Chương 44: Được mất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Tu Lăng đi công tác, Nhân Ly cũng không cảm thấy có thay đổi gì lớn. Cô không thể về chung cư của hai người, mà tới biệt thự nhà họ Giang. Cha cô nhân cơ hội này muốn cô về nhà ở lâu lâu một chút. Thực ra, Nhân Ly không thích về đây còn vì một nguyên nhân rất quan trọng khác, căn phòng khách rộng lớn này từ lâu đã trở thành bóng ma tâm lý của cô.

Ngạc nhiên là Giang Nhân Mạn cũng ở lại ít ngày. Nhân Ly hiểu rõ chị gái mình, chắc chắn chị ấy có chuyện muốn nói với cô.

Giang Nhân Mạn xưa nay vẫn luôn Bạch Thanh Hà là người vô hình. Nhân Ly trước đây còn tỏ ra thờ ơ nhưng bây giờ thì hoàn toàn lạnh lùng với bà ta. Hai chị em họ không bao giờ chủ động nói chuyện gì hay dây dưa việc gì với Bạch Thanh Hà.

Màn đêm vừa buông, Nhân Mạn lập tức lôi em gái vào phòng ngủ của mình. Tuy đã đi lấy chồng từ lâu nhưng phòng của cô vẫn được giữ y nguyên.

"Chị, có chuyện gì vậy?"

Giang Nhân Mạn thở dài: "Lần trước cha phẫu thuật tim, hẳn đã cảm thấy cơ thể không khỏe, đó cũng chính là nguyên nhân cha muốn giữ em ở lại nhà."

"Chị muốn nói cái gì?"

"Cha biết mình không còn khỏe nên chắc đã cân nhắc đến chuyện viết di chúc rồi."

Nhân Ly lúc này đã hoàn toàn đoán được suy nghĩ của chị gái. Tuy công ty hiện tại là do Nhân Mạn điều hành, nhưng cổ phần vẫn nằm trong tay cha cô. Nếu như cha cô không lập di chúc thì bất cứ khả năng nào cũng có thể xảy ra, một khi cổ phần rơi vào tay Bạch Thanh Hà, hai chị em cô còn mặt mũi nào đi gặp mẹ vẫn đang nằm liệt ở bệnh viện?

"Chị muốn làm thế nào?" Nhân Ly cau mày, theo như cô hiểu, cha nhất định sẽ không để Bạch Thanh Hà nửa đời sau phải lo chuyện áo cơm.

Nhân Mạn cũng không vòng vo: "Chúng ta là chị em, tất cả mọi thứ ở nhà họ Giang này nhất định phải thuộc về chúng ta, ai cũng được. Nhưng tuyệt đối không để lọt vào tay Bạch Thanh Hà một phần nào."

"Em cũng nghĩ vậy. Có điều, không để cho bà ta cái gì, đó không phải là tác phong của cha."

"Chính vì thế mới cần chúng ta ra tay."

"Chị nghĩ cách rồi?"

Nhân Mạn lắc đầu: "Không biết, bà ta lại đưa về nhà một người giống Nhân Đình. Cha trông thấy Diệp Tư Đình, nhất định sẽ nhớ tới Nhân Đình, như vậy khó tránh khỏi cha sẽ thương yêu nó."

Nhân Ly rất đồng tình với ý nghĩ của chị, cô ngẩng đầu nhìn trần nhà: "Chị, chuyện này chị đừng bận tâm được không? Từ nhỏ quan hệ giữa em và Nhân Đình đã rất mơ hồ, bây giờ lại xuất hiện một Diệp Tư Đình. Em nghĩ chuyện này, vẫn nên do em tự giải quyết."

"Em định làm thế nào?"

"Chị tập trung tinh thần lo cho công ty, còn lại giao cho em. Em đảm bảo, Bạch Thanh Hà tuyệt đối sẽ không chiếm được tất cả những gì bà ta muốn. Bà ta bao năm nay nhẫn nhục như vậy chẳng phải vì muốn bước chân vào nhà họ Giang chúng ta sao? Vậy thì để căn biệt thự lớn này theo bà ta cả đời đi. Những thứ khác sẽ không mảy may liên quan tới bà ta."

Nhân Mạn tuy nghi hoặc, nhưng trong lòng rất tin tưởng em gái. Cô mãi mãi không thể quên được mẹ mình vẫn đang nằm ở bệnh viện, đây là mối thù mà đời này cô quyết tâm phải trả. Chỉ cần cô còn sống một ngày, cô tuyệt đối không để Bạch Thanh Hà được như ý.

Ông Giang gọi hai cô con gái xuống uống trà, đây là loại trà Long Tỉnh đặc biệt được mang về từ Tây Hồ về.

Hai chị em vội vã xuống nhà, Bạch Thanh Hà đang ủ trà, động tác chính xác như một người phục vụ chuyên nghiệp ở quán trà. Nhân Mạn nhìn bà ta, khóe miệng cô nhếch lên đầy mỉa mai, sau đó mới ngồi xuống.

"Nhân Mạn, Nhân Ly, các con tới đây thưởng trà đi. Sáng nay, dì các con đã dậy hứng sương sớm để ủ đấy." Ông Giang nhìn hai cô con gái với vẻ yêu thương.

Nhân Mạn cầm lấy chén trà, vừa đưa lên đến miệng liền ném xuống đất: "Trời ạ, nóng quá!"

Ông Giang và bà Bạch đưa mắt nhìn nhau. Bạch Thanh Hà tỏ ra đáng thương, ông Giang lắc đầu bắt đắc dĩ.

Nhân Ly trong lòng thở dài: "Dì, trà này thơm động lòng người, đúng là nước sương sớm và nước giếng khác nhau một trời một vực."

Sắc mặt ông Giang bấy giờ mới tốt hơn một chút: "Nhân Ly thích thì mau uống nhiều một chút."

Nhân Ly không nói tiếp. Sương sớm để đến bây giờ thì cũng có khác gì nước trắng đâu, thứ mà cô ghét nhất chính là nước trắng. Cô quay đầu, bất chợt nhìn thấy cái chổi lông gà treo trên tường, mặt cô lập tức biến sắc. Cô đặt chén trà xuống, trầm mặc.

Nhân Mạn lúc này mới cảm thấy mình quá ngốc. Cô làm như vậy chỉ càng tạo điều kiện để Bạch Thanh Hà thể hiện sự đáng thương mà thôi, còn Nhân Ly rất đúng lúc khơi gợi lên món nợ bao năm qua mà ông Giang thiếu cô. Quả nhiên, người đấu người, không thể giống như lấy đá chọi với đá được.

Bạch Thanh Hà lần này lấy lòng không thành, trong lúc bà ta tỏ ra ấm ức, ông Giang đương nhiên cũng sẽ nhớ đến bộ dạng bà ta năm đó đánh Nhất Ly như thế nào. Như vậy sự đáng thương của bà ta chẳng phải trở nên vô nghĩa rồi sao.

Nhân Mạn và Nhân Ly rời khỏi biệt thự họ Giang trở về nhà riêng.

Bạch Thanh Hà nhìn ông Giang: "Ông xem, cho dù tôi có làm gì thì hai đứa nó cũng không cảm kích."

Ông Giang thở dài: "Chúng nó đều đã trưởng thành, có suy nghĩ của riêng mình."

"Vẫn may, giờ tôi còn có Tư Đình."

Ông Giang lắc đầu: "Nó cũng chỉ là người ngoài mà thôi."

Đôi mắt Bạch Thanh Hà tối sầm lại, như vậy thì sao mà tốt được! Nếu như Tư Đình là người ngoài, thì Giang Thánh Minh tất nhiên sẽ không chia cho cô ta nửa xu.

Nhân Ly không về nhà ngay mà đi thẳng tới chỗ Tần Ngải Ninh. Vốn nghĩ rằng Tần Ngải Ninh sẽ rất vui, ai ngờ vừa tới nơi cô lại trông thấy bộ dạng thất thần của cô bạn.

"Cậu làm sao vậy?" Nhân Ly cảm thấy kỳ lạ, rất nhiều năm rồi cô chưa bao giờ thấy Tần Ngải Ninh có bộ dạng này.

Tần Ngải Ninh lắc đầu: "Không sao, cho dù có chuyện mình cũng không biết nên mở miệng thế nào."

Nhân Ly suy nghĩ một chút, cảm thấy chuyện này nhất định có liên quan đến Ngô Vĩnh Diễn. Quan hệ giữa Tần Khải Ninh và Ngô Vĩnh Diễn nói phức tạp cũng đúng mà nói đơn giản cũng chẳng sai. Hai người họ quen biết nhau từ khi năm tuổi, từ tiểu học cho tới đại học đều học chung một lớp, duyên phận như vậy không phải người bình thường nào cũng có. Chuyện tình cảm của hai người được hai gia đình biết từ khi học cấp ba, cho tới bây giờ chỉ còn thiếu một tờ giấy đăng ký kết hôn nữa thôi.

"Vậy thì cậu đừng nói."

Tần Ngải Ninh nhìn cô: "Có lúc mình ước được như cậu, cho dù có chuyện gì cũng nghĩ thông suốt, không bao giờ phải phiền não."

Nhân Ly lắc đầu: "Không phải, đấy chỉ là mình thích đi đường tắt."

"Cho nên mình mới ước được như vậy, cậu lúc nào cũng biết rõ bản thân nên làm gì."

"Rốt cuộc là có chuyện gì thế?" Nhân Ly lo lắng nhìn Ngải Ninh, cô cảm thấy chuyện lần này không hề đơn giản.

Tần Ngải Ninh thở dài: "Ngô Vĩnh Diễn gặp tai nạn ô tô, bây giờ anh ấy đang ở bệnh viện."

Nhân Ly kinh hãi: "Vậy sao cậu còn ở đây, sao không đến bệnh viện chăm sóc cậu ấy?" Hỏi xong cô mới nhận ra, vừa rồi Tần Ngải Ninh gọi tên đầy đủ của Ngô Vĩnh Diễn, chuyện này tuyệt đối không phù hợp với quan hệ của bọn họ.

Tần Ngải Ninh lắc đầu: "Mình không đi."

"Vậy cậu ấy bị thương nghiêm trọng không?" Nhân Ly lo lắng hỏi.

Tần Ngải Ninh gật đầu, nghiêm trọng, rất nghiêm trọng, nhưng bởi vì quá nghiêm trọng, cho nên cô tuyệt đối không muốn tới bệnh viện.

Nhân Ly còn tưởng rằng là vì chuyện tiền thuốc men, nhưng hiện tại xem ra bên trong có ẩn tình.

Bộ dạng Tần Ngải Ninh lúc này như mất hồn, cô kéo mạnh tay Nhân Ly: "Nếu có một ngày, thứ cậu cho rằng vốn là của mình, vừa chớp mắt một cái đã trở thành đồ của người khác. Cậu sẽ cảm thấy thế nào?"

Nhân Ly không trả lời, từ nhỏ đến lớn, cô không đặc biệt tha thiết cái gì, cho nên không lo lắng có người cướp đi. Ngay cả Tả Dật Phi cũng không phải là bị người khác cướp đi. Cô đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn dùng một câu cũ rích để an ủi mình, có duyên mà không có phận.

Lúc này thấy Tần Ngải Ninh như vậy, cô xót xa nhưng lại không biết nên nói gì.

Thực ra, một tháng trước, cô đã tình cờ thấy Ngô Vĩnh Diễn và một người con gái khác bên nhau. Biểu hiện của hai người họ không có gì ám muội, nhưng lại vô cùng ăn ý. Cô không nói cho Tần Ngải Ninh biết vì cô tin tưởng tình cảm mà Ngô Vĩnh Diễn dành cho Ngải Ninh là chân thành. Hơn nữa, cô gái kia tàn tật ở chân, cô không tin Ngô Vĩnh Diễn sẽ vì người khuyết tật mà rời bỏ Tần Ngải Ninh. Phải chăng suy nghĩ của cô quá đơn giản?

Cả đêm ấy, cô ở bên Ngải Ninh, tuy rằng Ngải Ninh không chịu nói nhưng cô cũng hiểu được ít nhiều. Có lẽ Ngải Ninh và Ngô Vĩnh Diễn đã tới điểm dừng rồi.

Lời thề non hẹn biển năm nào, tới giờ phút này mới biết hóa ra nó chỉ là một lời nói mà thôi.

Gần đây báo chí hay đưa tin một đôi kim đồng ngọc nữ nào đó của làng giải trí ly hôn. Rất nhiều người không tin, rất nhiều người lên tiếng mắng chửi, fan hâm mộ hai bên lên mạng mà đấu đá, công kích nhau.

Nhân Ly ban đầu cho rằng đó chỉ là mấy tin đồn vô căn cứ của giới truyền thông, nhưng cuối cùng mọi chuyện lại được chứng thưc. Lúc ấy, cô suy nghĩ rất đơn giản, cô không quan tâm cô gái kia đã sai chuyện gì, không cần biết những chuyện cô ta làm khó chấp nhận ra sao, cô chỉ nhớ chàng trai kia đã từng hứa, sẽ dùng toàn bộ sinh mệnh để yêu cô gái, nhưng sự thật đã chứng minh lời hứa ấy chẳng có lấy một chút giá trị. Một người đàn ông nguyện dùng cả đời yêu vợ mình, nhưng liệu anh ta có vô tư để vợ mình quản lý tiền bạc, có vô tư với quá khứ của vợ mình hay không?

Nhân Ly cũng không cho rằng người đàn ông kia sai, hôn nhân là chuyện giữa hai người, đâu đến lượt bên thứ ba nhận xét. Có điều cô không hề thích anh ta, mặc dù cô đã từng tin tưởng cuộc hôn nhân của anh ta, tin tưởng tình yêu của anh ta.

Đúng hay sai, ai có thể làm rõ ràng?

Nhân Ly ôm Ngải Ninh, cô biết cô ấy không ngủ được. Cô vỗ tay lên lưng Ngải Ninh: "Ngày mai sẽ ổn thôi, chúng ta đều phải tin tưởng."

Bởi vì phải tiếp tục sống, cho nên sẽ phải nỗ lực, giá trị sinh mệnh cũng chỉ chớp nhoáng như ánh dương lúc bình minh mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro