy Bạch Thanh Hà.

Hình ảnh đầu tiên là Nhân Ly và Nhân Đình cãi nhau, Nhân Ly hung hăng tát Nhân Đình một cái. Cô còn nói một câu: "Đúng! Tôi hận cô không thể chết ngay tức khắc!" Sau đó là một lời nhục mạ.

Tu Lăng chạy vào, nói rất nhiều chuyện với Nhân Đình. Dường như lúc đó cô đã quyết định kết liễu đời mình.

Bạch Thanh Hà khóc mỗi lúc một lớn. Bà thấy con gái mình cầm dao cắt cổ tay, máu chảy xuống mặt đất, đỏ tươi giống như sinh mạng cô, từ từ khô kiệt.

Ông Giang thấy bà kích động như vậy, liền đứng lên cầm đoạn băng: "Chúng ta về nhà, về nhà thôi."

Bà Bạch vẫn khóc, ông Giang khuyên thế nào cũng không được.

"Đình Đình đã không còn nữa, bà khóc cũng vô ích."

Bà Bạch đột nhiên phóng ánh mắt sắc bén về phía ông Giang: "Là con gái ông, chính con gái ông đã hại chết Đình Đình... Chúng nó không hề chấp nhận mẹ con tôi..."

Ông Giang không đành lòng khiến bà bị kích động thêm nữa. Đình Đình vốn sinh thiếu tháng, Bạch Thanh Hà vô cùng yêu thương cô, coi cô như chính là sinh mạng của mình. Ông Giang cảm thấy hổ thẹn, nếu không phải vì ông, có thể Đình Đình sẽ không quanh năm ốm yếu như vậy.

Ông cũng yêu quý Nhân Ly, nhưng xem trong máy ghi hình, rõ ràng cô vô cùng căm hận Nhân Đình. Ông nhắm mắt, nghĩ đến sự tuyệt tình của đứa con gái lớn Nhân Mạn, sự lạnh lùng của Nhân Ly. Cả hai quả đúng là con gái Uông Tố Thu, được di truyền dòng máu của mẹ.

Ông Giang đưa bà Bạch về đến nhà, Nhân Ly đang ngồi ở sofa xem ti vi, hình như xem cái gì rất thú vị, cô bật cười thành tiếng.

Thấy cha về, cô mỉm cười: "Cha, dì, hai người đã về."

Bạch Thanh Hà nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tươi cười của Nhân Ly. Cô vẫn sống rất tốt, còn ở nơi này mà cười, còn có thể được gả cho một người đàn ông tài giỏi. Mà con gái của bà... đã biến thành tro bụi, vĩnh viễn ngủ lại nơi lăng mộ lạnh lẽo. Tại sao, tại sao số phận con gái bà lại thê thảm như thế?

Bạch Thanh Hà phẫn nộ, điên cuồng chạy đến túm tóc Nhân Ly.

Nhân Ly nhất thời không kịp phản ứng: "Dì làm gì thế?"

"Làm gì?" Bạch Thanh Hà cười lớn. "Mày hại chết con gái tao, mày còn hỏi tao muốn làm gì. Tao muốn chôn mày cùng Đình Đình!" Nói xong, liền nắm lấy tóc cô mà giằng xé.

"Dì nói cái gì vậy, con không hại chết Nhân Đình."

"Mày còn già mồm, đồ dối trá." Bạch Thanh Hà ra sức túm tóc Nhân Ly lôi xuống.

Mặt Nhân Ly sưng mọng đỏ: "Con không làm, không làm gì hết." Cô nhìn cha cầu xin, nhưng vị cứu tinh của cô quay đi.

Nhân Ly cố sức đẩy bà Bạch ra: "Con không hại chết nó, nó tự sát. Mọi người đều biết, là nó tự sát."

"Không có mày, nó sẽ tự sát sao?" Bà Bạch hung hăng tát Nhân Ly một cái.

Nhân Ly lắc đầu, đau khổ nhìn về phía ông Giang: "Cha, cha tin con đúng không? Nhân Đình tự sát, con và nó không có vấn đề gì, đúng không? Cha tin con gái, đúng không?" Cô nắm chặt ống quần ông Giang: "Cha, cha tin con đúng không?"

Ông Giang hít mạnh một hơi, gạt tay Nhân Ly ra: "Lần này, con làm vậy thật quá đáng."

Tay cô từ từ rơi xuống, tia hi vọng mong manh trong mắt cô dần dần tiêu tan.

Ông Giang nhắm mắt đầy bất lực, hình như vô cùng khó khăn mới có thể mở miệng: "Hóa ra bao nhiêu năm nay, con vẫn không hề coi Đình là em gái mình. Con coi thường nó, nhục mạ nó, đã vậy con còn đánh nó. Trước mặt mọi người, con không làm những điều này, nhưng... sau lưng chúng ta, con đã làm những gì? Cha thật không ngờ mình lại nuôi dưỡng một đứa con gái tâm địa độc ác như vậy. Con làm cha thất vọng rồi."

"Là bà ta nói đúng không? Bọn họ đang lừa gạt cha. Con không làm gì hết. Bà ta làm vậy để li gián tình cảm cha con mình. Cha, cha không được để bà ta lừa." Nhân Ly chỉ vào Bạch Thanh Hà.

"Việc đến nước này con còn không biết hối cải." Ông Giang tức giận. "Những điều này đều là cha tận mắt nhìn thấy, con cho rằng những gì con làm quỷ không hay thần không biết sao? Tất cả đều được camera ghi lại."

Nhân Ly ngã khuỵu trên mặt đất: "Cha không tin con..."

"Chết cũng không hối cải." Ông Giang xắn tay áo: "Phải dùng gia pháp."

Lửa giận của Bạch Thanh Hà vẫn chưa hề nguôi ngoai "Để tôi!"

Bà ta cầm chổi lông gà tới, quất tới tấp lên người Nhân Ly. Mỗi một gậy rơi trên người cô đều phát ra âm hả hê.

Bạch Thanh Hà cố sức đánh rất mạnh, quần áo trên người Nhân Ly gần như rách nát hết cả. Cô mím chặt môi, trừng mắt nhìn Bạch Thanh Hà, ánh mắt đầy sự cười nhạo: "Tôi giờ đây thoải mái không gì sánh bằng, Nhân Đình đã chết, bà có đánh tôi thế nào thì nó cũng không thể sống lại."

Bạch Thanh Hà nghe vậy càng ra sức đánh, Nhân Ly vẫn mím môi chịu đựng, cô không cho phép mình tỏ ra yếu đuối: "Bạch Thanh Hà, đáng đời! Bà phải sống cô độc hết đời này."

Bạch Thanh Hà đánh một gậy vào mặt cô. Chổi lông gà gãy. Trên mặt cô xuất hiện một vệt máu. Bà còn muốn đánh tiếp nhưng lần này ông Giang đã kịp ngăn cản: "Đủ rồi."

Bạch Thanh Hà trừng mắt nhìn ông Giang: "Nó hại chết con gái chúng ta, con gái chúng ta!"

Ông Giang buông tay bà.

Bạch Thanh Hà chỉ tay vào Nhân Ly, nhưng ánh mắt vẫn nhìn ông Giang: "Ông nên hiểu rõ, có nó thì không có tôi, có tôi thì không có nó."

Nhân Ly đột nhiên nhìn về phía cha với vẻ cầu xin, cô lắc đầu: "Cha, cha...."

Ông Giang nhắm mắt lại: "Tôi không có đứa con gái này."

"Cha...."

Ông Giang không mở miệng.

Bà Bạch chỉ ra cửa: "Cút, cút khỏi nơi này cho tao."

Nhân Ly quỳ trước mặt ông Giang: "Cha, cha đã từng nói, con là đứa con gái yêu thương nhất, không phải sao! Giờ cha không cần Nhân Ly nữa sao? Cha bỏ con sao?"

Ông Giang đau đớn, viền mắt ngấn nước.

Bạch Thanh Hà kéo Nhân Ly lại: "Cút đi cho tao, từ nay về sau đây không phải nhà của mày." Bà ta cười lạnh: "Mày còn muốn sống ở đây sao, không sợ nửa đêm gặp ác mộng sao? Mày không sợ hồn ma của Đình Đình tìm đến mày đòi mạng sao? Mày đã gây nên mọi chuyện, mau cút đi cho tao."

Nhân Ly vẫn chăm chú nhìn cha: "Cha không cần Nhân Ly nữa sao?"

Ông Giang bất động, nhìn Bạch Thanh Hà. Bà ta đột ngột xoay người.

Nhân Ly túm lấy áo cha: "Cha không cần con nữa sao?"

Ông Giang gạt tay cô ra, đi theo Bạch Thanh Hà.

Hai tay Nhân Ly bỗng chốc bơ vơ giữa không trung, cô bật cười, cố gắng đứng dậy, toàn thân đau nhức, đau đến nỗi cô không biết đau ở chỗ nào. Ra đến cửa, cô dừng lại nói: "Cha. Xin tha lỗi cho con gái."

Ông Giang không hề quay đầu, chỉ lặng lẽ thở dài.

Nhân Ly quỳ gối ngoài cửa, từng cơn đau đớn như có như không.

Trời vẫn đang mưa. Cơn mưa đã kéo dài ba ngày liền mà vẫn chưa dừng.

Xưa nay cô rất ghét mưa, bởi vì mưa giống như ông trời đang khóc. Nhưng lúc này, cô đột nhiên rất thích, dường như có người đang khóc cùng cô...

"Cha, vì sao không tin con?"

"Hóa ra cha vốn không cần Nhân Ly nữa..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro