Chương 43: Người dưng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Nhân Ly gọi điện thoại bảo Tu Lăng tới nhà họ Giang ăn cơm đoàn viên, anh chỉ lưỡng lự vài giây, rồi lập tức yêu cầu hủy lịch trình buổi chiều và buổi tối cùng ngày.

Bây giờ thật sự đang giai đoạn bận rộn, thậm chí, trước lúc lên máy bay mấy giây mà anh vẫn còn phải xử lý công việc. Bận đến tối tăm mặt mũi, nhưng biết sao được, ai bảo anh tự hành hạ mình.

Tu Lăng vừa lên máy bay đã lập tức gục người xuống. Nhìn hàng lông mày anh nhíu lại, Diệp Tư Đình rất muốn đưa tay lên chạm vào, nhưng tay vừa đưa ra không trung liền thu lại.

Cô nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh, trong lòng dâng lên một cảm giác thỏa mãn. Cô đã từng nhìn thấy diện mạo ấy vô số lần trong mơ, anh cười với cô. Chính nó đã tiếp thêm dũng khí để cô có thể nỗ lực đến quên mình. Những ngày ở Canada, cô cố gắng đến nhường nào chỉ có bản thân cô biết. Cô căn bản không có khả năng thiên phú như những người khác, tất cả mọi thứ cô có hiện giờ phải trả giá và đánh đổi bằng rất nhiều công sức. Hằng ngày cô ôm từ điển tra đi tra lại những chữ cái xa lạ khó hiểu, ép buộc bản thân nói chuyện thật nhiều với người nước ngoài, nói nhiều tới mức chính cô cũng cảm thấy ngôn ngữ bị lồi lõm sứt sẹo. Nhưng cô vẫn luôn kiên trì, chỉ vì muốn biến mình thành một con người hoàn toàn mới.

Hơn hai năm nay, cô không ngừng thay đổi, hoàn thiện bản thân. Cô muốn trở thành một người ưu tú, trở thành một người phụ nữ xứng đáng đứng bên cạnh anh, đây chính là mục tiêu của cô. Chỉ cần có thể ở bên anh, cô nguyện ý làm tất cả mọi việc.

Chính khuôn mặt quen thuộc này là động lực giúp cô có thể kiên trì tới tận hôm nay.

Lúc này, anh gần như vậy, quen thuộc như vậy, thật như vậy. Lòng cô run rẩy, vừa chua xót, vừa vui sướng vô hạn. Chỉ vì giờ khắc này mà cô đã không ngừng nỗ lực, cuối cùng cũng đủ tư cách sánh vai bên anh.

Trong đầu cô hiện lên đoạn ký ức năm mười tuổi, gia đình anh chuyển tới sống ở gần nhà cô. Lúc ấy, quan hệ giữa cha cô và ông Mạc đã không phải bình thường, hai nhà thường xuyên qua lại. Hơn nữa, Giang Nhân Mạn rất thân với Mạc Tạ Chân, thường xuyên tới nhà họ Mạc chơi. Thỉnh thoảng, khi mẹ cô ngỏ lời, Giang Nhân Mạn sẽ đưa cô đi chơi cùng.

Năm đó, Mạc Tu Lăng mười hai tuổi, khuôn mặt sáng sủa nho nhã. Nhân Đình vừa trông thấy anh, bất giác nở nụ cười.

Giang Nhân Mạn một mình bỏ lên phòng Mạc Tạ Chân ở tầng hai. Tu Lăng khom người nhìn cô: "Em chính là Đình?"

Xưa nay cô không hề biết có một giọng nói ấm áp có thể thấm vào ruột gan người nghe như vậy, đáy lòng cô dâng lên một niềm hạnh phúc.

Cô gọi anh là Tu Lăng.

Giang Nhân Mạn không để ý tới cô cũng không sao, cô còn có anh Tu Lăng.

Anh Tu Lăng sẽ đưa cô đi chơi, sẽ dạy cô những điều cô không biết.

Năm cô mười một tuổi, bạn học trong lớp đều biết đi xe đạp, thấy vậy, cô cũng năn nỉ Tu Lăng dạy mình.

Tu Lăng nghe vậy, dù sắc mặt có vẻ không tốt nhưng vẫn đồng ý.

Chính lúc ấy cô mới biết, hóa ra anh Tu Lăng mà cô vốn tưởng rằng chuyện gì cũng làm được lại có lúc bất lực. Anh không biết đi xe đạp, nhưng vì muốn dạy cho cô mà anh nỗ lực học. Anh ngã xe rất nhiều lần, thậm chí có một lần rất nghiêm trọng, bắp chân bị đá nhọn đâm vào, chảy rất nhiều máu.

Nhân Đình vừa chạy tới vừa khóc: "Anh Tu Lăng, đừng tập nữa, em không thích đi xe đạp. Em không muốn học nữa, anh Tu Lăng cũng đừng tập nữa."

Đó là lần đầu tiên cô biết được bí mật của Tu Lăng, khả năng giữ thăng bằng của anh rất kém.

Nghĩ đến thì thật lạ! Sau lần đó, cô rất ghét xe đạp, thấy ai đi xe đạp cũng phản cảm. Cô tưởng rằng cả đời này Tu Lăng sẽ không đi xe đạp nữa, nhưng không hiểu vì sao sau này anh lại kiên trì tập.

Chuyện đó xảy ra vào kỳ nghỉ hè năm lớp mười một. Mỗi ngày sau khi kết thúc giờ bổ túc ở trường, Tu Lăng đều về nhà chăm chỉ tập xe.

Nhân Đình rất lo lắng. Cô không hiểu vì sao Tu Lăng nhất định phải học cho bằng được. Cô chưa bao giờ thấy anh nghiêm túc như vậy, dường như anh đã quyết, không học được anh nhất định không từ bỏ. Anh vốn rất thông minh, chuyện học tập tuy rằng không lười biếng nhưng cũng chẳng bao giờ tỏ ra quá nỗ lực, thậm chí còn dành khá nhiều thời gian thư giãn cho bản thân. Nhưng bộ dạng tập xe đạp của anh lại nghiêm túc đến vậy, ngay cả đôi mắt vốn trầm tĩnh của anh cũng có lúc như có lửa.

Cô hoàn toàn không hiểu vì sao anh lại nghiêm túc như thế.

Giang Nhân Ly chứng kiến cảnh ấy, trong ánh mắt toát lên sự mỉa mai.

Có lẽ chính tại thời khắc đó, cô lại càng thêm ghét Nhân Ly. Đâu phải là ai sinh ra cũng may mắn có được khả năng thiên phú chứ? Nhân Ly có thể chỉ tập một giờ đã đi xe đạp thành thạo, nhưng đâu phải ai cũng có thể, vì sao cô ta luôn dùng ánh mắt đầy vẻ coi thường kia nhìn người khác, vì sao không chịu hiểu cho người khác?

Nhân Đình vẫn hăng hái cổ vũ: "Anh Tu Lăng, tốt lắm."

Nhân Ly thờ ơ nhìn chiếc quần đã nhem nhuốc của Tu Lăng: "Đáng tiếc cho bộ đồ thể thao Nike số lượng có hạn này."

Tu Lăng dường như không để ý tới hai chị em cô nói chuyện. Lúc này, anh đã đi được một đoạn xa mà không bị ngã. Rốt cuộc anh đã thành công, rốt cuộc đã có thể khắc phục được khả năng giữ thăng bằng của mình.

Nhân Đình háo hức chạy tới: "Anh Tu Lăng, em biết là anh giỏi nhất mà."

Tu Lăng đưa tay gạt tóc trên trán cô: "Thật tốt, sau này anh Tu Lăng có thể đưa Đình đi học rồi."

Nhân Ly lại thong thả rời đi, hệt như lúc cô xuất hiện.

Từ đó về sau, Tu Lăng mỗi ngày đều đạp xe đưa Nhân Đình đi học. Họ cũng nhau cảm nhận gió trời, cô ôm lấy thắt lưng anh, ngửi thấy mùi hương thoang thoảng từ quần áo anh. Cô không tập đi xe đạp nữa, vì cô biết rằng anh Tu Lăng sẽ đưa cô đi đến mọi nơi cô muốn.

Tu Lăng có một thói quen ít ai biết, dù lúc ngồi máy bay anh ngủ say cỡ nào nhưng chỉ cần máy bay hạ cánh là anh có thể tự tỉnh dậy.

"Tổng giám đốc, anh rốt cuộc cũng tỉnh rồi. Em còn đang nghĩ không biết đánh thức anh thế nào." Diệp Tư Đình nhìn anh cười.

Tu Lăng day trán: "Tôi lại ngủ rồi!" Anh lắc đầu, "Thật không biết bao giờ mới bỏ được thói quen này."

Diệp Tư Đình tỏ ra không bằng lòng: "Chỉ cần giám đốc nghỉ ngơi tốt, tự nhiên sẽ bỏ được thói quen này thôi."

Hôm nay, vừa sáng sớm anh đã phải tới công ty xử lý công việc, giấc ngủ đúng là không được đầy đủ.

"Lần sau tôi nhất định chú ý." Tu Lăng nói, giọng điệu giống như cam đoan.

Có vẻ tâm trạng anh rất tốt.

Vừa đến Hồng Kông anh đã phải tham gia hết cuộc họp này đến hội nghị khác. Trung Quốc từ lâu đã lưu truyền một câu nói nổi tiếng là: "Cộng sản đảng họp nhiều, Quốc dân đảng thuế nhiều", chẳng biết thật giả thế nào nhưng nửa vế đầu thì nhất định là đúng rồi, bất luận làm việc gì thì đầu tiên cũng phải họp cái đã!

Tu Lăng chuẩn bị tài liệu kỹ càng, lúc họp có thể vừa nói đã chỉ ra đúng chỗ ngứa. Trước cuộc họp, anh là một người đàn ông nho nhã lịch thiệp, nhưng đã vào họp rồi anh lại lột xác trở thành một bá chủ uy nghiêm, chỉ huy tất cả, lúc cần giáo huấn người khác thì tuyệt đối không nương tay.

Tu Lăng nói xong liền ngồi xuống, Diệp Tư Đình đứng lên bổ sung một vài chi tiết. Cô trình bày rõ ràng, chỉ rõ các vấn đề trọng tâm, rất ăn ý với những lời Tu Lăng vừa phát biểu.

Sau khi cuộc họp kết thúc, đoàn lãnh đạo cao cấp kéo nhau đi liên hoan. Tu Lăng ra ngoài trước, Diệp Tư Đình ở lại thu dọn tài liệu. Lúc chuẩn bị đi ra, Diệp Tư Đình đột nhiên thấy di động của Tu Lăng vẫn còn ở trên bàn. Mạch suy nghĩ của cô bỗng nhiên chuyển hướng.

Cũng không phải muốn làm gì, cô chỉ muốn biết trong danh bạ điện thoại, Tu Lăng lưu tên Giang Nhân Ly thế nào? Là ghi tên đầy đủ, hay "Nhân Ly", hay "Bà xã", hay là hai chữ "Bảo bối" khiến cô khó chịu? Tất cả khả năng có thể cô đều nghĩ tới nhưng lại hoàn toàn không ngờ rằng, Tu Lăng vốn không lưu số điện thoại của Nhân Ly trong máy. Diệp Tư Đình định mở nhật ký cuộc gọi ra xem thì chợt nghe thấy tiếng bước chân. Cô cầm di động lên, dáng vẻ tự nhiên, nói: "Tổng giám đốc, điện thoại của anh."

Tu Lăng hơi kinh ngạc: "Không để ý là bỏ quên di động. Thấy cô mãi không ra nên quay vào xem thế nào."

"Em cũng đang định đi ra." Diệp Tư Đình đặt điện thoại vào tay Tu Lăng.

"Được, đi ăn thôi."

Bữa cơm này, Tu Lăng bị người ta mời rượu nhiều, Diệp Tư Đình cũng phải uống thay anh không ít, đến nỗi tan tiệc đã ngà ngà say. Tu Lăng không đưa tài xế đi cùng nên đành phải lái xe đưa cô về khách sạn. Khuôn mặt cô ửng hồng vì men rượu, mịn màng căng mọng như quả anh đào.

Tu Lăng vừa nhìn thấy dáng vẻ ấy, ký ức bất chợt lại ùa về. Anh đưa tay lên chạm vào mặt Diệp Tư Đình, thất vọng, buồn bã...

Đưa Diệp Tư Đình vào phòng của cô xong, lúc anh chuẩn bị rời đi, cô ta đột nhiên kéo tay anh, trong miệng lẩm nhẩm: "Nghiệp Thành."

Tu Lăng sững người, anh ngồi lại một lát, sau đó gạt tay cô ta ra. Nghiệp Thành có lẽ chính là người chồng chưa cưới của Diệp Tư Đình, cũng khó trách cô ta còn hoài niệm, nhưng mà quá mức nhớ thương không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu.

Tu Lăng lắc đầu, rời khỏi phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro