Chương 48: Dự liệu và ngoài ý muốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhân Ly không ngờ gặp lại Tả Dật Phi trong tình huống như vậy. Khó xử, bối rối...

Bởi lẽ, cách đó không xa, Mạc Tu Lăng đang dìu Diệp Tư Đình vào khu nhà cô ta ở.

Tả Dật Phi đã nhìn thấy cảnh tượng ấy, Nhân Ly ngay cả một cơ hội nói dối cũng không có.

Buổi chiều, cô nhận được một tin nhắn, nói nếu cô đến nơi này thì sẽ được xem một màn kịch hay. Cô đương nhiên không phải là người biết nghe lời người khác như thế, nhưng cô lại rất hiếu kỳ, hơn nữa tin nhắn kia còn chỉ đích danh Mạc Tu Lăng.

Tả Dật Phi thật ra chỉ vô tình thấy Nhân Ly, liền lái xe chậm rãi đi theo cô. Anh không muốn để cô phát hiện, cũng không tò mò chuyện cô đi đâu, chỉ đơn giản là anh muốn đi theo cô, nhìn thấy cô.

Anh thật sự không ngờ lại được chứng kiến cảnh tượng kia. Anh bước xuống xe, đi đến trước mặt cô: "Giám đốc Mạc Tu Lăng chỉ đưa cô gái kia về, như vậy cũng không có nghĩa..."

"Em biết." Giọng của cô cứng nhắc.

Tả Dật Phi nhìn nét mặt phức tạp của cô, rất khó mà tưởng tượng được hai chữ "em biết" kia cô đã phải dùng bao nhiêu sức lực.

"Có muốn lên trên đó xem không?" Anh nhìn cô.

Nhân Ly đứng tại chỗ. Cục diện như vậy, cô làm sao có thể ra mặt đây? Xuất hiện với vẻ mặt ấm ức, hay thờ ơ không quan tâm, hay vẫn tỏ ra thản nhiên thanh cao? Tất cả đều không phải thứ cô muốn.

Cô lắc đầu: "Sao anh lại ở đây?" Cô không tin chỉ là trùng hợp, những cuộc gặp gỡ có đến hơn nửa là do con người tạo ra, thế gian này đâu có nhiều chuyện ngẫu nhiên như vậy.

Tả Dật Phi xoa mũi: "Vì em ở đây."

Cô sững người. Giọng điệu ấy, ánh mắt ấy, khiến cô giật mình, phảng phất như quãng thời gian hai người còn đang học đại học. Nhưng không phải, tất cả đều đã là quá khứ rồi! Bọn họ bây giờ dù có đứng cùng một chỗ cũng không thể có được cái cảm giác như xưa nữa, người con trai ở bên cô, cùng cô trải qua thời đại học đã theo năm tháng mà mờ dần, xa dần rồi...

Cô đi về hướng xe Tả Dật Phi. Anh vội vàng theo sau, ánh mắt nghi hoặc nhìn quanh khu nhà: "Em không chờ một chút sao? Có thể anh ta sẽ xuống ngay thôi."

Cô khẽ co rúm người, lạnh quá! Thành phố C tuy mùa đông không có tuyết nhưng không có nghĩa là không lạnh.

Sao cô phải đứng ngoài này chờ đôi tình nhân kia ở trong phòng ấm áp trò chuyện hay làm chuyện gì khác chứ?

"Nếu như anh muốn thì có thể ở đây chờ, em không quan tâm."

Tả Dật Phi im lặng, lặng lẽ vào trong xe. Cô cảm thấy có gì là lạ, chợt nhận ra bình thường ngồi xe của Tu Lăng, cô đều ngồi hàng ghế sau, còn bây giờ cô đang ngồi ghế phụ lái, hóa ra chỗ này lại không thoải mái đến vậy.

Tả Dật Phi tỉ mỉ quan sát sắc mặt cô. Tuy rằng cô tỏ ra bình thường nhưng anh vẫn nhận ra điểm khác biệt. Cô ấy đang nghĩ gì thế?

Bàn tay nắm vô lăng của anh càng lúc càng xiết chặt: "Nhân Ly..."

Giọng anh phảng phất nỗi xót xa, cô không nhịn được mà phải quay sang nhìn anh.

"Em đã yêu anh ta rồi."

Đây không phải là câu hỏi, rõ ràng là một câu trần thuật. Anh rất hiểu cô. Nếu như không có tình cảm, cô tuyệt đối không đến đây chứng kiến cảnh tượng kia. Đối với những chuyện cô không quan tâm, cô nhất định giữ khoảng cách, thà ở nhà ngủ còn hơn lãng phí thời gian vào chuyện này.

Ánh mắt cô chợt sắc bén: "Anh nói bậy bạ gì thế!" Cô hoảng loạn thu hồi ánh mắt. "Anh đang rất rảnh rỗi sao? Còn thừa thời gian đi quản chuyện người khác."

Tả Dật Phi không nói thêm nữa, anh vẫn như trước đây, những gì cô không thích, anh không bao giờ ép buộc.

"Đưa em đi đâu đây?"

"Chỉ cần không về nhà, đâu cũng được." Giọng nói pha một chút hờn dỗi, một chút phiền não, một chút khó chịu.

Nếu như biết Tả Dật Phi sẽ đưa cô về nhà mình thì có đánh chết cô cũng không nói những lời kia. Nhân Ly vốn định về nhưng Tả Dật Phi nói rất có lý: giờ này mà thuê khách sạn hay đi dạo lang thang chắc chắn không an toàn bằng ở đây.

Thực ra cô cũng không để ý tới chuyện đó, mà là vì nguyên nhân khác...

Vừa vào căn hộ của anh, cô đã quan sát chung quanh. Tả Dật Phi nhìn cô một lúc, dường như hiểu cô nghĩ gì, liền giải thích: "Anh ở một mình."

Cô nhớ tới lần họp lớp trước anh mang theo một cô gái, không biết tình cảm đã phát triển tới mức độ nào,

Khu chung cư nằm ở vị trí khá thuận tiện, tầng dưới còn có một cửa hàng bách hóa. Cô đi mua một vài thứ cần thiết rồi chậm chạp quay về căn hộ.

Tả Dật Phi vừa ra khỏi phòng tắm, đang cầm khăn lau tóc. Hình ảnh trước mặt khiến cô sững sờ đứng ngây tại chỗ.

"Em làm sao vậy?"

Cô lắc đầu, bây giờ mới phát hiện, hóa ra khí chất trên người bọn họ thật giống nhau. Cô nắm chặt tay, không cho phép mình tiếp tục nghĩ miên man, không cho phép bản thân nghĩ đến ba chữ Mạc Tu Lăng. Ba chữ này tựa như lời nguyền rủa trong đầu cô, bất cứ khi nào, bất cứ ở đâu cũng có thể xuất hiện.

Cô hoàn toàn tin tưởng Tả Dật Phi, nói đúng hơn là xưa nay cô tin vào con mắt của mình, dù cho, cuối cùng chỉ còn là tiếc nuối...

"Đi ngủ sớm đi, mai anh đưa em về."

Cô gật đầu, trong lòng rối ren những suy nghĩ kỳ lạ, có bất an, có bất bình.

Đêm đó Nhân Ly mất ngủ, trong đầu tất cả đều là dáng vẻ Diệp Tư Đình ngã vào lòng Mạc Tu Lăng. Cô nhiều lần cố gắng xóa bỏ hình ảnh ấy nhưng đều không thành công. Cô trở mình liên tục, rốt cục cũng ngủ được một chút nhưng lại mộng mị. Trong mơ, cô thấy Tu Lăng kiên trì giảng bài cho Nhân Đình, thấy anh bóc vải đưa cho cô ta ăn, thấy anh không ngừng vỗ tay cổ vũ khi cô ta thi điền kinh, thấy cô ta ngồi sau xe đạp ôm lấy lưng anh, cô còn thấy bọn họ ngồi ở cái chòi nhỏ trong khu nhà, cùng nhau ngắm sao...

Những hình ảnh chân thực ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô, cuối cùng cô cũng đã hiểu lí do năm ấy cô từ bỏ. Vì không chiếm được, nên đành buông tay...

Tả Dật Phi suốt đêm thấp thỏm không yên. Anh rất lo lắng cho Nhân Ly. Tính khí của cô như vậy, đôi lúc có lợi nhưng nhiều khi cũng có hại. Những người kiêu ngạo luôn thích tỏ ra phong thái hoàn mỹ, nhưng cái phong thái ấy cần sự đánh đổi rất lớn.

Sáng hôm sau, Tả Dật Phi đưa Nhân Ly về nhà. Dọc đường, Nhân Ly vẫn một mực im lặng, cô đang mải suy nghĩ nên mở miệng với Tu Lăng như thế nào. Cô không thể giống như một oán phụ lên tiếng chỉ trích anh được, nhưng cũng không thể làm như chưa thấy gì.

Tả Dật Phi lo lắng cho cô, nhưng anh biết mình không thể nhúng tay, bằng không sẽ càng phức tạp.

"Cảm ơn anh."

Tả Dật Phi nhìn cô: "Nhớ kỹ, bất cứ lúc nào có chuyện đều có thể gọi điện cho anh, anh mãi mãi giúp em vô điều kiện."

Cô không quay đầu lại, khóe miệng nở nụ cười buồn bã. Thứ đã mất thì mãi mãi chỉ là thứ đã mất.

Bao nhiêu tưởng tượng của cô đều không dùng đến, bởi Tu Lăng không có nhà. Thậm chí cô còn chạy tới cả nhà vệ sinh để tìm cũng không thấy. Lúc này cô mới cảm thấy mình ngốc, giờ này chắc chắn anh đã ở công ty rồi, cô còn ở đây tìm cái gì chứ.

Hôm nay có lẽ là một ngày chật vật trong đời cô. Một ngày dài tựa ngàn thu, câu này thật phù hợp với tình trạng hiện tại của cô. Cô nhìn đồng hồ lớn trên tường, vài phút lại nhìn một lần, đến khi cảm thấy hành vi của mình thật ngốc nghếch thì đồng hồ lại tàn nhẫn thông báo cho cô mới chỉ một tiếng trôi qua. Người ta vẫn thường nói, đêm dài đằng đẵng làm sao trôi qua, nhưng không ngờ ngày dài cũng khó trải qua như vậy.

Cô muốn đi ngủ, không phải muốn, mà là cảm giác đã lâu chưa ngủ.

Chưa bao giờ cô có tâm trạng như lúc này, chỉ mong trái đất quay nhanh hơn, tốt nhất là đến tối luôn đi, cho nên, cô tự khiến mình bận rộn, chỗ này một việc, chỗ kia một việc. Rốt cuộc, khi tới chạng vạng rồi, cô lại muốn thời gian trôi chậm lại một chút. Mâu thuẫn trong lòng khiến cô cảm thấy khó thở vô cùng.

Cửa phòng khách bị đẩy ra. Cô nhìn thẳng về phía đó.

Tu Lăng nhìn cô một cái, sau đó bình thản thay dép, còn xếp lại ngay ngắn mấy đôi giày cô để lung tung.

Cô đột nhiên cảm thấy tức nghẹn. Cô ở đây thần hồn nát thần tính mà anh vẫn còn thong dong thư thái như vậy.

Cô muốn lên tiếng nhưng cổ họng lại khô rát. Cô mở tủ lạnh lấy một chai nước nho. Trước đây khi nghe cô nói, uống nước trắng chẳng có vị gì, cô chỉ nuốt một ngụm, Tu Lăng bảo, cô mắc thói quen tiểu thư.

Thấy anh đang đi về hướng phòng ngủ, cô không thể kiên nhẫn được nữa: "Chờ chút, hôm qua anh đi đâu?"

Tu Lăng dừng lại, quay đầu nhìn cô, ánh mắt xa xăm, bộ dạng như muốn nói: anh không có tâm trạng phục vụ em.

"Trước khi hỏi anh, em có thể tự hỏi mình được không?"

Lại là thái độ này. Cô khẽ cắn môi: "Anh có ý gì?"

"Anh trước giờ luôn cho rằng, con người ta lúc nào cũng nghiêm khác với người khác và dễ dãi với chính mình, chỉ không ngờ Giang Nhân Ly em lại ở mức độ cao đến thế."

"Anh nói rõ ra xem." Cô siết chặt chiếc cốc trong tay.

Tu Lăng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, vẻ mặt ung dung như đang thương lượng: "Xin hỏi bà Mạc một đêm không về đã ở đâu?"

Nụ cười trên mặt anh đầy ẩn ý, tay phải cầm di động khẽ xoay tròn.

"Mọi chuyện đều phải có trình tự, chí ít anh cũng phải trả lời câu hỏi của em trước."

Anh xoay chiếc di động một vòng, cười châm chọc: "Em vẫn cho rằng tất cả mọi người ai cũng phải chiều chuộng em sao? Hễ không vui một cái là lại có người dỗ dành sao? Bao năm như vậy mà vẫn giữ cái tính tiểu thư đó, em không cảm thấy mình rất quá đáng sao?"

Nhân Ly tròn mắt kinh ngạc, nói không ra lời. Hóa ra trong mắt anh, cô là người cố tình gây sự, được nuông chiều đến sinh hư. Cô hít một hơi sâu, chiếc cốc rơi xuống đất, vỡ tan thành vô số mảnh vụn. Cô cố gắng đè nén ngấn lệ đang muốn trào ra, ngồi sụp xuống nhặt mảnh vỡ. Tay vừa đụng phải liền bị chảy máu. Cô khẽ lêu lên một tiếng, ngây ngốc nhìn máu chậm rãi chảy ra từ đầu ngón tay.

Tu Lăng vội vã đứng dậy, nhưng đi đến giữa chừng thì dừng lại, nhíu mày.

Nhân Ly ngẩng đầu, nhìn anh đứng tại chỗ bất động, tức giận trong lòng lại tăng thêm: "Anh không biết sẽ đau sao, còn không mau đi lấy urgo."

Anh cười, vẻ mặt thản nhiên: "Dù sao không phải anh đau."

Nhân Ly bất động, trong lòng càng thêm khó chịu. Cô đưa tay ra vơ toàn bộ vụn thủy tinh vào tay, cố gắng nắm chặt chúng, máu liên tục chảy ra. Nhưng cô không hề thấy đau, chỉ có nước mắt lặng lẽ rơi.

Tu Lăng vội vã chạy tới kéo cô đứng dậy, gỡ bàn tay cô ra xem. Những mảnh thủy tinh chói mắt ánh lên sắc hồng, nhìn vô cùng thích mắt.

Rất nhiều mảnh vỡ ghim vào lòng bàn tay cô, Tu Lăng dùng một chiếc kim cẩn thận khêu ra từng mảnh, từng mảnh.

Rất đau, thực sự rất đau. Nhân Ly ngoảnh đầu đi nơi khác, không nhìn anh. Nước mắt vẫn rơi, nhưng không hề có tiếng nức nở.

Anh nhìn cô. Không biết từ đâu anh lấy ra một cái chai, bất chấp tất cả, trực tiếp đổ chất lỏng trong đó lên tay cô.

"Anh là đồ khốn." Cô đau đến nỗi toàn thân đều run lên, hóa ra là rượu.

"Tự gây họa, đáng chết." Anh trừng mắt lườm cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro