Chương 40: Thật ra em đều biết rõ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ sau khi gặp Diệp Tư Đình, Bạch Thanh Hà lúc nào cũng mất bình tĩnh, ông Giang cũng buồn rầu. Cuối cùng, Bạch Thanh Hà nhất quyết nhận Diệp Tư Đình làm con gái nuôi, ông Giang không phản đối chuyện này. Mất đi một người con gái, giờ lại có thêm một người con gái khác, đây thật là một chuyện may mắn.

Bạch Thanh Hà gần như chiếm toàn bộ thời gian của Diệp Tư Đình sau giờ làm, hễ cô về nhà là bà lại quấn quýt không rời.

Ông Giang biết bà quá mức nhớ thương Đình, nên cũng xuôi lòng theo.

Diệp Tư Đình là một cô nhi, vốn khao khát tình thương, hơn nữa đã từng chứng kiến sự thương nhớ của hai người đối với con gái, nên không đành lòng cự tuyệt.

Diệp Tư Đình rất có trách nhiệm của phận làm con. Tan làm, cô sẽ tới chăm sóc ông Giang, lấy nước nóng pha trà cho ông, việc nhỏ nhặt nào cũng do một tay cô ta làm. Nhân Ly thấy vậy chỉ cười.

Hôm nay, khi Nhân Ly và Tu Lăng đến thăm ông Giang thì đã thấy Diệp Tư Đình ở đó rồi.

Lúc Diệp Tư Đình định đi lấy nước, Nhân Ly đi theo.

Diệp Tư Đình cầm ấm trà hứng nước sôi từ trong bình chảy ra. Nhân Ly đứng bên quan sát cô ta: "Giang Nhân Đình, đã lâu rồi không gặp."

Diệp Tư Đình rất bình tĩnh, bàn tay không hề run, không có một giọt nước nào chảy ra ngoài.

"Mạc phu nhân cũng quá nhớ thương em gái của mình rồi. Em là Diệp Tư Đình, từ Canada trở về."

Nhân Ly nhướn mày: "Cô cứ tiếp tục, tôi đang lắng nghe đây!"

"Em tốt nghiệp trường đại học nổi tiếng ở Canada, tuy em chỉ là một đứa trẻ mồ côi, nhưng em rất cố gắng học tập, hơn nữa em đã có chồng sắp cưới, anh ấy rất yêu em.... "

Nhân Ly lấy tay che miệng ngáp: "Giang Nhân Đình, hai năm qua những điều cô học được thật sự không ít nhỉ!" Cô lấy ra một tập tư liệu về Diệp Tư Đình: "Cái này mới là bản lĩnh thật sự của cô! Trong vòng hai năm đã học thông thạo năm ngoại ngữ, thật đúng là ly kì."

"Chị đã xem tư liệu rồi, vì sao vẫn không tin?"

"Bởi vì, dù cô có biến thành ai, dù ngoại hình hay khí chất của cô có biến đổi thế nào, cô vẫn cứ là một Giang Nhân Đình mà tôi chỉ cần nhìn một cái là đã thấy ghét. Đấy chính là thứ không thể thay đổi." Nhân Ly xé những tư liệu giả kia.

Diệp Tư Đình đặt ấm trà xuống, mỉm cười: "Chúng ta thật giống nhau! Lần đầu tiên thấy cô, tôi cũng rất ghét cô, Giang Nhân Ly."

Nhân Ly thoáng kinh ngạc: "Cô dễ dàng thừa nhận như vậy, thật đúng là làm tôi không thể tưởng tượng nổi."

Diệp Tư Đình cười nhạt: "Như vậy thì sao? Nhân Ly, hai năm trước tôi không sợ cô, bây giờ tôi vẫn không sợ cô."

"Vậy sao?" Nhân Ly vờ tỏ ra giảo hoạt: "Cô không sợ tôi tính kế để Tu Lăng đứng ở ngoài cửa nghe chúng ta nói chuyện sao? Tất cả cũng chỉ nhằm mục đích khiến cô thừa nhận mình là Giang Nhân Đình."

Diệp Tư Đình vội chạy ra cửa xem, không có ai. Cô ta xoay người oán hận nhìn Nhân Ly.

Nhân Ly nở nụ cười: "Thấy cô lo sợ như vậy, tôi thật sự rất vui. Tuy cô không sợ tôi, nhưng lại rất sợ Tu Lăng! Nếu anh ấy biết những việc cô đã làm, kế hoạch của cô sẽ thất bại trong chớp mắt."

"Cô sẽ không nói cho anh ấy biết." Diệp Tư Đình nói với vẻ kiên định, "Một kẻ kiêu ngạo như cô làm sao có thể nói ra những ấm ức mà mình chịu đựng?"

Nhân Ly thấp giọng: "Cô đừng tưởng là tôi không còn cách nào."

Diệp Tư Đình cười nịnh bợ: "Vậy tôi sẽ cố gắng chờ xem. Tôi thật muốn biết hai chúng ta ai sẽ đi đến thắng lợi cuối cùng. Tu Lăng là người mà tôi nhất định phải có được, là người mà từ nhỏ đến lớn tôi chưa bao giờ ngừng nghĩ tới."

Nhân Ly dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Diệp Tư Đình: "Vì một người đàn ông mà sống như vậy không cảm thấy thật đáng thương sao?"

"Giang Nhân Ly, cô không đáng thương ư?" Diệp Tư Đình lấy trong túi ra một tấm chi phiếu: "Đừng quên chuyện tám vạn này. Mỗi khi tôi gặp phải khó khăn, vừa nhìn thấy nó, tôi lại cảm thấy mình không đáng thương đến vậy."

Sắc mặt Nhân Ly trắng bệch, ánh mắt chằm chằm nhìn cô ta.

Diệp Tư Đình bưng theo ấm trà: "Giang Nhân Ly, cô vẫn kiêu ngạo, luôn tìm kiếm sự hoàn mỹ. Nhưng cuộc đời của cô vốn đã được định sẵn sẽ không bao giờ hoàn mỹ."

Nhân Ly đứng yên đó, dựa người vào tường. Cô cắn môi, do quá mạnh khiến môi chảy máu. Mùi máu nhàn nhạt truyền đến, cô nhìn hai bàn tay đang không ngừng run rẩy của mình.

Giang Nhân Ly, mày không nên mềm yếu như thế, không thể, và cũng không được phép!

Khi Tu Lăng tìm được cô, thấy cô ngồi xổm bên tường, bộ dạng như một đứa trẻ bị bỏ rơi. Anh đến bên cô, nhìn vào cặp mắt vô hồn: "Sao thế?"

Lúc này cô mới phát hiện ra anh, cô gạt hết sự kiêu ngạo của bản thân, vội vã kéo tay anh: "Em muốn về nhà, em muốn về nhà...."

Tu Lăng im lặng nhìn cô một lúc, rồi lên tiếng: "Được, chúng ta về nhà."

Anh ôm lấy cô, đưa cô vào trong xe rồi lập tức lái đi.

Khi về đến nhà, Tu Lăng mới phát hiện cô dường như không bình thường. Anh giơ tay chạm vào trán của cô, rất nóng, hình như bị sốt cao. Anh nổi giận với chính mình, phát hiện sớm có phải tốt không, lúc ấy vẫn còn ở bệnh viện.

Nhân Ly cảm thấy nhức đầu, nhưng ý thức vẫn còn, vừa thấy Tu Lăng quay lưng, cô vô thức nắm lấy tay anh: "Anh định đi đâu?"

Tu Lăng thở dài một hơi: "Sẽ không bỏ mặc em sống chết đâu."

Nhân Ly dường như bị kích động, nhanh chóng buông tay anh, rồi kéo chăn lên chùm kín mít.

Tu Lăng mời bác sĩ tới. Dụng cụ truyền nước đã chuẩn bị xong xuôi nhưng Nhân Ly nhất định không chịu phối hợp, sống chết không chịu truyền nước. Tu Lăng bất lực, tưởng tượng ra cảnh ở bệnh viện các bác sĩ tiêm cho bọn trẻ con, anh liền nắm tay cô, để cho bác sĩ đâm kim tiêm vào. Nhưng khi nhìn thấy vẻ đau khổ trên mặt cô, anh lập tức xóa sạch ý nghĩ đó trong đầu.

Nhân Ly nắm chặt chăn, nhất quyết không nghe lời.

Bác sĩ nhìn cô, lại nhìn Tu Lăng, tiến thoái lưỡng nan không biết phải làm gì.

Có lẽ cũng cảm thấy bản thân hơi quá đáng, Nhân Ly chủ động lên tiếng: "Em uống thuốc."

Tu Lăng gật đầu nhìn bác sĩ, ý bảo cứ làm như vậy.

Anh mang nước ấm và thuốc tới cho cô. Cô uống không do dự, vị đắng trôi qua cổ họng khiến cô khó chịu. Nhìn chiếc cốc đã trống trơn, cô cau mày đưa lại cho anh, ý muốn anh lấy thêm một cốc nữa.

Nhận lấy cốc nước thứ hai từ tay anh, Nhân Ly uống một hơi hết. Uống xong cô lại chui vào chăn, trùm kín mít. Tu Lăng nhìn cô hồi lâu rồi cầm cốc nước ra khỏi phòng.

Cô rất muốn ngủ, nhưng đầu óc lại tỉnh táo, không tài nào ngủ được. Cảm thấy như thiếu thiếu cái gì, nhìn hai tay trống trơn, cô mới ngồi dậy, mơ mơ màng màng vớ lấy cái gối ôm, rồi lại nằm xuống.

Tu Lăng quay lại thấy cô khư khư ôm gối. Cô đã quen như vậy từ lâu, khi ngủ nhất định tay phải ôm một thứ gì đó. Lúc hai người ngủ cùng nhau, cô đều ôm anh.

Anh từng nghe ai đó nói, những người như vậy thường có cảm giác không an toàn.

Tu Lăng cau mày, ngồi xuống giường, muốn lôi cái gối trong tay cô ra nhưng không được. Anh nằm bên cạnh cô, đưa tay gạt mấy sợi tóc đẫm mồ hôi trên trán cô. Thấy nhột người nên cô khẽ động, anh nhân cơ hội này rút cái gối ra. Trong tay trống rỗng, cô cũng lười mở mắt, nhanh chóng ôm lấy anh.

Anh khẽ thở dài, vỗ nhẹ tay lên lưng cô.

Cả một đêm chập chờn, thỉnh thoảng anh lại sờ trán của cô. Đến khi cảm thấy nhiệt độ đã hạ bớt, anh mới yên tâm nhắm mắt ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro