Chương 18: Trước ánh bình minh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày ấy, trời đổ mưa tầm tã, dường như muốn trút toàn bộ nước mưa xuống thành phố C một ngày cho cạn. Sương mù dày đặc một mảnh, nhìn không đoán được giờ giấc...

Giang Nhân Đình đội mưa tới trước cửa biệt thự họ nhà Mạc.

Ông Mạc không ở nhà, bà Mạc tuy vô cùng kinh ngạc với sự xuất hiện của Nhân Đình, nhưng vẫn mở rộng cửa để cô vào.

"Tu Lăng chưa về." Bà Mạc mỉm cười, vừa nói vừa rót cho Nhân Đình một cốc nước. Trong mắt bà, đứa trẻ nhu nhược này mỗi lần đến đây đều là vì Tu Lăng.

"Con không đến gặp anh Tu Lăng." Nhân Đình cúi đầu.

Bà Mạc kinh ngạc. Nhân Đình tuy rằng không xinh bằng Nhân Ly, nhưng lại mang một vẻ "liễu nghiêng trước gió"[1], khiến người khác ngắm nhìn mà tâm tình sảng khoái.

[1] Xuất phát từ câu tả vẻ đẹp của Lâm Đại Ngọc. Vẻ thư nhàn, hoa rọi mặt hồ; dáng đi đứng, liễu nghiêng trước gió. (Hồng lâu mộng - hồi 3)

"Vậy à?" Bà Mạc trầm ngâm nâng chén nước lên uống.

Trên mặt bàn bày một đĩa nho. Nhân Đình chẳng hề ngạc nhiên với thói quen này. Trước đây khi hai chị em bọn họ còn đến học phụ đạo với Tu Lăng, có một lần Mạc Tạ Chân về nhà chơi, cô có để ý hai chị em họ rất kỹ, tỏ ra rất thích Nhân Ly. Mạc Tạ Chân ôn tồn hỏi Nhân Ly thích cái gì, đồng thời còn sai người giúp việc mang hoa quả đến cho họ. Nhân Ly tươi cười nói thích nhất ăn nho, cô chọn lấy một quả to nhất trong chùm nho, đưa đến miệng Mạc Tạ Chân. Mạc Tạ Chân mặc dù không nói ra lời, nhưng trong lòng rõ ràng rất yêu quý Nhân Ly, từ đó về sau cô luôn sai người chuẩn bị sẵn nho trong nhà.

Thật không ngờ, nhiều năm như vậy rồi mà thói quen này vẫn còn.

Một nỗi chua chát cuộn lên trong lòng, Nhân Đình mở miệng: "Dì, con tới thăm dì."

Bà Mạc còn chưa kịp lên tiếng thì đã hốt hoảng vì Nhân Đình đột ngột quỳ xuống trước mặt bà, nước mắt lã chã rơi.

"Dì, con biết mọi người đều mong muốn anh Tu Lăng cưới chị hai, mong hai anh chị ấy ở bên nhau. Nhưng anh Tu Lăng vốn không muốn lấy chị hai, gần đây anh ấy rất đau khổ, ít cười hẳn đi, con nhìn mà thật sự rất xót xa... Hơn nữa, chị hai con cũng đã có bạn trai được bốn năm, tình cảm của hai người rất tốt. Cầu xin mọi người, đừng phá hỏng nhân duyên tốt của anh chị ấy được không? Chị hai con không muốn lấy anh Tu Lăng, chị ấy có người chị ấy yêu. Anh Tu Lăng chắc chắn cũng sẽ không bằng lòng lấy người không yêu mình. Chỉ mấy ngày mà anh ấy đã gầy đi bao nhiêu, lúc nào cũng vùi mình vào công việc để làm tê liệt bản thân. Con cầu xin mọi người, tác thành cho chị hai, buông tha anh Tu Lăng!"

Nhân Đình khóc lóc van xin, nhưng ánh mắt bà Mạc mỗi lúc một lạnh: "Chúng nó còn trẻ, biết được cái gì là quan trọng với không quan trọng! Tình cảm có thể từ từ bồi đắp, sau khi kết hôn nhất định sẽ dần chấp nhận đối phương."

Nhân Đình dập đầu xuống đất: "Đừng ép anh chị ấy, anh Tu Lăng rất đau khổ." Cô tiếp tục dập đầu: "Nếu như bác Mạc và dì muốn báo đáp ân huệ của cha con năm xưa, đâu nhất định phải lựa chọn chị hai. Con cũng là con gái nhà họ Giang, cũng mang họ Giang, chẳng lẽ không thể?"

Bà Mạc nhìn Nhân Đình, lạnh lùng nói: "Đừng có tốn công phí sức nữa, cho dù cháu có quỳ ở đây đến chết chúng ta cũng không đồng ý."

Nói xong, bà Mạc kiêu hãnh xoay người, không nhìn Nhân ĐÌnh thêm một cái. Lên đến cầu thang bà mới mở miệng: "Mời cháu về cho, nhà họ Mạc chúng ta không chào đón cháu. Đóng cửa lại giùm, cảm ơn."

Nhân Đình kiệt sức đứng lên, nước mắt nhòa trên mặt.

Cô chậm rãi lết từng bước ra ngoài, sau đó dừng lại trước cửa biệt thự. Bóng dáng yếu ớt của cô chậm rãi tụt xuống, cô quỳ trên mặt đất. Mưa xối xả, trong tích tắc quần áo của cô ướt sũng. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn như viết hàng chữ "không oán không hận", nước mắt và nước mưa hòa vào nhau, bóng dáng nhỏ nhắn nhưng rất kiên định.

Khóe miệng cô khẽ nở nụ cười: "Anh Tu Lăng, em rất muốn, rất muốn được ở bên anh."

Tóc cô ướt nhẹp, dính lên mặt và cổ, nước mưa theo tóc chảy xuống người, làn da cô đã trắng nhợt vì lạnh, nhưng cô vẫn kiên quyết quỳ.

Bà Mạc từ trên tầng hai nhìn xuống, trong lòng thầm thở dài, nhưng cuối cùng vẫn quay vào trong, không để ý tới Nhân Đình nữa.

Thời gian cứ trôi qua từng phút, từng phút, bà Mạc cũng thấy bồn chồn, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn cô gái ngoài cửa. Bà thật sự muốn cô ta nhanh chóng rời khỏi đây, nhưng cô ta vẫn nhất nhất quỳ ở đó.

Mưa vẫn rơi, dường như muốn thử xem cô gái này còn có bao nhiêu thảm hại.

Toàn thân cô đã ướt đẫm, run lẩy bẩy, ngón tay lạnh như băng. Anh Tu Lăng nói cô là người rất nỗ lực, cô muốn vì anh mà nỗ lực một lần. Nỗ lực đến khi nào không thể nữa mới thôi.

Từ sáng đến giờ, mưa không ngớt, mí mắt Nhân Đình trùng xuống, dường như không còn chút sức lực.

Đúng lúc này, cửa lớn mở ra.

Bà Mạc phóng ánh mắt sắc bén về Nhân Đình, ném một tập tài liệu lên đầu cô: "Nhân Đình, tôi luôn cảm thấy cháu ngoan ngoãn, nghe lời. Nhưng cháu phải hiểu rõ, trên thế giới này, cái gọi là công bằng xưa nay vốn chỉ dùng để gạt trẻ con. Địa vị con người cũng có nhiều loại. Cháu và Nhân Ly tuy rằng là chị em, nhưng Nhân Ly mới là con gái đích thống của nhà họ Giang, còn cháu dù sao cũng chỉ là con riêng. Cháu muốn kết hôn cùng Tu Lăng ư, cháu có thể mang đến cho nó cái gì? Tài cán của cháu có thể làm gì được cho nó? Cháu cứ ngu ngốc quỳ ở đó thì có thể đến được với Tu Lăng sao? Đừng nói giỡn, cũng đừng si tâm ảo tưởng. Cháu không xứng đáng với Tu Lăng, cũng không thể trợ giúp nó được bất cứ việc gì."

Nhân Đình cầm lấy tập tài liệu: "Tôi tin cháu xem cũng hiểu, những gì cần nói tôi đã nói rồi, cho dù cháu có quỳ chết ở đây tôi cũng không để ý."

"Sầm" một tiếng, cửa bị đóng lại.

Lúc này, Nhân Đình rốt cuộc cũng không chịu nổi mà bật khóc. Hóa ra, bản thân cô đã được định trước là thấp hèn. Cô muốn đứng lên, nhưng chân tê dại, cứ đứng lên lại té ngã, ngã lại đứng lên. Cô đã chật vật lắm rồi, nhưng cũng không quan tâm bộ dạng mình nhếch nhác thế nào. Cuối cùng, cô kéo thân thể tê dại lết từng bước về nhà.

Một tiếng sấm rền vang, Nhân Đình khựng lại, ngồi xổm xuống bật khóc.

Vì sao? Vì sao lại như thế?

Cô cảm thấy kỳ lạ, tại sao cơ thể cô yếu như vậy mà lại không ngất xỉu đi? Là ông trời tàn nhẫn, giờ khắc này không muốn để cô cảm thấy dễ chịu hơn ư?

Nhân Đình vừa bước vào nhà đã trông thấy Nhân Ly ngồi ngây ngốc trên sofa, cả người ướt đẫm, ánh mắt đờ đẫn, khóe mắt thấp thoáng giọt lệ, như có như không.

"Trời ơi, các con hôm nay làm sao vậy? Đều muốn tắm mưa sao?" Bà Bạch kêu to lên, sau đó chạy tới kéo Nhân Đình: "Còn không đi thay quần áo, người vốn đã không khỏe rồi."

Nhân Đình may mắn không bị nước mưa làm mờ mắt, cô gật đầu với mẹ rồi đi lên gác.

Đột nhiên, Nhân Ly mở miệng: "Cha, dì, hôn sự của con do hai người làm chủ."

Cuối cùng cô cũng thỏa hiệp, thỏa hiệp với cuộc sống. Móng tay cô đâm sâu vào da thịt, khuôn mặt trắng bệch đầy bi ai. Cô đứng dậy, đi lên gác, cô nhìn thấy Nhân Đình đứng một chỗ không nhúc nhích.

Nhân Đình đột nhiên nở nụ cười, nước từ khóe mắt tuôn trào, từng giọt, từng giọt rơi xuống đất. Vận mệnh chưa bao giờ công bằng... Cô mím chặt môi.

Nhận được tin Nhân Đình bị bệnh, Tu Lăng lập tức vào bệnh viện thăm, không có gì nghiêm trọng, chỉ bị sốt cao nhiễm lạnh.

Mọi người đều ở đây, bà Mạc nhìn Nhân Đình bằng ánh mắt bất an xen lẫn gượng gạo. Nhưng Nhân Đình chỉ nói ngày hôm qua cô quên không mang ô nên bị ướt. Mọi người nghe vậy cũng không đành lòng trách mắng cô. Bà Mạc thở dài nhẹ nhõm.

Bà Bạch nhắc nhở Nhân Đình một hồi sau đó trở về nhà nấu cháo cho cô.

Nhân Ly từ đầu tới cuối đứng yên một chỗ, vẻ mặt nửa cười nửa không, dường như tất cả đều không liên quan đến cô. Một lát sau, cô cũng theo cha về nhà, vợ chồng Mạc Chí Hạo cũng rời khỏi bệnh viện.

Tu Lăng ngồi ở bên giường bệnh, dịu dàng nói: "Cô bé ngốc, mưa như vậy còn đi chơi sao?"

Nhân Đình cười: "Lần sau không dám nữa."

Cô đưa tay lên, chạm vào khuôn mặt anh, hàng lông mày thư sinh, đôi môi quyến rũ, quen thuộc đến thế...

"Sao vậy?" Tu Lăng khó hiểu.

Nhân Đình rụt tay lại: "Không sao, không sao."

Anh cảm thấy có gì rất lạ, nhưng nhất thời không suy nghĩ nhiều.

"Tu Lăng, anh có thể cho em ăn cháo không?"

Tu Lăng sửng sốt, nhưng vẫn gật đầu. Anh bưng bát cháo ở đầu giường, xúc từng thìa cháo đưa đến miệng nhỏ nhắn của cô.

Bỗng nhiên, một giọt nước mắt lăn xuống từ khóe mắt Nhân Đình.

"Em làm sao vậy?" Tu Lăng nhíu mày lo lắng.

"Em cảm động."

Thật sự cảm động...

Đơn giản là vì anh mà cảm động.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro