Chương 31: Chuyện cũ như mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Tư Dao đi rồi, Nhân Ly vẫn còn ngồi lại một lúc lâu. Cô không nói dối, nếu như Tả Dật Phi không bỏ cô mà đi, cô thực sự sẽ ở bên anh, thiên hoang địa lão, hải thệ minh sơn. Cô thậm chí đã từng nghĩ tới chuyện cùng anh sinh dưỡng con cái, cô tưởng rằng, anh là người tốt nhất với cô. Chính vì niềm chờ mong ấy, cho nên cô mới bị ngã từ trên tầng mây cao xuống đất.

Kết thúc năm thứ hai đại học, cô chủ động chia tay với Tả Dật Phi.

Mọi người không ai biết lý do, tất cả tới quá đột ngột. Những người quen biết đều không tin rằng bọn họ sẽ chia tay, cặp đôi trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối như thế sao có thể chia ly? Bọn họ ở trường được coi là một đôi trời sinh, được rất nhiều chị em hâm mộ, vậy mà lại chia tay. Không hề cãi nhau, tất cả chỉ là một lời cô nói ra mà thôi.

Tả Dật Phi đương nhiên không đồng ý, cô đòi chia tay mà không có bất cứ lí do nào, anh làm sao có thể chấp nhận được? Huống hồ, tình yêu của anh dành cho cô sâu nặng như vậy.

Nhân Ly không nói rõ nguyên nhân, cũng không muốn đề cập tới, cho nên cô chỉ có thể trốn ở trong phòng không xuất đầu lộ diện. Nhưng Tả Dật Phi lại cố chấp hơn cô tưởng. Anh chưa từng tranh cãi với cô điều gì, cô nói thế nào thì là thế ấy, đương nhiên cô cũng không phải là người cố tình gây sự. Nhưng lần này, anh cứ khăng khăng đứng chờ dưới cổng kí túc xá nữ, mỗi ngày đều tới từ sáng sớm, mãi đến khi khu ký túc xá nữ tắt đèn đi ngủ anh mới ra về.

Cô xin nghỉ học, anh cũng xin nghỉ.

Anh kiên quyết đứng chờ dưới cổng ký túc, mưa gió cũng mặc. Những người bạn học hằng ngày giúp cô đi mua cơm úp mở đánh tiếng, thấy cô không có ý định làm hòa, cuối cùng bọn họ tức giận, dọa nếu cô không xuống gặp Tả Dật Phi thì sẽ bỏ đói cô.

Nhân Ly đành phải ra khỏi phòng. Anh vẫn đứng đó, bộ dạng nhếch nhác đến thảm hại. Cô biết anh dù không quá chú ý tới ăn mặc nhưng lúc nào quần áo cũng gọn gàng sạch sẽ, vậy mà lúc này... Anh đang đứng trước mặt cô trong dáng vẻ tang thương, thậm chí râu dài cũng không thèm cạo.

Cô đau lòng, nhưng cô biết rõ, vấn đề giữa bọn họ nhất định phải được giải quyết...

Hai người ngồi đối diện trong vườn cây.

Dù trong lòng rối như tơ vò, nhưng Tả Dật Phi vẫn tự ép buộc bản thân phải bình tĩnh, nghe cô nói rõ mọi chuyện.

Nhân Ly trong lòng cũng trăm mối ngổn ngang, nhưng không thể trốn tránh được nữa, cô lấy hết can đảm mở miệng: "Em có thai."

Chỉ ba chữ, nhưng giống như sấm sét giữa trời quang vang lên trong đầu Tả Dật Phi. Anh đã nghĩ tới vô số nguyên nhân, thậm chí nếu là vì anh có gì chưa tốt, anh sẽ nguyện ý sửa đổi, chỉ cần có thể ở bên cô. Vậy mà thật không ngờ, cô lại nói với anh, cô có thai, trong khi hai người bọn họ đều không phải là những người dễ dãi, chưa từng đi quá giới hạn.

Bàn tay anh run rẩy, trong đầu thoáng hiện lên đủ loại tình huống, anh không tin cô sẽ làm chuyện đó với người khác sau lưng anh: "Sao lại thế?"

Nhân Ly ngẩng đầu nhìn bầu trời: "Sao lại thế? Em cũng muốn biết."

Cô bỗng nhiên kích động liên tục đánh vào bụng mình, nước mắt trào ra: "Em không biết anh ta là ai, không biết anh ta từ đâu tới? Em không biết, không biết gì hết..."

Cô mãi mãi nhớ kỹ thời khắc ấy, anh ôm chặt lấy cô, nói: "Không biết thì thôi, đừng suy nghĩ đến nữa, đừng nhớ tới nữa."

Anh không hỏi gì thêm nữa, anh tin cô.

Cô gục đầu trong lòng anh mà khóc, đến lúc kiệt sức rồi mới ngẩng đầu lên nhìn anh: "Dật Phi, em sợ." Cô xoa bụng mình: "Ở đây đã có một sinh mệnh, nó mỗi ngày lớn lên trong bụng em, em sợ, em thật sự rất sợ."

Tả Dật Phi an ủi cô, thấy cô bình tĩnh hơn rồi mới nói ra phương án giải quyết: "Đừng sợ, có anh ở đây. Nếu như em thích có con, như vậy thì cứ sinh nó ra thôi, chúng ta sẽ cùng nhau chăm sóc nó, con em sinh ra thì cũng là con anh. Được không?"

Xưa nay cô chưa từng được nghe những lời đầy yêu thương như vậy bao giờ, giây phút ấy, cô biết, đây chính là người mà cô tìm kiếm.

Cô quyết định không giữ lại đứa bé. Cô không muốn sinh con người khác. Cô muốn cùng anh xây dựng một mái nhà của riêng hai người, muốn sinh con cho anh.

Tả Dật Phi đã khuyên cô rất nhiều, anh nói anh thực sự không để ý, sẽ yêu thương đứa trẻ này. Cô hiểu, anh nói nhiều như vậy chỉ là vì không muốn cô mạo hiểm mạng sống.

Nhưng cô vẫn nhất quyết đi bệnh viện, Tả Dật Phi đưa cô đi. Cô còn chưa đi vào phòng phẫu thuật mà sắc mặt anh đã trắng bệch.

Cô không hề hối hận, cô nghĩ, hai người rồi sẽ có con của chính mình.

Nhưng, hoá ra thời khắc ấy, số phận của bọn họ đã sớm được định đoạt, bọn họ không có con chung, càng không có tương lai.

Nhân Ly đứng dậy, chân tê dại vì ngồi quá lâu, cô xoa chân một chút mới rời đi.

Tu Lăng hôm nay về rất sớm, ít ra cũng sớm hơn mọi khi.

Nhân Ly khá hài lòng vì trên người anh không có mùi thuốc lá, cũng không có mùi nước hoa. Thế nên cô tự giác thực hiện nhiệm vụ của một người vợ đúng nghĩa, cởi áo khoác cho anh, lấy dép cho anh, khiến Tu Lăng kinh ngạc rất lâu không nói được gì.

Thậm chí, Tu Lăng còn nghĩ cô vừa làm chuyện gì xấu, chờ cô chủ động khai báo, nhưng mãi không thấy cô có biểu hiện gì giống như sắp nói một chuyện hệ trọng.

Ăn cơm xong, Tu Lăng mở ti vi xem để giết thời gian.

Nhân Ly ngày hôm nay rất chủ động, vô cùng chủ động. Tu Lăng sớm đã phát hiện cô có gì là lạ, thấy cô tới gần, anh liền vẫy tay: "Nói đi! Em muốn làm gì?"

Nhìn thấy vẻ mặt anh hiện rõ mấy chữ "thẳng thắn được khoan hồng, chống cự chịu nghiêm phạt", trong lòng cô phiền muộn, nhưng vẫn gối đầu trên người anh lấy lòng. Cảm giác lấy người làm gối đầu thật tuyệt, tóc của cô buông xõa trên đùi anh, cô nhìn anh, vươn tay lên chạm vào mặt anh, nhưng còn chưa chạm đến đã bị anh đẩy ra. Thật là keo kiệt!

Cô lắc tay anh: "Này!"

"Anh không có tên à?"

"Mạc Tu Lăng?"

"Gì?"

Cô dang hai tay ôm lấy cổ anh: "Chúng ta có con đi!"

Không tốt như trong tưởng tượng, cô phát hiện sau khi nói câu đó ra, cơ thể anh chợt cứng nhắc.

Nhưng anh lấy lại vẻ bình thường rất nhanh, bế cô đặt lên giường: "Ngoan, đi ngủ."

Anh không làm gì nữa, chỉ nằm im bên cạnh cô.

Cô chợt thấy hụt hẫng. Lại là cảm giác này, dù anh nằm bên cạnh cô, nhưng dường như vô cùng xa xôi, vô cùng lạ lẫm.

Lúc mới kết hôn, cô tuyệt đối không muốn có con, thật ra là vì bản thân cô không thích trẻ con, cho nên cô luôn uống thuốc tránh thai. Có một lần anh nhìn thấy, anh cũng không ngăn cản, chỉ nói với cô, sau này không cần uống mấy thứ đó nữa.

Sau lần đó, đến mấy tháng trời anh không chạm vào người cô. Về sau, cô cũng quên không uống thuốc tránh thai nữa, nhưng không hề mang thai. Cô không uống, anh cũng không dùng biện pháp phòng tránh nhưng vì sao vẫn không có chút động tĩnh gì?

Nghe nói, một vài người không thể mang thai. Chẳng lẽ mình là một trong số đó?

Cô khẽ đẩy Tu Lăng, anh không nhúc nhích. Vừa mới đặt mình xuống sao có thể ngủ ngay? Cố tình phớt lờ ư? Nhân Ly bực mình véo anh một cái thật đau, lúc ấy mới nguôi giận.

Hình như nhất định phải ngược đãi người khác thì người ta mới cảm thấy thỏa mãn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro