Chương 36: Đã định trước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tu Lăng không muốn giải thích, cũng không muốn nhiều lời. Thái độ của Nhân Ly khiến anh thấy chẳng có gì hay ho để nói cả. Cô cũng không ầm ĩ, cũng không vặn hỏi, chỉ yên lặng ngồi đó, thỉnh thoảng tặng anh một ánh mắt khó hiểu.

Trước khi đi ngủ, cuối cùng Tu Lăng đành phải chủ động phá vỡ bầu không khí im lặng: "Cô ấy không phải Đình."

Nhân Ly đáp lại một câu xem như trả lời: "Em biết."

Hai người chung giường chung gối, lại một lần nữa vì một chuyện không đâu mà coi người kia như vô hình.

Tu Lăng bận rộn rất nhiều việc, hôm nay còn phải bớt thời gian đi kiểm tra tiến độ công trình. Đây là dự án lớn của công ty, Tu Lăng muốn xây dựng một khách sạn lớn nhất, tráng lệ nhất thành phố, nhưng đồng thời cũng chỉ muốn nó làm khách sạn tư nhân, sẽ không mở rộng ra bên ngoài.

Vì tiến độ công trình không được như ý muốn, Tu Lăng đành phải tự mình đi kiểm tra.

Công nhân ở công trường vẫn đang khẩn trương đẩy nhanh tốc độ, làm việc từ sáng đến tối. Tu Lăng vừa đến, quản đốc liền mang mũ bảo hiểm tới.

Anh nhận lấy, rồi đưa cho Diệp Tư Đình một chiếc.

"Cô cảm thấy với tiến độ này liệu có thể hoàn thành trong tháng Mười không?"

"Không thể." Diệp Tư Đình lí trí đáp lại.

"Tôi cũng nghĩ vậy." Tu Lăng nhặt một hòn đá từ dưới đất lên, rồi lại ném xuống.

"Nhưng như vậy cũng là vì bất đắc dĩ. Vì chuyện phó giám đốc Trương ôm tiền chạy trốn, công nhân bãi công, cho nên tiến độ mới bị trì trệ." Diệp Tư Đình suy nghĩ một chút, nhìn Mạc Tu Lăng, "Có lẽ sẽ hoàn thành muộn hơn dự tính một tháng."

Tu Lăng không nói gì, ngẩng đầu lên nhìn những công nhân đang làm việc ở trên cao.

Đột nhiên, có thứ gì đó rơi xuống, anh nhanh nhẹn kéo Diệp Tư Đình lại, cô ta thuận thế dựa đầu vào người anh. Một ống thép rơi từ tầng bốn xuống, may là không cao lắm cho nên lực va chạm không quá mạnh, chỉ xẹt qua cánh tay Tu Lăng.

Quản đốc kinh sợ: "Tổng giám đốc, anh không sao chứ?"

Diệp Tư Đình sợ hãi nhìn Tu Lăng, lập tức bảo quản đốc tìm một căn phòng để cô băng bó cho anh.

"Không sao." Vết thương không nghiêm trọng lắm.

Thấy Tu Lăng không có ý định truy cứu, quản đốc lập tức chạy đi sắp xếp theo lời Diệp Tư Đình.

Tu Lăng chỉ dặn bọn họ lần sau phải cẩn thận, anh không muốn xảy ra tình huống tương tự như vậy.

Cuối cùng, anh vẫn bị Diệp Tư Đình lôi đi. Lúc giúp anh xử lý vết thương, ánh mắt cô ta rất chăm chú, sắc mặt cũng rất nghiêm túc.

Diệp Tư Đình đứng, Tu Lăng ngồi, anh vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt cô ta. Sự lo lắng trong đôi mắt ấy khiến anh bỗng kích động, thốt lên: "Đình?"

Diệp Tư Đình nhíu mày, dừng tay lại: "Giám đốc lại nghĩ tới người kia sao?"

Tu Lăng thở dài, sắc mặt trầm xuống: "Cô ấy đã không còn."

Diệp Tư Đình tiếp tục băng bó: "Thực ra cô ấy rất hạnh phúc."

"Vì sao?"

"Bởi vì, dù cô ấy đã không còn, nhưng anh vẫn luôn nhớ tới cô ấy. Nên em mới nói cô ấy rất hạnh phúc."

Thần sắc anh bỗng trở nên phức tạp giống như nhớ tới điều gì. Những tâm tư trong quá khứ vô thức lại trỗi dậy trong lòng, anh đột nhiên cúi đầu, "Cô không hiểu đâu, tôi có lỗi với cô ấy."

Cánh tay Diệp Tư Đình chợt run lên, ánh mắt nghi hoặc nhìn Tu Lăng: "Sao anh nói như vậy?"

Tu Lăng lắc đầu cười: "Bởi vì tôi là một người ích kỷ, cho nên sẽ chỉ làm những chuyện ích kỷ."

"Em không hiểu."

"Cô cũng không cần hiểu."

Diệp Tư Đình không nói thêm nữa, trong lòng bắt đầu cảm thấy không thể lý giải những suy nghĩ của anh, cô rất muốn biết, cái ích kỷ mà anh nói là ám chỉ điều gì.

Đúng lúc ấy, Bạch Sơ Tuấn gọi điện cho Mạc Tu Lăng, kêu anh tới Bất Dạ Thành, có chuyện quan trọng cần nói

"Có chuyện gì không thể nói qua điện thoại?" Tu Lăng cho rằng Bạch Sơ Tuấn quá nhàn rỗi nên kiếm cớ.

"Cậu không đến nhất định sẽ hối hận." Bạch Sơ Tuấn có vẻ rất ung dung.

"Cậu có nói hay không? Không nói thì mình tắt điện thoại." Tu Lăng vẫn không mấy thiện cảm.

"Chuyện về cô vợ yêu của cậu, cậu không đến thì thôi." Lần này, Bạch Sơ Tuấn tắt máy trước, sau đó bắt chân chéo ngồi ung dung trên ghế, thưởng thức rượu ngon.

Tu Lăng sầu não nhìn điện thoại, hàng lông mày nhíu lại như đang suy nghĩ điều gì.

"Tổng giám đốc, anh làm sao vậy?" Diệp Tư Đình lo lắng hỏi.

Tu Lăng đứng dậy, cầm áo khoác chuẩn bị đi: "Cô tự gọi xe về công ty, tôi có việc gấp."

Diệp Tư Đình ngăn cản anh: "Tay anh lái xe không tiện, hay là để em lái xe đưa anh đi!"

Tu Lăng suy nghĩ một chút rồi gật đầu. Nhưng lúc Diệp Tư Đình vừa ngồi vào trong xe, anh liền hối hận, dù vậy anh cũng không biểu hiện ra ngoài.

Chẳng mấy chốc đã tới Bất Dạ Thành, vừa nhìn thấy nơi này, đáy mắt Diệp Tư Đình chợt tư lự. Tu Lăng vội vàng đi vào, không quên bảo cô ta bắt xe về. Lần này Diệp Tư Đình không từ chối nữa.

"Tốt nhất cậu nên nói ra chuyện nào đáng giá với cái công mình tới đây!" Vừa nhìn thấy Bạch Sơ Tuấn, Tu Lăng đã lập tức lên tiếng.

Bạch Sơ Tuấn phá lên cười. Tên Tu Lăng này, dù tức giận, nhưng vẫn phải lập tức chạy đến đây.

"Mình còn tưởng cậu sẽ không đến chứ!" Bạch Sơ Tuấn cố tình bồi thêm một câu, giống như sợ sắc mặt Tu Lăng còn chưa đủ xấu vậy.

Tu Lăng cầm ly rượu lên, uống một hơi cạn, sau đó mới ngồi xuống, ném áo khoác sang một bên.

Nhìn thấy vết thương trên tay Tu Lăng, Bạch Sơ Tuấn nhíu mày: "Cậu làm sao vậy?"

"Cậu không cần quan tâm, nói nốt cái chuyện đang dở dang kia là được rồi."

"Cái tên họ Mạc kia, mấy ngày nay xảy ra chuyện gì mà gọi cậu đi ra ngoài khó khăn thế hả?" Bạch Sơ Tuấn nhếch mép, "Đúng là đàn ông có vợ liền thay đổi."

"Bớt nói nhảm đi."

Thấy ánh mắt Tu Lăng không được hòa nhã cho lắm, Bạch Sơ Tuấn mới ngượng ngập đặt ly rượu xuống, nét mặt cũng nghiêm túc hơn: "Hôm qua mình đưa bạn gái đi bệnh viện, gặp được một người quen, thật không dám tin."

Tu Lăng chỉ nhìn chằm chằm Bạch Sơ Tuấn: "Có chuyện gì mau nói."

"Mình là một thằng bạn rất nghĩa khí nhé, bỏ cả bạn gái ở lại một mình để đi tìm hiểu tình hình cụ thể. Quả nhiên là Giang Nhân Ly." Bạch Sơ Tuấn dừng lại, quan sát vẻ mặt Tu Lăng, rồi mới tiếp tục: "Mình tò mò muốn biết cô ấy đi bệnh viện làm gì. Đợi cô ấy đi rồi, mình mới đến tìm bác sĩ hỏi thăm, nhưng cái tên bác sĩ ấy cũng rất ngoan cố, hại mình phải nhờ tới mối quan hệ của bố mình, anh ta mới chịu nói, Nhân Ly đến kiểm tra sức khỏe, xem vì sao lâu như vậy mà chưa có con."

Tu Lăng không hề lên tiếng, anh lẳng lặng châm một điếu thuốc, kẹp giữa hai ngón tay.

"Đương nhiên, mình cũng có hỏi rồi, sức khỏe vợ cậu rất bình thường." Nói tới đây, Bạch Sơ Tuấn nghi hoặc nhìn Tu Lăng, "Nếu cô ấy đã đi kiểm tra, thì cũng có nghĩa là hai người không hề dùng biện pháp tránh thai, hơn nữa, cô ấy lại không có vấn đề. Tu Lăng, lẽ nào cậu...."

"Cậu bớt nói nhảm đi được không?" Tu Lăng trừng mắt.

Bạch Sơ Tuấn biết mình lỡ miệng, ngượng ngùng im lặng.

Tu Lăng hút hết điếu thuốc mới từ tốn thốt ra một câu: "Hoá ra cô ấy muốn có con."

Bạch Sơ Tuấn cũng không biết câu nói ấy Tu Lăng nói với ai, anh ta chỉ kinh ngạc nhìn Tu Lăng, trong lòng đầy nghi hoặc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro