Chương 46: Được thôi, như vậy có là gì!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có lẽ toàn bộ thế giới này đều biết Nhân Ly là một người rảnh rỗi. Cô lại bị cha gọi về nhà, lần này cũng không hiểu là chuyện tốt hay chuyện xấu.

Diệp Tư Đình đi Hồng Kông về, mang theo rất nhiều quà, đương nhiên không thể thiếu phần cho Nhân Ly.

Cô ta đưa cô một sợi dây chuyền: "Chị thích không?"

Nhân Ly nhìn sợi dây chuyền không nói gì, cô ta nhíu mày: "Mạc phu nhân không vui sao? Cái này là do em và tổng giám đốc cùng nhau chọn đấy. Anh ấy chẳng phải mua cho chị một chiếc vòng tay sao? Sợi dây chuyền này rất hợp với chiếc vòng đó."

Nhân Ly đã hiểu, tặng quà là giả, chọc giận cô mới là thật.

Bà Bạch kéo Diệp Tư Đình lại nói: "Tư Đình sao cứ gọi Mạc phu nhân thế? Nghe rất xa lạ. Con gọi chị đi."

Ông Giang cũng gật đầu đồng ý.

Diệp Tư Đình vội vàng xua tay: "Mẹ nuôi, cha nuôi, con ngày nào cũng phải đối diện với tổng giám đốc, nên đã quen gọi như vậy rồi."

Nhân Ly quan sát sợi dây chuyền trong tay, thầm nghĩ, đâu phải là quen gọi như vậy, chỉ là nếu như gọi cô là chị, thì chẳng phải Tu Lăng nghiễm nhiên sẽ là anh rể cô ta hay sao? Đó đâu phải là ý muốn của cô ta, dù cho chỉ là lời nói ngoài miệng.

Bà Bạch nhìn Diệp Tư Đình bằng ánh mắt đầy yêu thương: "Mới đi công tác được mấy ngày mà đã gầy thế này rồi. Ở lại nhà ít hôm để mẹ tẩm bổ cho con!" Nói xong, bà ta còn đưa mắt nhìn sang Nhân Ly: "Phụ nữ vẫn nên được gả cho một người đàn ông tốt, không chỉ chịu ít khổ cực, mà còn có thể hưởng thụ cuộc sống. Nhân Ly, con gần đây hình như béo lên rồi đấy."

Nhân Ly lần này càng có thêm quyết tâm giảm béo.

Ông Giang hắng giọng: "Cha thấy Nhân Ly như thế này tốt hơn trước kia nhiều, nhưng dù sao vẫn còn hơi gầy, phải ăn nhiều hơn nữa mới được."

Nhân Ly không đáp. Thực ra hiện tại cô không béo, chỉ là do mọi người nhìn đã quen mắt bộ dạng không da thịt của cô nên bây giờ mới có cảm giác cô béo lên. Chính cô cũng cảm thấy phiền muộn.

Diệp Tư Đình thủ thỉ với bà Bạch: "Mẹ nuôi, có cơ hội mình đi Hồng Kông chơi đi, ở đó có nhiều thứ hay ho mới lạ. Con ở đó mấy ngày đầu bận rộn họp hành, chán chết đi được. May mà sau đó giám đốc đưa con ra ngoài dạo phố, buồn chán mấy hôm cũng đáng giá! Ở đó mọi thứ đều là hàng công ty chính cống nhưng lại rất rẻ. Chúng con ăn rất nhiều đồ ăn vặt, mua rất nhiều thứ. Đến lúc quay về hai tay xách rất nhiều đồ, mọi người đi trên đường đều nhìn chúng con bằng ánh mắt kì quái."

Nói xong, Diệp Tư Đình còn khúc khích cười rất hài lòng.

Bà Bạch cũng hào hứng: "Thật tốt vậy sao, nếu có cơ hội đúng là nên đi."

Diệp Tư Đình gật đầu: "Sau này con có thể làm hướng dẫn viên cho cha mẹ, cha nuôi thấy sao?"

"Đề nghị này cũng không tồi." Ông Giang đáp cho có lệ.

Nhân Ly nhìn bộ dạng tươi cười của họ, thật đúng là một nhà hòa thuận vui vẻ.

Ăn trưa xong, Diệp Tư Đình mới quay về công ty.

Cô ta lái xe, liên tục bấm còi: "Cần tôi tiễn cô một đoạn đường không?"

"Cảm ơn, không cần." Nhân Ly đáp.

Diệp Tư Đình nhìn bầu trời không quá nắng bên ngoài: "Cũng đúng, nắng như vậy thì dù có phơi nắng cũng không ảnh hưởng đến làn da."

Nhân Ly cuối cùng vẫn ngồi vào trong xe: "Giang Nhân Đình, rốt cuộc cô muốn làm gì?"

Diệp Tư Đình vẫn thản nhiên lái xe: "Giang Nhân Ly, đúng là tôi đã đáng giá thấp tính nhẫn nại của cô. Như vậy rồi mà cô vẫn bình tĩnh được."

"Nếu không cô cho là tôi phải thế nào? Làm ầm lên trước mặt ba tôi cô là Giang Nhân Đình sao? Nói chuyện mấy năm trước tất cả là âm mưu của cô sao?" Ánh mắt Nhân Ly lạnh lẽo. "Nếu như ba tôi không tin tôi thì chẳng phải từ nay về sau tôi nói gì ba tôi cũng sẽ không nghe ư? Còn nếu như ba tôi tin lời tôi thì sao chứ? Dù cô đã làm chuyện sai trái gì thì vẫn cứ là con gái của ông, ba sẽ chẳng thể gạt cô sang một bên, hơn nữa cái tên của cô lại còn có thể nghiễm nhiên xuất hiện trong di chúc. Dù thế nào người được lợi cũng là cô, tôi tội gì phải làm thế."

"Mấy năm sống thoải mái an nhàn cũng không biến cô thành kẻ ngốc nhỉ?"

"Rất xin lỗi, đã không giúp cô được như ý!"

"Giang Nhân Ly, tương lai như thế nào, cả tôi và cô đều không biết trước. E rằng đến một ngày nào đó mọi thứ sẽ không như ý muốn của cô đâu." Diệp Tư Đình nửa cười nửa không.

Nhân Ly nhìn vẻ mặt tự tin của cô ta: "Diệp Tư Đình, Tư Đình nhớ mong Mạc Tu Lăng? Cô cho rằng cô làm những việc này có thể làm tôi tức giận bừa bãi khiến anh ấy chán ghét tôi sao?"

"Đừng nghĩ như vậy. Chúng tôi cùng đi Hồng Kông là thật, cùng nhau đi dạo phố là thật, anh ấy mua cho cô chiếc vòng tay kia cũng là thật. Cô nói xem, tôi đâu có nói dối?" Diệp Tư Đình cười lạnh. "Quên nói với cô, chiếc vòng tay kia chính là do tôi chọn đấy. Cô xem, có phải tôi rất hiểu sở thích của cô không, tôi nghĩ cô nhất định sẽ thích."

Nhân Ly mím môi nhìn cô ta.

"Giang Nhân Ly, tới nhà cô rồi, cô không xuống sao?"

Nhân Ly ra khỏi xe, rất muốn đá vào xe cô ta một cái, nhưng cô không thể tỏ ra mất bình tĩnh trước mặt cô ta như vậy được. Nhìn Giang Nhân Đình nghênh ngang lái xe đi, trong lòng cô tràn ngập bất bình.

Chưa bao giờ cô cảm thấy khinh bỉ bản thân mình như thế. Có thể Tu Lăng mắng cô không hề sai, cô luôn mong muốn có một người có thể ở bên cô, tin tưởng cô, yêu thương cô vô điều kiện. Những suy nghĩ vừa ích kỷ, vừa không ai có thể hiểu nổi, từ lâu đã cắm rễ trong lòng cô, không thể nói ra lời.

Đã bao nhiêu lần xem phim cô đều gặp tình huống quen thuộc kia. Nam chính vì tin lời nữ phụ mà hiểu lầm nữ chính, để rồi mãi về sau khi nhận ra sự xấu xa của nữ phụ, anh ta mới quay đầu lại, mới bắt đầu một cuộc sống hạnh phúc cùng nữ chính.

Nhân Ly cảm thấy bất mãn vô cùng, vì sao cứ phải đến lúc nam chính biết nữ phụ làm rất nhiều chuyện ác, lúc bộ mặt cô ta bị vạch trần, thì anh ta mới tin tưởng nữ chính? Sao cứ phải đợi đến lúc đó anh ta mới nói, vẫn một lòng yêu nữ chính, tình cảm đối với nữ phụ chẳng qua chỉ là sự thương hại và trách nhiệm? Thứ tình cảm đó, Giang Nhân Ly cô không cần. Nếu như người đàn ông kia đã yêu cô, thì cho dù cô có làm bất cứ chuyện gì anh ta vẫn sẽ ở bên cô, kể cả trong thâm tâm anh ta không tin cô đi nữa nhưng sẽ tuyệt đối đứng về phía cô, đó mới là tình yêu thực sự, không có kẻ thứ ba, không có "hắn ta", cũng không có "cô ta."

Cô biết suy nghĩ ấy của mình có pha chút màu sắc cổ tích, hiện thực đâu ra được một người toàn tâm toàn ý như thế? Nhưng cô biết, cô đã từng có được.

Năm đó Tả Dật Phi nói với cô: "Đừng sợ, có anh ở đây. Nếu như em thích trẻ con, như vậy thì cứ sinh nó ra thôi, chúng ta sẽ cùng nhau chăm sóc nó, con em sinh ra thì cũng là con anh. Được không?" Giờ phút ấy cô biết mình đã tìm được người bạn đời lý tưởng, thế nhưng cuộc đời này ai có thể hiểu rõ được?

Cô đã từng có được một tình yêu như vậy, nhưng rồi lại đánh mất.

Có người nói, nếu nhất định sẽ mất đi, vậy thì thà rằng chưa từng sở hữu. Nhưng cô không hối hận, trong thế giới của cô, mỗi người từng xuất hiện, mỗi một chuyện từng phát sinh, đều là trải nghiệm của chính cô, không cần biết tốt hay xấu, những trải nghiệm ấy sẽ giúp cô đưa ra phán đoán và lựa chọn chính xác hơn.

Người yêu mà dễ dàng mất đi thì đó không phải là người yêu mình. Phải vậy không? Hay đó chỉ là câu nói để tự an ủi bản thân mà thôi? Mặc kệ đúng hay sai, ít ra nó cũng là cái cớ lý tưởng nhất để người ta có thể chân chính từ bỏ.

Cô chợt nhớ tới vẻ mặt kiêu ngạo của Giang Nhân Đình. Cô ta dựa vào cái gì mà lại kiêu ngạo như vậy? Dựa vào tình cảm Tu Lăng dành cho cô ta thời niên thiếu ư?

Có ai không mong muốn thời thiếu nữ của mình xuất hiện một người con trai như vậy, cùng nhau trải qua quãng thời gian tươi đẹp ấy, rồi sau đó sẽ nắm tay nhau tới đầu bạc răng long?

Giang Nhân Ly day day trán, nếu còn tiếp tục nghĩ như vậy, cô hẳn sẽ phát điên lên mất.

Cô nằm ở sofa, lại thêm một buổi chiều "vàng bạc" bị cô lãng phí, nghe thấy ngoài cửa có tiếng động, ngay cả nghiêng đầu ra nhìn có lẽ cô cũng lười. Cô chép miệng: "Hôm qua anh về em còn quên không kịp hỏi, chuyến đi Hồng Kông lần này có phải là chơi vui lắm không?"

"Ngày nào cũng họp hành này nọ, có cái gì để chơi mà vui?" Tu Lăng cảm thấy khô miệng, cầm lấy chiếc cốc đi rót nước.

Nhân Ly ngước lên trần nhà, sau đó lấy sợi dây chuyền kia ra: "Nghe nói cái này là do anh và người nào đó đi mua."

Tu Lăng uống một ngụm nước lớn rồi tới gần cô: "Cái gì mà người nào đó? Là Diệp Tư Đình, cũng coi như là em gái nuôi của em."

"Em không có phúc như vậy." Cô hạ thấp giọng, trở về vấn đề chính: "Anh nói như vậy là thừa nhận rồi sao?"

Tu Lăng liếc cô một cái, ánh mắt phảng phất như muốn nói không thèm tranh luận với cô, thậm chí ngay cả mở miệng anh cũng lười. Anh ưu nhã ngồi xuống bên trái cô, bày ra bộ dạng rửa tai lắng nghe.

"Mạc Tu Lăng, anh dùng trí nhớ siêu phàm và tư duy nhạy bén của anh mà nghĩ một chút đi, số lần anh cùng em đi dạo phố mua đồ có bao nhiêu?"

Tu Lăng vẫn ngồi im, chăm chú nhìn cô.

Nhân Ly mất kiên nhẫn, buộc phải lên tiếng: "Em trả lời giúp anh nhé, một lần cũng chưa từng."

Tu Lăng rốt cuộc không im lặng nữa: "Mạc phu nhân, sao anh nghe như là em đang ghen?"

Cô nghiến răng, đứng dậy lấy áo ngủ đi tắm. Cô càng nghĩ càng không hiểu, tại sao nói chuyện một hồi lại thành ra thế này? Chẳng lẽ anh không nên tỏ ra hổ thẹn một chút hay sao, không nên tự kiểm điểm hành vi của bản thân hay sao? Cuối cùng sao lại chính cô phải chạy trốn khỏi hiện trường?

Cuộc đời này, thật quá bất công.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro