Chương 35: Người quen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương Tâm Dật nghỉ sinh chưa được bao lâu, người tiếp quản công việc của cô là Bạch Hiểu Hiểu lại bị vô cớ cho thôi việc. Tuy rằng, bề ngoài là cô ta tự xin nghỉ việc, nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ là Mạc Tu Lăng đuổi việc cô ta. Không ai biết nguyên nhân vì sao, mọi người đều đồn đại là Bạch Hiểu Hiểu lần này chắc chắn đã trộm gà không được còn mất cả gạo. Nhưng cũng chẳng có gì to tát, người duy nhất bị ảnh hưởng bởi chuyện này chính là Diệp Tư Đình. Không còn Bạch Hiểu Hiểu thì công việc của Diệp Tư Đình lại tăng lên gấp đôi, ít nhất thì từ giờ cho đến khi Chương Tâm Dật quay lại công ty, cô ta còn phải tiệp tục bận rộn.

Nhưng năng lực của Diệp Tư Đình quả thực rất tốt, hoàn toàn có thể đuổi kịp tiến độ, hơn nữa còn phối hợp rất ăn ý với Mạc Tu Lăng, làm được tất cả mọi việc anh yêu cầu.

Ngay cả Tu Lăng cũng cảm thấy kinh ngạc, trước đây Chương Tâm Dật phải theo anh hai tháng mới có thể làm việc ăn ý, vậy mà với Diệp Tư Đình hầu như không cần quá nhiều thời gian. Anh lắc đầu, không nghĩ tiếp nữa.

Diệp Tư Đình gần như ôm đồm tất cả việc lớn nhỏ. Cô bưng một tách cà phê mang đến phòng làm việc của Tu Lăng: "Tổng giám đốc, cà phê của anh."

Mạc Tu Lăng vẫn nhìn tài liệu, anh cầm lấy tách cà phê, không quên nói một câu: "Cảm ơn."

"Đây đều là công việc của em."

Tu Lăng đặt tách cà phê xuống bàn: "Thời gian này cô vất vả rồi."

"Không có gì, vừa đúng lúc em cũng muốn biết khả năng tiềm ẩn của mình có được bao nhiêu." Diệp Tư Đình cười, "Nhưng em vẫn hơi tò mò, tại sao anh lại đuổi việc Bạch Hiểu Hiểu...."

"Việc riêng."

Diệp Tư Đình thấy anh không muốn nói nhiều, đành gật đầu đi ra khỏi phòng làm việc.

Buổi tối, Tu Lăng đưa Diệp Tư Đình tham gia tiệc rượu. Năng lực trong mảng xã giao này của cô ngày càng tốt, đúng là người có tài chỉ đợi thời cơ.

Cùng lúc ấy, Nhân Ly đang nằm ở nhà nghỉ ngơi, bỗng nhiên nhận được điện thoại Giang Nhân Mạn.

"Chị, có việc gì vậy?"

Giang Nhân Mạn vừa nghe thấy giọng điệu lười nhác của em gái liền tức giận: "Em an nhàn quá nhỉ?"

"Chị muốn nói gì thế?"

"An nhàn đến nỗi cả chồng mình cũng không thèm quản."

Nhận ra sự tức giận của chị, Nhân Ly mới ngồi dậy, vẻ mặt cũng nghiêm túc hơn: "Chị muốn nói gì vậy? Nói rõ cho em xem nào."

"Gần đây Mạc Tu Lăng tham gia tiệc lớn tiệc bé nào cũng đưa theo một người."

"Chuyện này rất bình thường mà, không là trợ lý thì cũng là partner!"

Giang Nhân Mạn tức giận hơn: "Tốt nhất em nên đến xem người phụ nữ kia giống ai."

"Cho dù cô ta giống ai cũng không liên quan đến em." Nhân Ly hơi lên giọng: "Chị nhàn rỗi quá, ngay cả chồng em cũng muốn quản. Lẽ nào chị không biết, nắm tay càng chặt thì cát sẽ càng rơi nhiều? Anh rể em cũng đi bao lâu rồi chưa về, chị thử tính xem?"

Đáp lại cô là một chuỗi dài tút tút.

Nhân Ly lại nằm xuống, cô ngẩng đầu lên nhìn trần nhà. Lẽ nào cô chưa làm tròn phận sự của mình sao? Còn phải để người khác nhắc nhở mình trông coi chồng cẩn thận?

Đầu ngón tay cô di chuyển trên ga trải giường, người phụ nữ kia rốt cuộc diện mạo giống ai? Trên nét mặt Nhân Ly xẹt qua một tia hiếu kỳ, cô muốn đi xem người đó trông như thế nào.

Cô đứng dậy, thay quần áo.

Muốn biết Tu Lăng ở nơi nào, tuyệt đối không khó, kiểu tiệc rượu này không chỉ có một mình anh tham gia.

Nhân Ly đi vào khách sạn. Trong này thật sự khác xa thế giới bên ngoài, nam thanh nữ tú tụ họp, thân phận không giàu có thì cũng cao quý. Khi người ta đối mặt với cuộc sống xa hoa truỵ lạc này, rất khó để nghĩ đến ở nhà còn một ngọn đèn mờ. Gái trai ở đây có thể chỉ mới vừa quen biết, có thể là tâm đầu ý hợp, nhưng trên sàn nhảy kia tất cả đều mờ ám. Những người đàn ông ở đây đều có vợ chờ đợi ở nhà, nhưng bọn họ tuyệt đối sẽ không vì vậy mà về sớm, ai có thể chống đỡ nổi sự quyến rũ của tử túy kim mê?

Người ta vẫn nói, người đàn ông giống như một ngọn đèn thắp sáng một gia đình. Những người nói mấy lời này tốt nhất nên đến đây tận mắt xem thực tế thì hơn.

Nhân Ly đưa mắt nhìn quanh tìm kiếm, quả thực giờ phút này cô có phần căng thẳng. Nếu như như lúc này anh khiêu vũ hay cười nói cùng một người đẹp nào đó, cô nên đi tới trước mặt anh bằng bộ dạng gì đây?

Khó lựa chọn quá!

Nhưng Nhân Ly quyết không lùi bước, cô vừa tìm kiếm bóng dáng Tu Lăng, vừa từ chối những lời mời khiêu vũ của mấy người đàn ông.

Cuối cùng cũng thấy anh! Không giống như cô tưởng tượng, anh đang đứng nói chuyện với một người đàn ông lớn tuổi. Cô vừa định đi lên thì đôi chân bỗng khựng lại. Một cô gái đứng đối diện anh nói gì đó.

Sắc mặt Nhân Ly trắng bệch, chuyện này sao có thể?

Cô nhìn chằm chằm người con gái kia. Hoá ra, cô ta giống Giang Nhân Đình.

Trước mắt cô có bao nhiêu người như vậy nhưng thoáng chốc đều trở thành vô hình, tiếng nhạc bên tai bỗng nhiên tan biến, chỉ còn một khoảng tĩnh lặng. Trong mắt cô chỉ có hình ảnh Tu Lăng đang cười nói vui vẻ, không cần biết anh nói gì, nhưng rõ ràng là anh và cô gái kia phối hợp rất ăn ý.

Lúc này, cô có hai lựa chọn. Một là xoay người bỏ đi, cho rằng chưa từng tới đây, cái gì cũng chưa thấy, cái gì cũng không biết.

Nhưng, Nhân Ly lựa chọn phương án hai.

Cô ung dung đi về phía bọn họ. Cô vẫn cứ là một Giang Nhân Ly nổi bật giữa đám đông, một Giang Nhân Ly sẽ không bị đánh gục bởi bất cứ điều gì. Bước chân của cô rất bình thản, cô không cho phép bản thân mình được sợ hãi, cũng không cho phép bản thân căng thẳng.

"Tu Lăng!" Đây là lần đầu tiên cô gọi anh như vậy, thật không ngờ lại ở trong tình huống này!

Tu Lăng thoáng kinh ngạc, nhưng anh cũng không tỏ ra quá thất thố, anh kéo tay cô lại giới thiệu với người đang trò chuyện: "Đây là vợ tôi, Giang Nhân Ly."

"Ồ! Hóa ra là bà Mạc, đúng là nghiêng nước nghiêng thành, giám đốc Mạc thực sự là có con mắt." Đối phương ca ngợi một hồi rồi vội vã cáo từ.

Tu Lăng kéo cô hỏi: "Sao em lại tới đây?"

"Sao em không thể tới?" Nhân Ly hứng thú nhìn anh.

"Anh chỉ nghĩ em không thích đến những nơi này."

"Đột nhiên em thích." Nhân Ly không e dè nhìn sang Diệp Tư Đình.

Tu Lăng lúc này mới giới thiệu: "Trợ lý của anh, Diệp Tư Đình."

Khóe miệng Nhân Ly khẽ mỉm cười, ánh mắt kiêu căng nhìn Diệp Tư Đình.

"Bà Mạc, xin chào." Diệp Tư Đình chủ động giơ tay ra.

Nhân Ly đưa tay lên: "Cô nhìn rất giống một người."

Diệp Tư Đình cũng rất thản nhiên: "Đã có một người cũng nói với tôi như vậy."

"Ồ?" Nhân Ly nhìn Mạc Tu Lăng: "Anh chính là cái "người cũng nói" kia sao?"

Tu Lăng không rõ nụ cười của cô ẩn chứa điều gì, nhưng anh cảm thấy không hề đơn giản, chỉ đành cười, nói qua loa: "Cô Diệp rất có năng lực, có cô ấy giúp, công việc quả thực giảm không ít phiền toái."

Nhân Ly nhìn Diệp Tư Đình: "Không biết cô Diệp chuyên môn là gì?"

Diệp Tư Đình còn không có mở miệng, Tu Lăng đã giúp cô ta trả lời: "Cô ấy rất giỏi mảng giao tiếp, thông thạo năm ngoại ngữ, có thể lưu loát nói chuyện với khách ngoại quốc."

Khóe miệng Nhân Ly nhếch lên: "Cô Diệp là người ở đâu vậy?"

"Tôi mới từ Canada trở về, trước đây tôi định cư ở đó."

"Vậy vì sao cô trở về?"

"Đó là việc riêng của tôi, không tiện nói với người ngoài."

Nhân Ly nở cười: "Đó là lẽ dĩ nhiên thôi, ai cũng có chuyện riêng tư. Có thể là, trong lòng cất giấu một bóng hình, mà người ấy đã kết hôn." Thấy sắc mặt Diệp Tư Đình vẫn bình thường, Nhân Ly vừa cười vừa nói tiếp: "Đương nhiên, không phải chuyện riêng tư của mọi người đều như vậy."

Cô quan sát Diệp Tư Đình, khí chất của cô ta và Nhân Đình quả thực khác xa nhau, nhưng khuôn mặt rất giống, vô cùng giống. Trong ánh mắt của Diệp Tư Đình vừa có sự kiêu ngạo, vừa có sự kiên nghị, không giống ánh mắt ôn nhu của Nhân Đình.

"Mạc phu nhân thật là biết nói đùa."

Tu Lăng nhìn Nhân Ly vẻ không vui, kéo tay cô: "Mệt không? Chúng ta về nhà thôi!"

Nhân Ly gạt tay anh: "Em vừa mới tới, để em từ từ tìm hiểu cuộc sống bình thường của anh như thế nào."

Tu Lăng trừng mắt nhìn cô, nhưng cô vẫn nhìn Diệp Tư Đình: "Xem ra, Tu Lăng không đúng rồi, hết giờ làm còn bắt cô Diệp tới đây. Anh cần phải trả tiền tăng ca cho cô Diệp mới được. Giờ đã muộn rồi, để tài xế đưa cô ấy về đi!"

Diệp Tư Đình quay sang nhìn Tu Lăng, ánh mắt cô ta dường như muốn ám chỉ, chỉ có Tu Lăng là sếp của mình.

Nhân Ly cũng không nói gì thêm, chỉ đứng đó, cô có rất nhiều thời gian để tiêu phí.

Tu Lăng liếc nhìn cô, sau đó gọi điện thoại cho tài xế đưa Diệp Tư Đình về.

Diệp Tư Đình vừa đi khỏi, Nhân Ly cũng không nói gì thêm nữa, ngồi xuống chiếc ghế gần đấy. Tu Lăng nhìn cô, không biết cô còn muốn làm gì.

Nhân Ly lấy điện thoại ra nhìn giờ, lúc này chắc hẳn là thời điểm bắt đầu cuộc sống đêm rồi! Cô tao nhã cầm lấy một ly rượu vang đỏ lên, nhấp môi. Một người đàn ông mặc âu phục đi đến: "Tiểu thư, có thể mời cô một điệu nhảy được không?"

Nhân Ly đặt ly rượu xuống bàn, giơ tay lên khoác tay anh ta.

Tu Lăng bước lên hai bước, một tay kéo cô lại, rồi quay sang nói với người đàn ông đang hết sức kinh ngạc: "Điệu này tôi đã mời cô ấy."

Người đàn ông kia còn muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng lại bị ánh mắt của Tu Lăng dọa đến mức run rẩy, đành ngượng ngùng rời đi.

Nhân Ly lại cầm ly rượu trên bàn lên nhưng Tu Lăng đã ngăn cô lại: "Chưa đủ sao?"

Cô thu cánh tay: "Đi thôi!"

Dọc đường, cô không nói gì, Tu Lăng chuyên tâm lái xe. Cô đăm chiêu nhìn màn đêm ngập ánh đèn lung linh bên ngoài cửa xe, tựa như nơi ấy vẫn luôn náo nhiệt. Tu Lăng im lặng, bình tĩnh quan sát đèn giao thông phía trước.

Đột nhiên, Nhân Ly nhìn anh, nửa cười nửa không: "Hôm nay, cuối cùng em cũng tìm được chủ nhân của mùi nước hoa đáng ghét kia."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro