Chương 38: Không ngoài ý muốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhân Ly không mấy khi về biệt thự nhà họ Giang, nên lúc nhận được điện thoại từ nhà cô hơi giật mình.

Dọc đường đi cô không có giục Tu Lăng lái xe nhanh, mà ngồi im cắn móng tay, vẻ mặt cứng nhắc. Tu Lăng thấy vậy tự giác lái xe nhanh hơn.

Lúc hai người tới bệnh viện, Bạch Thanh Hà đang ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật, sắc mặt lo lắng. Nhân Ly đi đằng trước nhưng cũng không mở miệng hỏi Bạch Thanh Hà. Cô khẽ cau mày, đứng dựa vào tường nhìn lên tấm bảng sáng đèn "Đang Phẫu Thuật."

Không rõ cô ấy đang suy nghĩ cái gì, Tu Lăng đành lên tiếng hỏi Bạch Thanh Hà: "Dì, xảy ra chuyện gì vậy ạ?"

Bạch Thanh Hà có lẽ vẫn chưa hết kích động: "Dì không biết, dì làm cơm xong, đi vào phòng gọi cha con thì đã thấy ông ấy nằm trên mặt đất. Dì sợ quá, liền gọi 120."

Tu Lăng nhìn Nhân Ly, dù cô tỏ ra thờ ơ, nhưng rõ ràng cô rất nghiêm túc nghe cuộc đối thoại của họ. Tu Lăng nói mấy câu trấn an Bạch Thanh Hà đang khóc, sau đó im lặng chờ.

Một lúc lâu sau, cửa phòng phẫu thuật bị đẩy ra, bọn họ vội vã chạy đến.

Bác sĩ dường như đã nhìn quen cảnh này, vừa tháo khẩu trang ra liền nói: "Bệnh nhân bị bệnh tim, may mà đưa đến kịp thời. Phẫu thuật thành công nhưng mọi người nên biết, bệnh này không thể điều trị tận gốc, nhất là đối với bệnh nhân trung niên, không thể bảo đảm lần sau không tái phát. Người nhà nên cố gắng tránh làm bệnh nhân kích động."

Bạch Thanh Hà liên tục gật đầu, sau đó đi theo mấy người y tá đang đẩy giường bệnh của ông Giang.

Nhân Ly liếc nhìn Bạch Thanh Hà, cố gắng ngăn cản bước chân của mình. Tu Lăng nhìn cô, khẽ nói: "Em đi làm thủ tục nhập viện đi."

Nhân Ly gật đầu rồi rời đi.

Tu Lăng và Bạch Thanh Hà ngồi bên giường bệnh của ông Giang, ông vẫn chưa tỉnh. Bạch Thanh Hà bỗng lên tiếng: "Thánh Minh, ông mà có chuyện gì tôi biết làm sao bây giờ?"

"Dì, ba con sẽ không sao."

Bạch Thanh Hà lập tức lau nước mắt: "Đúng đúng, ông ấy sẽ mau khỏe."

Một lát sau, Nhân Ly trở về. Ánh mắt cô dừng trên người cha rất lâu, sau đó cô lại đi ra ngoài.

Nhân Ly đứng ngoài hành lang, khẽ thở dài. Trong lòng cô vô cùng mâu thuẫn, cô không quên được hình ảnh năm đó, cha cô đẩy cô ra, chạy theo Bạch Thanh Hà vào trong nhà, cảnh tượng ấy đau thương đến nhường nào! Cô đã trải qua rất nhiều ngày ngủ không được yên giấc, cứ nhắm mắt lại là thấy mình bị cha đuổi khỏi nhà. Cô cho rằng đó là người thân thiết nhất của mình, nhưng trong lúc cô cần ông nhất thì chính ông lại rời bỏ cô. Đau đớn làm sao!

Cô cũng biết, cha thương cô, yêu cô. Nhưng con người vốn rất kỳ lạ, dù có nhớ kỹ những điều tốt đẹp ấy thì vẫn cứ để những nỗi đau kia làm tổn thương chính mình.

Tu Lăng đi đến bên cô. Ánh mắt anh dừng trên những ngón tay đang vân vê của cô.

"Vào đi!"

Nhân Ly không quay lại: "Tỉnh rồi?"

"Chưa."

"Vậy Bạch Thanh Hà không phải đã uổng công sao?"

Tu Lăng cau mày: "Sao em có thể nói dì như thế?"

"Cũng không phải lần đầu tiên em nói bà ta như vậy." Nhân Ly quay đầu lại, đối diện với anh: "Thực ra em rất tò mò, chúng ta ai cũng suy nghĩ một cách cực đoan, vậy mà cuối cùng lại có thể trở thành vợ chồng. Thật đúng là kỳ lạ!"

Cô lướt qua người anh, bước vào phòng bệnh. Tu Lăng vẫn chết lặng tại chỗ, hai chữ "cực đoan" khắc sâu trong lòng anh.

Ông Giang tỉnh lại, thấy Nhân Ly ngồi cách mình quá xa, ánh mắt ông chợt dâng lên một nỗi chua xót. Ông vẫy tay gọi cô: "Nhân Ly, lại đây."

Bạch Thanh Hà mím chặt môi, nhưng vẫn phải đứng dậy tránh sang một bên.

Nhân Ly đi tới ngồi ở bên giường: "Cha."

Ông Giang vươn cánh tay còn đang truyền dịch, bàn tay gầy yếu hiện rõ cả gân cốt.

"Con gái, cha rất hối hận." Ông nắm lấy tay Nhân Ly.

Bạch Thanh Hà ngừng khóc, sắc mặt biến đổi.

Nhân Ly nhìn làn da còn tái nhợt của cha, cô mím môi: "Cha, cha phải biết rằng, dù con hận cha, nhưng con càng yêu cha hơn."

Tu Lăng đứng ở cửa, nghe vậy trong lòng nhẹ nhõm.

Vợ chồng Nhân Mạn cũng đã đến, đang đứng sau Tu Lăng. Ánh mắt Nhân Mạn không phức tạp như Nhân Ly, cô nhìn thoáng qua Bạch Thanh Hà.

"Cha, con đến rồi."

Ông Giang gật đầu: "Nhân Mạn tới rồi đấy à!"

Nhân Ly đứng dậy nhường chỗ cho chị, cô nhìn cha và chị gái nói chuyện một lúc rồi thở dài đi ra ngoài. Tu Lăng đang ngồi ở dãy ghế ngoài hành lang, cô đi tới ngồi xuống cạnh anh.

Tu Lăng lên giọng mỉa mai: "Xem ra, em không những quan hệ không tốt với em gái, mà ngay cả quan hệ với chị gái cũng không tốt."

Giang Nhân Ly cười nhếch miệng: "Sao anh không nói là em gái em xấu tính, chị gái em xấu nết đi?"

"Vậy sao em không cảm thấy là chính mình có vấn đề?"

Nhân Ly ngẩng đầu nhìn thẳng anh: "Em chính là người như vậy. Em thà tin rằng toàn bộ thế giới này không ai tốt, chứ không bao giờ nghĩ mình có vấn đề."

"Xem ra anh còn chưa hiểu rõ em."

"Lẽ nào trước đây anh nghĩ đã hiểu rõ em?"

"Chí ít cũng không nghĩ em lại bảo thủ, cố chấp, tự cho mình là đúng như vậy."

"Thành ngữ phải dùng cẩn thận, trước khi dùng nên tra từ điển cho kĩ. Hơn nữa, nếu anh không hiểu em, thì có tư cách gì mà đánh giá em."

Mạc Tu Lăng day trán: "Bỏ đi, anh không muốn tranh cãi mấy chuyện vô ích với em."

Nhân Ly khoanh tay trước ngực: "Thế anh nghĩ chuyện gì mới có ích? Em rất muốn biết."

Tu Lăng thực sự bị thái độ của cô làm cho tức điên lên. Dù đã cố gắng kiềm chế, nhưng anh vẫn thốt ra: "Anh nhớ rõ, em vốn không thích trẻ con."

Nhân Ly buông thõng hai tay đang khoanh trước ngực.

Nhắc tới chuyện này, cô lại nhớ về quá khứ, khi đó cô học lớp mười, còn anh học lớp mười hai.

Một người họ hàng tới nhà họ Giang chơi, còn dẫn theo một đứa trẻ. Đứa bé nhìn rất đáng yêu, Nhân Đình và Tu Lăng đều chơi đùa vui vẻ với nó. Thằng bé này có vẻ rất thích cái đẹp, nhất định đòi Nhân Ly bế. Thực ra cũng chẳng có gì to tát, những người trẻ tuổi như họ thường rất thích chơi đùa với trẻ con, nhưng Nhân Ly không như vậy. Cô không chịu bế thằng bé, kết quả là cô chạy đến chỗ nào cũng bị nó đuổi theo, vậy mà cô vẫn kiên quyết không chạm vào nó.

Bố mẹ đứa bé thấy vậy, tỏ ra không vui, họ nói: "Bế một chút cũng đâu có sao."

Nhân Ly rất tự nhiên trả lời: "Xin lỗi, cháu rất sợ trẻ con. Trẻ con dưới sáu tuổi cháu đều không thích."

Chuyện qua lâu như thế mà anh vẫn còn nhớ sao? Nhân Ly hơi ngạc nhiên.

"Vậy thì sao?"

Tu Lăng nắm chặt tay: "Em muốn có con?"

Cô vốn định phủ nhận, nhưng thấy anh tỏ ra đã hiểu rõ nên cũng không giấu giếm nữa: "Đúng."

"Vì sao?"

Nhân Ly nở nụ cười: "Anh muốn nghe em nói thật hay nói dối? Nói thật chắc chắn nghe sẽ không êm tai đâu."

"Dù vậy anh vẫn thích chịu tội."

"Em muốn có một đứa con, muốn có một người ở bên mình, đúng ra mà nói là cùng em trải qua quãng đời còn lại. Con và chồng không giống nhau. Chồng có thể thay đổi nhưng con cái tuyệt đối sẽ không thể thay được."

Nắm tay của Mạc Tu Lăng liên tục run rẩy. Anh phẫn nộ tới cực điểm nhưng vẫn gượng cười: "Anh hối hận rồi, biết vậy thà nghe em nói dối còn hơn."

"Anh đâu phải là kiểu người bịt tai trộm chuông."

"Xem ra, giữa chúng ta, em vẫn là người hiểu anh hơn anh hiểu em."

"Cảm tạ lời khen."

"Đừng khách khí."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro