Chương 30: Ai có thể vĩnh viễn sống trong quá khứ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang Nhân Ly không ngờ tình cờ gặp lại Trần Tư Dao. Đây không phải lần đầu tiên hai người gặp mặt, năm đó xảy ra một sự kiện vô cùng chấn động, tuy rằng đương sự không đứng ra làm sáng tỏ, nhưng một người ngoài cuộc như cô cũng có thể hiểu chút ít.

Vừa bước chân vào đại học C, cô gái Trần Tư Dao xinh đẹp liền trở thành tâm điểm chú ý của mọi người. Năm ấy, Diệp Húc Đình còn trẻ, vô số người vây quanh, anh cũng không cự tuyệt, ở giữa vạn bụi hoa mà không bị dính phấn hoa trên người. Chắc hẳn Diệp Húc Đình cũng không thể ngờ, Trần Tư Dao chính là số kiếp của anh.

Trần Tư Dao không có bất cứ cái gì gọi là đặc sắc để trở thành một trong số những bạn gái của Diệp Húc Đình, chỉ là một người bạn khác giới bình thường, không phải là "bạn gái." Diệp Húc Đình quen vô số người đẹp cho nên nhìn Trần Tư Dao cũng không quá ấn tượng, ngay cả lúc đã hẹn hò với Trần Tư Dao, anh ta vẫn mờ ám với những cô gái khác. Nhưng cuối cùng, Trần Tư Dao trở thành người đặc biệt nhất, cô không bao giờ trách cứ Diệp Húc Đình gặp gỡ người phụ nữ khác, cũng không trách anh lạnh lùng với mình, cô chỉ lặng im chờ đợi anh. Có lẽ đó là nguyên nhân mà sau một năm, Diệp Húc Đình đã một lòng một dạ với Trần Tư Dao. Nhưng cuộc đời oái oăm, ngay trong lễ đính hôn, Trần Tư Dao đã gây chuyện khiến Diệp Húc Đình lâm vào cảnh khốn cùng. Trước mặt mọi người, cô từ chối đính hôn với anh, còn thẳng thừng tuyên bố, cô tiếp cận anh chỉ vì muốn trả thù.

Sau đó, Diệp Húc Đình lập tức xuất ngoại, Trần Tư Dao bỏ học.

Nhân Ly được gặp Trần Tư Dao một lần, lúc cô đi làm thủ tục nhập học cũng là lúc Trần Tư Dao làm thủ tục thôi học. Hai cô gái xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành chỉ lướt qua nhau có một lát, nhưng như vậy cũng đủ để nhớ kĩ đối phương.

Nhân Ly vốn đang ngồi ăn cùng Tần Ngải Ninh, hai người vừa ăn xong, đang chuẩn bị ra về thì Trần Tư Dao đột ngột tiến đến trước mặt Nhân Ly: "Có thể nói chuyện cùng cô được không?"

Tần Ngải Ninh đành ra về trước.

"Có việc gì sao?" Ngồi trên chiếc ghế đá lạnh lẽo trong công viên, Nhân Ly hỏi.

Trần Tư Dao quan sát cô: "Không có việc gì thì không thể tìm cô sao?"

"Tôi không nghĩ rằng người như chị lại vô duyên vô cớ đến tìm tôi."

"Chẳng phải chúng ta ngẫu nhiên gặp nhau sao, đâu phải tôi tới tìm cô."

"Có khác nhau sao?"

Trần Tư Dao cười rộ lên, nụ cười không hào hứng cho lắm: "Đúng là không khác nhau."

Hai người đẹp ngồi ở chỗ này, quả nhiên là thu hút ánh mắt mọi người, hầu như ai đi ngang qua cũng phải ngoái đầu nhìn lại. Nhưng đối với hai người bọn họ, chuyện này nhiều đã thành quen, cho nên không quan tâm.

Nhân Ly bây giờ chẳng có gì ngoài thời gian, đây là thứ cô dư thừa nhiều nhất. Mặc Trần Tư Dao cố ý câu giờ, cô cứ ngồi đó, cô không tin là Trần Tư Dao có thể tiếp tục ngồi im như vậy.

Trần Tư Dao thấy vẻ mặt hờ hững của Nhân Ly, chút tò mò ban đầu tan biến, cô phẫn nộ: "Xem ra cô sống rất tốt?"

"Chị mong tôi sống không tốt sao?"

Trần Tư Dao gật đầu: "Rõ ràng là chuyện hai người, nhưng cuối cùng lại một người sống rất tốt, một người không tốt. Kết cục như vậy, dù là người ngoài cuộc nhìn cũng không thuận mắt."

"Nếu đã là chuyện hai người, vậy thì người thứ ba hà tất phải phát biểu quan điểm."

"Tôi nói, chỉ là không thuận mắt."

"Thế giới này chuyện không thuận mắt có rất nhiều. Nào là quyên góp trá hình, nào là tòa xử án oan, nào là tham ô hối lộ, nào là bao dưỡng vợ hai... Chị Trần, chẳng lẽ những điều này chị thấy thuận mắt?"

Ai nói người đẹp đều có mào mà không có não? Trần Tư Dao coi như đã được lĩnh giáo sự lợi hại của Giang Nhân Ly, thảo nào Tả Dật Phi thua vì cô. Vậy mới nói, mọi chuyện đều có nguyên nhân.

Trần Tư Dao ho khan một tiếng: "Như vậy cũng chỉ có thể chứng minh tôi cập nhật tin tức quá kém, không biết xã hội hài hòa của chúng ta còn có loại chuyện này."

"Nếu đã là một xã hội hài hòa, thì đâu có chuyện gì là không thuận mắt?"

Trần Tư Dao lần này thực sự khó chịu, không tiếp tục gây khó dễ nữa. Nếu còn tranh cãi, e rằng cô sẽ phiền muộn đến chết. "Bây giờ tôi có thể khẳng định cô sống rất tốt, nhưng chẳng nhẽ cô chưa bao giờ nghĩ tới trong lúc mình hạnh phúc thì đang có người đau khổ?"

"Người đau khổ có rất nhiều, nghĩ thế nào cho đủ? Hơn nữa, tôi thật sự không cảm thấy có người vì tôi mà sống không tốt."

Trần Tư Dao kích động: "Vậy sao? Tôi thật không hiểu sao Tả Dật Phi lại thích cô, rồi tự biến mình thành cái bộ dạng này."

Nghe tới Tả Dật Phi, Nhân Ly ngây người, cô cũng không vòng vo nữa: "Nếu như chị tò mò, thì tốt nhất nên hỏi anh ấy. Tới tìm tôi, tôi có thể trả lời cho chị sao? Còn nữa, người ta bây giờ đang lên như diều gặp gió, tôi thật sự không hiểu "cái bộ dạng này" mà chị nói nghĩa là gì."

"Những thứ đó chỉ là để biểu diễn cho cô xem thôi. Sau khi hai người chia tay, cậu ta không ổn chút nào, thậm chí có một khoảng thời gian còn chán đời."

"Chị Trần muốn nói gì? Chị muốn hàn gắn một đôi đã từng yêu nhau, muốn cho tôi biết anh ấy đã từng quan tâm tôi? Sau đó thì sao nào? Muốn tôi ly hôn rồi cùng anh ấy bỏ đi, hoàn thành tâm nguyện "nhìn thuận mắt" của chị sao?"

Cuối cùng thì Trần Tư Dao cũng hiểu rõ, lẽ ra cô không nên tới tìm Giang Nhân Ly: "Tôi không nghĩ tới chuyện đó, tôi chỉ cảm thấy cô nên biết cậu ta sống thực không vui vẻ gì."

"Làm gì có ai chưa từng có thời gian sống không tốt. Nếu như có người hằng ngày đều ở trước mặt chị nhắc nhở, anh Diệp trước đây đã từng sống buông thả, từng trăng hoa, khiến một người con gái mang thai, sau khi phá thai cô ta tự sát. Xin hỏi chị Trần sẽ cảm thấy thế nào?" Nhân Ly vừa nói vừa chú ý vẻ mặt của Trần Tư Dao. "Hành động của chị chính là câu trả lời tốt nhất, chị quyết định trả thù anh Diệp. Ở vị trí bên thứ ba mà nói, anh Diệp có gì sai, anh ấy đâu có cầu xin người ta leo lên giường anh ấy, bọn họ đều cam tâm tình nguyện. Vì sao chị Trần lại đổ hết sai lầm đó lên người anh Diệp? Cùng là một đạo lý, có một số chuyện chỉ có người trong cuộc mới hiểu."

Trần Tư Dao mấp máy môi: "Sao cô biết?"

"Tuy rằng đã qua nhiều năm, nhưng đến nay người biết chân tướng không nhiều. Mẹ tôi lúc ấy nằm trong viện cùng thời gian với cô gái kia. Có điều cô ta may mắn hơn, sau khi tự sát chỉ phải sống thực vật một thời gian, còn mẹ tôi vĩnh viễn không thể tỉnh dậy. Cho nên tôi mới nói, thế gian này có rất nhiều chuyện bất công, có người may mắn, nhưng lại có người phải trở thành bia đỡ đạn." Ánh mắt Nhân Ly không hề có đau khổ, ngược lại, vô cùng bình tĩnh. "Nếu như Trần tiểu thư, à không, có lẽ phải gọi chị một tiếng là chị Trần, nếu chị tới đây nói những lời này, thì em đều hiểu rõ rồi. Em không hận Tả Dật Phi, em tin mọi người đều có thể hiểu được những chuyện anh ấy làm lúc đó, hơn nữa em cũng nghĩ phần lớn mọi người sẽ chọn như vậy. Nhưng, làm đã làm rồi, lý do gì cũng vậy cả thôi. Chúng em không quay về được nữa, kết cục như ngày hôm nay là do lựa chọn năm xưa, không nên hối hận."

Trần Tư Dao gật đầu: "Tôi hiểu."

"Chị Trần, em cũng muốn làm một người trung gian. Em không cho rằng anh Diệp làm gì sai, nếu tất cả mọi người đều là cam tâm tình nguyện, vì sao lại đổ lỗi lên đầu anh ấy? Cô gái kia tuy rằng là bạn tốt nhất của chị, nhưng quá khứ đã qua rồi. Cô ấy đã sớm tỉnh lại, sống cuộc sống bình thường. Nói khó nghe một chút, chị coi cô ấy là bạn tốt nhất, vì cô ta mà trả thù người mà chị coi là phụ bạc. Nhưng rồi thì sao, cô ta có chủ động liên lạc với chị không? Có nói với chị một câu cảm ơn không? Cô ta đã sớm có một cuộc sống bình thường như bao người khác, kết hôn sinh con. Còn chị thì sao? Vẫn cứ phải gánh trên vai chuyện cũ. Chị đã để lỡ tuổi thanh xuân, để lỡ tình cảm của mình, vì sao còn muốn để lỡ cả tương lai? Chị cũng thấy đấy, anh Diệp bây giờ đã không còn là chàng trai trẻ năm xưa nữa, anh ấy bây giờ đã là một người đàn ông có trách nhiệm, anh ấy như vậy chẳng phải rất xứng đáng với sự trả giá cả đời của chị rồi sao? Chị còn muốn trốn tránh cái gì?"

Trần Tư Dao cảm thấy sống mũi cay cay, cô chưa bao giờ nghĩ chuyện cũ của mình lại bị một người xa lạ nói ra, còn phân tích rất rõ ràng. Môi cô run run: "Cô không chỉ thông minh mà còn rất lý trí, quan trọng hơn là, cô hiểu được đi con đường nào ngắn nhất để có thể tiến tới hạnh phúc, để cho bản thân sống thoải mái."

"Chị cũng có thể nói em ích kỷ, lựa chọn cách tốt nhất cho bản thân."

Trần Tư Dao lắc đầu: "Tôi rốt cuộc hiểu được vì sao Tả Dật Phi lại nhớ mãi không quên cô. Cô đáng để bất kỳ một người đàn ông nào cũng phải cố gắng vì cô. Thật ra, rất nhiều chuyện, rất nhiều đạo lý, bản thân mình đều hiểu, nhưng lại cứ phải nghe từ miệng một người khác nói ra."

"Em hiểu."

Trần Tư Dao nhìn lên bầu trời, những đám mây trắng lững lờ trôi, cảm giác bồng bềnh, mắt cô đã ngấn lệ: "Vì anh ấy, tôi đã làm rất nhiều chuyện. Sau khi tốt nghiệp cấp hai, tôi không học tiếp nữa. Nhưng để tiếp cận anh ấy, tôi đã đi học lại, ngày đêm ôm sách học. Tôi nhất định phải thi đỗ vào trường đại học này, phải tiếp cận được anh ấy. Cuối cùng tôi cũng thành công, tôi nhập học, như ý nguyện gặp được anh ấy. Tôi hiểu ra vì sao Thánh Di lại thích anh ấy. Anh ấy kiêu ngạo, tự phụ, nhưng là một nhà tư bản kiêu ngạo, tự phụ. Tôi biết anh ấy không có gì sai, đều là những cô gái kia tình nguyện vứt bỏ tự trọng của mình để mặc anh ấy chà đạp. Nhưng tôi vẫn không cam lòng, Thánh Di còn nằm trong bệnh viện, tôi nhất định phải giúp cô ấy báo thù. Tôi sắm vai một Trần Tư Dao dịu dàng cảm hóa anh ấy. Lần đầu tiên tôi mang thai, anh ấy chỉ tặng cho tôi một câu: tự đi bệnh viện, vậy là rốt cuộc tôi cũng cảm nhận được nỗi đau của Thánh Di. Tôi nằm trong phòng phẫu thuật, để cho dao kéo khuấy đảo trong cơ thể mình. Giờ phút ấy, tôi hận anh ấy đến xương tủy, vì thế tôi càng không thể từ bỏ. Sau đó, anh ấy đã từng bước thay đổi, trở thành bộ dạng giống như trong tưởng tượng của tôi. Lần thứ hai mang thai, tôi đã đánh cuộc, kết quả là tôi thắng. Anh ấy đưa tôi đi bệnh viện, lúc tôi sắp bước vào phòng phẫu thuật, anh ấy đã kéo tôi lại, muốn tôi giữ lại đứa con này. Tôi biết, tôi đã thành công. Như vậy cũng có nghĩa là, thời khắc đau khổ của anh ta đã tới."

Nhân Ly vốn không định tìm hiểu chuyện riêng tư của người khác, nhưng lúc này dường như im lặng không thể giải quyết được vấn đề: "Vì đứa con, anh ấy quyết định kết hôn?"

Trần Tư Dao gật đầu.

Cho nên mới xảy ra chuyện ở hôn lễ kia, quả nhiên là nghiệt duyên.

Giang Nhân Ly lắc đầu: "Thật ra, mọi chuyện đã là quá khứ rồi, làm gì có ai vĩnh viễn sống trong quá khứ. Khi anh ấy quyết định giữ lại đứa con, chắc hẳn chị cũng biết, anh ấy đã yêu chị. Anh ấy làm tổn thương người bạn tốt của chị, nhưng đâu có làm tổn thương chị, vậy mà chị đã dùng cách đó để làm đau anh ấy. Lỗi lầm của anh ấy, theo thời gian đã bị quên lãng, hơn nữa anh ấy đã phải gánh chịu sự trừng phạt. Em tin rằng chị nhất định là không phải không có tình cảm với anh ấy, nếu không thì chị đã không độc thân nhiều năm như vậy."

Trần Tư Dao im lặng rất lâu, sau đó nhìn Nhân Ly: "Thật muốn biết trong lòng cô nghĩ gì, tôi rất tò mò vì sao cô lại có thể dễ dàng buông xuôi như vậy."

"Em ích kỷ, cho nên em còn mang hận. Tả Dật Phi bỏ rơi em, cho dù là bằng cách nào, hay kết quả thế nào, em cũng sẽ không tha thứ. Sự tha thứ mà em nói ở đây không phải là nhằm vào anh ấy, mà là tình cảm của bản thân. Khi tình cảm này đã biến chất, em và anh ấy có thể làm người xa lạ, làm bạn tốt, nhưng mãi mãi không thể là người yêu."

Trần Tư Dao gật đầu: "Từ lúc này tôi cảm thấy thích cái tính ích kỷ của cô."

Nhân Ly cười: "Chị kể cho em một bí mật rồi, em cũng muốn nói với chị một bí mật! Nếu như Tả Dật Phi năm đó không rời bỏ em, có lẽ chúng em đã thực sự đến với nhau. Em từng cho rằng, anh ấy là người tốt nhất với em nên em đã thất vọng vô cùng. Nhưng cuộc sống vẫn diễn ra, nên em chỉ có thể lựa chọn đi về phía trước, lựa chọn cố gắng sống thật tốt. Em đã kết hôn, có một người chồng, cũng giống như lựa chọn năm ấy của em vậy, chỉ cần Mạc Tu Lăng không rời bỏ em, thì em mãi mãi là vợ anh ấy."

Trần Tư Dao đã hiểu, nếu như năm đó Tả Dật Phi không rời bỏ Giang Nhân Ly thì cô ấy cũng sẽ mãi mãi là người phụ nữ của anh ta. Nhưng cuộc sống vĩnh viễn không có nếu như.

"Thật sự rất vui được quen biết cô, cô khiến tôi cảm thấy mình rất nhỏ bé."

Nhân Ly cũng không khách khí: "Như vậy thì lúc chị và anh Diệp kết hôn chỉ cần đưa thiệp mời kèm lời đảm bảo không nhận tiền mừng của em là vui cả đôi bên."

Trần Tư Dao chú ý tới cách nói của Nhân Ly, hơi nhíu mày, nhưng cũng không nói gì nữa. Người với người, chỉ thua nhau ở một bước chân ai bước ra trước mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro