Chương 4: Khoảng cách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi kết quả thi đầu tiên được công khai, Tu Lăng lập tức hỏi thăm Nhân Đình: "Kết quả thế nào?"

Nhân Đình cúi đầu lặng im.

Tu Lăng xoa đầu cô: "Không sao, anh đưa em đi ăn KFC."

Đây là món Nhân Đình rất thích, bình thường Tu Lăng không đưa cô vào đó vì cảm thấy chúng thật sự chẳng ngon lành gì. Nhưng hôm nay là ngoại lệ.

Nhân Đình vừa ăn vừa nói: "Anh Tu Lăng, em dốt lắm phải không?"

"Không phải." Thấy Nhân Đình vẫn rầu rĩ, Tu Lăng bèn khuyên nhủ: "Mỗi người đều có một niềm hứng thú riêng, chuyện học hành không tốt không nói lên được gì cả. Có thể, Đình Đình của anh còn có ưu điểm khác chưa được khám phá."

"Vậy sao?" Nhân Đình chưa thực sự hào hứng.

Đưa Nhân Đình về nhà, Tu Lăng mới hiểu được vì sao cô lại buồn rầu như vậy. Cô và Nhân Ly cùng học một lớp, trong giờ học cô luôn chăm chú nghe giảng, tan học lại chịu khó học thêm. Còn Nhân Ly lúc nào cũng mượn cớ ra ngoài sân vận động đi loanh quanh vài vòng rồi mới chịu quay lại lớp học, bài tập giao cho cũng không làm chứ đừng nói đến học thêm. Thế nhưng lần nào điểm thi của Nhân Ly cũng rất cao, toàn khối có mười bảy lớp, vậy mà cô xếp hẳn thứ nhất. Sự chênh lệch lớn như vậy, thật khiến người ta không khỏi phải suy nghĩ.

Ông Giang và bà Bạch đều rất vui vì Nhân Ly, ngay cả Nhân Mạn đang sống bên ngoài cũng trở về thăm cô em gái truyền kỳ này.

Nhân Đình đứng một góc, không ai hỏi đến thành tích của cô, dường như bị mọi người bỏ quên. Tu Lăng liền kéo cô đi ra ngoài.

Hai người ngồi trong vườn hoa của tiểu khu, bọn trẻ trong khu thường đến đây chơi đùa, ở giữa bãi cỏ còn có một chiếc xích đu.

Tu Lăng đẩy xích đu cho Nhân Đình: "Em không vui sao?"

Nhân Đình lắc đầu: "Anh Tu Lăng, anh tin em không? Em rất mừng cho chị."

Tu Lăng gật đầu: "Anh tin."

"Cảm ơn anh tin em."

"Bởi vì anh biết Đình sẽ không lừa gạt anh, đúng không?"

Nhân Đình gật đầu, vẻ quả quyết: "Đình tuyệt đối không gạt anh. Đình chỉ cảm thấy mình rất ngốc, rất dốt. Chị cả giỏi như vậy, tốt nghiệp đại học rồi có thể giúp cha quản lý công ty; chị hai thông minh, không cần cố gắng cũng đạt điểm cao. Chỉ có em là ngốc, học không giỏi, làm gì cũng không ra hồn."

Tu Lăng ôm lấy cô: "Không phải đâu, Đình mãi mãi là cô bé đáng yêu nhất trong lòng anh. Em có thể học thứ khác, nhất định sẽ có thứ mà em rất thành thạo."

Nhân Đình gật đầu: "Mình về đi. Mẹ không thấy em sẽ lo lắng."

Tu Lăng đưa Nhân Đình về nhà thì bị ông Giang giữ lại chơi. Một lát sau vợ chồng ông Mạc Chí Hạo cũng tới: "Thánh Minh, anh xem, khuê nữ nhà anh thật giỏi giang, em thực sự ước ao không được."

"Tu Lăng ưu tú như vậy, cậu còn ước ao gì nữa? Tu Lăng đi thi có lần nào là không đứng thứ nhất?"

Tu Lăng vừa nghe người lớn nói chuyện, vừa lo lắng nhìn Nhân Đình.

Ông Mạc cũng hỏi thăm Nhân Đình một chút, tiện thể nói vài câu dỗ dành cô bé. Sự chú ý của mọi người đều tập trung vào Nhân Ly.

Chuyện như vậy đâu chỉ có một hai lần. Tu Lăng rất lo cho Nhân Đình, thậm chí cảm thấy hối hận vì mình đã nói những lời an ủi kia.

Hai chị em họ cùng học đàn dương cầm. Giáo viên dạy đàn khen ngợi hai cô không dứt, nhưng cuối cùng chốt lại rằng: "Cô chị có năng khiếu hơn."

Hai chị em cùng học chơi cờ vây, không đến vài ngày, Nhân Ly đã có thể không phân thắng bại với thầy giáo. Sau đó, thầy giáo nói cô không cần tới học nữa, trình độ của cô tuyệt đối không thua kém thầy.

Nhân Đình làm gì cũng đều rất cố gắng, cũng đạt được thành tích nhất định. Nhưng so với kết quả của Nhân Ly, thành tích của cô lại mất đi giá trị.

Tu Lăng càng thân thiết với Nhân Đình bao nhiêu thì càng xa cách với Nhân Ly bấy nhiêu. Không phải anh cố ý, mà vì sau khi Nhân Ly đứng đầu toàn khối, cô lập tức không đến học thêm, hai vị phụ huynh cũng cảm thấy không cần thiết. Quá đáng hơn, Nhân Ly còn dám nói với giáo viên cô không muốn làm bài tập, cho dù là trên lớp hay về nhà. Ở trường cấp hai C, thỉnh thoảng có những học sinh thông minh cao ngạo như vậy, các thầy cô cũng cực kỳ nhân từ mà chiều ý.

Thời gian ấy, sau khi tan học Nhân Ly không còn về nhà cùng Nhân Đình nữa, mỗi ngày cô đều đi đến khuya mới về. Nếu có bị hỏi, cô thản nhiên nói là đến nhà bạn học nhóm. Ông Giang và bà Bạch chẳng bao giờ nghi ngờ.

Dường như định nghĩa về một học trò ngoan chính là: một người cho dù có nói dối giáo viên, cũng không bao giờ bị nghi ngờ.

Tu Lăng vẫn phụ đạo cho Nhân Đình. Mỗi khi thấy cô nhăn mặt vì không nghĩ ra cách làm, anh liền đến giải đáp giúp cô từng chút: "Đừng nản chí, thật ra những cái này chỉ cần chăm chỉ là có thể làm tốt. Hơn nữa bây giờ đề thi vào cấp ba ngày càng đơn giản. Đến lúc đó anh giúp em đoán đề mẫu."

"Vâng." Nhân Đình tươi cười. "Anh Tu Lăng, em muốn chơi đàn."

"Được, anh dạy em."

Tu Lăng để Nhân Đình ngồi lên ghế, anh đứng một bên cầm tay cô: "Làm như vậy..."

"Ừm." Nhân Đình gật đầu, sau đó những âm điệu êm tai từ đầu ngón tay cô vang lên.

Tu Lăng khoanh tay nhìn cô: "Rất tốt!"

Đàn một lúc, Nhân Đình ngẩng đầu lên nhìn anh, mỉm cười ngọt ngào.

Lúc hai người họ quay đầu lại đã thấy Nhân Ly đứng ở cửa tự khi nào. Cô đang nhìn họ, ánh mắt có vẻ đăm chiêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro