Chương 17: Bạch mộc hàm sa (Gỗ trắng ngậm cát)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ròng rã suốt một tháng, Tu Lăng không về Mẫn Trang. Anh không còn là chàng thiếu niên năm xưa nữa, không thể tiếp tục sắm vai đứa trẻ ngoan ngoãn trước mặt bố mẹ. Anh có chủ kiến của mình, không muốn thỏa hiệp kết hôn. Hơn nữa, trong lòng anh xưa nay chưa từng nghĩ tới chuyện mình sẽ lấy người vợ như thế nào, cũng không hề tưởng tượng một cuộc hôn nhân hoàn mỹ ra sao. Mấy năm nay, anh đã trưởng thành hơn nhiều, nhưng cũng đã phải đánh đổi nhiều thứ. Ở nước ngoài sáu năm, anh hẹn hò với vài cô gái, không phải là để giết thời gian, chỉ là không có ai trong số họ có thể khiến anh thật sự muốn dừng bước, cho nên cứ dây dưa mãi như vậy.

Dù chưa từng suy nghĩ về chuyện đó, nhưng anh cũng hiểu rõ ràng, người mà anh lựa chọn làm vợ nhất định không phải là Giang Nhân Ly.

Cuộc sống của Tu Lăng hiện tại đang rất nhàm chán, mỗi ngày chỉ ở hai nơi, công ty và nhà riêng, so với thời đi học có lẽ còn tẻ nhạt hơn, anh càng ngày càng cảm thấy áp lực. Hàng ngày, anh ở công ty xử lý tài liệu, xét duyệt công văn, sau đó lái xe về nhà, cứ thế đi đi về về, dường như mãi mãi không có điểm dừng.

Nhân Đình gọi điện hẹn gặp, anh không do dự, lập tức tới gặp cô.

"Vẫn là anh Tu Lăng tốt với Đình Đình nhất, biết rõ em thích ăn nhất vịt om rượu." Nhân Đình tươi cười nhìn nồi thức ăn trước mặt.

Tu Lăng lắc đầu: "Không còn cách nào, vừa nhìn thấy đồ ăn là có thể hình dung ra bộ dạng thèm ăn vịt om của em."

"Không được cười em!" Nhân Đình nhăn mũi ra lệnh.

Tu Lăng lấy đôi đũa đảo qua nồi nước đang sôi sùng sục, gắp một chiếc đùi vịt vào bát của Nhân Đình. Cô mỉm cười, lập tức há miệng ăn. Anh còn không kịp nhắc nhở, cô đã xuýt xoa nhẹ một tiếng, rõ ràng là bị bỏng rồi.

Tu Lăng vội vàng đưa cho cô một cốc nước ấm. Nhân Đình uống liền hai ngụm lớn, sau đó tiếp tục chiến đấu với món vịt.

Tu Lăng vốn chẳng có tâm trạng ăn uống, nhưng nhìn cô ăn ngon lành như vậy, anh cũng cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hẳn.

Nhân Đình tỏ vẻ không hài lòng, cô lắc đầu: "Anh mau ăn đi, nhìn anh như vậy em ăn mất cả ngon!"

Bấy giờ, anh mới cầm đũa lên ăn.

Nhân Đình vừa tốt nghiệp đại học, thời gian này đang bận rộn tìm việc làm. Cô vốn là một người chăm chỉ và nỗ lực, mặc dù hiện giờ còn chưa kết thúc kỳ thực tập nhưng cô đã rất yêu thích công việc này rồi.

Cô tới tìm anh nhất định là có chuyện, nhưng nếu cô chưa nói, anh cũng sẽ làm như không biết.

"Đã rất lâu rồi không được ăn bữa cơm như thế này." Nhân Đình vô cùng thỏa mãn.

"Công việc tuy quan trọng, nhưng cũng không thể hành hạ bản thân mình được."

"Cảm ơn lãnh đạo dạy bảo, em nhất định không phụ sự mong đợi của anh."

Tu Lăng lắc đầu, tâm tình dường như tốt hơn. Nhân Đình lặng im ăn một lúc lâu, rồi bất chợt ngẩng đầu lên nhìn anh. Hôm nay, anh hơi khác, khiến cô có cảm giác thật xa lạ, nhưng cô biết rõ, anh vẫn là anh Tu Lăng của cô: "Anh Tu Lăng, anh có tâm sự sao?"

"Sao em lại hỏi vậy?"

"Dù anh Tu Lăng đang cười, nhưng em có thể nhìn thấy trong nụ cười ấy cất giấu một nỗi cô đơn." Nhân Đình khẽ nói, cô không muốn thấy anh như vậy, thật lòng không muốn.

"Anh nhớ em đâu có học môn tâm lý học nhỉ!"

"Anh lại đánh trống lảng rồi." Nhân Đình không lưu tình mà vạch trần. Cô trầm tư: "Bởi vì chuyện với chị hai sao? Em đã nghe mẹ nói."

Nét mặt Tu Lăng không thay đổi nhiều lắm, nhưng ánh mắt anh bỗng trở nên thâm trầm.

"Anh Tu Lăng, anh phản đối cuộc hôn nhân này, đúng không?" Cô nhìn anh thăm dò. "Thực ra, chị cũng không muốn, nhưng bây giờ chị đang bị nhốt trong phòng. Nếu như..." Cô không nói thêm gì nữa, bởi Tu Lăng đang sa sầm mặt lại.

"Ăn no rồi? Anh đi tính tiền."

Tu Lăng không quay về công ty mà lái xe đi lòng vòng trong thành phố, không có phương hướng. Những suy nghĩ trong đầu anh cứ như cơn gió, bay đi rất xa, rồi lại rất gần, nhưng vẻ mặt của anh thì vẫn bình tĩnh. Tựa như lúc anh vừa về nước, Nhân Đình có nói: rõ ràng anh ở rất gần như vậy, nhưng lại cảm thấy anh thật xa xôi...

Tu Lăng dừng xe bên bờ sông. Anh xuống xe, đứng dựa người vào hàng rào bảo vệ, ánh mắt u ám. Vẫn còn sớm, anh thầm mong thời gian trôi nhanh nhanh một chút, để có thể tự đánh lừa bản thân rằng mình tới đây để ngắm cảnh đêm. Thế nhưng rõ ràng là ban ngày. Anh nhìn về phía xa, trống trải hoang vu không có bất cứ thứ gì, có lẽ có, nhưng trong mắt anh lại chỉ là một cảnh mênh mông vô tận. Anh lấy chiếc bật lửa ra, bật lên, nhìn thấy ánh lửa rồi lại dập tắt, cứ như vậy nhiều lần... rất lâu sau, anh mới cầm lấy một điếu thuốc đưa lên trên ngọn lửa. Nhìn những tia khói xanh bay lên nơi đầu điếu thuốc, anh bất chợt ném vào thùng rác, quay lại xe, nhanh chóng lái xe rời đi.

Anh lái xe rất nhanh, thậm chí vượt mấy lần đèn đỏ, nhưng anh không quan tâm. Vừa trở về tiểu khu, anh tới thẳng nhà họ Giang.

Tu Lăng ngồi ở sofa, bà Bạch mời anh một tách trà Thiết Quan Âm, hương trà thoang thoảng tản khắp phòng.

"Cám ơn dì."

Ông Giang ngồi đối diện, nụ cười vẫn thường trực trên môi nhưng ánh mắt lại ẩn giấu bao điều sâu thẳm.

"Nghe nói Nhân Ly bị ốm nên con tới thăm. Không biết có mạo muội quá không?" Tu Lăng thử thăm dò.

"Đương nhiên là không rồi." Bà Bạch cười nói. "Con bé này đã lớn rồi, không như trước kia hay ra ngoài chơi nữa, suốt ngày chỉ đóng cửa ở trong phòng."

Ông Giang lạnh nhạt: "Thật không biết nó giống ai."

Tu Lăng phớt lờ ánh mắt dò xét của bọn họ: "Con có thể lên thăm em ấy được không?"

"Được chứ."

Tu Lăng đi vào phòng của Nhân Ly, cô đang nằm trên giường. Trời nóng nực như vậy mà cô lại trùm chăn kín mít, nghe thấy tiếng động, cô cũng không hề nhíu mày lấy một cái, nằm im thin thít.

Rõ ràng cô không hề cử động, nhưng chẳng hiểu sao Tu Lăng lại chắn chắn rằng cô đã tỉnh.

"Chống đối như vậy có tác dụng sao?" Anh nói.

Nhân Ly quay đầu lại, trong mắt ánh lên sự phòng bị xen lẫn kinh ngạc, có lẽ cô không ngờ người tới là anh.

"Đừng có dùng ánh mắt ấy nhìn anh, thật sự anh cũng không biết tại sao lại đến đây." Giọng nói của anh rất thành khẩn, không mảy may có chút đùa cợt nào, nhưng chính nó lại khiến cô cảm thấy khó chịu.

"Cửa phòng em bên phải phía sau lưng anh, mời quay người đi thẳng quẹo trái, đóng cửa giùm em, cảm ơn." Cô ngồi dậy, chăn vẫn quấn quanh người, không hề có ý định dông dài.

Tu Lăng chăm chú quan sát cô. Có lẽ vì chưa rửa mặt, trông cô đầy vẻ mệt mỏi, mái tóc rối bù, nhưng lại toát lên một sự quyến rũ và xinh đẹp kì lạ.

Tu Lăng vẫn đứng im: "Anh nhớ là anh đâu có đắc tội với em?"

Nhân Ly khẽ cười: "Lẽ nào anh đến đây chỉ là để thảo luận với em chuyện anh có đắc tội với em không?"

Tu Lăng tuyệt đối không muốn nghe giọng điệu làm nũng này của cô, anh cũng không có ý định dây dưa nhiều lời: "Chẳng lẽ, chỉ vì phản đối cuộc hôn nhân này mà chống đối với cả anh?"

Nhân Ly quay đầu, thái độ như ngầm thừa nhận.

Dáng vẻ Tu Lăng ung dung hơn rất nhiều: "Xem ra em thật sự thích anh ta."

"Có liên quan gì tới anh?"

"Em nói xem, nếu như anh chấp nhận cuộc hôn nhân này, liệu có liên quan không?"

"Anh!" Nhân Ly trừng mắt, nhưng cũng chỉ vài giây, cô lập tức lấy lại dáng vẻ tươi cười: "Ông chủ kim cương của thành phố C mà cũng cần phải nghe theo hôn sự định sẵn, thật là có hiếu!"

"Em không cần kích anh."

Nhân Ly bỗng nản chí, từ lâu cô đã nhận ra anh không còn như xưa nữa, Mạc Tu Lăng đỏ mặt mỗi lần bị cô trêu đã thuộc về quá khứ rồi.

"Thế xin hỏi, giám đốc Mạc tới đây gặp em có chuyện gì? Không phải muốn thấy bộ dạng đau khổ này của em chứ?"

Tu Lăng ngồi xuống mép giường: "Em vẫn thông minh như trước đây."

Nhân Ly vô cùng khó chịu, nhưng không cách nào mở miệng, chỉ im lặng mím môi.

Anh nhìn cô rất lâu, nụ cười lạnh lẽo, trong con ngươi phảng phất một tia khinh miệt. Nhân Ly chợt nhớ tới câu nói sông có khúc người có lúc, thật không ngờ Tu Lăng lại biến thành bộ dạng như ngày hôm nay. Xem ra nước Mỹ kia thật đúng là chỗ nào cũng có hào quang lấp lánh, ai từ đó trở về tính tình đều được mạ vàng.

"Em biết không, anh rất vui, mặc kệ mục đích của chúng ta giống hay khác nhau, nhưng kết quả cuối cùng vẫn là một." Ngừng một lát, anh lại tiếp tục: "Ví dụ như, anh cũng ghét một cuộc hôn nhân như vậy."

Nhân Ly nhìn anh, khó hiểu: "Anh có ý gì?"

"Giang Nhân Ly, em đã yêu anh ta như thế, vậy thì hãy đi cùng anh ta."

Tu Lăng lấy ra một sợi dây thừng, buộc chặt trên song cửa sổ. Nhân Ly lập tức hiểu ra anh muốn làm gì, ánh mắt thoáng kinh ngạc, nhưng rồi cô nhanh chóng trấn tĩnh lại, vơ vội quần áo chạy vào nhà tắm thay, rồi nhặt nhạnh mấy thứ đồ linh tinh bỏ vào túi xách.

Anh đỡ cô lên cửa sổ, khi thân thể của cô chậm rãi tụt xuống phía dưới, cô phóng ánh mắt bướng bỉnh nhìn anh "Em sẽ không cảm ơn anh."

Anh khẽ cười: "Anh cũng không cần em cảm ơn."

Tu Lăng rời khỏi phòng Nhân Ly, vừa xuống tầng dưới thì gặp bà Bạch, anh thản nhiên nói: "Con vừa nói chuyện với Nhân Ly rồi, tâm trạng em ấy cũng không đến nỗi nào. Giờ em ấy đang ngủ, mọi người đừng quấy rầy em ấy."

Bà Bạch gật đầu, không chút hoài nghi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro