Chương 23: Tuần trăng mật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau kết hôn tất nhiên là tuần trăng mật. Về chuyện này, cả hai người lại vô cùng ăn ý, chưa bao giờ họ hợp ý nhau đến thế. Không cần phải đi nước ngoài để chứng minh thân phận địa vị, cũng không cần tới những khu du lịch nổi tiếng trong nước để thư giãn, hai người qua loa lựa chọn một vùng nông thôn, cũng không nói cho ai biết. Trong con người họ đều tồn tại một ý thức cá nhân vô cùng mạnh mẽ.

Hai bên đường cảnh vật tươi đẹp, tuy rằng thỉnh thoảng bắt gặp những bãi rác thải ngổn ngang nhưng không hề ảnh hưởng đến tâm trạng của hai người. Nhân Ly cầm một quyển tạp chí trong tay, xem mấy thứ linh tinh. Tin giải trí, tin kinh doanh... tất cả đều phô bày ra trước mặt mọi người, xã hội này rất cần mấy chuyện ấy để cuộc sống bớt tẻ nhạt.

Tới nơi dừng chân, hai người thay bộ quần áo đơn giản dự định nghỉ ngơi ít bữa để thả lỏng tâm tình.

Nhìn Tu Lăng trong bộ sơ mi và quần vải thoải mái, vẻ mặt tươi cười, Nhân Ly cảm thấy như mình nảy sinh ảo giác. Anh dường như vẫn cứ là anh của ngày xưa, vẫn là một chàng trai hơi tí là đỏ mặt. Không ngờ cô lại dễ dàng có được cái cảm giác thân thuộc ấy đến thế.

Ngày đầu tiên, hai người vào vườn giúp chủ nhà hái quýt, cả không khí tràn ngập mùi thơm mát của quýt.

Tu Lăng trèo lên cây, tay cầm một cái kéo cắt cuống quả. Phải cắt cuống rất ngắn thì quả mới để được lâu. Nhân Ly nhìn anh trên cao lo lắng nói: "Cẩn thận một chút."

Tu Lăng cúi xuống nhìn cô cười: "Không sao."

Cô đứng dưới tán cây, dùng kéo cẩn thận cắt những quả ở thấp, sau đó lại nhẹ nhàng đặt vào trong sọt.

Tiết trời cuối thu, cô đứng trên đất mềm xốp, mồ hôi ướt đẫm cổ. Hình như có vật gì từ trên cây rơi xuống, cô đưa tay gạt ra, nhưng không thấy gì, chỉ cảm thấy nhói đau một cái. Tu Lăng thấy cổ cô hồng lên, liền trèo xuống, chăm chú nhìn: "Để anh xem."

Nhân Ly nghe lời bước đến gần anh: "Có cái gì vậy?"

"Chắc là bị con gì cắn." Tu Lăng suy đoán.

Quần áo trên người anh dính đầy nhựa cây, chiếc áo trắng trở nên nhem nhuốc.

Cô nhìn thấy anh như vậy, trong lòng chợt bình yên lạ thường. Cô che miệng cười khúc khích.

Tu Lăng lắc đầu, mặc kệ cô cười, anh chạy đến chỗ chủ vườn mượn một lọ dầu thơm. Anh vừa mới chà tay lên cổ cô thì cô đã kêu lên một tiếng.

Tu Lăng bật cười nhìn cô: "Đáng đời."

"Đúng là vô lương tâm."

Nhân Ly cười chạy vào bếp đun nước tắm. Việc tắm giặt ở đây không được tiện lợi lắm, muốn tắm nước nóng phải đun nóng rồi dùng xô xách vào nhà tắm. Nhân Ly nhìn đống củi, bối rối không biết phải làm thế nào. Tu Lăng kéo tay cô lại: "Rửa nồi."

Cô mang nồi đi rửa, còn anh ngồi xuống nhóm bếp.

Ánh lửa chiếu lên khuôn mặt nghiêm túc của anh. Anh đưa tay lên quệt mồ hôi, một vệt nhọ màu tro xuất hiện trên mặt, Nhân Ly nhìn thấy liên bật cười. Anh bị cô nhìn đến nóng ran cả mặt, mới đưa tay áo lên lau.

Nước ở đây là nước giếng tự nhiên, trong lành và mát lạnh. Nhân Ly đổ nước vào trong một cái nồi to. Chỉ là việc cỏn con nhưng cô lại cảm thấy như vừa đạt được thành tựu vô cùng lớn lao.

Tắm rửa xong, hai người đến bãi đá chơi. Ở đó đã có rất nhiều người dân đang ngồi nói chuyện, trên tay mỗi người đều cầm một chiếc quạt nan phe phẩy. Lắng nghe mọi người nói chuyện một lúc lâu, Tu Lăng và Nhân Ly mới biết cái này gọi là hóng gió tám chuyện. Trong nhà khá nóng, nên ban đêm người dân ở đây hay ra bãi đá trải chiếu ngồi nói chuyện, thậm chí còn ngủ luôn ở đó.

Tu Lăng muốn ngồi thêm một lúc nữa nhưng Nhân Ly nằng nặc đòi về nhà ngủ. Cô nói có con gì cắn mình, anh còn tưởng rằng cô mượn cớ nhưng khi về đến phòng ngủ bật đèn lên anh mới thấy đôi chân trắng nõn của cô chi chít vết sưng nhỏ màu đỏ, nhìn vô cùng thê thảm.

"Thảo nào ngứa như vậy." Nhân Ly ngồi trên giường liên tục gãi.

Tu Lăng lại lấy dầu bôi lên chân cô.

Dầu gió tiếp xúc vào làn da ngứa ngáy khiến cô cảm thấy hơi đau.

Tu Lăng lắc đầu: "Thật đúng là nhà giàu giẫm phải gai mồng tơi."

Nhân Ly buồn bực: "Có bản lĩnh anh thử xắn quần ra đó xem."

Anh không nói thêm nữa.

Trong phòng không có điều hòa, nhưng thông gió nên khá mát mẻ.

Tu Lăng tắt đèn rồi nằm xuống, cô cũng đã nằm bên cạnh anh. Nhìn qua ô cửa sổ trên tường, có thể thấy bầu trời tím sẫm dày đặc sao, cảm giác giống như đi cắm trại.

Cô khẽ lay người anh: "Bao nhiên năm rồi anh không ngắm sao?"

Tu Lăng đưa hai tay lên gối sau đầu, hờ hững nói: "Vẫn là bầu trời Trung Quốc đẹp nhất."

Nhân Ly từ chối cho ý kiến.

Cảm giác ngủ đẫy giấc đến mức tự nhiên tỉnh dậy đúng là rất dễ chịu, hai người thật sự nếm trải mùi vị thế nào gọi là ngủ nướng,

Tu Lăng đi tới vòi nước, Nhân Ly đặt một cái chậu bên cạnh anh. Lúc anh vặn vòi, nước chảy ào ra, cô đưa tay ra hứng, cảm giác lành lạnh truyền đến, vô cùng sảng khoái. Mấy vết muỗi cắn trên chân cô đã tiêu tan, cô mặc quần soóc, để lộ ra làn da trắng muốt.

Nhân Ly chỉ dùng sữa rửa mặt, không xoa thêm cái gì, Tu Lăng dùng khăn mặt rửa qua loa rồi hai người đi ăn sáng.

Chủ nông trang thời gian này rất bận, cho nên ngủ dậy chỉ kịp đặt một nồi cháo, sao đó đi ra ngoài trang trại làm việc, lúc trở về thì cháo đã nguội, ông ta vội vã ăn hai bát rồi lại đi làm tiếp.

Tu Lăng múc thêm một bát cháo cho Nhân Ly. Cháo chỉ có một ít đậu xanh, không rõ ngon dở thế nào nhưng nhìn rất muốn ăn. Trên bàn còn có một đĩa đậu đũa muối xổi, mùi vị vô cùng đặc biệt.

Nhân Ly rất thích ăn đồ muối, nghe nói chỉ cần ngâm trong nước muối hai ngày là có thể ăn. Đối với cô, việc này thật kỳ diệu, cô khăng khăng nói quay về nhà sẽ tự mình làm.

Ăn xong, Tu Lăng đưa cô đến một dòng sông nhỏ gần đó để câu cá. Thấy anh tỏ ra rất thành thạo, Nhân Ly tò mò hỏi: "Có phải hồi bé anh không được chơi đùa thỏa thích nên bây giờ chơi bù không?"

"Thế lúc bé em đã từng như thế rồi à?"

Cô bĩu môi không thèm nói.

Tu Lăng xắn quần lên cao. Nhân Ly vui thầm trong lòng vì may mắn là cô không mặc quần dài. Lúc nãy cô thấy anh có cầm theo một cái túi, hóa ra là muốn tới đây để mò ốc. Loại ốc này rất nhỏ, bám trên những tảng đá, chỉ cần đưa tay ra khua một lần là đã hớt được rất nhiều.

Nhân Ly thấy có thứ gì đó di động, định vươn tay ra bắt thì bị Tu Lăng ngăn lại: "Đừng cử động!"

Nói rồi, anh giơ tay ra bắt được một con cua rất to: "Càng nó kẹp vào sẽ rất đau đấy."

Nhân Ly sửng sốt nhìn anh tóm con cua bỏ trong túi.

Anh cứ bận rộn. Còn cô cứ ngồi trên phiến đá, hai chân đong đưa trong nước, dáng vẻ vô cùng an nhàn, tự do tự tại.

Tu Lăng xoay người nhìn vợ mình, cô giống như một cô bé vừa phát hiện ra bí mật gì đó, rất biết cách hưởng thụ cuộc sống. Anh lắc đầu, khóe miệng nở một nụ cười thỏa mãn, tiếp tục công việc.

Hai người quay về sau khi đã thu hoạch được rất nhiều. Đêm đó bọn họ có một bữa ăn rất ngon, với món cua rang.

Đương nhiên, mấy món này là người địa phương làm, bọn họ cho rất nhiều loại gia vị, màu sắc cua trở nên vàng rực rất thích mắt, dường như chưa cần ăn đã cảm nhận được mùi vị ngon thế nào.

Nhân Ly nhất định phải bóc hết vỏ rồi sau đó mới ăn thịt cua bên trong. Tu Lăng đưa cho cô một cái càng cua rất to, đúng là thịt ở càng cua là ngon nhất!

Ốc thì phải vài ngày sau mới có thể chế biến thành món ăn, vì bên trong chứa rất nhiều cát, cần phải ngâm trong nước để cát ra hết. Thật ra sau đó còn một bước nữa nhưng Nhân Ly không thích, Tu Lăng đành phải làm, anh dùng kìm bẻ gãy trôn từng con ốc một.

Nhân Ly thỉnh thoảng lại đến nhìn ngắm những con ốc nhỏ đáng yêu này, dường như không đến xem thì sẽ nhớ. Tu Lăng thấy vậy chỉ biết lắc đầu bất lực.

Làm món ốc xào cay khá là rườm rà. Người ta phải trộn hạt tiêu, ớt, dưa chua... vào bát, rồi xào một lúc lâu. Sau đó, rất nhiều người ngồi quây quần xung quanh nồi ốc, mỗi người cầm một cái tăm trong tay, xúc một ít ốc vào bát. Nhân Ly ăn thật chậm, cô cẩn thận khêu thịt ra, bỏ vào miệng, còn nhổ đi nửa phần thịt phía sau. Cách ăn này rất phiền toái nhưng Nhân Ly vô cùng thích thú, đến nỗi không quan tâm tới xấu đẹp thế nào, tay đầy dầu mỡ nhưng vẫn vui vẻ ăn cùng mọi người. Lúc đầu không phát hiện, ăn xong mới cảm thấy tê tê cay cay. Ban đêm, cô bị đau bụng.

Tu Lăng đưa tay xoa bụng cô.

Cô mở mắt nhìn trần nhà, một mảnh toàn mạng nhện, cô xuýt xoa: "Xem ra, đúng là cái gì cũng phải trả giá."

"Là do em thể chất không tốt."

Cô trừng mắt lườm anh, nhưng nói với vẻ hài lòng: "Thực sự ăn rất ngon."

"Cho nên em đáng bị đau."

Nhân Ly xoay người không thèm để ý tới anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro