Chương 5: Nổi giận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cho dù Mạc Tu Lăng đoán trúng dạng câu hỏi của hơn nửa bài thi, điểm của Giang Nhân Đình vẫn kém Giang Nhân Ly rất nhiều.

Tuy nhiên, kết quả lần này của Giang Nhân Đình đúng là cao hơn trước nên Giang Thánh Minh và Bạch Thanh Hà vô cùng cảm kích Mạc Tu Lăng. Chí ít, Giang Nhân Đình cũng có thể được vào học trường C, vừa là trường cấp ba trọng điểm, lại rất gần nhà, vợ chồng họ cũng bớt lo lắng. Họ chỉ cảm thấy khó nghĩ vì Giang Nhân Ly. Với thành tích của cô, vào học trường cấp ba đứng đầu tỉnh tuyệt đối không có vấn đề gì, nhưng Giang Thánh Minh vẫn muốn cô tiếp tục học lên trường cùng tuyến, thứ nhất là gần nhà, thứ hai là có thể ít nhiều quan tâm đến Giang Nhân Đình. Dù sao hai chị em bằng tuổi nhau, đãi ngộ khác biệt sẽ khiến người ta suy nghĩ. Về việc này, Giang Nhân Ly hoàn toàn không có ý kiến gì. Bình thường, cô không bao giờ phản đối cha mẹ, vì vậy vui vẻ quyết định nhập học trường cấp ba C.

Trong mắt Giang Thánh Minh và Bạch Thanh Hà, Giang Nhân Ly chính là một đứa trẻ hiểu chuyện và thông minh, rất ít khi khiến họ phiền lòng. Thế nên, sau này khi xảy ra chuyện, họ nhất nhất cho rằng thời kỳ nghịch ngợm của cô đã tới.

Nghe một người quen nói, Nhân Ly ở trên phố khiêu vũ như đang "nhảy sexy" cùng với một đứa con trai tóc nhuộm vàng để dài, ông Giang lập tức phủ nhận, kiên quyết nói người kia nhận nhầm người. Nhưng trong lòng ông cũng nảy sinh hoài nghi.

Lúc Nhân Đình về đến nhà, ông liền kéo con gái vào hỏi: "Chị gái con ở đâu?"

Lên cấp ba, học sinh được sắp xếp phân lớp dựa theo thành tích, Nhân Ly học lớp 10/1, còn Nhân Đình học lớp 10/7.

Nghe cha hỏi, Nhân Đình sợ hãi chỉ biết lắc đầu.

Ông Giang bình tĩnh lại, hỏi tiếp: "Vậy lớp 10/1 có phải thường xuyên học thêm không?"

Nhân Đình do dự một chút rồi gật đầu, sau đó cúi gầm mặt.

Ông Giang thấy bộ dạng Nhân Đình như vậy cũng lờ mờ hiểu ra điều gì, vội vàng kéo bà Bạch ra con phố kia tìm Nhân Ly. Nhân Đình vừa nhìn đã biết tình hình không ổn nên gọi Tu Lăng tới.

Lúc Tu Lăng đến nơi, Nhân Ly đang bị cha lôi ra từ trong đám đông. Cô ăn mặc hết sức gợi cảm, giống như một cô ả làm trong quán bar. Lửa giận đã bùng nổ trong đôi mắt của ông Giang, lực dồn xuống cánh tay.

Nhân Đình thấy vậy, sợ đến phát khóc: "Cha nhẹ thôi, cha làm chị hai đau."

"Tao chỉ sợ nó không đau."

Tu Lăng kéo Nhân Đình ra, anh biết ông Giang đã thực sự nổi giận.

Chuyện lần này nghiêm trọng đến nỗi vợ chồng ông Mạc cũng chạy đến nói giúp. Trong mắt vợ chồng họ, Nhân Ly tuyệt đối là một đứa trẻ hiểu biết, ngoan ngoãn, thông minh, hơn nữa ngoại hình cũng rất nổi bật. Người ta nói, được cái này thì mất cái kia, nhưng Nhân Ly lại không như vậy, chẳng những phát triển toàn diện mọi mặt, mà mặt nào cũng phát triển đến tối đa.

Ông Giang lần này quyết dùng đến gia pháp, ông cầm chổi lông gà đánh lên người Nhân Ly. Quần áo trên người cô vốn đã mong manh, ngay cả da thịt cũng không che đậy hết, giờ lại bị đánh đến mình đầy thương tích. Bà Bạch thấy ông Giang tức giận như vậy cũng không dám tiến lên.

Nhân Đình sợ hãi bám lấy tay Tu Lăng.

Nhân Ly mím chặt môi, đôi mắt vẫn trong veo. Cô không hé răng nói nửa lời, hai hàng lông mày không hề nhíu lấy một chút, ánh mắt lộ vẻ quật cường.

Tu Lăng rời khỏi cánh tay của Nhân Đình, đi lên phía trước đỡ lấy một gậy của ông Giang.

Thấy mình đánh trúng người khác, ông Giang lập tức lo lắng mở miệng: "Có đau lắm không? Sao con lại chạy vào?"

"Chỉ cần bác Giang bớt giận thì thế nào cũng được." Anh cười.

Đợi ông Giang nguôi giận, Tu Lăng mới lên tiếng giải thích: "Bác Giang thực ra đã hiểu lầm rồi. Nhân Ly nhảy như vậy không phải là kiểu mà mọi người nghĩ. Đây là breakdance, bắt nguồn ngoại quốc. Hiện nay giới trẻ trong nước rất thịnh hành, không có gì là thiếu đứng đắn cả."

Anh nói rất nhiều, không biết ông Giang có hiểu hay không, chỉ thấy ông buông chổi trong tay ra: "Mặc kệ là gì đi nữa, tôi cũng không cho phép."

Bà Bạch vội vã đỡ Nhân Ly lên: "Mau nhận lỗi với cha con đi!"

Nhân Ly nhìn cha: "Con xin lỗi, sau này con sẽ không nhảy nữa."

Đánh con cái, lòng cha mẹ đau. Ông Giang thấy cô như vậy cũng cảm thấy hối hận, ông thở dài: "Về phòng nghỉ đi!"

Bà Bạch đỡ Nhân Ly về phòng, nhỏ nhẹ nói: "Đừng trách cha con, ông ấy chỉ sợ con học điều xấu. Trên đời này làm gì có cha mẹ nào lại muốn làm tổn thương con mình? Ông ấy lúc nào cũng cảm thấy mắc nợ con rất nhiều, trước đây không thể làm tròn trách nhiệm của người cha, giờ đây lại càng sợ con sẽ đi lầm một bước."

Nhân Ly gật đầu: "Con hiểu."

Bà Bạch vừa đi ra, Tu Lăng liền bước vào, trong tay anh cầm một lọ thuốc: "Ba tiếng bôi một lần."

Nhân Ly liếc anh một cái, không lạnh nhạt, cũng không nhiệt tình. Cô không hề động vào lọ thuốc mà chỉ nhìn chằm chằm Tu Lăng: "Có phải anh đang vui thầm trong lòng vì em có ngày hôm nay?"

Tu Lăng vốn định rời đi, nghe vậy chợt dừng chân: "Lẽ nào đây là suy nghĩ thực lòng của em?"

Nhân Ly lấy lại dáng vẻ tươi cười: "Anh Tu Lăng, cảm ơn anh vì lọ thuốc."

"Ừm." Tu Lăng nhíu mày, vô cùng kinh ngạc trước sự biến hóa trong nháy mắt của cô.

"Em phải bôi thuốc rồi, không phải anh Tu Lăng muốn ở lại xem đấy chứ?"

Tu Lăng nắm chặt tay, đi thẳng không quay đầu lại. Lẽ ra mình không nên lo nhiều chuyện như vậy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro