Chương 47: Mây đen che khuất mặt trời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lúc đi khảo sát công trình, Diệp Tư Đình không cẩn thận bị trẹo chân. Công trình này nằm ở nơi hẻo lánh, toàn đất đá, Mạc Tu Lăng phải vừa đi vừa dìu cô ta.

"Thật xin lỗi, lại gây phiền phức cho giám đốc." Diệp Tư Đình áy náy nói.

Tu Lăng lắc đầu: "Có gì đâu, xét đến cùng thì là do người làm sếp như tôi không quan tâm tốt tới nhân viên."

"Chuyện này đâu có liên quan tới giám đốc chứ. Đều là do em không cẩn thận."

"Nếu đã là vì không cẩn thận thì không cần phải áy náy như vậy!" Tu Lăng cười, đỡ cô ta ngồi xuống nghỉ ngơi.

Diệp Tư Đình tuy vẫn tươi cười, nhưng không che giấu được sắc mặt trắng bệch vì đau. Cô ngồi trên một tảng đá, Tu Lăng có thể nhận ra sự bất ổn của cô. Bộ dạng này của Diệp Tư Đình thật sự khiến anh có chút xót xa. Anh dường như thấy được hình ảnh năm đó đi du lịch ở ngoại ô, Nhân Đình bị trật chân, dù rất đau nhưng cô vẫn nói không sao rồi tiếp tục đi, kiên cường như vậy... Anh thở dài, lúc này mới ngồi xuống, kéo ống quần Diệp Tư Đình lên, cẩn thận xem vết thương cho cô.

Diệp Tư Đình định ngăn cản anh, nhưng lại không kìm được lòng. Ở gần anh như vậy, trái tim cô không ngừng đập thình thịch. Cô đưa tay ra nhưng lập tức rút về, muốn ngăn cản nhưng không nói lên lời.

Khi bàn tay anh chạm tới, Diệp Tư Đình lập tức cảm nhận được sự ấm áp, mùi vị mê luyến quen thuộc thoang thoảng truyền đến. Trái tim cô càng lúc càng kích động, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm Tu Lăng. Chỉ vậy thôi cô đã cảm thấy thỏa mãn lắm rồi.

Mạc Tu Lăng dùng tay ấn vào cổ chân Diệp Tư Đình hỏi: "Đau không?"

Cô lắc đầu.

Tu Lăng thở dài: "Phụ nữ không cần phải tỏ ra mạnh mẽ như vậy. Nếu đau thì nên nói ra, sưng như thế này rồi còn bảo không đau."

Diệp Tư Đình cúi đầu, dáng vẻ ngượng ngùng.

Tu Lăng đứng lên: "Tôi đưa cô đi bệnh viện."

"Không cần, chỉ là vết thương nhẹ, không cần phiền như vậy..."

"Tất cả những vết thương lớn đều từ vết thương nhỏ mà ra, không thể lơ là." Tu Lăng kiên quyết.

"Thế nhưng..." Diệp Tư Đình còn muốn giằng co.

"Tôi là sếp, hẳn là cô nên nghe lời tôi chứ?"

Diệp Tư Đình gật đầu: "Tuân lệnh." Nói xong, chính cô cũng không nhịn được cười. Bất ngờ, Tu Lăng vô thức đưa tay lên xoa đầu Diệp Tư Đình.

Cả hai người họ đều sửng sốt.

Hồi lâu, Diệp Tư Đình mới ngượng ngập hỏi: "Anh lại nghĩ em là cô ấy sao?"

Tu Lăng thở dài: "Tôi đỡ cô lên xe."

Diệp Tư Đình gật đầu.

Tu Lăng đưa Diệp Tư Đình đi lấy số khám bệnh, kiểm tra vết thương. Cũng may, không có vấn đề gì lớn, chỉ cần nghỉ ngơi một, hai ngày là khỏi. Điều này với Diệp Tư Đình mà nói thì chẳng có gì tốt, vài ngày sẽ không được gặp anh.

Tu Lăng đang cầm gói thuốc trên tay, ngẫm nghĩ một lát rồi đưa cho Diệp Tư Đình, nói: "Tôi đột nhiên nhớ tới ở đây có một người quen, tôi đi chào hỏi anh ta một chút, cô đợi tôi ở đây."

Diệp Tư Đình gật đầu, cầm lấy gói thuốc. Không phải hoài nghi Tu Lăng, nhưng vẻ mặt của anh có chút kỳ lạ, nên cô không kìm lòng được liền đi theo. Cô thực sự muốn biết rốt cuộc anh đi đâu.

Tu Lăng cẩn thận dìu Diệp Tư Đình ra khỏi bệnh viện. Cô có thể cảm nhận được tâm trạng của anh rất tốt, nhưng trong lòng cô còn đang mải mê suy nghĩ, những câu nói ngắt quãng nghe được tuy không nhiều nhưng cũng đủ để cô hiểu.

Diệp Tư Đình ngồi ghế phụ nhìn Tu Lăng chăm chú lái xe. Những ngón tay thon dài nắm lấy vô lăng, đôi mắt anh thấp thoáng nụ cười. Diệp Tư Đình thấy vậy, trong lòng dường như cũng cảm thấy dễ chịu hơn. Hoàng hôn đã buông, cô nhìn sắc trời, thăm dò: "Hôm nay đã phiền giám đốc nhiều rồi, có thể để em mời anh ăn một bữa được không?" Cô nắm rõ toàn bộ lịch trình làm việc của anh, tối nay anh không còn kế hoạch nào nữa.

Tu Lăng không từ chối, nhưng cuối cùng lại là anh trả tiền. Anh nói, tuy rằng thương nhân khá keo kiệt nhưng vẫn phải bảo vệ hình ảnh của bản thân, không thể để phụ nữ trả tiền ăn được.

Cạnh nhà hàng có một quảng trường rộng, giờ này ở đó đã có rất nhiều người tụ tập. Những người già đang khiêu vũ, những người đi đường vội vã liếc nhìn màn hình lớn, những cặp tình nhân ngồi trên ghế đá nói chuyện. Diệp Tư Đình tỏ ra rất thích thú: "Chúng ta qua đó xem đi!"

Tu Lăng cười: "Bình thường không phát hiện ra trong con người cô vẫn còn nét rất trẻ con như vậy."

"Như vậy rõ ràng là bản thân em còn nhiều điều tiềm tàng cần khám phá."

Tu Lăng cẩn thận đỡ Diệp Tư Đình. Anh thì vẫn đang lo lắng cho cô trong khi cô lại vô tư không để tâm, một mực muốn đi đến bên đài phun nước ở giữa quảng trường. Hôm nay là cuối tuần, mấy vòi phun nước trung tâm chưa được mở, nhưng xung quanh đài, đèn đã sáng rực, ngũ sắc lung linh trong làn nước.

"Đẹp quá!"

Tu Lăng lắc đầu, con người ta đến một độ tuổi nhất định nào đó sẽ mất đi hứng thú thưởng thức những thú vui, cái lông bông thời trẻ, cái suy nghĩ bốc đồng, tất cả đều sẽ theo thời gian mà tan biến trở thành hư vô. Người ta cứ phê phán giới trẻ lên mạng nói năng không lý trí, thiếu suy nghĩ, nhưng chẳng phải chính nhờ những người không lý trí ấy mà có rất nhiều vấn đề xã hội bị phơi trần hay sao? Quãng thời gian đẹp nhất chính là khi con người ta còn trẻ, còn ngông cuồng, sau này, đáng sợ nhất là bản thân đã trở nên lãnh đạm với tất cả mọi thứ, không còn say mê như thời thanh xuân nữa.

"Cẩn thận!" Tu Lăng đỡ Diệp Tư Đình, anh vừa cúi đầu liền chạm ánh mắt cô. Cảm giác quen thuộc lại ùa về vây lấy anh.

Diệp Tư Đình chỉ vào một chiếc ghế cách đó không xa: "Chúng ta đến đó ngồi đi!"

Anh đành dìu Diệp Tư Đình đến đó.

Cô ngẩng mặt lên nhìn bầu trời đã tối sẫm, dường như nhớ lại chuyện gì vui vẻ, mắt sáng lên: "Trước đây, em và anh ấy thường ngồi dưới bầu trời đêm nói chuyện, chia sẻ rất nhiều bí mật. Chúng em đã có rất nhiều đêm như vậy, cùng nhau tâm sự những nỗi băn khoăn trong lòng, nhìn ở một góc độ khác, chúng em không khác nào người thân."

Lòng Tu Lăng chùng xuống, anh có chút bối rối rất muốn hút một điếu thuốc nhưng thò tay vào túi áo mới phát hiện mình không mang theo.

Diệp Tư Đình nhìn anh: "Có thể kể cho em chuyện về người con gái kia không? Em nghe nói, hai người chưa từng gặp mặt mà có diện mạo giống nhau thì kiếp trước nhất định là người thân."

"Tôi không muốn nói chuyện về cô ấy." Tu Lăng cúi đầu, thực sự rất muốn hút thuốc.

Diệp Tư Đình chỉ cười tỏ vẻ thông cảm, không miễn cưỡng anh nữa. Cô buồn bã nói: "Ngày này năm ngoái anh ấy xảy ra tai nạn."

Tu Lăng thất kinh, khó xử nhìn Diệp Tư Đình.

Cô ta cúi thấp đầu, khí chất giỏi giang thường thấy bỗng nhiên biến mất, trái lại có chút dịu dàng của một cô gái trẻ: "Tổng giám đốc, em có thể...."

"Cái gì?"

"Có thể mong anh ôm em một lúc được không?" Giọng nói của cô rất nhỏ, trong mắt đã ngấn lệ.

Anh vươn tay ra, ôm lấy eo cô: "Tất nhiên là được."

Diệp Tư Đình gục sâu vào trong lòng anh, nước mắt rốt cuộc không kìm được mà trào ra. Người cô run lên. Không biết đã bao đêm cô nghĩ về anh, tự hỏi không biết giờ này anh đang làm gì, suy nghĩ điều gì, có nhớ tới cô, có nhớ kỹ tên cô hay không? Cô đã hy vọng có thể nằm trong lòng anh, giống như đôi tình nhân ở đây, được làm những chuyện những người yêu nhau vẫn làm, cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh, nghe tiếng trái tim của anh... Giờ phút này ở trong lòng anh, chính là hình ảnh lặp đi lặp lại trong vô vàn giấc mộng của cô.

Tu Lăng đưa tay lên vỗ nhẹ vào lưng Diệp Tư Đình.

Nếu như thời gian có thể dừng lại ở thời khắc này thì cho dù có phải đánh đổi tất cả cô cũng nguyện lòng.

Cuối cùng Diệp Tư Đình vẫn phải rời khỏi vòng tay Tu Lăng, giống như cô bé lọ lem sau tiếng chuông điểm mười hai giờ đêm sẽ lại quay về với hiện thực. Giấc mộng cổ tích tan biến, chỉ còn lại nỗi buồn và ham muốn ấm áp.

"Tôi đưa cô về."

Diệp Tư Đình gật đầu, dáng vẻ như một đứa trẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro