Chương 32: Cảm giác quen thuộc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Chương Tâm Dật xin nghỉ sinh, công việc được giao cho Bạch Hiểu Hiểu. Tu Lăng sợ Bạch Hiểu Hiểu không thể đảm nhiệm được liền để Diệp Tư Đình phụ giúp. Khối lượng công việc của Diệp Tư Đình tăng lên chóng mặt, phải phân thân ra mà giải quyết nhiều việc một lúc, như nhắc nhở Tu Lăng giờ gặp khách hàng, thông báo giờ họp, giờ dự tiệc.

Rốt cuộc Diệp Tư Đình cũng hiểu được cái gì gọi là "mất nước", ngày nào công việc cũng ngập đầu, nhưng vẫn phải trấn tĩnh, vừa làm việc vừa ứng phó với mấy đồng nghiệp nam, khéo léo từ chối họ.

Hôm nay, tiệc tan khá sớm, chủ nhân bữa tiệc cực kỳ yêu thương vợ, sau bữa tiệc không đi tăng hai, mọi người đã quen nên bàn chuyện chính xong liền tan cuộc.

Tu Lăng uống không nhiều, vẫn rất tỉnh táo. Thấy Diệp Tư Đình đang định lái xe, anh bảo cô sang ghế phụ ngồi, để anh tự lái: "Cô ở đâu, tôi đưa cô về?"

Diệp Tư Đình quan sát sắc mặt Tu Lăng, bữa tiệc kết thúc, nét mặt anh cứ như ảo thuật, lập tức trở nên lạnh lùng.

"Không cần, giám đốc cứ cho em xuống đây là được. Anh cũng nên về nhà đi."

Tu Lăng cười: "Không muốn về nhà."

Diệp Tư Đình sửng sốt, không biết lời này của anh có ý tứ gì, còn chưa kịp đáp thì anh đã nói tiếp: "Cô có bận gì nữa không?"

Diệp Tư Đình lắc đầu.

Tu Lăng lái xe đến một quán rượu ngoài trời, nơi này có đủ loại đồ uống, có vẻ mọi người hay tới đây đều để tiêu khiển, bầu không khí vừa thoáng đãng vừa mát mẻ.

Anh đứng bên lan can, trong tay cầm ly rượu vừa gọi, nhưng không uống.

Diệp Tư Đình hiếu kỳ, cô đến bên cạnh anh: "Giám đốc, anh có tâm sự sao?"

Tu Lăng đặt ly rượu lên chiếc bàn gần đó, bỏ qua câu hỏi của Diệp Tư Đình: "Lúc ở bên cạnh cô, tôi cảm thấy rất thân thuộc."

Diệp Tư Đình nhìn thẳng vào đôi mắt của anh. Trong bóng đêm, dưới ánh đèn mờ nhòa, dáng vẻ của anh đầy mê hoặc. Diệp Tư Đình khẽ cười: "Là bởi vì em rất giống người kia?"

Tu Lăng chần chờ giây lát rồi gật đầu: "Cô ấy là em gái tôi."

"Thế nhưng, anh đâu có... " Diệp Tư Đình ngừng lại, cô chỉ nghe nói anh có một chị gái, hiện đang làm giảng viên đại học.

"Cô ấy không phải em gái ruột của tôi." Anh gõ tay lên lan can, giọng nói phảng phất nỗi u sầu không dễ gì phát hiện ra. "Nhưng trong lòng tôi, cô ấy là người thân, cô ấy dường như là người hiểu tôi nhất, luôn xuất hiện lúc tôi không vui. Cô ấy lương thiện, dịu dàng, chỉ đáng tiếc là..."

Tu Lăng không nói hết, nhưng Diệp Tư Đình cũng có thể lý giải phần nào: "Trong lòng mỗi người đều có một câu chuyện thuộc về riêng mình."

Anh nhìn khuôn mặt nghiêng của Diệp Tư Đình, thực sự rất giống! Ánh mắt anh chợt đảo qua bàn tay trái của cô, trên ngón áp út có một chiếc nhẫn.

Cảm nhận được ánh mắt của anh, Diệp Tư Đình giơ tay lên: "Đây là chồng chưa cưới của em tặng." Cô vuốt nhẹ chiếc nhẫn, "Đáng tiếc, anh ấy đã mất, chỉ để lại cho em duy nhất thứ này."

"Xảy ra chuyện gì sao?"

"Trước ngày kết hôn không may đã xảy ra tai nạn xe. Lúc đó, trong tay anh ấy vẫn nắm chặt chiếc nhẫn nam của cặp nhẫn đôi này."

Tu Lăng khẽ vỗ vai an ủi Diệp Tư Đình: "Chứng tỏ anh ta rất yêu cô, chuyện xảy ra như vậy chỉ là ngoài ý muốn."

Diệp Tư Đình gạt tay Tu Lăng, cố gắng tỏ ra kiên cường, nước mắt đã dâng quanh viền mắt nhưng lại không hề rơi xuống. Diệp Tư Đình ngửa đầu: "Đã là quá khứ rồi, thật không phải, khiến giám đốc phiền muộn."

Tu Lăng nhìn bàn tay bơ vơ giữa không trung của mình: "Hết giờ làm, không cần gọi như vậy. Lúc này, chúng ta là bạn."

Diệp Tư Đình dường như không nghe thấy lời Tu Lăng nói, cô ta đưa tay lên lau nước mắt: "Vậy Mạc.... em gọi giám đốc Mạc vẫn tốt hơn, cuộc sống của giám đốc luôn ổn chứ?"

Tu Lăng lấy một điếu thuốc ra, châm lửa: "Đương nhiên là không, chỉ là tôi may mắn hơn người khác mà thôi. Nhưng trên phương diện nào đó lại thiếu thốn nghiêm trọng."

"Là vì vợ của anh sao?" Diệp Tư Đình thăm dò, "Bởi vì giọng điệu anh vừa rồi hình như... ."

Mạc Tu Lăng không có do dự, anh gật đầu: "Đúng."

Hoá ra là hôn nhân vì gia tộc.

"Hai người cãi nhau sao?"

"Không có."

"Vậy..."

"Tôi cũng không biết là vì nguyên nhân gì, có thể ngay từ lúc kết hôn đã định sẵn đây là cuộc hôn nhân không viên mãn. Tôi đã từng cố gắng để thay đổi nhưng dường như bất lực."

"Hôn nhân là chuyện của hai người, cần cả hai đồng lòng nỗ lực." Diệp Tư Đình thở dài, "Em tin rằng nếu anh mở lòng một chút, cùng cô ấy nói chuyện thẳng thắn thì sẽ tốt hơn rất nhiều."

"Đâu có dễ dàng như vậy."

"Không thử sao biết?" Diệp Tư Đình cũng vịn tay vào lan can. "Nếu như anh ấy còn sống, em nguyện đánh đổi mọi thứ. Chỉ có một cơ hội như vậy, tại sao lại không quý trọng? Lẽ nào phải đợi mất đi mới biết tầm quan trọng của cô ấy?''

"Không giống nhau, chuyện giữa chúng tôi thực sự không giống, không đơn giản như vậy. Tôi đoán không ra suy nghĩ của cô ấy, cũng có thể nói, có tôi hay không với cô ấy cũng không quan trọng." Anh cúi đầu hút một hơi thuốc. "Hơn nữa, giữa chúng tôi còn có rất nhiều vấn đề. Đến tận bây giờ tôi không biết năm đó Đình...."

Diệp Tư Đình nhìn anh: "Chính là người em gái đó?"

Anh gật đầu.

Bên trong quả thật có rất nhiều chuyện phức tạp.

"Biết đâu, giữa mọi người có hiểu lầm."

"Tôi tận mắt nhìn thấy."

Diệp Tư Đình không nói gì thêm nữa, cũng không biết nên khuyên anh như nào.

Không gian đột nhiên tĩnh lặng, mặc dù nơi đây chẳng phải vắng vẻ hoang vu gì, lúc này mới là thời điểm bắt đầu cuộc sống về đêm. Anh thở ra một hơi thuốc: "Tôi cũng không biết vì sao lại nói nhiều với cô như vậy, có lẽ là do cô và cô ấy có điểm giống nhau cho nên khiến tôi cảm thấy gần gũi."

Diệp Tư Đình không nói gì, đưa tay lên sờ chiếc nhẫn.

"Đi thôi! Tôi đưa cô về, tôi cũng nên về nhà rồi." Anh đi trước, Diệp Tư Đình theo sau.

Tu Lăng dường như cảm nhận được ánh mắt nghi hoặc của Diệp Tư Đình, anh nói: "Không muốn về nhà, cũng không có nghĩa là không về. Nếu nơi đó đã gọi là nhà thì có nghĩa là cần phải về."

Diệp Tư Đình không lên tiếng, cũng không từ chối, giờ đã khá muộn, muốn bắt taxi cũng khó.

Tu Lăng về tới nhà, cố tình gây ra tiếng động thật lớn, nhưng Nhân Ly đang ngồi trên sô pha cũng không thèm phản ứng. Tay cô cầm điều khiển liên tục bấm, dường như không chú ý tới anh, không bận tâm anh có về hay không.

Tu Lăng thấy thái độ của cô như vậy cảm thấy hơi bực, anh đi đến kéo tóc cô: "Làm gì ăn đi, anh đói."

Nhân Ly cười hì hì nhìn anh: "Hôm nay đi uống rượu mà không uống no sao? Hiếm thấy!" Cô ngửi ngửi, phớt lờ ánh mắt liếc ngang của anh: "Hôm nay thay partner khác sao?"

Anh nheo mắt: "Sao em biết?"

"Mùi nước hoa khác rồi." Cô nói, nét mặt không biểu cảm. "Em ghét mùi nước hoa này, xem ra chủ nhân của nó em cũng ghét."

"Ngay cả người ta em còn chưa gặp, sao đã ghét? Thật đúng là cảm tính."

"Yêu nhau yêu cả tông chi, ghét nhau ghét cả đường đi lối về. Anh chưa nghe sao? Em chính là người như vậy đấy, chỉ cần ngửi mùi nước hoa này em cũng biết là em ghét người đó."

"Không nói với em nữa."

"Vậy anh chịu đói đi!" Cô thản nhiên tiếp tục xem ti vi.

Tu Lăng chẳng buồn để ý tới cô nữa, đi vào phòng lấy áo ngủ rồi đi tắm.

Nhân Ly cầm điều khiển chuyển kênh loạn xạ, trong lòng thầm oán giận: Anh chết đói đi!

Cô luôn cho rằng mấy chuyện nhàm chán như điều tra chồng mình làm gì, ở đâu, gặp ai... không nên làm. Làm người cần phải tự giác.

Thực tế chứng minh, đời này đâu có nhiều người tự giác như vậy.

Tu Lăng tắm rửa xong đi ra, Nhân Ly đã nằm ở trên giường. Anh nằm xuống một bên, cách cô rất xa. Cô nghe thấy động tĩnh, bàn tay cô nắm chặt lại.

Tu Lăng tắt đèn ngủ, trong phòng lập tức tối như mực, chỉ có thể nghe đâu đó tiếng tim đập.

Nhân Ly vòng tay qua kéo áo anh nhưng anh mặc kệ.

Cô ngồi dậy, nhìn bóng dáng lờ mờ trong đêm đen của anh, cô cắn môi, thử thăm dò ôm lấy anh.

Tu Lăng gạt tay cô ra. Cô dùng chân đạp anh, bực bội trong lòng vẫn chưa tan biến, cô liền kéo anh quay lại, leo lên người anh, dán môi mình lên gương mặt anh. Nhưng trong phòng quá tối, Nhân Ly tìm mãi không thấy mặt anh chỗ nào.

Tu Lăng tức giận tóm lấy tay cô, khó chịu nhìn cô trong bóng tối. Anh không thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt cô, nhưng lại cảm thấy chắc chắn là cô đang cười, vì thế lại càng bực bội.

Anh ôm lấy eo cô, kéo cô lại gần hơn rồi xoay người đặt cô dưới thân, những nụ hôn tới tấp rơi xuống.

Nhân Ly thở gấp. Trong lòng thầm an ủi bản thân, thôi cũng tốt, dù sao vẫn còn cách này để hòa hợp với nhau!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro