Chương 34: Hóa ra làm Mạc phu nhân cũng không hề nhàn rỗi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhân Ly buồn chán ở nhà không biết làm gì, đành lôi mấy tin tức của giới giải trí ra xem. Những vụ tai tiếng bây giờ ngày càng tệ, được cái giới thể thao không đến nỗi nào, chí ít thỉnh thoảng có tin tức ai đó đoạt giải.

Nhân Ly nhớ hồi còn học cấp ba, có một bạn nam từng châm chọc: "Mấy loại báo chí này nội dung đều có thể bịa ra được, nhưng có một thứ nhất định là sự thực."

Mọi người nghĩ mãi không ra, cậu ta ôm bụng cười lớn: "Ngày tháng năm."

Mọi người ồ lên, đúng là chỉ có cái này là thật không thể thật hơn.

Đang trong lúc buồn chán, bỗng nhiên Nhân Ly nhận được tin nhắn hẹn cô ra ngoài gặp.

Số điện thoại này không có trong danh bạ của cô. Nhưng đối phương đã gọi rõ họ tên cô, vậy thì chắc chắn không phải là gửi nhầm tin. Có điều, Nhân Ly cũng chỉ nghĩ là Tần Ngải Ninh nhàn rỗi không có việc gì làm nên mới đùa dai vậy thôi.

Nhân Ly đứng dậy thay quần áo. Đến quán trà đã hẹn, cô mới phát hiện ra suy đoán của mình hoàn toàn sai.

"Mạc phu nhân!" Cô gái tỏ ra cung kính chào Nhân Ly.

Nhân Ly hầu như đã đoán ra được cô gái này muốn làm gì. Cô ta chính là cô gái lần trước đem áo khoác đến nhà trả, xem ra là tâm còn chưa dứt.

Nhân Ly ngồi xuống, dáng vẻ thư thái ung dung, nét mặt vẫn tỏ ra cao ngạo.

"Chào chị, tôi là nhân viên của Bắc Lâm, tên là Bạch Hiểu Hiểu."

Nhân Ly bưng chén trà lên nhấp một ngụm nhỏ: "Cô Bạch, cô nên biết rằng tôi không có hứng thú với tên của cô."

Sắc mặt Bạch Hiểu Hiểu chợt sa sầm lại: "Tôi biết tôi đang lãng phí thời gian quý báu của chị, nhưng tôi nhất định phải tìm gặp chị một lần."

"Ồ?" Nhân Ly kéo dài giọng. "Tôi rất muốn biết có chuyện gì mà cô không thể không gặp tôi?"

Bạch Hiểu Hiểu vân vê bàn tay, ánh mắt mờ ám: "Tôi biết, những lời tôi sắp nói có thể là không tôn trọng chị. Nhưng tôi vẫn phải nói, tôi muốn ở bên Tu Lăng."

Nhân Ly bị hai tiếng "Tu Lăng" kia làm cho buồn nôn. Trước giờ, cô vẫn gọi cả tên họ đầy đủ của Mạc Tu Lăng, thế mà hôm nay lại được nghe một người xa lạ gọi anh thân mật, hóa ra cảm giác là như vậy.

"À!" Nhân Ly khẽ cười. "Cô muốn được ở bên chồng tôi? Là ý này sao?"

Bạch Hiểu Hiểu đỏ mặt gật đầu.

"Vậy cô đi tìm anh ấy đi, cô tìm tôi làm gì?"

"Chúng tôi vốn dĩ đã ở bên nhau rồi, cho nên muốn Mạc phu nhân tác thành."

Nhân Ly cười châm chọc: "Việc này thật là hài hước. Cô gọi tôi là Mạc phu nhân, vậy mà còn muốn tôi tác thành cho hai người?"

Bạch Hiểu Hiểu lập tức đổi giọng: "Xin chị Giang giúp đỡ."

Nhân Ly gõ nhẹ ngón tay lên bàn, không hề căng thẳng, cũng không lo lắng, chỉ từ tốn nói: "Cho tôi biết lí do tôi nên tác thành hai người!"

"Tu Lăng từng nói, sở thích của anh ấy chị đều không biết. Anh ấy rõ ràng không thích du lịch ở vùng ngoại ô nhưng chị vẫn lôi anh ấy đi. Đồ uống anh ấy thích là nước khoáng, nhưng chị khăng khăng bắt anh ấy uống nước nho. Mỗi ngày sau khi tan ca anh ấy rất mệt mỏi vậy mà chị lại còn gây chuyện, cãi vã với anh ấy. Cho nên..." Bạch Hiểu Hiểu nhếch miệng, cô ta cảm thấy bản thân đã thể hiện rất rõ ràng.

"Anh ấy rõ ràng không thích đi du lịch ở nông thôn, nhưng vẫn cùng tôi đi; anh ấy thích uống nước khoáng, nhưng vẫn đồng ý uống nước nho tôi mang đến; anh ấy biết rõ ràng hết giờ làm về nhà còn bị tôi làm phiền, nhưng anh ấy vẫn về nhà hằng ngày, cũng không tỏ ra ghét bỏ tôi. Cô nói xem, anh ấy làm nhiều chuyện như vậy, không phải là đã chứng minh anh ấy thích người vợ này rồi ư? Đã vậy, cô còn ở đây nói mấy lời này làm gì?"

Bạch Hiểu Hiểu sững người: "Thế nhưng hai người kết hôn lâu như vậy, chị vẫn chưa có con."

Nhân Ly thờ ơ nhìn cô ta: "Tôi không có con, lẽ nào cô có?"

Bạch Hiểu Hiểu giật mình: "Đúng vậy. Cho nên tôi mới đến tìm chị."

Nhân Ly cười, tỏ ra rất hài lòng: "Tốt quá, vậy cô cứ sinh ra đi, sinh xong rồi giao cho nhà họ Mạc nuôi, tôi đương nhiên sẽ không nuôi. Nghe nói sinh con rất phiền phức, còn có thể không may mà chết! Có trời mới biết tôi sợ chết đến thế nào, giờ có người giúp tôi sinh con thì tốt quá. Nhưng trước hết tôi muốn hỏi, cô Bạch, cô suy nghĩ xem sau khi sinh hạ, đem đứa con đó đi xét nghiệm ADN sẽ có bao nhiêu khả năng tương thích với Mạc Tu Lăng?"

Bạch Hiểu Hiểu mặt biến sắc, tức giận nói: "Hai người vốn chỉ kết hôn vì quan hệ thương nghiệp, chị không mang lại hạnh phúc cho anh ấy, sao còn muốn chiếm hữu anh ấy?"

"Cô Bạch, cô thật là càng nói càng buồn cười. Mạc Tu Lăng đâu phải trẻ con, nếu như anh ấy không muốn ở bên tôi, tự khắc anh ấy sẽ đi, không cần đến cô ra mặt."

Bạch Hiểu Hiểu tức giận nhìn Nhân Ly: "Lẽ nào chị dung túng tôi và Tu Lăng lén lút ở cùng nhau?"

Nhân Ly làm bộ như vừa tỉnh ngộ: "Chẳng lẽ cô muốn tôi dùng thủ đoạn gì đó để đối phó với hai người? Để tôi nghĩ đã, anh họ tôi xuất thân là đặc công, thân thủ phi phàm."

Bạch Hiểu Hiểu tái xanh mặt: "Chị muốn làm gì?"

Nhân Ly đứng dậy: "Rất cảm ơn cô đã giúp tôi lấy lại tinh thần trong lúc tôi đang rất buồn chán. Một trăm đồng này coi như là trả thù lao cho cô. Hẹn gặp lại."

Bạch Hiểu Hiểu lập tức đứng lên: "Chị không muốn nghe tôi nói nốt?"

"Nói vừa đủ còn vui, nhiều hơn sẽ khiến cho tôi buồn nôn đấy!" Nhân Ly xoay người nhìn cô ta: "Cô Bạch, có phải cô cảm thấy bây giờ tìm việc làm rất dễ không?"

Nhân Ly ra khỏi quán trà, tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều. Cô hiểu rõ, Bạch Hiểu Hiểu đang muốn ám chỉ cho cô một thứ gì đó. Cô đương nhiên không để cho người khác được như ý, dứt khoát không cho thêm một xu nào nữa.

Tu Lăng trở về rất muộn, Nhân Ly gắng kiềm chế cơn giận ngồi chờ, cất áo khoác và lấy dép cho anh.

Tu Lăng đảo mắt qua cô mấy lần, bình thản xoa đầu cô.

Coi mình như thú cưng ư? Nhân Ly bĩu môi, đẩy anh vào trong phòng tắm rồi đi tìm áo ngủ mang đến cho anh.

Cô ngồi ở ghế sô pha, suy nghĩ mình rất không có chí tiến thủ, hóa ra cô chưa hề tự giác lo lắng cho chồng như một người vợ đúng nghĩa.

Tu Lăng ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy cô lười nhác ngồi trên ghế, ánh mắt đăm chiêu như đang mải mê nghiền ngẫm điều gì. Anh nhàm chán nghĩ, người ta nói "cách ba năm khác biệt một thế hệ", anh chỉ hơn cô có hai tuổi, sao lại có cảm giác khác nhau nhiều đến vậy?

Tu Lăng đi đến ngồi xuống cạnh cô. Nhân Ly nhìn anh, cười thành tiếng, rồi nheo mắt hỏi: "Công ty anh có một nhân viên tên Bạch Hiểu Hiểu?"

Anh gật đầu, có dự cảm không lành: "Làm sao?"

"Haiz..." Nhân Ly thở dài. "Sao trước đây em không phát hiện ra anh lại có mị lực đến vậy nhỉ? Có thể khiến em sa chân vào tiết mục hai nữ tranh chồng cơ đấy."

Con ngươi Tu Lăng tối sầm lại, lập tức hiểu cô ám chỉ điều gì. Anh nâng cằm cô: "Anh thấy em có vẻ rất hài lòng!"

Có lẽ anh dùng sức khá mạnh, Nhân Ly cảm thấy hơi đau: "Sao anh không nghĩ là em hài lòng vì rất tin tưởng anh?"

Anh buông cô ra, hừ lạnh một tiếng: "Ngược lại, anh cảm thấy em rất thờ ơ, không thèm quan tâm."

Con người này...

Nhân Ly vờ tỏ ra thành khẩn: "Oan uổng, em cứ tưởng mắt nhìn người của anh không tệ đến mức như vậy thôi."

"Anh không nhận ra là em đang khen ngợi anh đấy."

Cô vẫn cười, tiến lại gần anh: "Đúng là em đang khen ngợi anh!"

Anh liếc xéo cô, bất ngờ đưa tay lên cù nách cô. Nhân Ly cười khúc khích: "Thôi thôi dừng lại! Đúng là quan báo tư thù."

Lúc này anh mới bỏ tay ra, cô vẫn còn cười nghiêng ngả.

Tu Lăng mất hứng, đang định bỏ đi thì Nhân Ly lanh lẹ ôm lấy cổ anh, đôi mắt sinh động nhìn anh.

Anh nheo mắt: "Em muốn làm gì?"

"Hành động của em còn chưa đủ rõ ràng ư?" Thanh âm chẳng có lấy một chút xấu hổ nào vang lên.

Tu Lăng đột nhiên nuốt nước bọt, rồi nhanh như chớp đè lên người cô, những nụ hôn ập xuống tới tấp. Trong phòng không hề yên tĩnh, tiếng nam nữ tranh cãi trong ti vi còn chưa dứt, nhưng hai người nào đó trên sofa cũng không có hứng thú nghe.

Lúc anh hưng phấn, cô ghé bên tai anh thì thầm: "Thật ra, anh cũng rất muốn đúng không, nên mới tích cực như thế. Đúng là muộn tao nam[1]."

[1] Muộn tao nam: Những người đàn ông vẻ ngoài lạnh lùng, lãnh đạm, nhưng thực chất nội tâm mãnh liệt như lửa.

Nhưng đại não của Tu Lăng lại tỏ ra hiểu sâu sắc một vấn đề khác, anh nhìn cô, nói: "Anh rất thích cái chữ "cũng" kia của em."

Cô giơ chân lên đạp anh một cái, nhưng hai chân anh nhanh hơn đã cố định chân cô lại: "Thực ra, anh chỉ đáp lại sự chủ động của em mà thôi."

"Hôm nay tâm trạng anh hình như rất tốt. Chắc là vừa ăn bớt được tiền mồ hôi nước mắt của người lao động."

"Có thể khiến người khác cam tâm tình nguyện dâng tiền mồ hôi nước mắt của họ cho anh, việc đó cũng cần dùng đến bản lĩnh."

"Gian thương!"

Mạc Tu Lăng hôn lên môi cô, nụ hôn mạnh mẽ khiến cô quên cả hô hấp. Anh hung dữ lên tiếng: "Bây giờ mời em im miệng cho anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro