Chương 39: Đúng, cô ấy vẫn tự phụ như vậy!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi tin tức Giang Thánh Minh sinh bệnh bị truyền ra ngoài, rất nhiều người kéo đến bệnh viện thăm ông, hoa đầy ắp phòng bệnh. Giang Nhân Mạn tới được chốc lát rồi lại vội vàng ra về, công ty còn rất nhiều chuyện cần cô xử lý. Đây cũng là một phần lý do vì sao hai chị em cô không còn thân thiết, Nhân Mạn càng ngày càng giống mẹ, luôn đặt công việc lên hàng đầu. Nhân Ly luôn cho rằng mẹ không phải tấm gương tốt để noi theo, nhưng suy nghĩ của Nhân Mạn thì hoàn toàn ngược lại.

Nhân Ly vẫn còn nhớ, khi mẹ chưa đổ bệnh, bà từng nói với cô: "Nhân Ly, vĩnh viễn đừng học theo mẹ, mẹ cả đời chỉ là thất bại, thất bại...."

Cô luôn để tâm lời của mẹ: Xinh đẹp chỉ khiến người đàn ông dừng chân, thông minh mới giữ người đàn ông ở lại.

Bạch Thanh Hà vẫn một mực ở trong phòng bệnh chăm sóc Giang Thánh Minh. Tuy rằng không nói ra lời nhưng ánh mắt ông Giang rõ ràng tỏ rõ sự cảm kích đối với bà.

Nhân Ly dù không tỏ thái độ trực tiếp như Giang Nhân Mạn, nhưng cũng không tránh khỏi ngầm đối đầu với Bạch Thanh Hà.

Vì mấy ngày liền chăm sóc Giang Thánh Minh mà Bạch Thanh Hà ngã bệnh, Nhân Ly và Tu Lăng phải tới bệnh viện thay. Hai người họ vừa tới được một lúc thì vợ chồng Mạc Chí Hạo cũng tới.

"Ba, mẹ!" Tu Lăng lúc nào cũng rất lễ phép với ông bà Mạc, nhưng thái độ lại không quá thân mật.

Nhân Ly lại ngọt ngào chào: "Ba mẹ tới rồi ạ."

Bà Mạc vừa thấy Nhân Ly liền kéo cô lại, quan sát từ trên xuống dưới: "Gầy quá."

"Đâu có ạ, là do mẹ hằng ngày đều mong con béo tốt nên ngày nào con chưa mũm mĩm thì mẹ vẫn cho là gầy!"

Bà Mạc cười vui vẻ: "Con bé này."

Ông Mạc ngồi cạnh giường ông Giang: "Đang bình thường như vậy sao lại nằm viện chứ? Anh trước đây thân thể cũng đâu có yếu đến thế?"

"Chính vì trước đây không có bệnh, cho nên bây giờ mới bệnh nặng." Ông Giang cười.

"Em còn đang chờ anh khỏe lại chúng ta cùng nhau đi đánh golf."

"Tất nhiên rồi."

Trò chuyện với ông Giang một lúc, ông Mạc cùng vợ ra về. Trước lúc đi về, bà Hoàng còn dặn dò Tu Lăng phải thường xuyên qua bệnh viện thăm ông Giang. Anh cũng chỉ gật đầu.

Đúng lúc ấy, Diệp Tư Đình gọi điện cho anh, nói là có một bản hợp đồng quan trọng cần anh kí. Tu Lăng không nghĩ nhiều liền bảo cô ta mang đến bệnh viện.

Diệp Tư Đình vừa tới liền phá vỡ bầu không khí im lặng giữa Tu Lăng và Nhân Ly

"Tổng giám đốc!" Diệp Tư Đình lấy bản hợp đồng ra đưa cho Tu Lăng, còn không quên kèm theo một cái bút.

Bọn họ đều đang đứng ở hàng lang, nụ cười trên mặt Nhân Ly đầy vẻ châm chọc, trong lòng đã có một dự cảm đặc biệt.

Tu Lăng vừa đưa tập hợp đồng lại cho Diệp Tư Đình thì Bạch Thanh Hà vốn đang ở nhà tĩnh dưỡng lại xuất hiện ở bệnh viện, trong tay còn cầm theo một cặp lồng canh. Vừa nhìn thấy Diệp Tư Đình, bà ta liền kích động, cặp lồng canh rơi xuống đất. Bạch Thanh Hà hấp tấp chạy tới ôm chặt lấy Diệp Tư Đình: "Đình, Đình, con rốt cục đã trở về, con rốt cuộc đã trở về, con rốt cuộc đã trở về... Mẹ rất nhớ con, ngày nào mẹ cũng nhớ con."

Diệp Tư Đình cố gắng tránh khỏi bà mà không được: "Xin lỗi bác, cháu không phải Đình mà bác nói. Cháu là Diệp Tư Đình."

"Con chính là Đình, mẹ không lầm." Bạch Thanh Hà nắm chặt cô ta, sau đó nhìn Tu Lăng và Nhân Ly: "Hai con nói xem, nó là Đình, đúng là nó, đúng không?"

Tu Lăng thở dài: "Dì, dì buông cô ấy ra đã."

Bạch Thanh Hà lúc này mới buông tay Diệp Tư Đình.

"Cháu thực sự không phải người mà bác nhắc tên." Diệp Tư Đình luôn miệng giải thích.

Tu Lăng cũng lên tiếng: "Dì, cô ấy thực sự không phải Đình. Cô ấy là nhân viên công ty con, tên là Diệp Tư Đình."

Bạch Thanh Hà lắc đầu, một mực không tin. Bà ta kéo Diệp Tư Đình vào phòng bệnh của ông Giang: "Thánh Minh, ông xem, con gái chúng ta đã về, Đình Đình đã trở về."

Ánh nhìn vừa chạm tới Diệp Tư Đình, đôi mắt ông Giang lập tức mở to: "Đình?"

Diệp Tư Đình vẫn còn giãy giụa: "Cháu thực sự không phải con gái hai bác, thực sự không phải. Cháu biết hai bác quá nhớ nhung con gái, nhưng không thể vì diện mạo cháu giống cô ấy mà hai bác coi cháu là cô ấy được. Cháu là Diệp Tư Đình, từ nhỏ sống ở nước ngoài, cháu là trẻ mồ côi. Thật sự không phải con hai bác."

Ông Giang dường như tỉnh táo hơn, nhìn về phía Tu Lăng. Thấy vậy, Tu Lăng đi vào giải thích.

Nghe rõ ràng mọi chuyện, ông Giang mới quay sang nhìn Bạch Thanh Hà: "Thanh Hà, buông tay ra đi. Đó không phải con gái chúng ta. Bà biết rõ, con gái chúng ta đã không còn. Ngày mồng tám tháng Sáu hằng năm tôi và bà đều đi viếng mộ nó."

Mãi đến khi nghe câu nói đó, Bạch Thanh Hà mới buông tay ra khỏi người Diệp Tư Đình. Nhưng vừa mất đi điểm tựa, bà ta liền ngồi sụp xuống đất khóc lớn.

Nghĩ đến đứa con gái đã mất, trong lòng ông Giang cũng đau đớn, ông ngồi dậy, xuống giường ôm lấy Bạch Thanh Hà.

Nhân Ly vẫn đứng ngoài cửa, vẻ mặt không biểu cảm nhìn cảnh tượng trước mắt. Cuộc sống quả nhiên là một vở kịch, làm cái gì cũng cần kĩ xảo.

Diệp Tư Đình dường như cũng bị cảnh tượng này làm cảm động. Cô ta ngồi xuống bên cạnh hai người: "Hai bác đừng như vậy! Nếu như con gái hai bác thấy hai bác đau khổ như vậy, cô ấy nhất định sẽ rất khó chịu."

Bạch Thanh Hà vẫn khóc lớn: "Đình của tôi, con gái tôi...."

Tu Lăng cũng lên tiếng: "Ba, dì, Diệp Tư Đình nói không sai. Thấy hai người như vậy, Đình nhất định sẽ buồn lòng. Hai người phải sống tốt, cô ấy mới yên tâm."

Bạch Thanh Hà rời khỏi vòng tay của ông Giang. Bà lặng lẽ nhìn Diệp Tư Đình, rồi đi tới gần cô ta, giơ tay lên vuốt ve khuôn mặt cô ta: "Đây là lông mi, đây là mắt, đây là mũi, đây là môi... Giống nhau như thế nhưng sao lại không phải con gái tôi?"

Diệp Tư Đình không gạt tay Bạch Thanh Hà ra, ngược lại tỏ ra đồng cảm với đôi vợ chồng già này: "Bác, bác đừng như vậy."

Ông Giang cũng thất thần một bên, rất lâu không động đậy. Hoá ra, Đình đã trở thành vết thương chung trong lòng họ.

Tu Lăng không đành lòng nhìn tiếp, liền quay người đi, nhưng lại thấy Nhân Ly hờ hững đứng bên ngoài, vẻ mặt thờ ơ, thậm chí còn có chút mỉa mai. Anh không hiểu vì sao trong tình huống này mà cô lại tỏ ra vô cảm đến thế.

Anh tức giận, kéo cô ra ngoài: "Em không cảm động lấy một chút sao?"

Cô gạt tay anh: "Không."

Anh không nói được câu nào.

Cô nhìn anh, nét mặt rất nghiêm túc, hỏi: "Mạc Tu Lăng, anh đã từng tin tưởng em chưa?"

Anh cả kinh: "Cái gì?"

"Giang Nhân Đình tự sát, mọi người đều cho rằng nguyên nhân là những lời em nói với nó. Còn anh, anh tin em không?"

Cô nhìn anh, nhưng anh vẫn im lặng. Thật ra, cô có thể hiểu được, sẽ không có ai chịu tin cô.

Trong lúc cô đang định bỏ đi, Tu Lăng đột nhiên kéo tay cô: "Chỉ cần em nói, anh sẽ tin."

Đôi mắt Nhân Ly chợt sáng lên, ngạc nhiên nhìn anh: "Nếu như em không nói thì sao? Anh có thể tin không?"

Tu Lăng nhíu mày: "Vì sao không nói? Dù cho em nói dối, anh cũng sẽ tin."

Nhân Ly gạt tay anh: "Anh căn bản là không tin."

Mạc Tu Lăng không chịu buông tay cô: "Em không cảm thấy em quá đáng lắm sao? Em muốn anh tin em nhưng cái gì em cũng không chịu nói. Vì sao em một chút cũng không nỗ lực nhưng lại muốn người khác toàn tâm toàn ý với mình?"

"Đúng." Ánh mắt Nhân Ly chợt hiện lên nỗi đau buồn. "Là em tham lam." Nhưng cô vẫn quật cường ngẩng đầu: "Có điều, anh không tin cũng không sao. Bởi vì, em sẽ không nói cho anh biết."

Tu Lăng tức giận. Anh đã dùng toàn bộ sự nhẫn nại vì cô, nhưng cuối cùng đánh đổi được vẫn chỉ là thái độ này.

"Không có gì." Anh buông tay cô. Đúng vậy, đã không có gì, anh còn lôi kéo cô làm gì?

Nhân Ly quay đi, từ trong mắt cô một giọt lệ rơi xuống, từng giọt từng giọt...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro