Chương 16: Cảnh còn người mất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tu Lăng không nhớ rõ mình làm thế nào mà kiên trì tiếp tục sống được hai năm cuối cùng ở Mỹ. Anh từng hẹn hò với vài người con gái, bọn họ dịu dàng, xinh đẹp, nhưng không thể khiến anh đi tới quyết định cuối cùng. Cho nên, lúc ông Mạc muốn anh về nước tiếp quản Bắc Lâm, anh bỗng có cảm giác nhẹ nhõm như được giải thoát. Vừa xuống máy bay, anh lập tức hiểu ra, mình chỉ thuộc về nơi này mà thôi, chỉ có thành phố này mới có thể khiến anh tĩnh tâm.

Bắt đầu làm quen với guồng máy làm việc của công ty, anh tự khiến bản thân bận rộn đến mệt mỏi. Thỉnh thoảng, những lúc Nhân Đình hẹn anh đi chơi mới thấy được vẻ mặt tươi cười của anh.

Hôm nay, Lý Khánh Anh kiên quyết kêu bằng được Tu Lăng ra ngoài, miệng liên tục cằn nhằn anh làm việc nhiều như vậy làm gì.

Thực ra công ty trên cơ bản đã đi vào quỹ đạo, không đến mức quá bận rộn. Nhưng Tu Lăng vẫn quyết định dọn ra khỏi nhà, chuyển tới sống ở một căn hộ chung cư. Công ty quá nhàn rỗi không có nhiều việc phải làm lại khiến anh hụt hẫng. Thế nên, lần này anh không từ chối Lý Khánh Anh.

Vẫn như trước, mỗi lần đám bạn thân bọn họ tụ tập là lại tìm một trò gì đó để tiêu khiển. Rất không may cho Tu Lăng, vì anh nhiều lần cho bọn họ leo cây nên hôm nay trở thành đối tượng tiêu khiển.

"Tên Tu Lăng kia, cậu bây giờ càng ngày càng làm cao đấy, mọi người gọi thế nào cũng không được." Vừa thấy Tu Lăng đến, Lý Khánh Anh lập tức lên tiếng.

"Cậu ta mà làm cao cái nỗi gì, chẳng phải cô em kia vừa gọi một cuộc điện thoại là cậu ta bật dậy đi luôn ư?" Ngô Thúc Nguyên kết luận.

Tu Lăng cười xùy một tiếng: "Như vậy hóa ra hôm nay các cậu thấy là quỷ sao? Là linh hồn mình sao?"

"Bớt nhiều lời đi!" Bạch Sơ Tuấn tuyệt không nể tình. "Quy tắc cũ, uống."

Tu Lăng không do dự tiến đến, cầm ly rượu lên uống liền một hơi.

"Nhân phẩm thì không có nhưng tửu phẩm thì vẫn còn." Bạch Sơ Tuấn châm chọc.

Tu Lăng gật đầu: "Dù sao thì cả nhân phẩm lẫn tửu phẩm của mình cũng không cần phải bồi dưỡng thêm như các cậu."

Lý Khánh Anh và Ngô Thúc Nguyên bật cười.

Thúc Nguyên tỏ vẻ thấu hiểu, lên tiếng hỏi Tu Lăng: "Cậu và cô em gái kia đến giai đoạn nào rồi?"

Tu Lăng liếc nhìn con người hiếu kỳ đối diện: "Phát triển đến giai đoạn các cậu không biết."

"Ái chà!"

"Có điều cô em Đình này đúng là ngày càng xinh đẹp.Mấy hôm trước vô tình gặp mà không dám tin vào mắt mình." Lý Khánh Anh gật đầu vẻ tán thành.

Bạch Sơ Tuấn xen vào: "Nhưng vẫn còn kém xa cô chị."

Lý Khánh Anh và Ngô Thúc Nguyên lập tức trừng mắt lườm anh ta, sau đó vội vàng quay sang nhìn Tu Lăng với ánh mắt thăm dò.

Bạch Sơ Tuấn biết mình lỡ lời, liền pha trò: "Hì hì, xinh đẹp cũng vô dụng. Bây giờ cưới vợ phải chọn phụ nữ thân gia thuần khiết."

"Cậu biết gì sao?" Ngô Thúc Nguyên tò mò.

Sơ Tuấn biết rõ Tu Lăng không thân thiết với Nhân Ly nên quyết định gạt băn khoăn sang một bên mà nói thẳng: "Mình vô tình gặp Tả Dật Phi đưa Nhân Ly đi bệnh viện."

"Vậy thì sao chứ, bọn họ hẹn hò được mấy năm rồi."

"Bọn họ đến phòng khám phụ khoa."

"Có gì khó hiểu đâu! Chuyện xảy ra trước hôn nhân như vậy vốn rất bình thường."

Tu Lăng rút điếu thuốc, miễn cưỡng mở miệng: "Các cậu đang nói ai vậy?"

Sơ Tuấn thấy Tu Lăng nhìn mình, liền nói: "Chính là chị gái của cô em thanh mai trúc mã nhà cậu."

"Từ bao giờ?"

Bạch Sơ Tuấn nói thời gian và địa điểm cho Tu Lăng, xong còn ca thán thêm một câu: "Nhân Ly ra khỏi phòng phẫu thuật, sắc mặt trắng bệch. Nhưng mà, quả không hổ danh là mỹ nhân, cho dù có chuyện gì vẫn rất đẹp."

"Cậu đúng là đồ bại hoại!"

"Ấy, mình chọc giận cậu sao?"

Tu Lăng chau mày, hút nốt nửa điếu thuốc còn lại.

Ngô Thúc Nguyên cảm thấy có gì không ổn: "Cậu làm sao vậy?"

"Không sao."

Ngô Thúc Nguyên lắc đầu: "Nhưng mà xem chừng chuyện của Nhân Ly và Tả Dật Phi không thành. Nghe nói nhà họ Tả không đồng ý, Tả Dật Phi vẫn đang đối đầu với người nhà. Hai người họ sớm muộn cũng chia tay thôi."

"Vì sao?" Tu Lăng kinh ngạc, theo lý mà nói, gia thế của Nhân Ly hẳn là xứng đôi với Tả Dật Phi mới đúng.

Ngô Thúc Nguyên nhún vai: "Ai biết!"

Tu Lăng đã uống rất nhiều rượu, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo lạ thường. Vừa ra khỏi Bất Dạ Thành, anh liền nhận được điện thoại của bà Mạc: "Mẹ, có chuyện gì ạ?"

"Hôm nay con phải về nhà."

Tu Lăng đánh xe về biệt thự nhà họ Mạc.

Ông bà Mạc đang ngồi đợi ở phòng khách, hình như có chuyện rất quan trọng, nét mặt hai người họ rất nghiêm túc.

"Chuyện gì vậy ạ?" Tu Lăng đi vào, ngồi xuống ghế, men rượu bây giờ mới phát tác.

Ông Mạc tức giận: "Con đi uống rượu sao?"

Bà Mạc ra hiệu ngăn cản chồng kiềm chế nóng giận.

"Con uống một chút." Tu Lăng nét mặt không biến sắc.

Bà Mạc quyết định nói thẳng vào vấn đề: "Tu Lăng, con cũng không còn nhỏ nữa."

Tu Lăng vừa nghe đã hiểu ý tứ đằng sau những lời này: "Cho nên?"

"Cũng nên xác định đi."

Tu Lăng cười nhạt: "Là vị tiểu thư nhà ai vậy?"

Vợ chồng ông Mạc nhìn nhau giây lát, thấy Tu Lăng bình tĩnh như vậy nên hơi bất ngờ: "Con cũng quen biết đấy, chính là Nhân Ly."

Tu Lăng đứng phắt dậy, cảm giác chếnh choáng phút chốc tan biến: "Không được."

"Vì sao?" Bà Mạc cũng đứng lên. "Mẹ biết trong lòng con từ lâu đã rất thích Nhân Đình. Nhưng chuyện này không thể để con tùy ý quyết định. Con bé đó có gì tốt, yếu ớt bệnh tật, dù thế nào cũng không thể bước chân vào cửa nhà họ Mạc."

Tu Lăng cười khẩy: "Con sẽ không cưới Nhân Ly."

"Không phải do con muốn hay không."

"Bất luận thế nào, con cũng không cưới Nhân Ly." Dứt lời, Tu Lăng liền ra khỏi nhà.

Rõ ràng ngoài trời không có gió, nhưng toàn thân anh lại lạnh buốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro